Hôm nay, phòng thiết kế của C.A có buổi quay quảng cáo ngoại cảnh cho loại mỹ phẩm mới, sản phẩm lần này theo chủ đề nature (Thiên nhiên), nên cần chọn một phong cảnh đẹp đẽ và trong lành để quay.
Địa điểm được thống nhất là con đường hoa anh đào đang nở rộ gần nhà cũ của Huy. Ý tưởng này là của Hạ Vy.
Ban đầu, mọi người trong phòng thiết kế đều đưa ra kế hoạch của mình, đa số chọn những nơi nổi tiếng, phong cảnh cũng rất đẹp, nói chung là rất thích hợp cho quảng cáo lần này. Chỉ có mỗi nơi mà Hạ Vy đề xuất, xem ra quá đỗi tầm thường, vừa không nổi tiếng, vừa nghe có vẻ đơn điệu. Nhưng khi đưa kế hoạch lên xét duyệt, Vĩnh Huy-vị giám đốc này của bọn họ lại chọn trúng kế hoạch của Hạ Vy. Ai nấy đều cho rằng Huy là đang thiên vị cho Hạ Vy. Làm Hạ Vy trong mắt mọi người một lần nữa trở thành tội đồ đáng ghét.
Hôm đó, cảnh quay gần đến giữa chừng, Huy lái xe đến. Cậu mở cửa xe đi ra, đứng ở đó quan sát. Đám người, kẻ chỉ đạo, người thực hiện, ồn ào cả một góc đường.
Cô người mẫu mặc một cái đầm dài trắng tinh khôi, tóc buông xõa tự nhiên, tay thoải mái hoạt động, mặt mày vui vẻ sảng khoái, chân vừa đi mặt vừa ngước nhìn lên mấy nhành hoa anh đào, giống như đang đi dạo.
Huy đứng nhìn cô gái đó diễn xuất, nhìn rất lâu. Huy nhìn thấy hình ảnh Pie từ cô gái kia. Từ nụ cười, từ cử chỉ, từ ánh mắt phảng phất chút hình bóng quen thuộc.
Mọi người đang tập trung vào công việc, không ai để ý đến sự có mặt của Huy. Hạ Vy cũng bận bịu suốt. Bất chợt, lúc cô đi tìm kịch bản, cô nhìn thấy Huy đứng từ xa, nhìn đến đây. Ánh mắt Huy hướng về nơi này, nhưng cô lại cảm thấy ánh mắt đó không hề hiện diện cảnh vật trước mặt, Vì nếu Huy tập trung nhìn về hướng này, hẳn đã biết Hạ Vy cũng đang nhìn cậu. Ánh mắt đó nhìn rất xa xăm, tựa hồ như đang nhìn vào khoảng không gian vô định của riêng một người.
Hạ Vy chần chừ một lát, bước chân nửa tiến nửa lùi, cô muốn bước đến chỗ Huy hỏi thăm một chút, nhưng lại không biết lúc tiến đến chỗ cậu ta, cô sẽ phải mở miệng như thế nào. Nghĩ tới nghĩ lui, cô chọn cách đứng im, xem như Huy đang vô hình ở sau lưng. Cô cố gắng nói mình đừng để tâm đến Huy đang ở phía sau, vậy mà trong lòng cô vẫn luôn tồn tại cảm giác khó chịu.
Lúc sau, nghe thấy tiếng xe từ sau truyền đến, Hạ Vy quay lưng lại, thấy xe của Huy đã vòng một đường chạy đi khỏi. Cô đứng đó, nhìn theo rất lâu, đến khi có người gọi, cô mới hoàn hồn trở về hiện thực.
Hạ Vy biết, Huy chọn địa điểm này của cô là có lý do. Cô cũng biết, hôm nay cậu đến đây không phải vì đến nhìn bọn họ làm việc, mà là đến nhìn cảnh để nhớ người. Làm sao cô không nhìn thấy, ánh mắt chứa đựng nỗi niềm từ con người đó.
....................
Hôm sau...
Tiếng nói lớn phát ra từ phòng giám đốc, khiến nhân viên bên ngoài đều quay đầu lại nhìn.
- Ruốt cuộc cô biết được mấy thứ tiếng?-Giọng Huy kìm nén vang lên.
- Dạ... tiếng Anh, tiếng Trung và một chút tiếng Hàn-Cô gái đứng trước mặt Huy, dè chừng lên tiếng.
- Cô lập tức nghỉ việc cho tôi.
- Nhưng... tại sao? Tôi đã làm gì sai?
Huy không nói gì, đứng dậy, rời khỏi phòng, bỏ lại cô thông dịch viên đứng đó ngơ ngác. Cô ta mới vào làm chưa được hai tuần, đã bị cho thôi việc. Lần này, Huy có nguyên nhân đuổi việc rất rõ ràng. Cô ta được tuyển làm thông dịch tiếng Hàn cho lần hợp tác sản phẩm mỹ phẩm mới. Ai ngờ cô ta nói tiếng Hàn chỉ ở trình độ nhập môn, giao tiếp loạn xạ, khiến Huy bị mất mặt. Kết quả vì sự cố thông dịch viên này, lần hợp tác bị thất bại.
Huy đi ra khỏi phòng, cậu lại trực tiếp bước đến phòng nhân sự, vào thẳng phòng của trưởng phòng nhân sự. Cậu đứng thẳng nhìn vào cô gái tuổi tầm ba mươi mấy, lạnh lùng cất giọng.
- Tuyển cho tôi một thông dịch viên biết ít nhất bốn thứ tiếng Anh, Hoa, Nhật, Hàn.
- Cái này...-Cô trưởng phòng chần chừ, trưng ra bộ mặt khó xử-Tìm một người biết bốn thứ tiếng không phải dễ. Một tháng lại đổi đến mấy lần, tôi e người ta sẽ không dám nộp đơn vào đây xin việc nữa.
- Tăng mức lương tuyển là được.
- Chuyện này...
Không để cô trưởng phòng kia kịp nói hết câu, Huy đã quay lưng đi ra khỏi phòng.
Tối đó, lúc trở về nhà, Huy lại đụng mặt Lucy ở thang máy của khu chung cư. Cậu vẫn như lần trước, im lặng lạnh lùng đứng yên một chỗ. Lucy sau khi bấm chọn tầng, cũng đứng giữ khoảng cách, im lặng. Thang máy chỉ có hai người, không gian cực kỳ yên ắng.
Huy đến tầng của mình, nhanh cất bước rời khỏi. Lucy từ nãy giờ đưa tầm mắt nhìn xuống nền, đến lúc Huy rời đi cô mới bất giác ngước mắt nhìn về phía cậu, cô đem hồi hộp trong lòng tạo thành một hơi thở ra, dựa người ra phía sau, cảm giác mình từ nãy giờ cố gắng khống chế bản thân, đến lúc này cũng không gắng thêm được nữa. Cảm giác nặng trĩu đè nén trong lòng.
Đến khi thang máy đến tầng của cô, cửa thang máy mở ra, cô mới chậm chạp bước ra ngoài. Lúc đến cửa nhà, Lucy quay đầu nhìn xuống tầng dưới căn hộ nhà Huy, cô nhìn rất lâu, mới chịu mở cửa nhà mình, đi vào.
Mấy ngày sau, Lucy nhận được cuộc gọi từ số máy lạ. Với nội dung nói là yêu cầu cô trở lại làm trợ lý và thông dịch viên cho Vĩnh Huy.
Mới sáng còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, Lucy đập bộp bộp vào mặt mình, quả nhiên những gì cô nghe đều không phải đang nằm mơ. Nhưng tại sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy?
.................................
- Lucy, cô vì bận việc mà nghỉ phép, làm chúng tôi cứ tưởng cô bị giám đốc đuổi việc cơ đấy!
- Phải đó, người xuất sắc như cô đây làm gì có chuyện bị đuổi việc chứ.
Trước những lời nói mang ý châm chọc của đám nhân viên nữ, Lucy chỉ cười đáp trả, không nói thêm gì. Cô cố gắng ăn xong phần cơm trưa, rồi đứng lên đi ra khỏi đám người đó.
- Ê, mọi người, mọi người. Lúc nãy chị đi ra ngoài, thấy một anh chàng đẹp trai đi vào công ty mình. Còn nói với tiếp tân là muốn gặp giám đốc Vĩnh Huy.
- Chắc là người mẫu của công ty đấy, có gì lạ đâu-Cô nhân viên tóc ngang vừa ăn vừa nói.
- Người mẫu thì chắc không phải đâu. Anh chàng đó còn đem theo một cậu nhóc, luôn miệng gọi anh chàng đó là ba ba.
- Hở... Chậu đã có hoa, chị còn vào thông báo làm gì?-Cô nhân viên tóc uốn chán ghét nói.
- Cái ý chính chị nói, không phải là anh chàng đó, mà là cậu bé đi cùng ý! Nhìn siêu dễ thương, siêu đẹp trai. Bắt cóc nó đem về nuôi đi!
Đám người vang lên tiếng cười, có người cất tiếng nói đùa.
- Nuôi lớn rồi cưới hả bà chị?
- Haha, có đầu tư nha!
Tiếng đám người không ngừng cười nói vang lên sau lưng, Lucy nghe thấy, chỉ thở dài một tiếng, nhìn lên đồng hồ, thời gian nghỉ trưa cũng gần hết, cô phải quay lại công việc rồi.
Vừa cầm tập giấy tờ đi đến phòng Huy, gõ cửa. Sau khi bên trong truyền đến giọng nói “Vào đi”, cô chỉnh chu lại tư thế, nhẹ nhàng bước vào trong.
Bên trong, Huy đang ngồi ở bàn tiếp khách. Lucy bước đến bên bàn, cúi đầu chào Huy, cất giọng.
- Tài liệu giám đốc cần tôi đã sắp xếp-Ánh mắt Lucy đang nhìn Huy, bất chợt từ trong tầm mắt cô hiện diện con người ngồi phía bên kia, cô nhẹ nhàng đưa con ngươi ngó sang. Cô thoáng chút giật mình, gương mặt bị đơ trong chốc lát.
Bảo cũng đang nhìn Lucy rất chăm chú, bị cô quay đầu nhìn về phía mình, cậu thu hồi ánh mắt nhìn về phía Huy, nở một nụ cười.
- Trợ lý của cậu thật là xinh đẹp. Có phải vì Pie mất tích đã nhiều năm, nên bây giờ cậu tìm một người khác cho mình?
Ý tứ trong lời nói của Bảo, Huy làm sao không hiểu. Chỉ là làm như mình không quan tâm, cậu nhìn vào tập giấy, không ngẩnh đầu nhìn lên, khẽ kéo khóe môi.
- Trợ lý tôi tuyển không phải vì xinh đẹp, mà vì cô ấy thực sự tài giỏi-Huy xem xong, đưa lại tập giấy cho Lucy, lạnh lùng ra lệnh-Tài liệu này không có vấn đề, đưa đến phòng thiết kế đi.
Lucy nhận lại tập giấy, lần nữa cúi đầu, cất bước.
- À... cô ra ngoài mua giúp tôi một phần kem mang vào cho cậu nhóc kia
Bước chân Lucy khự lại ngay lập tức, đưa mắt đảo quanh một vòng, cô nhìn thấy một cậu bé đang ngồi một mình đọc báo ở phía bên kia, đọc rất tập trung.
Lucy nhanh chóng lấy lại tinh thần, cất bước đi không nhanh không chậm ra bên ngoài. Bên tai rõ ràng truyền đến lời nói của Huy.
- Mới mấy năm không ngờ cậu đã có cả con rồi.
“Con? Là con của Bảo. Đứa bé này...”-Lucy miên man suy nghĩ trong đầu. Cô lắc lắc đầu, xua tan ý nghĩ trong đầu mình.
Tiếp...
Địa điểm được thống nhất là con đường hoa anh đào đang nở rộ gần nhà cũ của Huy. Ý tưởng này là của Hạ Vy.
Ban đầu, mọi người trong phòng thiết kế đều đưa ra kế hoạch của mình, đa số chọn những nơi nổi tiếng, phong cảnh cũng rất đẹp, nói chung là rất thích hợp cho quảng cáo lần này. Chỉ có mỗi nơi mà Hạ Vy đề xuất, xem ra quá đỗi tầm thường, vừa không nổi tiếng, vừa nghe có vẻ đơn điệu. Nhưng khi đưa kế hoạch lên xét duyệt, Vĩnh Huy-vị giám đốc này của bọn họ lại chọn trúng kế hoạch của Hạ Vy. Ai nấy đều cho rằng Huy là đang thiên vị cho Hạ Vy. Làm Hạ Vy trong mắt mọi người một lần nữa trở thành tội đồ đáng ghét.
Hôm đó, cảnh quay gần đến giữa chừng, Huy lái xe đến. Cậu mở cửa xe đi ra, đứng ở đó quan sát. Đám người, kẻ chỉ đạo, người thực hiện, ồn ào cả một góc đường.
Cô người mẫu mặc một cái đầm dài trắng tinh khôi, tóc buông xõa tự nhiên, tay thoải mái hoạt động, mặt mày vui vẻ sảng khoái, chân vừa đi mặt vừa ngước nhìn lên mấy nhành hoa anh đào, giống như đang đi dạo.
Huy đứng nhìn cô gái đó diễn xuất, nhìn rất lâu. Huy nhìn thấy hình ảnh Pie từ cô gái kia. Từ nụ cười, từ cử chỉ, từ ánh mắt phảng phất chút hình bóng quen thuộc.
Mọi người đang tập trung vào công việc, không ai để ý đến sự có mặt của Huy. Hạ Vy cũng bận bịu suốt. Bất chợt, lúc cô đi tìm kịch bản, cô nhìn thấy Huy đứng từ xa, nhìn đến đây. Ánh mắt Huy hướng về nơi này, nhưng cô lại cảm thấy ánh mắt đó không hề hiện diện cảnh vật trước mặt, Vì nếu Huy tập trung nhìn về hướng này, hẳn đã biết Hạ Vy cũng đang nhìn cậu. Ánh mắt đó nhìn rất xa xăm, tựa hồ như đang nhìn vào khoảng không gian vô định của riêng một người.
Hạ Vy chần chừ một lát, bước chân nửa tiến nửa lùi, cô muốn bước đến chỗ Huy hỏi thăm một chút, nhưng lại không biết lúc tiến đến chỗ cậu ta, cô sẽ phải mở miệng như thế nào. Nghĩ tới nghĩ lui, cô chọn cách đứng im, xem như Huy đang vô hình ở sau lưng. Cô cố gắng nói mình đừng để tâm đến Huy đang ở phía sau, vậy mà trong lòng cô vẫn luôn tồn tại cảm giác khó chịu.
Lúc sau, nghe thấy tiếng xe từ sau truyền đến, Hạ Vy quay lưng lại, thấy xe của Huy đã vòng một đường chạy đi khỏi. Cô đứng đó, nhìn theo rất lâu, đến khi có người gọi, cô mới hoàn hồn trở về hiện thực.
Hạ Vy biết, Huy chọn địa điểm này của cô là có lý do. Cô cũng biết, hôm nay cậu đến đây không phải vì đến nhìn bọn họ làm việc, mà là đến nhìn cảnh để nhớ người. Làm sao cô không nhìn thấy, ánh mắt chứa đựng nỗi niềm từ con người đó.
....................
Hôm sau...
Tiếng nói lớn phát ra từ phòng giám đốc, khiến nhân viên bên ngoài đều quay đầu lại nhìn.
- Ruốt cuộc cô biết được mấy thứ tiếng?-Giọng Huy kìm nén vang lên.
- Dạ... tiếng Anh, tiếng Trung và một chút tiếng Hàn-Cô gái đứng trước mặt Huy, dè chừng lên tiếng.
- Cô lập tức nghỉ việc cho tôi.
- Nhưng... tại sao? Tôi đã làm gì sai?
Huy không nói gì, đứng dậy, rời khỏi phòng, bỏ lại cô thông dịch viên đứng đó ngơ ngác. Cô ta mới vào làm chưa được hai tuần, đã bị cho thôi việc. Lần này, Huy có nguyên nhân đuổi việc rất rõ ràng. Cô ta được tuyển làm thông dịch tiếng Hàn cho lần hợp tác sản phẩm mỹ phẩm mới. Ai ngờ cô ta nói tiếng Hàn chỉ ở trình độ nhập môn, giao tiếp loạn xạ, khiến Huy bị mất mặt. Kết quả vì sự cố thông dịch viên này, lần hợp tác bị thất bại.
Huy đi ra khỏi phòng, cậu lại trực tiếp bước đến phòng nhân sự, vào thẳng phòng của trưởng phòng nhân sự. Cậu đứng thẳng nhìn vào cô gái tuổi tầm ba mươi mấy, lạnh lùng cất giọng.
- Tuyển cho tôi một thông dịch viên biết ít nhất bốn thứ tiếng Anh, Hoa, Nhật, Hàn.
- Cái này...-Cô trưởng phòng chần chừ, trưng ra bộ mặt khó xử-Tìm một người biết bốn thứ tiếng không phải dễ. Một tháng lại đổi đến mấy lần, tôi e người ta sẽ không dám nộp đơn vào đây xin việc nữa.
- Tăng mức lương tuyển là được.
- Chuyện này...
Không để cô trưởng phòng kia kịp nói hết câu, Huy đã quay lưng đi ra khỏi phòng.
Tối đó, lúc trở về nhà, Huy lại đụng mặt Lucy ở thang máy của khu chung cư. Cậu vẫn như lần trước, im lặng lạnh lùng đứng yên một chỗ. Lucy sau khi bấm chọn tầng, cũng đứng giữ khoảng cách, im lặng. Thang máy chỉ có hai người, không gian cực kỳ yên ắng.
Huy đến tầng của mình, nhanh cất bước rời khỏi. Lucy từ nãy giờ đưa tầm mắt nhìn xuống nền, đến lúc Huy rời đi cô mới bất giác ngước mắt nhìn về phía cậu, cô đem hồi hộp trong lòng tạo thành một hơi thở ra, dựa người ra phía sau, cảm giác mình từ nãy giờ cố gắng khống chế bản thân, đến lúc này cũng không gắng thêm được nữa. Cảm giác nặng trĩu đè nén trong lòng.
Đến khi thang máy đến tầng của cô, cửa thang máy mở ra, cô mới chậm chạp bước ra ngoài. Lúc đến cửa nhà, Lucy quay đầu nhìn xuống tầng dưới căn hộ nhà Huy, cô nhìn rất lâu, mới chịu mở cửa nhà mình, đi vào.
Mấy ngày sau, Lucy nhận được cuộc gọi từ số máy lạ. Với nội dung nói là yêu cầu cô trở lại làm trợ lý và thông dịch viên cho Vĩnh Huy.
Mới sáng còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, Lucy đập bộp bộp vào mặt mình, quả nhiên những gì cô nghe đều không phải đang nằm mơ. Nhưng tại sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy?
.................................
- Lucy, cô vì bận việc mà nghỉ phép, làm chúng tôi cứ tưởng cô bị giám đốc đuổi việc cơ đấy!
- Phải đó, người xuất sắc như cô đây làm gì có chuyện bị đuổi việc chứ.
Trước những lời nói mang ý châm chọc của đám nhân viên nữ, Lucy chỉ cười đáp trả, không nói thêm gì. Cô cố gắng ăn xong phần cơm trưa, rồi đứng lên đi ra khỏi đám người đó.
- Ê, mọi người, mọi người. Lúc nãy chị đi ra ngoài, thấy một anh chàng đẹp trai đi vào công ty mình. Còn nói với tiếp tân là muốn gặp giám đốc Vĩnh Huy.
- Chắc là người mẫu của công ty đấy, có gì lạ đâu-Cô nhân viên tóc ngang vừa ăn vừa nói.
- Người mẫu thì chắc không phải đâu. Anh chàng đó còn đem theo một cậu nhóc, luôn miệng gọi anh chàng đó là ba ba.
- Hở... Chậu đã có hoa, chị còn vào thông báo làm gì?-Cô nhân viên tóc uốn chán ghét nói.
- Cái ý chính chị nói, không phải là anh chàng đó, mà là cậu bé đi cùng ý! Nhìn siêu dễ thương, siêu đẹp trai. Bắt cóc nó đem về nuôi đi!
Đám người vang lên tiếng cười, có người cất tiếng nói đùa.
- Nuôi lớn rồi cưới hả bà chị?
- Haha, có đầu tư nha!
Tiếng đám người không ngừng cười nói vang lên sau lưng, Lucy nghe thấy, chỉ thở dài một tiếng, nhìn lên đồng hồ, thời gian nghỉ trưa cũng gần hết, cô phải quay lại công việc rồi.
Vừa cầm tập giấy tờ đi đến phòng Huy, gõ cửa. Sau khi bên trong truyền đến giọng nói “Vào đi”, cô chỉnh chu lại tư thế, nhẹ nhàng bước vào trong.
Bên trong, Huy đang ngồi ở bàn tiếp khách. Lucy bước đến bên bàn, cúi đầu chào Huy, cất giọng.
- Tài liệu giám đốc cần tôi đã sắp xếp-Ánh mắt Lucy đang nhìn Huy, bất chợt từ trong tầm mắt cô hiện diện con người ngồi phía bên kia, cô nhẹ nhàng đưa con ngươi ngó sang. Cô thoáng chút giật mình, gương mặt bị đơ trong chốc lát.
Bảo cũng đang nhìn Lucy rất chăm chú, bị cô quay đầu nhìn về phía mình, cậu thu hồi ánh mắt nhìn về phía Huy, nở một nụ cười.
- Trợ lý của cậu thật là xinh đẹp. Có phải vì Pie mất tích đã nhiều năm, nên bây giờ cậu tìm một người khác cho mình?
Ý tứ trong lời nói của Bảo, Huy làm sao không hiểu. Chỉ là làm như mình không quan tâm, cậu nhìn vào tập giấy, không ngẩnh đầu nhìn lên, khẽ kéo khóe môi.
- Trợ lý tôi tuyển không phải vì xinh đẹp, mà vì cô ấy thực sự tài giỏi-Huy xem xong, đưa lại tập giấy cho Lucy, lạnh lùng ra lệnh-Tài liệu này không có vấn đề, đưa đến phòng thiết kế đi.
Lucy nhận lại tập giấy, lần nữa cúi đầu, cất bước.
- À... cô ra ngoài mua giúp tôi một phần kem mang vào cho cậu nhóc kia
Bước chân Lucy khự lại ngay lập tức, đưa mắt đảo quanh một vòng, cô nhìn thấy một cậu bé đang ngồi một mình đọc báo ở phía bên kia, đọc rất tập trung.
Lucy nhanh chóng lấy lại tinh thần, cất bước đi không nhanh không chậm ra bên ngoài. Bên tai rõ ràng truyền đến lời nói của Huy.
- Mới mấy năm không ngờ cậu đã có cả con rồi.
“Con? Là con của Bảo. Đứa bé này...”-Lucy miên man suy nghĩ trong đầu. Cô lắc lắc đầu, xua tan ý nghĩ trong đầu mình.
Tiếp...
/99
|