Lúc Sở Thương biết bản thân phải vào cung, trong lòng lại có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng nàng biết là sai, nhưng xác thực là nàng nghĩ như vậy, nếu như không phải đại hôn sắp tới, nếu như không phải triều đình bỗng nhiên truyền triệu, nàng thực sự không biết, ở trong lòng bản thân lại bài xích Sở Nhứ Nhi, bài xích đoạn hôn nhân này.
Cửu phụ, ngài tìm ta. Sở Thương đối với việc đã muộn như thế Sở Huyền Đông còn gọi bản thân đi gặp hắn, trong lòng cũng là biết một chút, hẳn là có liên quan đến việc ngày mai đi Việt Dương thành.
Mới vừa đẩy cửa đi vào, liền nghe được một tiếng thở dài thật dài. Thật lâu nhìn trần nhà, Sở Huyền Đông xoay người nhìn Sở Thương, lo lắng nói: Lần này vào cung cũng không biết tốt hay xấu, nguyên bản là muốn chờ ngươi cùng Nhứ Nhi thành thân, yên ổn xuống mới dự định việc khác, mà hiện tại xem ra là không được.
Sở Thương tuy rằng không có tình yêu với Sở Nhứ Nhi, nhưng dù sao sinh hoạt cùng nhau ba năm, thân tình luôn luôn có, hơn nữa Sở Huyền Đông đối xử với bản thân thực sự giống như thân sinh nhi tử, cho nên Sở Thương tuyệt đối làm không ra hành vi vứt bỏ đoạn hôn nhân này: Thỉnh cửu phụ yên tâm, Thương nhi cũng không phải cái loại vong ân phụ nghĩa, lần này đi xem xong chứng đau đầu hoàng thượng sẽ trở lại, đến lúc đó sẽ cưới biểu muội vào cửa.
Sở Huyền Đông nghe xong lời của nàng, nhưng lắc đầu: Ngươi rốt cuộc là tuổi còn rất trẻ, hoàng cung nơi kia, có thể là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?
Ý của cửu phụ là ... bọn họ cường lưu tiểu chất lại?
Sở Huyền Đông không nói gì, nhưng biểu tình trên mặt đã nói cho nàng đáp án, chuyện này không đơn giản.
Vậy tiểu chất liền không đi!
Còn nói lời vô vị gì đó, nếu như ngươi không đi, chẳng phải là sẽ liên lụy toàn bộ Sở gia sao. Sở Huyền Đông liếc mắt nhìn nàng, lại nói: Đi là khẳng định phải đi, con đường phía trước cũng không nhất định có gian nguy như chúng ta nghĩ như vậy, bất quá ngươi trước tiên dỗ dành Nhứ Nhi một chút, nàng cũng đã khóc một ngày đêm.
Thương nhi đã biết.
Sở Huyền Đông gật đầu để nàng ly khai, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn nơi Sở Thương đã đứng: Vân Bình a, cũng không phải ta không lưu nàng lại, mà là ta lưu không được nàng, hiện tại người của triều đình tìm khắp tới, ta cũng không có biện pháp, đây là thiên ý a, còn lại thì nhìn tạo hóa của bản thân hài tử này.
Sở Nhứ Nhi biết Sở Thương phải đi, một ngày đêm đều khóc, hiện tại cũng còn chưa ngủ, khoác một kiện y phục, ngồi ở bên ngoài ghế đá phát ngốc kia.
Sao không vào nhà, mặc ít như vậy không sợ cảm lạnh sao. Thanh âm của Sở Thương khiênn1 nàng sửng sốt, vội vàng cúi đầu lau đi nước mắt.
Sở Thương đi tới trước mặt nàng, nhìn cặp mắt sưng đỏ kia của nàng, ngực không hiểu có chút khổ sở, hóa ra nàng đã đối bản thân dùng tình sâu như vậy, điều này làm cho Sở Thương có một loại áp lực nói không nên lời.
Đừng khóc, đi nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Biểu ca, ngươi còn có thể trở về cưới ta sao?
Sở Thương nhìn khuôn mặt đầy lệ ngân này của Sở Nhứ Nhi, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời nàng như thế nào.
Không cưới ta cũng không quan trọng, ta chỉ muốn ngươi trở về, ta có thể nhìn thấy ngươi thì thỏa mãn. Thanh âm Sở Nhứ Nhi nức nở, mặc cho ai nghe xong cũng sẽ đau lòng, huống chi là Sở Thương.
Một tay ôm lấy Sở Nhứ Nhi vào lòng, một tay đặt lên ngón tay lạnh lẽo của nàng: Ta sẽ trở về, ta nhất định sẽ cưới ngươi, không nên suy nghĩ loạn.
Sở Nhứ Nhi cũng vòng tay chăm chú mà ôm lại Sở Thương: Ta tin tưởng ngươi, ta sẽ chờ ngươi.
Sáng sớm hôm sau, người của triều đình tới.
Biểu ca, mang cái này vào đi. Sở Nhứ Nhi đeo một sợi dây chuyền vào trên cổ Sở Thương.
Đây là ngọc bội của ngươi? Không được, ta không thể cầm. Dứt lời muốn lấy xuống.
Ngươi cầm, khi nào nhớ tới ta thì ngươi nhìn này, ta vẫn đều ở bên cạnh ngươi. Khi Sở Nhứ Nhi nói những lời này, gương mặt nàng có chút ửng đỏ.
Trong lòng Sở Thương tràn đầy cảm động, chậm rãi cất ngọc bội vào trong áo, khuynh thân ôm Sở Nhứ Nhi vào lòng, hít sâu một hơi chậm rãi mở miệng: Chờ ta trở lại.
Sau một hồi tình nhân cáo biệt, Sở Thương liền lên đường, kỳ thực không cần Sở Huyền Đông nhắc nhở nàng cũng có thể cảm giác được, lần vào cung này, chuyện tình không có đơn giản như vậy, Việt Dương thành là địa phương nào, là vùng đất dưới chân thiên tử, dạng người tài ba gì tìm không được, mà lại phải tới trấn Kinh Hà nho nhỏ này tìm nàng, nếu không phải có ý đồ gì khác, sao lại có khả năng tìm đến bản thân.
Sở Thương đi mất vài ngày, trên đường xóc nảy tuy rằng không dễ chịu, nhưng người ngồi đợi trong cung càng không dễ chịu.
Ngũ ca, nàng tới rồi sao? Cảnh Dương hiện tại cũng bất chấp cái gì rụt rè, nàng chỉ quan tâm lúc nào có thể nhìn thấy Liễu Không.
Cảnh Ngọc nhìn muội tử nhà mình cười cười, không khỏi trêu ghẹo: Nhìn bộ dạng sốt ruột này của ngươi, có câu ngạn ngữ nói quả nhiên không sai, này nữ đại thật là bất trung lưu a!
Ngũ ca, ngài cũng đừng cười ta, trong lòng ta bất ổn.
Được rồi được rồi, Ngũ ca không đùa ngươi, ngươi thu thập một chút, đến phủ đệ của ta đi, theo dự đoán thì gần trưa hắn sẽ đến, các ngươi gặp mặt trước, ngày mai ta sẽ mang hắn tiến cung diện thánh.
Cảnh Dương lo lắng gật đầu: Kia Ngũ ca chờ ta một hồi, ta đi thu thập.
Cảnh Dương nhìn gương xoa má hồng, Thu Bảo ở phía sau chải tóc cho nàng.
Đợi lát nữa ngươi theo ta cùng đi đi.
Trên tay Thu Bảo run lên, ngẩng đầu chống lại ánh mắt Cảnh Dương qua gương, mắt có chút cay nói: Công chúa còn tin ta?
Vậy ngươi còn trách ta nghi ngươi sao?
Thu Bảo dùng sức lắc đầu: Không trách công chúa, đều là lỗi của Thu Bảo.
Cảnh Dương thở dài một hơi, xoay người, đưa tay đặt lên tay nàng: Ta biết ngươi đều là muốn tốt cho ta, chúng ta sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.
Trong tức khắc thì nước mắt của Thu Bảo rớt xuống.
Được rồi được rồi, nhanh một chút chải đầu cho ta đi, mắt đều phải khóc sưng lên. Cảnh Dương hé miệng cười, tiếp tục để Thu Bảo vì nàng chải tóc.
Lúc Sở Thương đến vừa lúc là buổi trưa.
Sở công tử thỉnh chờ ở chỗ này trước, Vương gia lập tức đến.
Tốt.
Bất quá vừa chờ đó quả là một thời gian dài, nước trà đều uống đến hai, ba ly, vẫn chưa thấy có người tới, giữa lúc Sở Thương muốn tìm người hỏi một chút, ở cửa liền truyền đến tiếng bước chân.
Ngươi chính là Sở Thương? Trong tay Cảnh Ngọc cầm ấm trà tử sa tốt nhất, ngọc trụy bên hông va chạm kêu đinh đương.
Sở Thương cúi người, chấp tay: Thảo dân tham kiến Vương gia.
Cảnh Ngọc gật đầu, từ xoang mũi phát sinh một tiếng hừ nhẹ, ánh mắt càng không ngừng chuyển quanh người Sở Thương, dường như đang suy tính gì đó, chốc lát mới nói : Không sai, quả nhiên là tuấn tú lịch sự.
Vương gia quá khen.
Cảnh Ngọc lấy tay chỉ chỉ nàng: Ngươi theo ta đến đây đi, ta mang ngươi đi gặp một người.
Thảo dân xin hỏi Vương gia, đi gặp người nào a? Sẽ không là hoàng thượng đi?
Cảnh Ngọc cười cười: Là người ngươi muốn gặp nhất!
Nghe được lời này Sở Thương có điểm mờ mịt, người bản thân muốn gặp nhất? Sẽ là ai a? Không phải là người quen cũ của bản thân trước khi mất trí nhớ chứ? Thế nhưng không phải nói bản thân trước giờ chưa từng ra khỏi Kinh Hà sao? Kia hiện tại này lại là chuyện gì xảy ra?
Đang nghĩ xuất thần, vừa nhấc đầu đã đến một nơi khác, ngay sau đó chợt nghe đến thanh âm Cảnh Ngọc: Người đang bên trong chờ ngươi đấy, mau vào đi thôi.
Sở Thương nhìn thân ảnh Cảnh Ngọc đi xa, quay đầu lại nhìn cửa gỗ có nước sơn màu đỏ trước mặt, vừa định đưa tay gõ cửa, thì cửa đã bị người mở ra từ bên trong.
Người mở cửa là Thu Bảo, nàng biết lần này tới chính là vì Liễu Không, thật là khi vừa thấy người, đã có một loại cảm giác dường như đã qua mấy đời, nàng bình tĩnh nhìn Liễu Không ở trước mắt, người này đã không hề là cái người trọc đầu trước kia, búi tóc cao cao thật đúng là có chút như Phan An tái thế, ngẫm lại nàng cùng công chúa này một đường nhấp nhô, gần kề cái chết nhưng vẫn có thể trở về, có lẽ đây chính là duyên phận đi, chuyện của số mệnh cho dù là ai cũng không đảm đương nổi.
Mau vào đi thôi, công chúa ở bên trong chờ ngươi. Thu Bảo nói xong cũng không nhìn nàng, nghiêng người đi ra ngoài.
Ai, chờ một chút. Trong nháy mắt Thu Bảo sát qua bên người, Sở Thương gọi nàng lại.
Làm sao vậy? Thu Bảo có chút nghi hoặc nhìn nàng.
Sở Thương đưa đầu vào trong dò xét, lại lôi Thu Bảo ra ngoài cửa, lúc này mới hỏi: Ngọc Vương gia nói có người muốn gặp ta, chính là chỉ công chúa sao?
Đúng vậy. Thu Bảo gật đầu, cũng không biết nói vì sao, nàng cảm giác từ trong ánh mắt Liễu Không nhìn ra một chút xa lạ.
Sở Thương đè thấp thanh âm, nhíu chặt vùng xung quanh lông mày: Kia công chúa có chỗ nào khó chịu sao?
Lời này của ngươi là có ý gì? Cái gì gọi là khó chịu. Thu Bảo nhíu.
Nếu như không có khó chịu, kia gọi ta tới làm cái gì?
Này để Thu Bảo chợt nghe lập tức không hiểu, nàng nhìn Liễu Không, là người này không sai a, nhưng vì sao lại nói ra những lời như vậy đây? Ngực nhất thời có loại dự cảm không tốt, há mồm hỏi: Có phải là ngươi thay lòng đổi dạ?
Cái gì? Sở Thương không hiểu: Cô nương ngươi đang nói cái gì?
Cô nương? Ngươi gọi ta cô nương? Thu Bảo mở to hai mắt nhìn: Liễu Không, ngươi không nhận biết ta sao?
Sở Thương lắc đầu, nghi hoặc nhìn Thu Bảo: Cô nương, ngươi nhận sai người đi, tại hạ cũng không phải Liễu Không.
Vừa dứt lời, cửa gỗ lần thứ hai bị người đẩy ra, lần này đẩy cửa ra không phải người khác, đúng là Cảnh Dương, mà đối thoại vừa rồi của hai người tất cả nàng đều nghe được.
Đi tới trước mặt Liễu Không, mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm vào mắt của nàng: Ngươi nói ngươi không phải Liễu Không, vậy ngươi là ai?
Sở Thương bị ánh mắt này của Cảnh Dương nhìn có chút tê dại, trong lúc nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào: Tại hạ, tại hạ...
Thu Bảo nhìn nhìn chung quanh, túm lấy Liễu Không, lại lôi kéo Cảnh Dương, thấp giọng nói: Trước hết đi vào trong rồi hãy nói.
Sở Thương không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là đi vào phòng, bất quá hiện tại nàng thực sự là như đứng đống lửa, như ngồi đống than, hai ánh mắt đều nhìn chằm chằm trên người nàng, giống như muốn nhìn nàng đến thủng ra một cái động.
Thảo dân Sở Thương tham kiến công chúa điện hạ.
Lệ trong mắt Cảnh Dương nháy mắt thì rớt xuống, hai mắt đẫm lệ nhìn người trước mắt này: Ngươi nói ngươi tên gì?
Tại hạ họ Sở tên Thương.
Sao ngươi lại là Sở Thương, ngươi là Liễu Không! Là Liễu Không của ta a! Cảnh Dương nói xong thì nhào vào lòng Sở Thương đau đớn khóc lên.
Công chúa, công chúa ngài không nên như vậy. Sở Thương có chút vô thố, nàng muốn đẩy người phía trên ra, thế nhưng nghe thấy tiếng khóc như thế rồi lại không đành lòng.
Có phải là ngươi còn ghi hận việc ta đuổi ngươi đi a, ta cũng không có cách nào, phụ hoàng hắn muốn giết ngươi, ta không thể để cho ngươi chết a! Cảnh Dương khóc cả người đều run lên.
Sở Thương có chút bất đắc dĩ, muốn tìm Thu Bảo hỗ trợ, mà Thu Bảo từ lúc Cảnh Dương vừa ôm lấy nàng thì đã đi ra ngoài thủ vệ.
Công chúa, ngài thật sự là nhận sai người rồi, ta thật không phải cái gì Liễu Không, nhà của ta tại Kinh Hà, truyền đời làm nghề y. Sở Thương dùng chút khí lực, đẩy Cảnh Dương từ trong lòng mình đứng lên.
Cảnh Dương liên tiếp lắc đầu: Không có khả năng, ngươi tuyệt đối là Liễu Không, ngươi đừng nghĩ có thể gạt ta!
Dứt lời sẽ muốn cởi y phục của nàng.
Công chúa, ngươi làm gì!
Sở Thương bị hành động bất thình lình này của nàng làm cho sợ hãi, xoay người muốn chạy, còn không đợi nàng xoay người sang chỗ khác, áo đã bị Cảnh Dương vạch ra, hơn phân nửa vai lộ ra bên ngoài.
Ngươi còn nói ngươi không phải Liễu Không! Cảnh Dương chỉ vào dấu răng trên vai nàng: Nếu như ngươi không phải Liễu Không, vậy dấu vết kia ngươi giải thích như thế nào?
Sở Thương có chút kinh ngạc nhìn dấu răng trên đầu vai, ấn ký này bản thân cũng không biết, mà cư nhiên bị vị công chúa vừa gặp mặt này rõ ràng chỉ ra như thế, lẽ nào bản thân thật sự quen biết nàng? Mà nếu quả thật như vậy, kia cửu phụ cùng Nhứ Nhi chẳng phải là đang gạt nàng? Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Bản thân rốt cuộc là ai?
Cảnh Dương đưa tay xoa ấn ký thuộc về bản thân kia, trong nụ cười mang lệ nhìn người trước mắt này: Nếu ngươi không phải là Liễu Không của ta, vậy có thể là ai đây?
#vote
Cửu phụ, ngài tìm ta. Sở Thương đối với việc đã muộn như thế Sở Huyền Đông còn gọi bản thân đi gặp hắn, trong lòng cũng là biết một chút, hẳn là có liên quan đến việc ngày mai đi Việt Dương thành.
Mới vừa đẩy cửa đi vào, liền nghe được một tiếng thở dài thật dài. Thật lâu nhìn trần nhà, Sở Huyền Đông xoay người nhìn Sở Thương, lo lắng nói: Lần này vào cung cũng không biết tốt hay xấu, nguyên bản là muốn chờ ngươi cùng Nhứ Nhi thành thân, yên ổn xuống mới dự định việc khác, mà hiện tại xem ra là không được.
Sở Thương tuy rằng không có tình yêu với Sở Nhứ Nhi, nhưng dù sao sinh hoạt cùng nhau ba năm, thân tình luôn luôn có, hơn nữa Sở Huyền Đông đối xử với bản thân thực sự giống như thân sinh nhi tử, cho nên Sở Thương tuyệt đối làm không ra hành vi vứt bỏ đoạn hôn nhân này: Thỉnh cửu phụ yên tâm, Thương nhi cũng không phải cái loại vong ân phụ nghĩa, lần này đi xem xong chứng đau đầu hoàng thượng sẽ trở lại, đến lúc đó sẽ cưới biểu muội vào cửa.
Sở Huyền Đông nghe xong lời của nàng, nhưng lắc đầu: Ngươi rốt cuộc là tuổi còn rất trẻ, hoàng cung nơi kia, có thể là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?
Ý của cửu phụ là ... bọn họ cường lưu tiểu chất lại?
Sở Huyền Đông không nói gì, nhưng biểu tình trên mặt đã nói cho nàng đáp án, chuyện này không đơn giản.
Vậy tiểu chất liền không đi!
Còn nói lời vô vị gì đó, nếu như ngươi không đi, chẳng phải là sẽ liên lụy toàn bộ Sở gia sao. Sở Huyền Đông liếc mắt nhìn nàng, lại nói: Đi là khẳng định phải đi, con đường phía trước cũng không nhất định có gian nguy như chúng ta nghĩ như vậy, bất quá ngươi trước tiên dỗ dành Nhứ Nhi một chút, nàng cũng đã khóc một ngày đêm.
Thương nhi đã biết.
Sở Huyền Đông gật đầu để nàng ly khai, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn nơi Sở Thương đã đứng: Vân Bình a, cũng không phải ta không lưu nàng lại, mà là ta lưu không được nàng, hiện tại người của triều đình tìm khắp tới, ta cũng không có biện pháp, đây là thiên ý a, còn lại thì nhìn tạo hóa của bản thân hài tử này.
Sở Nhứ Nhi biết Sở Thương phải đi, một ngày đêm đều khóc, hiện tại cũng còn chưa ngủ, khoác một kiện y phục, ngồi ở bên ngoài ghế đá phát ngốc kia.
Sao không vào nhà, mặc ít như vậy không sợ cảm lạnh sao. Thanh âm của Sở Thương khiênn1 nàng sửng sốt, vội vàng cúi đầu lau đi nước mắt.
Sở Thương đi tới trước mặt nàng, nhìn cặp mắt sưng đỏ kia của nàng, ngực không hiểu có chút khổ sở, hóa ra nàng đã đối bản thân dùng tình sâu như vậy, điều này làm cho Sở Thương có một loại áp lực nói không nên lời.
Đừng khóc, đi nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Biểu ca, ngươi còn có thể trở về cưới ta sao?
Sở Thương nhìn khuôn mặt đầy lệ ngân này của Sở Nhứ Nhi, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời nàng như thế nào.
Không cưới ta cũng không quan trọng, ta chỉ muốn ngươi trở về, ta có thể nhìn thấy ngươi thì thỏa mãn. Thanh âm Sở Nhứ Nhi nức nở, mặc cho ai nghe xong cũng sẽ đau lòng, huống chi là Sở Thương.
Một tay ôm lấy Sở Nhứ Nhi vào lòng, một tay đặt lên ngón tay lạnh lẽo của nàng: Ta sẽ trở về, ta nhất định sẽ cưới ngươi, không nên suy nghĩ loạn.
Sở Nhứ Nhi cũng vòng tay chăm chú mà ôm lại Sở Thương: Ta tin tưởng ngươi, ta sẽ chờ ngươi.
Sáng sớm hôm sau, người của triều đình tới.
Biểu ca, mang cái này vào đi. Sở Nhứ Nhi đeo một sợi dây chuyền vào trên cổ Sở Thương.
Đây là ngọc bội của ngươi? Không được, ta không thể cầm. Dứt lời muốn lấy xuống.
Ngươi cầm, khi nào nhớ tới ta thì ngươi nhìn này, ta vẫn đều ở bên cạnh ngươi. Khi Sở Nhứ Nhi nói những lời này, gương mặt nàng có chút ửng đỏ.
Trong lòng Sở Thương tràn đầy cảm động, chậm rãi cất ngọc bội vào trong áo, khuynh thân ôm Sở Nhứ Nhi vào lòng, hít sâu một hơi chậm rãi mở miệng: Chờ ta trở lại.
Sau một hồi tình nhân cáo biệt, Sở Thương liền lên đường, kỳ thực không cần Sở Huyền Đông nhắc nhở nàng cũng có thể cảm giác được, lần vào cung này, chuyện tình không có đơn giản như vậy, Việt Dương thành là địa phương nào, là vùng đất dưới chân thiên tử, dạng người tài ba gì tìm không được, mà lại phải tới trấn Kinh Hà nho nhỏ này tìm nàng, nếu không phải có ý đồ gì khác, sao lại có khả năng tìm đến bản thân.
Sở Thương đi mất vài ngày, trên đường xóc nảy tuy rằng không dễ chịu, nhưng người ngồi đợi trong cung càng không dễ chịu.
Ngũ ca, nàng tới rồi sao? Cảnh Dương hiện tại cũng bất chấp cái gì rụt rè, nàng chỉ quan tâm lúc nào có thể nhìn thấy Liễu Không.
Cảnh Ngọc nhìn muội tử nhà mình cười cười, không khỏi trêu ghẹo: Nhìn bộ dạng sốt ruột này của ngươi, có câu ngạn ngữ nói quả nhiên không sai, này nữ đại thật là bất trung lưu a!
Ngũ ca, ngài cũng đừng cười ta, trong lòng ta bất ổn.
Được rồi được rồi, Ngũ ca không đùa ngươi, ngươi thu thập một chút, đến phủ đệ của ta đi, theo dự đoán thì gần trưa hắn sẽ đến, các ngươi gặp mặt trước, ngày mai ta sẽ mang hắn tiến cung diện thánh.
Cảnh Dương lo lắng gật đầu: Kia Ngũ ca chờ ta một hồi, ta đi thu thập.
Cảnh Dương nhìn gương xoa má hồng, Thu Bảo ở phía sau chải tóc cho nàng.
Đợi lát nữa ngươi theo ta cùng đi đi.
Trên tay Thu Bảo run lên, ngẩng đầu chống lại ánh mắt Cảnh Dương qua gương, mắt có chút cay nói: Công chúa còn tin ta?
Vậy ngươi còn trách ta nghi ngươi sao?
Thu Bảo dùng sức lắc đầu: Không trách công chúa, đều là lỗi của Thu Bảo.
Cảnh Dương thở dài một hơi, xoay người, đưa tay đặt lên tay nàng: Ta biết ngươi đều là muốn tốt cho ta, chúng ta sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.
Trong tức khắc thì nước mắt của Thu Bảo rớt xuống.
Được rồi được rồi, nhanh một chút chải đầu cho ta đi, mắt đều phải khóc sưng lên. Cảnh Dương hé miệng cười, tiếp tục để Thu Bảo vì nàng chải tóc.
Lúc Sở Thương đến vừa lúc là buổi trưa.
Sở công tử thỉnh chờ ở chỗ này trước, Vương gia lập tức đến.
Tốt.
Bất quá vừa chờ đó quả là một thời gian dài, nước trà đều uống đến hai, ba ly, vẫn chưa thấy có người tới, giữa lúc Sở Thương muốn tìm người hỏi một chút, ở cửa liền truyền đến tiếng bước chân.
Ngươi chính là Sở Thương? Trong tay Cảnh Ngọc cầm ấm trà tử sa tốt nhất, ngọc trụy bên hông va chạm kêu đinh đương.
Sở Thương cúi người, chấp tay: Thảo dân tham kiến Vương gia.
Cảnh Ngọc gật đầu, từ xoang mũi phát sinh một tiếng hừ nhẹ, ánh mắt càng không ngừng chuyển quanh người Sở Thương, dường như đang suy tính gì đó, chốc lát mới nói : Không sai, quả nhiên là tuấn tú lịch sự.
Vương gia quá khen.
Cảnh Ngọc lấy tay chỉ chỉ nàng: Ngươi theo ta đến đây đi, ta mang ngươi đi gặp một người.
Thảo dân xin hỏi Vương gia, đi gặp người nào a? Sẽ không là hoàng thượng đi?
Cảnh Ngọc cười cười: Là người ngươi muốn gặp nhất!
Nghe được lời này Sở Thương có điểm mờ mịt, người bản thân muốn gặp nhất? Sẽ là ai a? Không phải là người quen cũ của bản thân trước khi mất trí nhớ chứ? Thế nhưng không phải nói bản thân trước giờ chưa từng ra khỏi Kinh Hà sao? Kia hiện tại này lại là chuyện gì xảy ra?
Đang nghĩ xuất thần, vừa nhấc đầu đã đến một nơi khác, ngay sau đó chợt nghe đến thanh âm Cảnh Ngọc: Người đang bên trong chờ ngươi đấy, mau vào đi thôi.
Sở Thương nhìn thân ảnh Cảnh Ngọc đi xa, quay đầu lại nhìn cửa gỗ có nước sơn màu đỏ trước mặt, vừa định đưa tay gõ cửa, thì cửa đã bị người mở ra từ bên trong.
Người mở cửa là Thu Bảo, nàng biết lần này tới chính là vì Liễu Không, thật là khi vừa thấy người, đã có một loại cảm giác dường như đã qua mấy đời, nàng bình tĩnh nhìn Liễu Không ở trước mắt, người này đã không hề là cái người trọc đầu trước kia, búi tóc cao cao thật đúng là có chút như Phan An tái thế, ngẫm lại nàng cùng công chúa này một đường nhấp nhô, gần kề cái chết nhưng vẫn có thể trở về, có lẽ đây chính là duyên phận đi, chuyện của số mệnh cho dù là ai cũng không đảm đương nổi.
Mau vào đi thôi, công chúa ở bên trong chờ ngươi. Thu Bảo nói xong cũng không nhìn nàng, nghiêng người đi ra ngoài.
Ai, chờ một chút. Trong nháy mắt Thu Bảo sát qua bên người, Sở Thương gọi nàng lại.
Làm sao vậy? Thu Bảo có chút nghi hoặc nhìn nàng.
Sở Thương đưa đầu vào trong dò xét, lại lôi Thu Bảo ra ngoài cửa, lúc này mới hỏi: Ngọc Vương gia nói có người muốn gặp ta, chính là chỉ công chúa sao?
Đúng vậy. Thu Bảo gật đầu, cũng không biết nói vì sao, nàng cảm giác từ trong ánh mắt Liễu Không nhìn ra một chút xa lạ.
Sở Thương đè thấp thanh âm, nhíu chặt vùng xung quanh lông mày: Kia công chúa có chỗ nào khó chịu sao?
Lời này của ngươi là có ý gì? Cái gì gọi là khó chịu. Thu Bảo nhíu.
Nếu như không có khó chịu, kia gọi ta tới làm cái gì?
Này để Thu Bảo chợt nghe lập tức không hiểu, nàng nhìn Liễu Không, là người này không sai a, nhưng vì sao lại nói ra những lời như vậy đây? Ngực nhất thời có loại dự cảm không tốt, há mồm hỏi: Có phải là ngươi thay lòng đổi dạ?
Cái gì? Sở Thương không hiểu: Cô nương ngươi đang nói cái gì?
Cô nương? Ngươi gọi ta cô nương? Thu Bảo mở to hai mắt nhìn: Liễu Không, ngươi không nhận biết ta sao?
Sở Thương lắc đầu, nghi hoặc nhìn Thu Bảo: Cô nương, ngươi nhận sai người đi, tại hạ cũng không phải Liễu Không.
Vừa dứt lời, cửa gỗ lần thứ hai bị người đẩy ra, lần này đẩy cửa ra không phải người khác, đúng là Cảnh Dương, mà đối thoại vừa rồi của hai người tất cả nàng đều nghe được.
Đi tới trước mặt Liễu Không, mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm vào mắt của nàng: Ngươi nói ngươi không phải Liễu Không, vậy ngươi là ai?
Sở Thương bị ánh mắt này của Cảnh Dương nhìn có chút tê dại, trong lúc nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào: Tại hạ, tại hạ...
Thu Bảo nhìn nhìn chung quanh, túm lấy Liễu Không, lại lôi kéo Cảnh Dương, thấp giọng nói: Trước hết đi vào trong rồi hãy nói.
Sở Thương không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là đi vào phòng, bất quá hiện tại nàng thực sự là như đứng đống lửa, như ngồi đống than, hai ánh mắt đều nhìn chằm chằm trên người nàng, giống như muốn nhìn nàng đến thủng ra một cái động.
Thảo dân Sở Thương tham kiến công chúa điện hạ.
Lệ trong mắt Cảnh Dương nháy mắt thì rớt xuống, hai mắt đẫm lệ nhìn người trước mắt này: Ngươi nói ngươi tên gì?
Tại hạ họ Sở tên Thương.
Sao ngươi lại là Sở Thương, ngươi là Liễu Không! Là Liễu Không của ta a! Cảnh Dương nói xong thì nhào vào lòng Sở Thương đau đớn khóc lên.
Công chúa, công chúa ngài không nên như vậy. Sở Thương có chút vô thố, nàng muốn đẩy người phía trên ra, thế nhưng nghe thấy tiếng khóc như thế rồi lại không đành lòng.
Có phải là ngươi còn ghi hận việc ta đuổi ngươi đi a, ta cũng không có cách nào, phụ hoàng hắn muốn giết ngươi, ta không thể để cho ngươi chết a! Cảnh Dương khóc cả người đều run lên.
Sở Thương có chút bất đắc dĩ, muốn tìm Thu Bảo hỗ trợ, mà Thu Bảo từ lúc Cảnh Dương vừa ôm lấy nàng thì đã đi ra ngoài thủ vệ.
Công chúa, ngài thật sự là nhận sai người rồi, ta thật không phải cái gì Liễu Không, nhà của ta tại Kinh Hà, truyền đời làm nghề y. Sở Thương dùng chút khí lực, đẩy Cảnh Dương từ trong lòng mình đứng lên.
Cảnh Dương liên tiếp lắc đầu: Không có khả năng, ngươi tuyệt đối là Liễu Không, ngươi đừng nghĩ có thể gạt ta!
Dứt lời sẽ muốn cởi y phục của nàng.
Công chúa, ngươi làm gì!
Sở Thương bị hành động bất thình lình này của nàng làm cho sợ hãi, xoay người muốn chạy, còn không đợi nàng xoay người sang chỗ khác, áo đã bị Cảnh Dương vạch ra, hơn phân nửa vai lộ ra bên ngoài.
Ngươi còn nói ngươi không phải Liễu Không! Cảnh Dương chỉ vào dấu răng trên vai nàng: Nếu như ngươi không phải Liễu Không, vậy dấu vết kia ngươi giải thích như thế nào?
Sở Thương có chút kinh ngạc nhìn dấu răng trên đầu vai, ấn ký này bản thân cũng không biết, mà cư nhiên bị vị công chúa vừa gặp mặt này rõ ràng chỉ ra như thế, lẽ nào bản thân thật sự quen biết nàng? Mà nếu quả thật như vậy, kia cửu phụ cùng Nhứ Nhi chẳng phải là đang gạt nàng? Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Bản thân rốt cuộc là ai?
Cảnh Dương đưa tay xoa ấn ký thuộc về bản thân kia, trong nụ cười mang lệ nhìn người trước mắt này: Nếu ngươi không phải là Liễu Không của ta, vậy có thể là ai đây?
#vote
/102
|