Công Chúa Thất Sủng, Ta Muốn Nàng
Chương 134: Thiên sơn vạn thủy đi không được, hồn mộng càng dạy tìm nơi đâu (16)
/137
|
Nàng không dám nhìn hắn, chỉ không tự nhiên cười nói với Hách Liên Khuyết: “Lần này mẫu thân là phụng mệnh đến đây, tất nhiên phải trở về.”
Hách Liên Khuyết thả mắt xuống, mệt mỏi “Dạ” một tiếng, trong lòng nàng hơi rung, vội bổ sung: “Chỉ là cữu cữu con có chuyện phải làm, cũng không thể trở về nhanh được.” Lời này giống như là nói cho người khác nghe, nói xong trên má hơi nóng, chỉ nghe Hách Liên Du cười nhẹ, nói: “Cờ trắng đi trước đi.” Nàng vội quay đầu đi. Hách Liên Khuyết nháy mắt mấy cái nhìn xem hai người, nhe răng cười hắc hắc.
Nàng rõ ràng rất ít biết đánh cờ, nhưng đầu ngón tay vừa đụng đến con cờ, dường như có cái gì chảy vào trong thân thể, theo Hách Liên Du thả cờ. Nàng đã không tự chủ suy tư đường cờ, thiết kế bẫy rập, mỗi khi Hách Liên Du thả một con cờ nàng đều nghĩ sâu tính kỹ mục đích. Tất cả giống như đã từng xảy ra quá nhiều lần giống như nhau, nàng làm như nhớ, vừa tựa như không nhớ.
Thánh giá trùng trùng điệp điệp tới hành cung, nội thị bên ngoài kính cẩn nói một tiếng: “Bệ hạ, đã tới hành cung.” Hách Liên Du đưa tay muốn cầm tay của nàng, cổ tay nàng hơi co lại: “Bệ hạ như thế, không hợp lí, xin bệ hạ đừng để hạ quan khó xử.” Hắn nhếch môi cười nhẹ: “Văn võ bá quan cũng đã nhìn thấy, nàng còn sợ hoạn quan trong cung?” Mạnh mẽ cầm tay của nàng ra xe thánh, Hách Liên Khuyết khéo léo đi theo phía sau hai người.
Nội thị đặt xong thang vàng khắc hoa, Hách Liên Du khẽ cúi đầu cùng sóng vai xuống với nàng, cung nhân chia nhóm ca tụng hai bên: “Cung nghênh bệ hạ hồi cung!” Hách Liên Du không chút để ý nói một câu: “Bình thân.”
“Tạ bệ hạ.”
Một nữ quan quỳ gối trước nhất mặc cung trang gấm đỏ dẫn đầu đứng dậy, cúi đầu mềm giọng: “Bệ hạ, nô tỳ đã bảo người chuẩn bị tốt nước hoa lan, mời bệ hạ tắm rửa tẩy trần.” Hách Liên Du mang theo Thượng Quan Mạn chậm rãi xuyên qua chúng người hầu, chỉ nhàn nhạt “uh” một tiếng, Thượng Quan Mạn kinh ngạc, mình cũng là nữ quan, ở trước thánh giá tất cả đều xưng vi thần hạ thần, nữ quan này tự xưng là nô tài, rất kỳ quái, lại nghe giọng nói của nàng dịu dàng ngọt ngào, hai gò má xinh đẹp. Nàng liếc Hách Liên Du một cái, người khác không nói, người này thật sự rất hấp dẫn bươm bướm. Lúc đi qua nữ quan kia không khỏi nhìn nàng kia một cái, không ngờ nữ quan kia cũng giương mắt nhìn, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt nữ quan chấn động, lẩm bẩm mở miệng: “Điện hạ...”
Nội thị bên cạnh nghe mà biến sắc, hung hăng lôi ống tay áo nữ quan, nữ quan kia đột nhiên thức tỉnh, vội vàng ép người xuống: “Thù nhi thất lễ trước điện, xin bệ hạ thứ tội.”
Dưới tình thế cấp bách, nàng lại xưng tên tục của mình, Thượng Quan Mạn quái lạ giương môi. Hách Liên Du không kiên nhẫn dừng chân, lại cúi mắt nhìn nàng: “Nàng muốn xử trí như thế nào?”
Câu hỏi này khiến ánh mắt khắp mọi nơi đều cố ý vô ý bắn tới, nàng thẳng lưng, nụ cười xa cách mà lễ phép: “Đây là cung nhân của bệ hạ, do bệ hạ quyết định đi, hạ thần không có quyền xử trí.”
Hách Liên Du nhướng mày, chợt hô: “Yêu nhi.”
Hách Liên Khuyết sau lưng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn giọng nói thanh thúy: “Có nhi thần.”
“Giao cho con đó.”
Ném xuống câu này, Hách Liên Du mạnh mẽ nửa ôm Thượng Quan Mạn sải bước đi vào trong điện. Hách Liên Khuyết lắc đầu, thong thả đi bước nhỏ tới trước mặt Thù nhi, một đôi mắt xanh thẳm hồn nhiên, giòn giã hỏi: “Thù nhi cô cô, người nói xem, Bản hoàng tử nên xử trí người như thế nào?”
Cung nhân đều biết hoàng tử duy nhất của đế vương Cố quốc vốn có bản tính ma vương, lộ ra loại vẻ mặt vô hại này, hẳn là có tính toán với người. Thù nhi không nhịn được nhếch môi cương cười: “Hạ thần không biết.”
Hách Liên Khuyết có chút bất mãn: “Sao cô cô lại tự xưng hạ thần với Yêu nhi rồi.” Hắn tức hừ một tiếng, có chút phát giận mở miệng: “Yêu nhi cũng không muốn động đến người của bà nội Thái Hậu, chẳng qua là cô cô người lại chọc mẫu thân tức giận. Ai dám khi dễ mẫu thân, ta và phụ hoàng sẽ không tha người đó!”
Thù nhi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu trắng noãn kia, nhất thời lại kinh sợ không thốt nên lời.
Lần đó bị người ta gọi là “Phu nhân” lần này lại được gọi là “Điện hạ”, trong lòng Thượng Quan Mạn có loại dự cảm xấu, trong chỗ tối như có một đôi tay dẫn nàng tới quỹ đạo không cách nào nắm trong tay. Vì sao nàng mất trí nhớ, vì sao Hàn gia và Thượng Quan Uyên đều không muốn nàng nhớ lại. Nếu trước đó sống hạnh phúc, bọn họ cần gì khổ sở ngăn trở hắn, nàng không sợ đôi bên khác, chỉ sợ có ẩn tình khác... Ẩn tình khiến nàng không biết làm thế nào cho phải.
Vừa vào điện liền vội vàng trốn ra từ trong khuỷu tay của hắn, thu lại vẻ mặt, bộ dạng phục tùng rũ mắt: “Lần này hạ thần vào cung, chính là được Phương Hoa điện hạ nhờ vả.”
Hắn nhìn nàng, hơi nhíu mày, lúc này nàng mới nâng túi gấm túi Phương Hoa giao cho nàng ra cúi đầu giơ lên cao cao: “Hạ thần phụng mệnh giao vật này cho bệ hạ.”
Hoa sen nở trên túi gấm có cả đế, uyên ương song song cùng nhau bơi qua nước xuân, mỗi đường kim mỗi sợi chỉ đều nói lên tâm nguyện của nữ tử. Nhìn túi gấm kia, giống như cũng có thể tưởng tượng đến tình cảnh Phương Hoa si ngốc thêu ở dưới đèn. Vẻ mặt Hách Liên Du dần dần tối, khẽ mím môi: “Nàng chính là muốn nói cái này với ta?”
Nàng cúi đầu nặng nề cắn chữ: “Bệ hạ nhận lấy mau sớm đáp lại cho điện hạ, hạ thần cũng có thể báo cáo kết quả công việc.”
Hắn nghe vậy cười lạnh một tiếng, phất tay áo đảo qua. Thượng Quan Mạn chỉ cảm thấy trên cổ tay tê rần, túi gấm không tiếng động rơi xuống đất. Nàng kinh ngạc đưa mắt lên nhìn, hắn bỗng nhiên lạnh mặt tiến tới gần, con ngươi xanh trong hốc mắt thâm thúy, chỉ làm cho nàng nhớ tới con sói hoang dã khát máu. Trong lòng nàng chấn động, bị hắn bức từng bước lui về phía sau, hắn vươn tay vây nàng vào góc. Nàng cuối cùng không chỗ có thể trốn, trong mắt của hắn làm như có vụn băng nổi lên trong hồ nước xanh, gió mát trôi nổi. Hắn khàn khàn nói, tràn ra tức giận mênh mông: “Nàng còn muốn ép ta tới khi nào?”
Chỉ cảm thấy toàn thân hắn giờ phút này đều lộ ra hơi thở nguy hiểm, trong lòng nàng nhất thời mâu thuẫn cảnh giác, thân thể căng thẳng, miệng đắng lưỡi khô, không nhịn được liếm liếm môi, rũ mắt xuống: “Ta sao dám ép người.” Trong mắt của hắn đều là hình bóng của nàng, trong đầu nhất thời thoáng qua kinh ngạc. Hơi thở hắn đã loạn, nóng bỏng phất đến trên má nàng, nàng hốt hoảng mở miệng: “Nếu bệ hạ đụng đến ta, cả đời ta cũng sẽ không để ý người!”
Siết chặt lòng bàn tay trợn mắt nhìn hắn.
Người kia thật sợ nàng tức giận, hiện tại chẳng qua là dọa nàng thôi, hắn không dám.
Hắn sẽ không dám.
Chợt thấy hoa mắt, hắn mạnh mẽ ôm nàng lên, nàng bỗng nhiên trừng lớn mắt. Hắn trầm mặt sải bước vào nội thất, không chút nào thương tiếc vứt nàng lên giường rồng. Nàng bị đụng đến đầu choáng váng, nhếch nhác muốn bò dậy, ngón tay thon dài của hắn nắm cằm của nàng, cúi đầu liền hung hăng hôn xuống. Nàng chỉ cảm giác một hồi hít thở không thông, thẳng tắp rơi vào trong mây mù, chỉ nghe hô hấp nặng nề của hai người. Trong hỗn loạn chỉ thấy hắn nhắm mắt hẹp dài, nàng không nhịn được khép mắt, cảm giác hắn linh mẫn xuyên qua váy, cởi ra đai lưng, lụa nhẹ rối rít mà rơi. Đầu ngón tay hơi lạnh của hắn phất qua da thịt nóng bỏng, lướt qua thắt lưng trơn mềm mảnh khảnh, rơi vào phần nhô lên trước ngực, nhẹ nhàng ma sát. Nàng kinh hãi thở gấp một tiếng, thân thể bỗng nhiên mãnh liệt rung động, cánh tay mảnh khảnh không tự chủ vòng chặt trên cổ hắn. Hắn đột nhiên “Uhm” một tiếng, tạm thời thả môi hơi sưng của nàng. Trong mắt nhìn nàng đều là nụ cười hài hước, nàng vẫn còn ở trong mây mù, đầu ngón tay hắn vẽ một cái ở trước ngực nàng, thân thể nàng lại run lên, lại nghe giọng nói khàn khàn của hắn, hơi thở nóng rực phun đến trên mặt nàng: “Nơi này ngược lại đầy đặn hơn trước kia chút.”
Nàng ngớ ngẩn, sắc mặt đỏ lên, thoáng chốc tràn qua vành tai, nàng thẹn quá thành giận giơ đầu gối liền đá vào giữa háng hắn. Hắn sợ nhếch lên lông mày, vội đưa một cái tay ra hung hăng đè xuống, sau một khắc nặng nề cắn môi của nàng, có chút cắn răng nghiến lợi: “Nàng thật chịu vậy?”
Nàng không nhịn được liền muốn cười, lại cảm thấy tay đang đè lại đầu gối của nàng đột nhiên dò vào trong quần theo chân nhỏ thon dài một đường tìm kiếm lên. Nàng mới biết sợ, tay chân luống cuống bưng bít, bị một tay kia của hắn nắm hai cổ tay giơ qua đỉnh đầu. Hắn cúi người tới nghiêng đầu hôn nàng, lông mi dài của nàng run rẩy dữ dội, ý thức mê ly, thân thể nóng bỏng lạnh run trong lòng bàn tay hắn, hoảng hốt thuận theo, theo ý nguyện nghênh hợp hắn. Chợt nghe một tiếng “phụt” không biết từ nơi nào, như sấm giữa ban ngày, trong đầu nàng bỗng dưng thanh minh, thân thể Hách Liên Du cũng dừng lại, quay đầu lại nhìn qua.
Chỉ thấy một cô gái yểu điệu thân hình mảnh khảnh đứng ở bên cạnh màn màu đen trong phòng, mắt hạnh trợn tròn, che miệng cười không ngừng: “Ơ, ta tới không đúng lúc.” Đôi mắt đẹp khẽ quấn trên mặt Thượng Quan Mạn, chợt cười: “Các ngươi cứ tiếp tục.”
Trong lòng Thượng Quan Mạn nhục không chịu nổi, rũ mắt xuống vội kéo chăn gấm một bên che kín thân thể gần như lõa lồ, lại giương hai mắt, quan sát nàng kia.
Mặt mày nữ tử này cực kỳ dịu dàng xinh đẹp, nhìn thật quen thuộc, một bộ cung trang gấm xanh lông chim, dưới váy thêu trăm bướm quanh hoa, tóc búi ra sau, lộ ra gương mặt hình dáng mỹ lệ, mắt như cái hồ yên tĩnh. Lại nhìn thấy, trên tóc không có nhiều châu sức, chỉ dùng một trâm phượng năm đuôi bằng vàng ròng búi sau ót, theo động tác của nàng ta, đuôi phượng run run rẩy rẩy, ánh vàng sắc bén quét bóng lên màn trắng, ăn mặc lộ vẻ người lớn nhưng người lại trắng trong thuần khiết. Thượng Quan Mạn không khỏi cau mày, nhìn tuổi nàng cũng không hơn mình mấy tuổi, cớ gì mặc thành như thế? Là thân phận gì, lại công khai vào nội thất hành cung của Thiên Tử, xem vẻ có tư thái thân mật với Hách Liên Du, nàng ở nơi này suy nghĩ lung tung, chỉ nghe Nhu phi cười: “Ta cũng chỉ là góa phụ vô dụng thôi.” Lời còn chưa dứt, Hách Liên Du lại cau lông mày, nhẹ hỏi: “Chuyện gì?”
Giọng nói của hắn còn mang theo khàn khàn mất tự nhiên, ám muội làm cho lòng người ngứa ngáy.
Nhu phi khẽ dựa vào vách tường hoa, đưa mắt lên nhìn quyến rũ cười một tiếng: “Cũng không có việc gì, chỉ là Thái hậu muốn tác hợp hai chúng ta, cố ý tới nói cho ngươi biết một tiếng.”
Trong mắt Thượng Quan Mạn nhất thời ngưng tụ lạnh lẽo, không chờ Hách Liên Du mở miệng, nàng nâng một đôi cánh tay mảnh khảnh lên trèo đến trên cổ Hách Liên Du, đứng dậy nằm ở bên tai hắn mềm mại nói nhỏ: “Bệ hạ còn phải nói bao lâu nữa.”
Thân hình Hách Liên Du hơi chấn động một cái, khuỷu tay buộc chặt nàng chủ động sát tới vòng eo, quay mặt lại nhìn nàng. Nàng theo bản năng tránh về phía sau, chỉ thấy trong mắt của hắn đều là nụ cười, nháy mắt trời đất mất sắc.
Hắn nhìn nàng cười nói với Nhu phi sau lưng: “Ta hiểu rõ rồi.”
Nhu phi thấy tình cảnh bên trong phòng như vậy, vẻ mặt lại có chút hoảng hốt, ngớ ngẩn, xoay người rời đi.
Thấy Nhu phi rời đi, thần sắc Thượng Quan Mạn chợt lạnh, “Chát” đánh vào tay đang ôm chặt eo mình, lạnh lùng cau mày: “Xin bệ hạ buông tay...”
Hắn không tự chủ nhìn bộ dáng của nàng, búi tóc lơi lỏng rủ xuống đầu vai chiếu khuôn mặt trắng nõn như sứ, hai mắt mênh mông như nước, hai má ngậm xuân, áo mỏng xốc xếch che cánh vai trắng nõn ẩn hiện, trên người nàng có hương thơm nữ nhân đặc biệt. Tâm thần hơi bị rung động, ánh mắt nhìn nàng dần dần nóng, không nhịn được khàn giọng cười: “Nếu ta buông ra lúc này, thì cuộc đời này đã uổng làm nam nhân.”
Hách Liên Khuyết thả mắt xuống, mệt mỏi “Dạ” một tiếng, trong lòng nàng hơi rung, vội bổ sung: “Chỉ là cữu cữu con có chuyện phải làm, cũng không thể trở về nhanh được.” Lời này giống như là nói cho người khác nghe, nói xong trên má hơi nóng, chỉ nghe Hách Liên Du cười nhẹ, nói: “Cờ trắng đi trước đi.” Nàng vội quay đầu đi. Hách Liên Khuyết nháy mắt mấy cái nhìn xem hai người, nhe răng cười hắc hắc.
Nàng rõ ràng rất ít biết đánh cờ, nhưng đầu ngón tay vừa đụng đến con cờ, dường như có cái gì chảy vào trong thân thể, theo Hách Liên Du thả cờ. Nàng đã không tự chủ suy tư đường cờ, thiết kế bẫy rập, mỗi khi Hách Liên Du thả một con cờ nàng đều nghĩ sâu tính kỹ mục đích. Tất cả giống như đã từng xảy ra quá nhiều lần giống như nhau, nàng làm như nhớ, vừa tựa như không nhớ.
Thánh giá trùng trùng điệp điệp tới hành cung, nội thị bên ngoài kính cẩn nói một tiếng: “Bệ hạ, đã tới hành cung.” Hách Liên Du đưa tay muốn cầm tay của nàng, cổ tay nàng hơi co lại: “Bệ hạ như thế, không hợp lí, xin bệ hạ đừng để hạ quan khó xử.” Hắn nhếch môi cười nhẹ: “Văn võ bá quan cũng đã nhìn thấy, nàng còn sợ hoạn quan trong cung?” Mạnh mẽ cầm tay của nàng ra xe thánh, Hách Liên Khuyết khéo léo đi theo phía sau hai người.
Nội thị đặt xong thang vàng khắc hoa, Hách Liên Du khẽ cúi đầu cùng sóng vai xuống với nàng, cung nhân chia nhóm ca tụng hai bên: “Cung nghênh bệ hạ hồi cung!” Hách Liên Du không chút để ý nói một câu: “Bình thân.”
“Tạ bệ hạ.”
Một nữ quan quỳ gối trước nhất mặc cung trang gấm đỏ dẫn đầu đứng dậy, cúi đầu mềm giọng: “Bệ hạ, nô tỳ đã bảo người chuẩn bị tốt nước hoa lan, mời bệ hạ tắm rửa tẩy trần.” Hách Liên Du mang theo Thượng Quan Mạn chậm rãi xuyên qua chúng người hầu, chỉ nhàn nhạt “uh” một tiếng, Thượng Quan Mạn kinh ngạc, mình cũng là nữ quan, ở trước thánh giá tất cả đều xưng vi thần hạ thần, nữ quan này tự xưng là nô tài, rất kỳ quái, lại nghe giọng nói của nàng dịu dàng ngọt ngào, hai gò má xinh đẹp. Nàng liếc Hách Liên Du một cái, người khác không nói, người này thật sự rất hấp dẫn bươm bướm. Lúc đi qua nữ quan kia không khỏi nhìn nàng kia một cái, không ngờ nữ quan kia cũng giương mắt nhìn, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt nữ quan chấn động, lẩm bẩm mở miệng: “Điện hạ...”
Nội thị bên cạnh nghe mà biến sắc, hung hăng lôi ống tay áo nữ quan, nữ quan kia đột nhiên thức tỉnh, vội vàng ép người xuống: “Thù nhi thất lễ trước điện, xin bệ hạ thứ tội.”
Dưới tình thế cấp bách, nàng lại xưng tên tục của mình, Thượng Quan Mạn quái lạ giương môi. Hách Liên Du không kiên nhẫn dừng chân, lại cúi mắt nhìn nàng: “Nàng muốn xử trí như thế nào?”
Câu hỏi này khiến ánh mắt khắp mọi nơi đều cố ý vô ý bắn tới, nàng thẳng lưng, nụ cười xa cách mà lễ phép: “Đây là cung nhân của bệ hạ, do bệ hạ quyết định đi, hạ thần không có quyền xử trí.”
Hách Liên Du nhướng mày, chợt hô: “Yêu nhi.”
Hách Liên Khuyết sau lưng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn giọng nói thanh thúy: “Có nhi thần.”
“Giao cho con đó.”
Ném xuống câu này, Hách Liên Du mạnh mẽ nửa ôm Thượng Quan Mạn sải bước đi vào trong điện. Hách Liên Khuyết lắc đầu, thong thả đi bước nhỏ tới trước mặt Thù nhi, một đôi mắt xanh thẳm hồn nhiên, giòn giã hỏi: “Thù nhi cô cô, người nói xem, Bản hoàng tử nên xử trí người như thế nào?”
Cung nhân đều biết hoàng tử duy nhất của đế vương Cố quốc vốn có bản tính ma vương, lộ ra loại vẻ mặt vô hại này, hẳn là có tính toán với người. Thù nhi không nhịn được nhếch môi cương cười: “Hạ thần không biết.”
Hách Liên Khuyết có chút bất mãn: “Sao cô cô lại tự xưng hạ thần với Yêu nhi rồi.” Hắn tức hừ một tiếng, có chút phát giận mở miệng: “Yêu nhi cũng không muốn động đến người của bà nội Thái Hậu, chẳng qua là cô cô người lại chọc mẫu thân tức giận. Ai dám khi dễ mẫu thân, ta và phụ hoàng sẽ không tha người đó!”
Thù nhi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu trắng noãn kia, nhất thời lại kinh sợ không thốt nên lời.
Lần đó bị người ta gọi là “Phu nhân” lần này lại được gọi là “Điện hạ”, trong lòng Thượng Quan Mạn có loại dự cảm xấu, trong chỗ tối như có một đôi tay dẫn nàng tới quỹ đạo không cách nào nắm trong tay. Vì sao nàng mất trí nhớ, vì sao Hàn gia và Thượng Quan Uyên đều không muốn nàng nhớ lại. Nếu trước đó sống hạnh phúc, bọn họ cần gì khổ sở ngăn trở hắn, nàng không sợ đôi bên khác, chỉ sợ có ẩn tình khác... Ẩn tình khiến nàng không biết làm thế nào cho phải.
Vừa vào điện liền vội vàng trốn ra từ trong khuỷu tay của hắn, thu lại vẻ mặt, bộ dạng phục tùng rũ mắt: “Lần này hạ thần vào cung, chính là được Phương Hoa điện hạ nhờ vả.”
Hắn nhìn nàng, hơi nhíu mày, lúc này nàng mới nâng túi gấm túi Phương Hoa giao cho nàng ra cúi đầu giơ lên cao cao: “Hạ thần phụng mệnh giao vật này cho bệ hạ.”
Hoa sen nở trên túi gấm có cả đế, uyên ương song song cùng nhau bơi qua nước xuân, mỗi đường kim mỗi sợi chỉ đều nói lên tâm nguyện của nữ tử. Nhìn túi gấm kia, giống như cũng có thể tưởng tượng đến tình cảnh Phương Hoa si ngốc thêu ở dưới đèn. Vẻ mặt Hách Liên Du dần dần tối, khẽ mím môi: “Nàng chính là muốn nói cái này với ta?”
Nàng cúi đầu nặng nề cắn chữ: “Bệ hạ nhận lấy mau sớm đáp lại cho điện hạ, hạ thần cũng có thể báo cáo kết quả công việc.”
Hắn nghe vậy cười lạnh một tiếng, phất tay áo đảo qua. Thượng Quan Mạn chỉ cảm thấy trên cổ tay tê rần, túi gấm không tiếng động rơi xuống đất. Nàng kinh ngạc đưa mắt lên nhìn, hắn bỗng nhiên lạnh mặt tiến tới gần, con ngươi xanh trong hốc mắt thâm thúy, chỉ làm cho nàng nhớ tới con sói hoang dã khát máu. Trong lòng nàng chấn động, bị hắn bức từng bước lui về phía sau, hắn vươn tay vây nàng vào góc. Nàng cuối cùng không chỗ có thể trốn, trong mắt của hắn làm như có vụn băng nổi lên trong hồ nước xanh, gió mát trôi nổi. Hắn khàn khàn nói, tràn ra tức giận mênh mông: “Nàng còn muốn ép ta tới khi nào?”
Chỉ cảm thấy toàn thân hắn giờ phút này đều lộ ra hơi thở nguy hiểm, trong lòng nàng nhất thời mâu thuẫn cảnh giác, thân thể căng thẳng, miệng đắng lưỡi khô, không nhịn được liếm liếm môi, rũ mắt xuống: “Ta sao dám ép người.” Trong mắt của hắn đều là hình bóng của nàng, trong đầu nhất thời thoáng qua kinh ngạc. Hơi thở hắn đã loạn, nóng bỏng phất đến trên má nàng, nàng hốt hoảng mở miệng: “Nếu bệ hạ đụng đến ta, cả đời ta cũng sẽ không để ý người!”
Siết chặt lòng bàn tay trợn mắt nhìn hắn.
Người kia thật sợ nàng tức giận, hiện tại chẳng qua là dọa nàng thôi, hắn không dám.
Hắn sẽ không dám.
Chợt thấy hoa mắt, hắn mạnh mẽ ôm nàng lên, nàng bỗng nhiên trừng lớn mắt. Hắn trầm mặt sải bước vào nội thất, không chút nào thương tiếc vứt nàng lên giường rồng. Nàng bị đụng đến đầu choáng váng, nhếch nhác muốn bò dậy, ngón tay thon dài của hắn nắm cằm của nàng, cúi đầu liền hung hăng hôn xuống. Nàng chỉ cảm giác một hồi hít thở không thông, thẳng tắp rơi vào trong mây mù, chỉ nghe hô hấp nặng nề của hai người. Trong hỗn loạn chỉ thấy hắn nhắm mắt hẹp dài, nàng không nhịn được khép mắt, cảm giác hắn linh mẫn xuyên qua váy, cởi ra đai lưng, lụa nhẹ rối rít mà rơi. Đầu ngón tay hơi lạnh của hắn phất qua da thịt nóng bỏng, lướt qua thắt lưng trơn mềm mảnh khảnh, rơi vào phần nhô lên trước ngực, nhẹ nhàng ma sát. Nàng kinh hãi thở gấp một tiếng, thân thể bỗng nhiên mãnh liệt rung động, cánh tay mảnh khảnh không tự chủ vòng chặt trên cổ hắn. Hắn đột nhiên “Uhm” một tiếng, tạm thời thả môi hơi sưng của nàng. Trong mắt nhìn nàng đều là nụ cười hài hước, nàng vẫn còn ở trong mây mù, đầu ngón tay hắn vẽ một cái ở trước ngực nàng, thân thể nàng lại run lên, lại nghe giọng nói khàn khàn của hắn, hơi thở nóng rực phun đến trên mặt nàng: “Nơi này ngược lại đầy đặn hơn trước kia chút.”
Nàng ngớ ngẩn, sắc mặt đỏ lên, thoáng chốc tràn qua vành tai, nàng thẹn quá thành giận giơ đầu gối liền đá vào giữa háng hắn. Hắn sợ nhếch lên lông mày, vội đưa một cái tay ra hung hăng đè xuống, sau một khắc nặng nề cắn môi của nàng, có chút cắn răng nghiến lợi: “Nàng thật chịu vậy?”
Nàng không nhịn được liền muốn cười, lại cảm thấy tay đang đè lại đầu gối của nàng đột nhiên dò vào trong quần theo chân nhỏ thon dài một đường tìm kiếm lên. Nàng mới biết sợ, tay chân luống cuống bưng bít, bị một tay kia của hắn nắm hai cổ tay giơ qua đỉnh đầu. Hắn cúi người tới nghiêng đầu hôn nàng, lông mi dài của nàng run rẩy dữ dội, ý thức mê ly, thân thể nóng bỏng lạnh run trong lòng bàn tay hắn, hoảng hốt thuận theo, theo ý nguyện nghênh hợp hắn. Chợt nghe một tiếng “phụt” không biết từ nơi nào, như sấm giữa ban ngày, trong đầu nàng bỗng dưng thanh minh, thân thể Hách Liên Du cũng dừng lại, quay đầu lại nhìn qua.
Chỉ thấy một cô gái yểu điệu thân hình mảnh khảnh đứng ở bên cạnh màn màu đen trong phòng, mắt hạnh trợn tròn, che miệng cười không ngừng: “Ơ, ta tới không đúng lúc.” Đôi mắt đẹp khẽ quấn trên mặt Thượng Quan Mạn, chợt cười: “Các ngươi cứ tiếp tục.”
Trong lòng Thượng Quan Mạn nhục không chịu nổi, rũ mắt xuống vội kéo chăn gấm một bên che kín thân thể gần như lõa lồ, lại giương hai mắt, quan sát nàng kia.
Mặt mày nữ tử này cực kỳ dịu dàng xinh đẹp, nhìn thật quen thuộc, một bộ cung trang gấm xanh lông chim, dưới váy thêu trăm bướm quanh hoa, tóc búi ra sau, lộ ra gương mặt hình dáng mỹ lệ, mắt như cái hồ yên tĩnh. Lại nhìn thấy, trên tóc không có nhiều châu sức, chỉ dùng một trâm phượng năm đuôi bằng vàng ròng búi sau ót, theo động tác của nàng ta, đuôi phượng run run rẩy rẩy, ánh vàng sắc bén quét bóng lên màn trắng, ăn mặc lộ vẻ người lớn nhưng người lại trắng trong thuần khiết. Thượng Quan Mạn không khỏi cau mày, nhìn tuổi nàng cũng không hơn mình mấy tuổi, cớ gì mặc thành như thế? Là thân phận gì, lại công khai vào nội thất hành cung của Thiên Tử, xem vẻ có tư thái thân mật với Hách Liên Du, nàng ở nơi này suy nghĩ lung tung, chỉ nghe Nhu phi cười: “Ta cũng chỉ là góa phụ vô dụng thôi.” Lời còn chưa dứt, Hách Liên Du lại cau lông mày, nhẹ hỏi: “Chuyện gì?”
Giọng nói của hắn còn mang theo khàn khàn mất tự nhiên, ám muội làm cho lòng người ngứa ngáy.
Nhu phi khẽ dựa vào vách tường hoa, đưa mắt lên nhìn quyến rũ cười một tiếng: “Cũng không có việc gì, chỉ là Thái hậu muốn tác hợp hai chúng ta, cố ý tới nói cho ngươi biết một tiếng.”
Trong mắt Thượng Quan Mạn nhất thời ngưng tụ lạnh lẽo, không chờ Hách Liên Du mở miệng, nàng nâng một đôi cánh tay mảnh khảnh lên trèo đến trên cổ Hách Liên Du, đứng dậy nằm ở bên tai hắn mềm mại nói nhỏ: “Bệ hạ còn phải nói bao lâu nữa.”
Thân hình Hách Liên Du hơi chấn động một cái, khuỷu tay buộc chặt nàng chủ động sát tới vòng eo, quay mặt lại nhìn nàng. Nàng theo bản năng tránh về phía sau, chỉ thấy trong mắt của hắn đều là nụ cười, nháy mắt trời đất mất sắc.
Hắn nhìn nàng cười nói với Nhu phi sau lưng: “Ta hiểu rõ rồi.”
Nhu phi thấy tình cảnh bên trong phòng như vậy, vẻ mặt lại có chút hoảng hốt, ngớ ngẩn, xoay người rời đi.
Thấy Nhu phi rời đi, thần sắc Thượng Quan Mạn chợt lạnh, “Chát” đánh vào tay đang ôm chặt eo mình, lạnh lùng cau mày: “Xin bệ hạ buông tay...”
Hắn không tự chủ nhìn bộ dáng của nàng, búi tóc lơi lỏng rủ xuống đầu vai chiếu khuôn mặt trắng nõn như sứ, hai mắt mênh mông như nước, hai má ngậm xuân, áo mỏng xốc xếch che cánh vai trắng nõn ẩn hiện, trên người nàng có hương thơm nữ nhân đặc biệt. Tâm thần hơi bị rung động, ánh mắt nhìn nàng dần dần nóng, không nhịn được khàn giọng cười: “Nếu ta buông ra lúc này, thì cuộc đời này đã uổng làm nam nhân.”
/137
|