Đêm qua sau khi Cảnh Dương gặp Liễu Trần xong, không chợp mắt một mực nghĩ đối sách, khẳng định Liễu Không trời còn chưa sáng sẽ đi tìm Vô Minh , đến lúc đó cái gì thì đều nói ra, nếu vậy thì còn có cách nào cứu nổi a, dù sao không thể để nàng bảo Liễu Không đi chịu chết đi?
Xoạt một tiếng ngồi dậy.
Công chúa ngài làm sao vậy? Thu Bảo cũng vẫn không chợp mắt, những gì Liễu Trần nói nàng cũng có nghe một chút, khẳng định hiện tại công chúa bị những chuyện này làm cho sầu não đi.
Cảnh Dương vén mấy lọn tóc trên trán ra sau vành tai: Thu Bảo, ngươi đi lấy nước lạnh chúng ta rửa mặt chải đầu còn dư lại mang đến đây.
Công chúa, ngài muốn làm gì? Đêm hôm khuya khoắt, dù sao cũng không phải muốn rửa mặt chải đầu đi?
Ngươi mang đến trước đi. Cảnh Dương chưa từng có nhiều giải thích.
Thu Bảo lấy nước mang tới trước giường, Cảnh Dương tà mắt nhìn nước trong bồn, lại dùng tay chạm ở bên trong một chút, cảm giác mát lạnh nổi lên bốn phía, bất quá cái này rất hợp với ý nàng.
Đưa tay cởi nút thắt y phục của bản thân, đến khi chỉ còn cái yếm, vung tay lên tát nước lạnh trong bồn lên người bản thân.
Công chúa ngài làm cái gì vậy?! Hành động này làm Thu Bảo sợ ngây người, vội vàng lấy khăn lau những giọt nước đọng trên người Cảnh Dương.
Không được lau, cứ để như thế. Cảnh Dương lạnh đến da gà trên người đều nổi lên.
Công chúa ngài thế này sẽ nhiễm phong hàn .
Ta chính là muốn bản thân nhiễm phong hàn, ngươi không cần lo cho ta, bản thân nhanh đi nghỉ ngơi đi.
Thu Bảo cắn cắn môi, than thở khóc lóc nói: Ngài làm như vậy đáng giá sao? Vì một hòa thượng có thể làm như vậy?
Đáng giá. Chỉ một chữ đơn giản như thế, tất cả đều làm rõ ràng, vì Liễu Không làm cái gì đều đáng giá!
Chủ tớ hai người một đêm không ngủ.
Thu Bảo đỡ Cảnh Dương trở lại giường, thân thể nàng cũng đã vô cùng nóng, cứ tiếp tục như vậy, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, Thu Bảo muốn đi gọi người, mà hết lần này tới lần khác công chúa không cho, bất quá lúc này đây, Thu Bảo cũng không nghe lời như trước nữa, mà là hoàn toàn không để ý tới ý chỉ của công chúa, chạy ra khỏi ngoài cửa, tìm Vệ Trường Phong.
Cái gì! Sao lại nhiễm phong hàn? ! Vệ Trường Phong nghe xong Thu Bảo nói, mồ hôi ra đầy ót, này cũng sắp phải đi rồi, thế nào lại xảy ra chuyện, có phải hắn có cừu oán gì cùng với Long Sơn Tự này hay không a? Đến đâu cũng không thuận!
Vậy công chúa còn có thể đi sao?
Thu Bảo lắc đầu: Phỏng chừng không được, xóc nảy mệt nhọc như vậy, thân thể công chúa chịu không nổi, lúc này chỉ có thể chờ công chúa khỏe rồi mới tính.
Vệ Trường Phong nhíu mày: Này làm sao cho tốt đây! Muốn hắn làm sao mời được lang trung a? Được rồi! Đi tìm Vô Minh, Vô Minh khẳng định có biện pháp!
Đại sư, công chúa cảm nhiễm phong hàn, phỏng chừng còn phải tá túc một thời gian, chẳng hay trong tự có tăng nhân có thể xem bệnh hay không?
Vô Minh vuốt râu Liễu Không đi, Liễu Không biết y thuật , tăng nhân trong tự có chỗ nào khó chịu đều đi tìm hắn.
Liễu Không! Ngoài cửa tiểu sư đệ lớn tiếng kêu lên.
Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì! Liễu Không nhất cá lý ngư* lăn thì từ trên giường lăn xuống.
*so sánh Liễu Không như cá chép vượt long môn bay từ trên giường bay xuống =))
Tiểu sư đệ thở gấp, hẳn là chạy rất gấp: Công, công, công chúa.
Công chúa làm sao vậy! Liễu Không vừa nghe hắn nói đến công chúa, tâm tình lập tức trở nên luống cuống: Ngươi nói mau a!
Công chúa, công chúa bị bệnh! Phương trượng kêu ngươi mau qua xem. Vừa dứt lời, Liễu Không đã vội vả xông ra ngoài.
Chạy đến gấp gáp, dọc theo đường đi ngã lăn lộn mấy vòng, trên y phục tất cả đều là bùn đất.
Cảnh Dương! Cảnh Dương! Ngươi làm sao vậy? Liễu Không hoàn toàn đã quên hiện tại này đầy gian nhà đều là người, trực tiếp gọi tục danh của công chúa.
Vệ Trường Phong liếc mắt nhìn Liễu Không, là hòa thượng này, ngày ấy ôm công chúa, sắc mặt có chút không vui.
Thu Bảo vội vàng đi qua, lôi kéo góc áo Liễu Không, liếc mắt nhìn nàng, nhỏ giọng nói: Cả gian nhà này đều là người, ngươi nói bậy cái gì chứ!
Liễu Không lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của Vệ Trường Phong cùng Vô Minh, nuốt nuốt nước bọt, hai tay tạo thành chữ thập hành phật lễ: A di đà phật, A di đà phật, sư phụ, Vệ đại nhân.
Được rồi, mau bắt mạch cho công chúa đi. Vô Minh diện vô biểu tình nói.
Vâng. Liễu Không vừa muốn lấy tay đặt lên tay Cảnh Dương, đã bị Vệ Trường Phong gọi lại.
Chờ một chút. Vệ Trường Phong chỉ vào Thu Bảo nói: Đặt thêm cái khăn lụa trên cổ tay công chúa. Cho dù hắn là hòa thượng cũng không thể tùy tiện được, dù sao cũng là nam nữ thụ thụ bất thân.
Vâng, Vệ đại nhân.
Đặt khăn lụa xong, lúc này Vệ Trường Phong mới để cho Liễu Không bắt mạch.
Cảnh Dương vốn nhắm nghiền hai mắt, vừa nghe tới thanh âm của Liễu Không, vì vậy nỗ lực mở mắt ra, vừa mở mắt nhìn thấy đó là người bản thân nhật tư dạ tưởng*, không thể không chê cười bản thân không tiền đồ, ban nãy vừa gặp, nhưng chỉ một chút đã nhớ không chịu được, may là người này tới, nếu không thì nổi khổ tương tư ngược lại không có cách nào trị được.
*ngày nhớ đêm mong
Hơi thở nóng hổi của người kia, tổn thương tâm Liễu Không, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Cảnh Dương nhìn người nọ rơi lệ , trái lại nhếch môi nở nụ cười, đây là lần đầu tiên hắn vì bản thân rơi lệ, tốt xấu rốt cuộc cũng hòa nhau một ván, cũng không uổng phí bản thân vì hắn rơi nhiều nước mắt như vậy.
Liễu Không nhìn sắc mặt người nọ đã trắng bệch còn cười với bản thân, trong lòng vừa tức lại vừa đau lòng, sao có thể không biết quý trọng thân thể mình như thế, sao có thể tùy tiện bị phong hàn như vậy được.
Liễu Không, thế nào? Vô Minh ở một bên lên tiếng.
Liễu Không vội vàng dùng tay áo lau lấy lệ ngân trên mặt mình, xoay người lại, không dám ngẩng đầu, nhưng vừa mở miệng giọng nói cũng đã khàn Cảnh... Công chúa nàng thân thể đơn bạc, mấy ngày trước đây bị sợ hãi, ban đêm lại bị lạnh, lúc này mới phát sốt, ta sẽ khai mấy phương thuốc cho công chúa dùng, qua vài ngày sẽ không có việc gì.
Vệ Trường Phong gật đầu: Như vậy rất tốt, làm phiền Liễu Không sư phụ.
Nếu như vậy, Liễu Không ngươi đi sắc thuốc đi, lão nạp cũng cáo từ . Cũng không biết rốt cuộc trong lòng Vô Minh đang suy nghĩ cái gì, nói xong lời này thì ly khai, nhưng trước khi đi, lại có thâm ý khác liếc mắt nhìn Liễu Không.
Liễu Không sư phụ, mời. Vệ Trường Phong chỉ chỉ ngoài cửa, nếu bệnh cũng đã xem xong, lưu lại nữa cũng là dư thừa .
Liễu Không không nỡ, liếc mắt nhìn về phía trướng của Cảnh Dương, nhưng Vệ Trường Phong ở chỗ này, cho dù nàng lưu lại cũng không thể nói được cái gì, suy nghĩ một chút bản thân nên đi sắc thuốc trước, phải mau chóng cho Cảnh Dương uống thuốc mới được.
Chờ Liễu Không đi xa, Vệ Trường Phong mới đứng dậy xin cáo lui, chỉ bất quá trước khi đi hắn kêu Thu Bảo.
Vệ đại nhân có chuyện gì muốn phân phó nô tỳ sao?
Thu cô nương là người thông minh, có chút việc không biết tại hạ có nên nói hay không.
Thu Bảo vòng vo đảo mắt nói: Vệ đại nhân cứ nói đừng ngại, chỉ bất quá... Dừng một chút còn nói: Vẫn thỉnh Vệ đại nhân suy nghĩ kỹ trước khi nói, dù sao có một số việc với thân phận của chúng ta cũng không tốt nghị luận .
Vệ Trường Phong không rõ Thu Bảo nói như vậy là có ý tứ gì, nhưng bản thân cũng là người có tâm nhãm, đem toàn bộ lời muốn nói trước đó nuốt trở vào, mở miệng : Thu cô nương nói đúng, là tại hạ đường đột , Trường Phong xin cáo từ .
Vệ đại nhân tạm biệt.
Thu Bảo ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: công chúa điện hạ, Thu Bảo này rốt cuộc đã dùng hết toàn lực giúp ngài , mà cuối cùng thế nào, còn phải trông vào tạo hóa của hai người.
Liễu Không bưng chén thuốc đang muốn đi đến phòng của Cảnh Dương, chợt nghe thấy phía sau một thanh âm nghiêm khắc.
Liễu Không! Đến chỗ vi sư ! Vô Minh chẳng bao giờ dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với Liễu Không, có thể nghĩ ra được hiện tại trong lòng hắn có bao nhiêu phẫn nộ.
Sư phụ, ta phải đi đưa thuốc trước. Lần đầu tiên Liễu Không chống đối Vô Minh.
Đưa thuốc cho sư đệ ngươi, để hắn đưa đi.
Liễu Không vừa định nói nữa, đã bị Vô Minh cản lại: Nếu như ngươi còn không đi cùng vi sư, kia từ nay về sau ngươi đừng nghĩ có thể bước ra thiền phòng một bước!
Liễu Không yên lặng, chỉ đành ngoan ngoãn mà giao chén thuốc cho tiểu sư đệ, còn nhắc nhở, bản thân lập tức sẽ qua.
Mới vừa vào thiền phòng, Vô Minh lập tức hét lớn một tiếng: Quỳ xuống!
Liễu Không sững sờ quỳ xuống .
Vô Minh chỉ vào Liễu Không: Ngươi có biết nguyên nhân vi sư gọi ngươi đến ? Vừa nghĩ đến bộ dạng như mất hồn vừa rồi của Liễu Không, Vô Minh một phen đau lòng, một đứa nhỏ tốt thế nào lại biến thành như vậy!
Liễu Không thấy sư phụ hỏi bản thân như vậy, trong lòng cũng đoán được bảy tám phần, cũng do bản thân vừa rồi biểu hiện quá mức mới khiến sư phụ nhìn ra, bất quá như vậy cũng tốt, biết muộn không bằng biết sớm, như vậy bản thân cũng bớt đi một phần giải thích.
Liễu Không biết.
Ngươi! Vô Minh lần đầu tiên biết đến Liễu Không cũng có một mặt không nghe lời, nhất thời chán nản.
Vậy ngươi cũng biết bản thân sai rồi sao!
Liễu Không không có trả lời Vô Minh, mà là dập đầu trên mặt đất ba cái, đến nổi cái trán đều phiếm đỏ, nghiêm túc nhìn Vô Minh nói: Sư phụ, đệ tử muốn hoàn tục.
Vô liêm sỉ! Vô Minh một chưởng phách xuống phách nát cả cái bàn.
Liễu Không nhìn cái bàn nát bấy, thân thể không khỏi run lên, mà nàng không thể lùi bước, Cảnh Dương còn đang chờ nàng!
Sư phụ, ngài thành toàn cho Liễu Không đi, từ sau mấy ngày ở Long Sơn Nhai kia, Liễu Không đã không thể làm hòa thượng nữa, đệ tử phạm vào sắc giới.
Ngươi rốt cuộc đang nói bậy cái gì! Ngươi!... Câu tiếp theo Vô Minh không nói nên lời, cái gì gọi là phạm vào sắc giới, một nữ tử đối một người nữ tử phạm vào sắc giới sao?! Cái này gọi là chuyện gì!
Liễu Không hít sâu một hơi, giống như hạ quyết tâm rất lớn nói: Sư phụ, Liễu Không tuyệt không nói bậy, Liễu Không nghiêm túc! Hơn nữa, không phải ngài đã sớm biết ta không phải nam tử sao? Nếu không phải sư phụ ngài, hòa thượng Liễu Không đã sớm không có!
Vô Minh khiếp sợ nhìn Liễu Không, ánh mắt lộ ra đau đớn, hóa ra hài tử này cái gì đều biết.
Nếu ngươi biết thân phận của ngươi thì càng không nên cùng nữ tử có quan hệ gì, ngươi cũng biết, ngươi đây là vi phạm luân thường ! Hơn nữa việc này công chúa có biết không?
Liễu Không ngẩng đầu nhìn Vô Minh: Cảnh Dương nói, nàng không chê ta.
Vô Minh cho rằng Cảnh Dương đã biết thân phận nữ tử của nàng, càng thêm vô cùng đau đớn lắc đầu: Gần vua như gần cọp, nàng là công chúa, hôm nay nàng muốn ngươi, ngày mai có thể muốn người khác, nói chung vi sư không cho phep! Từ giờ trở đi, vi sư cấm túc ngươi!
Sư phụ, đừng a. Liễu Không quỳ tới dưới chân Vô Minh: Liễu Không van cầu sư phụ thương xót Liễu Không, Liễu Không thật sự không thể rời xa Cảnh Dương được, không có nàng ta sẽ chết !
Trên đời này không có việc ai không thể ly khai ai , cũng sẽ quen thôi. Dứt lời thì phất tay điểm lấy huyệt đạo của Liễu Không, lại gọi một tăng nhân khác tới, nói: Liễu Không sư đệ không quá thoải mái, các ngươi đỡ hắn trở về phòng đi.
Liễu Không cả người không thể động đậy, cũng không nói được, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn Vô Minh, không tiếng động hò hét.
Từ lúc Liễu Không đi, Vô Minh đóng cửa ngồi thiền, không gặp bất luận kẻ nào, bên trong phòng hắn mím môi giậm chân tự trách, tất cả đều do hắn, nếu không phải năm đó hắn tự chủ trương, cũng sẽ không làm hại nàng hôm nay phạm vào luân thường như vậy! Vô Minh biết vậy chẳng làm!
Xoạt một tiếng ngồi dậy.
Công chúa ngài làm sao vậy? Thu Bảo cũng vẫn không chợp mắt, những gì Liễu Trần nói nàng cũng có nghe một chút, khẳng định hiện tại công chúa bị những chuyện này làm cho sầu não đi.
Cảnh Dương vén mấy lọn tóc trên trán ra sau vành tai: Thu Bảo, ngươi đi lấy nước lạnh chúng ta rửa mặt chải đầu còn dư lại mang đến đây.
Công chúa, ngài muốn làm gì? Đêm hôm khuya khoắt, dù sao cũng không phải muốn rửa mặt chải đầu đi?
Ngươi mang đến trước đi. Cảnh Dương chưa từng có nhiều giải thích.
Thu Bảo lấy nước mang tới trước giường, Cảnh Dương tà mắt nhìn nước trong bồn, lại dùng tay chạm ở bên trong một chút, cảm giác mát lạnh nổi lên bốn phía, bất quá cái này rất hợp với ý nàng.
Đưa tay cởi nút thắt y phục của bản thân, đến khi chỉ còn cái yếm, vung tay lên tát nước lạnh trong bồn lên người bản thân.
Công chúa ngài làm cái gì vậy?! Hành động này làm Thu Bảo sợ ngây người, vội vàng lấy khăn lau những giọt nước đọng trên người Cảnh Dương.
Không được lau, cứ để như thế. Cảnh Dương lạnh đến da gà trên người đều nổi lên.
Công chúa ngài thế này sẽ nhiễm phong hàn .
Ta chính là muốn bản thân nhiễm phong hàn, ngươi không cần lo cho ta, bản thân nhanh đi nghỉ ngơi đi.
Thu Bảo cắn cắn môi, than thở khóc lóc nói: Ngài làm như vậy đáng giá sao? Vì một hòa thượng có thể làm như vậy?
Đáng giá. Chỉ một chữ đơn giản như thế, tất cả đều làm rõ ràng, vì Liễu Không làm cái gì đều đáng giá!
Chủ tớ hai người một đêm không ngủ.
Thu Bảo đỡ Cảnh Dương trở lại giường, thân thể nàng cũng đã vô cùng nóng, cứ tiếp tục như vậy, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, Thu Bảo muốn đi gọi người, mà hết lần này tới lần khác công chúa không cho, bất quá lúc này đây, Thu Bảo cũng không nghe lời như trước nữa, mà là hoàn toàn không để ý tới ý chỉ của công chúa, chạy ra khỏi ngoài cửa, tìm Vệ Trường Phong.
Cái gì! Sao lại nhiễm phong hàn? ! Vệ Trường Phong nghe xong Thu Bảo nói, mồ hôi ra đầy ót, này cũng sắp phải đi rồi, thế nào lại xảy ra chuyện, có phải hắn có cừu oán gì cùng với Long Sơn Tự này hay không a? Đến đâu cũng không thuận!
Vậy công chúa còn có thể đi sao?
Thu Bảo lắc đầu: Phỏng chừng không được, xóc nảy mệt nhọc như vậy, thân thể công chúa chịu không nổi, lúc này chỉ có thể chờ công chúa khỏe rồi mới tính.
Vệ Trường Phong nhíu mày: Này làm sao cho tốt đây! Muốn hắn làm sao mời được lang trung a? Được rồi! Đi tìm Vô Minh, Vô Minh khẳng định có biện pháp!
Đại sư, công chúa cảm nhiễm phong hàn, phỏng chừng còn phải tá túc một thời gian, chẳng hay trong tự có tăng nhân có thể xem bệnh hay không?
Vô Minh vuốt râu Liễu Không đi, Liễu Không biết y thuật , tăng nhân trong tự có chỗ nào khó chịu đều đi tìm hắn.
Liễu Không! Ngoài cửa tiểu sư đệ lớn tiếng kêu lên.
Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì! Liễu Không nhất cá lý ngư* lăn thì từ trên giường lăn xuống.
*so sánh Liễu Không như cá chép vượt long môn bay từ trên giường bay xuống =))
Tiểu sư đệ thở gấp, hẳn là chạy rất gấp: Công, công, công chúa.
Công chúa làm sao vậy! Liễu Không vừa nghe hắn nói đến công chúa, tâm tình lập tức trở nên luống cuống: Ngươi nói mau a!
Công chúa, công chúa bị bệnh! Phương trượng kêu ngươi mau qua xem. Vừa dứt lời, Liễu Không đã vội vả xông ra ngoài.
Chạy đến gấp gáp, dọc theo đường đi ngã lăn lộn mấy vòng, trên y phục tất cả đều là bùn đất.
Cảnh Dương! Cảnh Dương! Ngươi làm sao vậy? Liễu Không hoàn toàn đã quên hiện tại này đầy gian nhà đều là người, trực tiếp gọi tục danh của công chúa.
Vệ Trường Phong liếc mắt nhìn Liễu Không, là hòa thượng này, ngày ấy ôm công chúa, sắc mặt có chút không vui.
Thu Bảo vội vàng đi qua, lôi kéo góc áo Liễu Không, liếc mắt nhìn nàng, nhỏ giọng nói: Cả gian nhà này đều là người, ngươi nói bậy cái gì chứ!
Liễu Không lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của Vệ Trường Phong cùng Vô Minh, nuốt nuốt nước bọt, hai tay tạo thành chữ thập hành phật lễ: A di đà phật, A di đà phật, sư phụ, Vệ đại nhân.
Được rồi, mau bắt mạch cho công chúa đi. Vô Minh diện vô biểu tình nói.
Vâng. Liễu Không vừa muốn lấy tay đặt lên tay Cảnh Dương, đã bị Vệ Trường Phong gọi lại.
Chờ một chút. Vệ Trường Phong chỉ vào Thu Bảo nói: Đặt thêm cái khăn lụa trên cổ tay công chúa. Cho dù hắn là hòa thượng cũng không thể tùy tiện được, dù sao cũng là nam nữ thụ thụ bất thân.
Vâng, Vệ đại nhân.
Đặt khăn lụa xong, lúc này Vệ Trường Phong mới để cho Liễu Không bắt mạch.
Cảnh Dương vốn nhắm nghiền hai mắt, vừa nghe tới thanh âm của Liễu Không, vì vậy nỗ lực mở mắt ra, vừa mở mắt nhìn thấy đó là người bản thân nhật tư dạ tưởng*, không thể không chê cười bản thân không tiền đồ, ban nãy vừa gặp, nhưng chỉ một chút đã nhớ không chịu được, may là người này tới, nếu không thì nổi khổ tương tư ngược lại không có cách nào trị được.
*ngày nhớ đêm mong
Hơi thở nóng hổi của người kia, tổn thương tâm Liễu Không, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Cảnh Dương nhìn người nọ rơi lệ , trái lại nhếch môi nở nụ cười, đây là lần đầu tiên hắn vì bản thân rơi lệ, tốt xấu rốt cuộc cũng hòa nhau một ván, cũng không uổng phí bản thân vì hắn rơi nhiều nước mắt như vậy.
Liễu Không nhìn sắc mặt người nọ đã trắng bệch còn cười với bản thân, trong lòng vừa tức lại vừa đau lòng, sao có thể không biết quý trọng thân thể mình như thế, sao có thể tùy tiện bị phong hàn như vậy được.
Liễu Không, thế nào? Vô Minh ở một bên lên tiếng.
Liễu Không vội vàng dùng tay áo lau lấy lệ ngân trên mặt mình, xoay người lại, không dám ngẩng đầu, nhưng vừa mở miệng giọng nói cũng đã khàn Cảnh... Công chúa nàng thân thể đơn bạc, mấy ngày trước đây bị sợ hãi, ban đêm lại bị lạnh, lúc này mới phát sốt, ta sẽ khai mấy phương thuốc cho công chúa dùng, qua vài ngày sẽ không có việc gì.
Vệ Trường Phong gật đầu: Như vậy rất tốt, làm phiền Liễu Không sư phụ.
Nếu như vậy, Liễu Không ngươi đi sắc thuốc đi, lão nạp cũng cáo từ . Cũng không biết rốt cuộc trong lòng Vô Minh đang suy nghĩ cái gì, nói xong lời này thì ly khai, nhưng trước khi đi, lại có thâm ý khác liếc mắt nhìn Liễu Không.
Liễu Không sư phụ, mời. Vệ Trường Phong chỉ chỉ ngoài cửa, nếu bệnh cũng đã xem xong, lưu lại nữa cũng là dư thừa .
Liễu Không không nỡ, liếc mắt nhìn về phía trướng của Cảnh Dương, nhưng Vệ Trường Phong ở chỗ này, cho dù nàng lưu lại cũng không thể nói được cái gì, suy nghĩ một chút bản thân nên đi sắc thuốc trước, phải mau chóng cho Cảnh Dương uống thuốc mới được.
Chờ Liễu Không đi xa, Vệ Trường Phong mới đứng dậy xin cáo lui, chỉ bất quá trước khi đi hắn kêu Thu Bảo.
Vệ đại nhân có chuyện gì muốn phân phó nô tỳ sao?
Thu cô nương là người thông minh, có chút việc không biết tại hạ có nên nói hay không.
Thu Bảo vòng vo đảo mắt nói: Vệ đại nhân cứ nói đừng ngại, chỉ bất quá... Dừng một chút còn nói: Vẫn thỉnh Vệ đại nhân suy nghĩ kỹ trước khi nói, dù sao có một số việc với thân phận của chúng ta cũng không tốt nghị luận .
Vệ Trường Phong không rõ Thu Bảo nói như vậy là có ý tứ gì, nhưng bản thân cũng là người có tâm nhãm, đem toàn bộ lời muốn nói trước đó nuốt trở vào, mở miệng : Thu cô nương nói đúng, là tại hạ đường đột , Trường Phong xin cáo từ .
Vệ đại nhân tạm biệt.
Thu Bảo ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: công chúa điện hạ, Thu Bảo này rốt cuộc đã dùng hết toàn lực giúp ngài , mà cuối cùng thế nào, còn phải trông vào tạo hóa của hai người.
Liễu Không bưng chén thuốc đang muốn đi đến phòng của Cảnh Dương, chợt nghe thấy phía sau một thanh âm nghiêm khắc.
Liễu Không! Đến chỗ vi sư ! Vô Minh chẳng bao giờ dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với Liễu Không, có thể nghĩ ra được hiện tại trong lòng hắn có bao nhiêu phẫn nộ.
Sư phụ, ta phải đi đưa thuốc trước. Lần đầu tiên Liễu Không chống đối Vô Minh.
Đưa thuốc cho sư đệ ngươi, để hắn đưa đi.
Liễu Không vừa định nói nữa, đã bị Vô Minh cản lại: Nếu như ngươi còn không đi cùng vi sư, kia từ nay về sau ngươi đừng nghĩ có thể bước ra thiền phòng một bước!
Liễu Không yên lặng, chỉ đành ngoan ngoãn mà giao chén thuốc cho tiểu sư đệ, còn nhắc nhở, bản thân lập tức sẽ qua.
Mới vừa vào thiền phòng, Vô Minh lập tức hét lớn một tiếng: Quỳ xuống!
Liễu Không sững sờ quỳ xuống .
Vô Minh chỉ vào Liễu Không: Ngươi có biết nguyên nhân vi sư gọi ngươi đến ? Vừa nghĩ đến bộ dạng như mất hồn vừa rồi của Liễu Không, Vô Minh một phen đau lòng, một đứa nhỏ tốt thế nào lại biến thành như vậy!
Liễu Không thấy sư phụ hỏi bản thân như vậy, trong lòng cũng đoán được bảy tám phần, cũng do bản thân vừa rồi biểu hiện quá mức mới khiến sư phụ nhìn ra, bất quá như vậy cũng tốt, biết muộn không bằng biết sớm, như vậy bản thân cũng bớt đi một phần giải thích.
Liễu Không biết.
Ngươi! Vô Minh lần đầu tiên biết đến Liễu Không cũng có một mặt không nghe lời, nhất thời chán nản.
Vậy ngươi cũng biết bản thân sai rồi sao!
Liễu Không không có trả lời Vô Minh, mà là dập đầu trên mặt đất ba cái, đến nổi cái trán đều phiếm đỏ, nghiêm túc nhìn Vô Minh nói: Sư phụ, đệ tử muốn hoàn tục.
Vô liêm sỉ! Vô Minh một chưởng phách xuống phách nát cả cái bàn.
Liễu Không nhìn cái bàn nát bấy, thân thể không khỏi run lên, mà nàng không thể lùi bước, Cảnh Dương còn đang chờ nàng!
Sư phụ, ngài thành toàn cho Liễu Không đi, từ sau mấy ngày ở Long Sơn Nhai kia, Liễu Không đã không thể làm hòa thượng nữa, đệ tử phạm vào sắc giới.
Ngươi rốt cuộc đang nói bậy cái gì! Ngươi!... Câu tiếp theo Vô Minh không nói nên lời, cái gì gọi là phạm vào sắc giới, một nữ tử đối một người nữ tử phạm vào sắc giới sao?! Cái này gọi là chuyện gì!
Liễu Không hít sâu một hơi, giống như hạ quyết tâm rất lớn nói: Sư phụ, Liễu Không tuyệt không nói bậy, Liễu Không nghiêm túc! Hơn nữa, không phải ngài đã sớm biết ta không phải nam tử sao? Nếu không phải sư phụ ngài, hòa thượng Liễu Không đã sớm không có!
Vô Minh khiếp sợ nhìn Liễu Không, ánh mắt lộ ra đau đớn, hóa ra hài tử này cái gì đều biết.
Nếu ngươi biết thân phận của ngươi thì càng không nên cùng nữ tử có quan hệ gì, ngươi cũng biết, ngươi đây là vi phạm luân thường ! Hơn nữa việc này công chúa có biết không?
Liễu Không ngẩng đầu nhìn Vô Minh: Cảnh Dương nói, nàng không chê ta.
Vô Minh cho rằng Cảnh Dương đã biết thân phận nữ tử của nàng, càng thêm vô cùng đau đớn lắc đầu: Gần vua như gần cọp, nàng là công chúa, hôm nay nàng muốn ngươi, ngày mai có thể muốn người khác, nói chung vi sư không cho phep! Từ giờ trở đi, vi sư cấm túc ngươi!
Sư phụ, đừng a. Liễu Không quỳ tới dưới chân Vô Minh: Liễu Không van cầu sư phụ thương xót Liễu Không, Liễu Không thật sự không thể rời xa Cảnh Dương được, không có nàng ta sẽ chết !
Trên đời này không có việc ai không thể ly khai ai , cũng sẽ quen thôi. Dứt lời thì phất tay điểm lấy huyệt đạo của Liễu Không, lại gọi một tăng nhân khác tới, nói: Liễu Không sư đệ không quá thoải mái, các ngươi đỡ hắn trở về phòng đi.
Liễu Không cả người không thể động đậy, cũng không nói được, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn Vô Minh, không tiếng động hò hét.
Từ lúc Liễu Không đi, Vô Minh đóng cửa ngồi thiền, không gặp bất luận kẻ nào, bên trong phòng hắn mím môi giậm chân tự trách, tất cả đều do hắn, nếu không phải năm đó hắn tự chủ trương, cũng sẽ không làm hại nàng hôm nay phạm vào luân thường như vậy! Vô Minh biết vậy chẳng làm!
/102
|