Năm năm sau.
Cha, nương, Tư Dĩnh muội muội lại khóc. Tiểu An Bình nhíu mày, bất quá là mình lấy hoa quế cao của nàng, không cần khóc nhè nghiêm trọng như thế đi.
Sở Thương đỡ Cảnh Dương đã gần chín tháng, đi lại trong sân, nhìn nữ nhi nhà mình lại bắt đầu gây sự, ngẩng đầu Nhiều cao điểm như vậy, ngươi cần gì phải giành khối trên tay nàng làm cái gì, còn không mau xin lỗi Tư Dĩnh muội muội.
Nga. An Bình nghiêng đầu, rõ ràng là không tình nguyện, nhưng tay vẫn đưa hoa quế cao trả lại cho Hà Tư Dĩnh Cho muội, quỷ thích khóc!
Oa —— Hà Tư Dĩnh tuy rằng thích khóc, nhưng rất không thích nghe người khác gọi nàng là quỷ thích khóc, bởi vậy càng khóc dữ dội hơn.
Cảnh Dương lúc này nhíu mày An Bình! Ngươi lại quấy rối có đúng hay không! Ngứa mông sao! Khi còn bé nghe lời, lớn lên thì biến thành tên bướng bỉnh, lúc nào không gây sự là không chịu nổi.
An Bình sợ nhất chính là Cảnh Dương phát hỏa, bởi vì Cảnh Dương không giống Sở Thương, Sở Thương cùng lắm chỉ nói vài câu, nhưng Cảnh Dương sẽ thực sự động thủ, An Bình sợ đến vội vàng thì bưng kín miệng Hà Tư Dĩnh, nhỏ giọng nói: Muội mau đừng khóc, cùng lắm thì ta cho muội cả khối kia nữa, nếu như muội tiếp tục khóc, cái mông tỷ tỷ sẽ gặp họa!
Hà Tư Dĩnh cũng không muốn An Bình chịu đòn, tiếng khóc lập tức liền ngừng, đôi mắt to tròn ướt át đảo quanh Vậy tỷ không được đổi ý, đều phải cho ta.
Biết rồi! An Bình bất đắc dĩ, sao có loại người thích ăn như vậy a! Cũng không xem lại cái bụng nhỏ của mình!
Tư Dĩnh! Hà Chính Khiêm dẫn Sở Nhứ Nhi từ tiền trang trở về, lúc Tư Dĩnh hơn một tuổi, các nàng vốn có kế hoạch phải về Việt Dương, nhưng Hà Chính Khiêm ái thê sốt ruột, thấy Sở Nhứ Nhi không nỡ rời Kinh Hà, liền mở rộng sinh ý trong nhà từ Việt Dương tới Kinh Hà, hiện nay ở Kinh Hà cũng có sản nghiệp không nhỏ, Hà gia nhị lão thỉnh thoảng cũng sẽ đến Kinh Hà ở vài ngày.
Tư Dĩnh, mau tới đây với cha! Hà Chính Khiêm vừa thấy nữ nhi thì nhịn không được vui vẻ, hai tay vừa nhấc thì bế lấy Hà Tư Dĩnh, còn đang quên hôn một chút.
Chậm chút, cẩn thận té hài tử. Sở Nhứ Nhi dặn một câu liền không thèm quan tâm hai cha con họ, trực tiếp đi đến chỗ Cảnh Dương.
Biểu tẩu, sắp sinh đi?
Sở Thương gật đầu Ân, cũng sắp rồi, trong tháng này.
Các ngươi thực sự không có dự định sinh thêm một đứa sao? Cảnh Dương quay đầu nhìn hai cha con Hà Chính Khiêm đang chơi rất vui vẻ Kỳ thực Tư Dĩnh có một người bạn cũng rất tốt.
Sở Nhứ Nhi có chút khó xử gật đầu Ta thật ra rất muốn sinh thêm một đứa, thế nhưng Chính Khiêm không đồng ý, trước giờ đều nói qua mấy lần, nhưng thế nào nàng cũng không nhả ra.
Cảnh Dương mím miệng, không trả lời Sở Nhứ Nhi, mà là quay đầu nhìn về phía Sở Thương, nói: Ta muốn ăn chút ô mai, ngươi vào phòng lấy một ít ra đây.
Nga, được, ta đi đây. Vừa mới chuẩn bị đi lại không quên căn dặn: Nàng đừng đứng, đến ghế đá ngồi một chút.
Ân, đã biết.
Cảnh Dương thấy Sở Thương đi xa, lúc này mới xoay người lại, lôi kéo tay Sở Nhứ Nhi nói: Kỳ thực, ngươi muốn hài tử, cũng không nhất định phải có muội phu đồng ý, nếu như thực sự có, nàng còn có thể không muốn sao?
Biểu tẩu có ý gì Sở Nhứ Nhi không quá hiểu lời Cảnh Dương nói.
Tiên trảm hậu tấu. Cảnh Dương hé miệng cười cười, lại cúi đầu nhìn cái bụng tròn vo của mình Ngươi cho rằng Sở Thương đồng ý để ta sinh hài tử này a? Còn không phải là dụ dỗ trước, sau đó chuốc mấy chén rượu vào, ngươi nói cái gì chính là cái đó.
Sở Nhứ Nhi vô cùng kinh ngạc che miệng, hóa ra sử dụng biện pháp như thế, thảo nào Sở Thương lại đột nhiên muốn sinh thêm một hài tử.
Ngươi đến, ta nói cho ngươi, chờ buổi tối, ngươi đưa Tư Dĩnh đến phòng ta, sau đó ——
Chờ Sở Thương cầm ô mai tới, chỉ thấy Sở Nhứ Nhi vẻ mặt ửng đỏ liền hiếu kỳ mà hỏi thăm: Các nàng đang nói cái gì đó?
Đi đi đi, nữ nhi nói chuyện riêng, hỏi loạn cái gì. Cảnh Dương hai tay đỡ thắt lưng, nhíu mi Mau đỡ ta quay về phòng đi, mệt chết.
Vậy ô mai này còn ăn không?
Trở về phòng rồi ăn!
Lúc gần đi Cảnh Dương còn không quên quay đầu tễ mi lộng nhãn với Sở Nhứ Nhi một phen, rất có giống ý bảo biểu muội nỗ lực lên, chọc Sở Nhứ Nhi càng thêm đỏ mặt.
Buổi tối, Tư Dĩnh có chút ngủ không được, xoay đông xoay tây, cuối cùng thực sự nhịn không được, đưa tay đâm đâm cánh tay An Bình, chu cái miệng nhỏ nhắn hỏi: An tỷ tỷ, tỷ nói xem hiện tại cha cùng nương đang làm cái gì nha?
Đã trễ thế này, khẳng định là đang ngủ a. An Bình có chút mệt nhọc, ngáp một cái.
Nga, thế nhưng vì sao ngủ còn phải đốt đèn. Từ lúc trong phòng cha mẹ đi ra, rõ ràng thấy bọn họ còn chưa có thổi đèn a.
Ai nha, có thể là sợ tối đi.
Nga nga, như vậy a. Tư Dĩnh tiểu bằng hữu, ở trong lòng hung hăng mà khinh bỉ cha cùng nương của mình một phen, lớn như vậy rồi còn sợ tối, xấu hổ xấu hổ.
Mấy ngày sau, một đêm nọ, Sở Thương đột nhiên từ trong mộng giật mình tỉnh giấc, chợt nghe Cảnh Dương bên cạnh đang kêu lên đau đớn, dưới tay vừa sờ, cả đệm giường đều ướt.
Nương tử!
Đừng sợ, ta vỡ nước ối. Bởi vì lần trước Cảnh Dương đã qua một lần kinh nghiệm, cho nên lúc này đây tương đối lãnh tĩnh rất nhiều so với Sở Thương Nhanh đi tìm bà đỡ tới.
A —— tuy rằng trải qua một lần, nhưng loại đau đớn này vẫn khiến Cảnh Dương có chút khó có thể chịu đựng, chăm chú mà cầm lấy tay Sở Thương, móng tay đều rơi vào trong thịt của nàng.
Đều là ta không tốt, đều là ta không tốt! Y phục Sở Thương đều bị mồ hôi thấm ướt, nhìn Cảnh Dương đau đến như thế, nàng ngược lại nhịn không được khóc lên, một phen nước mắt nước mũi, bà đỡ ở một bên cũng không nhìn nổi nữa.
Thiếu gia, ngài đừng khóc, tình huống thiếu phu nhân rất tốt. Nói xong, lại nhìn Cảnh Dương nói: Dùng sức, đầu hài tử đã ra rồi.
A —— lại một tiếng hô to qua đi, tiếng khóc nỉ non của trẻ con liền vang lên.
Chúc mừng thiếu gia, thiếu phu nhân, là một tiểu thiếu gia nha! Bà đỡ nghĩ đến cũng là người trọng nam khinh nữ, mắt đều híp thành một đường.
Không tiền đồ, ta còn chưa có khóc đây, ngươi khóc cái gì. Giọng Cảnh Dương rất suy yếu, nói còn dùng cánh tay lau nước mắt trên gương mặt Sở Thương.
Ta, ta đau lòng nương tử của ta không được a! Sở Thương rụt cổ, đưa tay tiếp nhận tới hài tử trong tay bà đỡ, nhịn không được lại khóc Tiểu tử thối, làm hại mẫu thân ngươi chịu tội a!
Ngày hôm sau.
Biểu ca nghĩ ra tên của hài tử chưa? Hà Chính Khiêm là người hỏi trước, từ lúc đặt tên cho Tư Dĩnh, nàng liền đối với việc này phá lệ để bụng.
An Nghĩa, ta cùng Cảnh Dương đều hy vọng sau này nó sẽ trở thành một người người có tình nghĩa.
Sở Nhứ Nhi nhìn hài tử trong tay Sở Thương, vô thức xoa bụng mình, quay đầu lại nhìn về phía Hà Chính Khiêm, phải tìm một cơ hội nói cho nàng.
Kết quả là ——
Cái gì! Hà Chính Khiêm từ trên ghế nhảy dựng lên, ngây ngốc nhìn chằm chằm bụng của Sở Nhứ Nhi Là chuyện khi nào?
Lần ngươi say rượu.
A! Hà Chính Khiêm vỗ đầu, thảo nào nương tử nhà mình lại đột nhiên đổi tính, thì ra đêm đó có âm mưu .
Ngươi rốt cuộc có ý gì! Sở Nhứ Nhi nhìn bộ dáng hối hận không ngớt của Hà Chính Khiêm, ngực liền phát hỏa, vỗ bàn đứng lên Ta hỏi ngươi một câu, hài tử này ngươi có muốn hay không?! Nếu như ngươi dám nói không muốn, ta liền mang theo hài tử rời nhà trốn đi!
Muốn muốn muốn! Sao có thể không muốn! Hà Chính Khiêm liên tiếp nói ba chữ muốn, sợ hãi rụt rè đi đến trước mặt Sở Nhứ Nhi Không phải ta sợ nàng chịu khổ sao, nếu không nàng nghĩ xem vì sao ta lại mãi không muốn thêm hài tử a.
Sở Nhứ Nhi biết Hà Chính Khiêm luyến tiếc bản thân chịu khổ, cũng liền mềm lòng, câu lấy cổ của nàng nói: Ta biết ngươi đau lòng ta, ta chỉ muốn sinh cho ngươi thêm một đứa, ngày sau Tư Dĩnh cũng có bạn.
Sở An Nghĩa cũng không dễ nuôi như Sở An Bình, chỉ cần ôm liền bắt đầu khóc, hơn nữa vừa khóc chính là vài canh giờ cũng không ngừng, làm ồn đến nổi đầu Sở Thương muốn phình to.
Ngươi đây là giống ai a? Giọng tốt như vậy! Sở Thương một tay đổi tả, một tay ôm An Nghĩa, trong lúc xoay người đột nhiên lại nghĩ đến, từ sáng sớm đã không nhìn thấy nữ nhi nhà mình đâu, lại chạy đi đâu rồi.
Đi thôi, đến chỗ tỷ, tỷ có thứ tốt. An Bình lấy lòng nhìn Hà Tư Dĩnh.
Bất quá Hà tiểu thư cũng không quan tâm bộ dạng này, đầu lắc như trống bỏi Ta không đi, đệ đệ tỷ luôn khóc, lỗ tai ta đau.
Ai nha, cha ta ôm nàng rồi, đảm bảo lúc nãy không khóc, Tư Dĩnh tốt muội đi chơi với ta đi. Hà Tư Dĩnh đối với tiếng khóc của Sở An Nghĩa cũng không phải ghét, mà là sợ, có lần nàng cùng An Bình chơi đùa, chợt nghe thấy An Nghĩa đang khóc liền qua dỗ dành, ai biết càng dỗ càng khóc, kết quả chọc luôn Hà Tư Dĩnh khóc trở về phòng, từ đó về sau, An Bình có đem hoa quế cao ra dụ nàng cũng không chịu đến chơi.
Thực sự?
Ừ!
Hà Tư Dĩnh nhìn An Bình muốn mình đến chơi như vậy, cũng không thể cự tuyệt nữa, chủ yếu là nàng cũng qua chơi, An Bình luôn chuẩn bị mấy thứ đồ chơi lạ cho mình chơi.
Gật đầu, vừa muốn đi liền ngừng cước bộ, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: Vậy tỷ phải cho ta cái bánh hoa hồng hôm nay trù nương cho tỷ.
A? An Bình trừng mắt nhìn Không phải trù nương cũng đã cho muội sao?
Ta ăn hết rồi. Hà Tư Dĩnh vừa cầm lên thì ăn hết Tỷ cho hay không, không cho ta sẽ không đi.
An Bình có chút không tình nguyện gật đầu Được rồi, bất quá chỉ có thể cho muội phân nửa, ta còn chưa có ăn đâu. T_T
Không thành vấn đề! Hà Tư Dĩnh thấy mục đích đạt được, vui vẻ vỗ vỗ tay kéo cánh tay An Bình nhảy nhót đi ra.
Một ngày, trên bàn cơm, Hà Chính Khiêm xuất ra đại tự hôm qua đã viết xong, mở ở trên tay Ta nghĩ xong rồi, nữ hài thì gọi Tư Quận, nam hài thì gọi Tư Tuấn, không biết mọi người cảm thấy thế nào?
Sở Nhứ Nhi híp mắt cười nhìn nàng, ý nói cái gì cũng đều nghe nàng.
Cảnh Dương cùng Sở Thương thì cười không nói nhìn nhau một phen, quay đầu lại nhìn An Bình cùng Tư Dĩnh đang chơi đùa, cúi đầu lại nhìn An Nghĩa đang ngủ say trong lòng, tay vô thức ôm lấy cánh tay Sở Thương, thân thể dựa sát lại, nhỏ giọng nói: Cuộc đời này có ngươi, đủ rồi.
Sở Thương rút ra cánh tay bị Cảnh Dương ôm, ôm lấy vai của nàng Kiếp trước, nàng cũng nói như vậy.
==================================================
Còn 4 phiên ngoại nữa là xong!
Cha, nương, Tư Dĩnh muội muội lại khóc. Tiểu An Bình nhíu mày, bất quá là mình lấy hoa quế cao của nàng, không cần khóc nhè nghiêm trọng như thế đi.
Sở Thương đỡ Cảnh Dương đã gần chín tháng, đi lại trong sân, nhìn nữ nhi nhà mình lại bắt đầu gây sự, ngẩng đầu Nhiều cao điểm như vậy, ngươi cần gì phải giành khối trên tay nàng làm cái gì, còn không mau xin lỗi Tư Dĩnh muội muội.
Nga. An Bình nghiêng đầu, rõ ràng là không tình nguyện, nhưng tay vẫn đưa hoa quế cao trả lại cho Hà Tư Dĩnh Cho muội, quỷ thích khóc!
Oa —— Hà Tư Dĩnh tuy rằng thích khóc, nhưng rất không thích nghe người khác gọi nàng là quỷ thích khóc, bởi vậy càng khóc dữ dội hơn.
Cảnh Dương lúc này nhíu mày An Bình! Ngươi lại quấy rối có đúng hay không! Ngứa mông sao! Khi còn bé nghe lời, lớn lên thì biến thành tên bướng bỉnh, lúc nào không gây sự là không chịu nổi.
An Bình sợ nhất chính là Cảnh Dương phát hỏa, bởi vì Cảnh Dương không giống Sở Thương, Sở Thương cùng lắm chỉ nói vài câu, nhưng Cảnh Dương sẽ thực sự động thủ, An Bình sợ đến vội vàng thì bưng kín miệng Hà Tư Dĩnh, nhỏ giọng nói: Muội mau đừng khóc, cùng lắm thì ta cho muội cả khối kia nữa, nếu như muội tiếp tục khóc, cái mông tỷ tỷ sẽ gặp họa!
Hà Tư Dĩnh cũng không muốn An Bình chịu đòn, tiếng khóc lập tức liền ngừng, đôi mắt to tròn ướt át đảo quanh Vậy tỷ không được đổi ý, đều phải cho ta.
Biết rồi! An Bình bất đắc dĩ, sao có loại người thích ăn như vậy a! Cũng không xem lại cái bụng nhỏ của mình!
Tư Dĩnh! Hà Chính Khiêm dẫn Sở Nhứ Nhi từ tiền trang trở về, lúc Tư Dĩnh hơn một tuổi, các nàng vốn có kế hoạch phải về Việt Dương, nhưng Hà Chính Khiêm ái thê sốt ruột, thấy Sở Nhứ Nhi không nỡ rời Kinh Hà, liền mở rộng sinh ý trong nhà từ Việt Dương tới Kinh Hà, hiện nay ở Kinh Hà cũng có sản nghiệp không nhỏ, Hà gia nhị lão thỉnh thoảng cũng sẽ đến Kinh Hà ở vài ngày.
Tư Dĩnh, mau tới đây với cha! Hà Chính Khiêm vừa thấy nữ nhi thì nhịn không được vui vẻ, hai tay vừa nhấc thì bế lấy Hà Tư Dĩnh, còn đang quên hôn một chút.
Chậm chút, cẩn thận té hài tử. Sở Nhứ Nhi dặn một câu liền không thèm quan tâm hai cha con họ, trực tiếp đi đến chỗ Cảnh Dương.
Biểu tẩu, sắp sinh đi?
Sở Thương gật đầu Ân, cũng sắp rồi, trong tháng này.
Các ngươi thực sự không có dự định sinh thêm một đứa sao? Cảnh Dương quay đầu nhìn hai cha con Hà Chính Khiêm đang chơi rất vui vẻ Kỳ thực Tư Dĩnh có một người bạn cũng rất tốt.
Sở Nhứ Nhi có chút khó xử gật đầu Ta thật ra rất muốn sinh thêm một đứa, thế nhưng Chính Khiêm không đồng ý, trước giờ đều nói qua mấy lần, nhưng thế nào nàng cũng không nhả ra.
Cảnh Dương mím miệng, không trả lời Sở Nhứ Nhi, mà là quay đầu nhìn về phía Sở Thương, nói: Ta muốn ăn chút ô mai, ngươi vào phòng lấy một ít ra đây.
Nga, được, ta đi đây. Vừa mới chuẩn bị đi lại không quên căn dặn: Nàng đừng đứng, đến ghế đá ngồi một chút.
Ân, đã biết.
Cảnh Dương thấy Sở Thương đi xa, lúc này mới xoay người lại, lôi kéo tay Sở Nhứ Nhi nói: Kỳ thực, ngươi muốn hài tử, cũng không nhất định phải có muội phu đồng ý, nếu như thực sự có, nàng còn có thể không muốn sao?
Biểu tẩu có ý gì Sở Nhứ Nhi không quá hiểu lời Cảnh Dương nói.
Tiên trảm hậu tấu. Cảnh Dương hé miệng cười cười, lại cúi đầu nhìn cái bụng tròn vo của mình Ngươi cho rằng Sở Thương đồng ý để ta sinh hài tử này a? Còn không phải là dụ dỗ trước, sau đó chuốc mấy chén rượu vào, ngươi nói cái gì chính là cái đó.
Sở Nhứ Nhi vô cùng kinh ngạc che miệng, hóa ra sử dụng biện pháp như thế, thảo nào Sở Thương lại đột nhiên muốn sinh thêm một hài tử.
Ngươi đến, ta nói cho ngươi, chờ buổi tối, ngươi đưa Tư Dĩnh đến phòng ta, sau đó ——
Chờ Sở Thương cầm ô mai tới, chỉ thấy Sở Nhứ Nhi vẻ mặt ửng đỏ liền hiếu kỳ mà hỏi thăm: Các nàng đang nói cái gì đó?
Đi đi đi, nữ nhi nói chuyện riêng, hỏi loạn cái gì. Cảnh Dương hai tay đỡ thắt lưng, nhíu mi Mau đỡ ta quay về phòng đi, mệt chết.
Vậy ô mai này còn ăn không?
Trở về phòng rồi ăn!
Lúc gần đi Cảnh Dương còn không quên quay đầu tễ mi lộng nhãn với Sở Nhứ Nhi một phen, rất có giống ý bảo biểu muội nỗ lực lên, chọc Sở Nhứ Nhi càng thêm đỏ mặt.
Buổi tối, Tư Dĩnh có chút ngủ không được, xoay đông xoay tây, cuối cùng thực sự nhịn không được, đưa tay đâm đâm cánh tay An Bình, chu cái miệng nhỏ nhắn hỏi: An tỷ tỷ, tỷ nói xem hiện tại cha cùng nương đang làm cái gì nha?
Đã trễ thế này, khẳng định là đang ngủ a. An Bình có chút mệt nhọc, ngáp một cái.
Nga, thế nhưng vì sao ngủ còn phải đốt đèn. Từ lúc trong phòng cha mẹ đi ra, rõ ràng thấy bọn họ còn chưa có thổi đèn a.
Ai nha, có thể là sợ tối đi.
Nga nga, như vậy a. Tư Dĩnh tiểu bằng hữu, ở trong lòng hung hăng mà khinh bỉ cha cùng nương của mình một phen, lớn như vậy rồi còn sợ tối, xấu hổ xấu hổ.
Mấy ngày sau, một đêm nọ, Sở Thương đột nhiên từ trong mộng giật mình tỉnh giấc, chợt nghe Cảnh Dương bên cạnh đang kêu lên đau đớn, dưới tay vừa sờ, cả đệm giường đều ướt.
Nương tử!
Đừng sợ, ta vỡ nước ối. Bởi vì lần trước Cảnh Dương đã qua một lần kinh nghiệm, cho nên lúc này đây tương đối lãnh tĩnh rất nhiều so với Sở Thương Nhanh đi tìm bà đỡ tới.
A —— tuy rằng trải qua một lần, nhưng loại đau đớn này vẫn khiến Cảnh Dương có chút khó có thể chịu đựng, chăm chú mà cầm lấy tay Sở Thương, móng tay đều rơi vào trong thịt của nàng.
Đều là ta không tốt, đều là ta không tốt! Y phục Sở Thương đều bị mồ hôi thấm ướt, nhìn Cảnh Dương đau đến như thế, nàng ngược lại nhịn không được khóc lên, một phen nước mắt nước mũi, bà đỡ ở một bên cũng không nhìn nổi nữa.
Thiếu gia, ngài đừng khóc, tình huống thiếu phu nhân rất tốt. Nói xong, lại nhìn Cảnh Dương nói: Dùng sức, đầu hài tử đã ra rồi.
A —— lại một tiếng hô to qua đi, tiếng khóc nỉ non của trẻ con liền vang lên.
Chúc mừng thiếu gia, thiếu phu nhân, là một tiểu thiếu gia nha! Bà đỡ nghĩ đến cũng là người trọng nam khinh nữ, mắt đều híp thành một đường.
Không tiền đồ, ta còn chưa có khóc đây, ngươi khóc cái gì. Giọng Cảnh Dương rất suy yếu, nói còn dùng cánh tay lau nước mắt trên gương mặt Sở Thương.
Ta, ta đau lòng nương tử của ta không được a! Sở Thương rụt cổ, đưa tay tiếp nhận tới hài tử trong tay bà đỡ, nhịn không được lại khóc Tiểu tử thối, làm hại mẫu thân ngươi chịu tội a!
Ngày hôm sau.
Biểu ca nghĩ ra tên của hài tử chưa? Hà Chính Khiêm là người hỏi trước, từ lúc đặt tên cho Tư Dĩnh, nàng liền đối với việc này phá lệ để bụng.
An Nghĩa, ta cùng Cảnh Dương đều hy vọng sau này nó sẽ trở thành một người người có tình nghĩa.
Sở Nhứ Nhi nhìn hài tử trong tay Sở Thương, vô thức xoa bụng mình, quay đầu lại nhìn về phía Hà Chính Khiêm, phải tìm một cơ hội nói cho nàng.
Kết quả là ——
Cái gì! Hà Chính Khiêm từ trên ghế nhảy dựng lên, ngây ngốc nhìn chằm chằm bụng của Sở Nhứ Nhi Là chuyện khi nào?
Lần ngươi say rượu.
A! Hà Chính Khiêm vỗ đầu, thảo nào nương tử nhà mình lại đột nhiên đổi tính, thì ra đêm đó có âm mưu .
Ngươi rốt cuộc có ý gì! Sở Nhứ Nhi nhìn bộ dáng hối hận không ngớt của Hà Chính Khiêm, ngực liền phát hỏa, vỗ bàn đứng lên Ta hỏi ngươi một câu, hài tử này ngươi có muốn hay không?! Nếu như ngươi dám nói không muốn, ta liền mang theo hài tử rời nhà trốn đi!
Muốn muốn muốn! Sao có thể không muốn! Hà Chính Khiêm liên tiếp nói ba chữ muốn, sợ hãi rụt rè đi đến trước mặt Sở Nhứ Nhi Không phải ta sợ nàng chịu khổ sao, nếu không nàng nghĩ xem vì sao ta lại mãi không muốn thêm hài tử a.
Sở Nhứ Nhi biết Hà Chính Khiêm luyến tiếc bản thân chịu khổ, cũng liền mềm lòng, câu lấy cổ của nàng nói: Ta biết ngươi đau lòng ta, ta chỉ muốn sinh cho ngươi thêm một đứa, ngày sau Tư Dĩnh cũng có bạn.
Sở An Nghĩa cũng không dễ nuôi như Sở An Bình, chỉ cần ôm liền bắt đầu khóc, hơn nữa vừa khóc chính là vài canh giờ cũng không ngừng, làm ồn đến nổi đầu Sở Thương muốn phình to.
Ngươi đây là giống ai a? Giọng tốt như vậy! Sở Thương một tay đổi tả, một tay ôm An Nghĩa, trong lúc xoay người đột nhiên lại nghĩ đến, từ sáng sớm đã không nhìn thấy nữ nhi nhà mình đâu, lại chạy đi đâu rồi.
Đi thôi, đến chỗ tỷ, tỷ có thứ tốt. An Bình lấy lòng nhìn Hà Tư Dĩnh.
Bất quá Hà tiểu thư cũng không quan tâm bộ dạng này, đầu lắc như trống bỏi Ta không đi, đệ đệ tỷ luôn khóc, lỗ tai ta đau.
Ai nha, cha ta ôm nàng rồi, đảm bảo lúc nãy không khóc, Tư Dĩnh tốt muội đi chơi với ta đi. Hà Tư Dĩnh đối với tiếng khóc của Sở An Nghĩa cũng không phải ghét, mà là sợ, có lần nàng cùng An Bình chơi đùa, chợt nghe thấy An Nghĩa đang khóc liền qua dỗ dành, ai biết càng dỗ càng khóc, kết quả chọc luôn Hà Tư Dĩnh khóc trở về phòng, từ đó về sau, An Bình có đem hoa quế cao ra dụ nàng cũng không chịu đến chơi.
Thực sự?
Ừ!
Hà Tư Dĩnh nhìn An Bình muốn mình đến chơi như vậy, cũng không thể cự tuyệt nữa, chủ yếu là nàng cũng qua chơi, An Bình luôn chuẩn bị mấy thứ đồ chơi lạ cho mình chơi.
Gật đầu, vừa muốn đi liền ngừng cước bộ, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: Vậy tỷ phải cho ta cái bánh hoa hồng hôm nay trù nương cho tỷ.
A? An Bình trừng mắt nhìn Không phải trù nương cũng đã cho muội sao?
Ta ăn hết rồi. Hà Tư Dĩnh vừa cầm lên thì ăn hết Tỷ cho hay không, không cho ta sẽ không đi.
An Bình có chút không tình nguyện gật đầu Được rồi, bất quá chỉ có thể cho muội phân nửa, ta còn chưa có ăn đâu. T_T
Không thành vấn đề! Hà Tư Dĩnh thấy mục đích đạt được, vui vẻ vỗ vỗ tay kéo cánh tay An Bình nhảy nhót đi ra.
Một ngày, trên bàn cơm, Hà Chính Khiêm xuất ra đại tự hôm qua đã viết xong, mở ở trên tay Ta nghĩ xong rồi, nữ hài thì gọi Tư Quận, nam hài thì gọi Tư Tuấn, không biết mọi người cảm thấy thế nào?
Sở Nhứ Nhi híp mắt cười nhìn nàng, ý nói cái gì cũng đều nghe nàng.
Cảnh Dương cùng Sở Thương thì cười không nói nhìn nhau một phen, quay đầu lại nhìn An Bình cùng Tư Dĩnh đang chơi đùa, cúi đầu lại nhìn An Nghĩa đang ngủ say trong lòng, tay vô thức ôm lấy cánh tay Sở Thương, thân thể dựa sát lại, nhỏ giọng nói: Cuộc đời này có ngươi, đủ rồi.
Sở Thương rút ra cánh tay bị Cảnh Dương ôm, ôm lấy vai của nàng Kiếp trước, nàng cũng nói như vậy.
==================================================
Còn 4 phiên ngoại nữa là xong!
/102
|