Bà vú nói rất đúng, sau khi nghỉ ngơi đầy đủ, cảm giác mệt mỏi cũng biến mất, Nhạc bình lại tràn trề sức lực để tiếp tục đối kháng.
Tuy ngủ không nhiều, tinh lực của Nhạc Bình lại tràn đầy, rất nhanh khôi phục, nàng đi ra tiểu lâu, cố ý nhìn phía đối diện một chút, Uý Vân vẫn chưa về, hiển nhiên là còn đang bận, không có thời gian rảnh rỗi nghỉ ngơi.
“Tốt lắm!” Nàng thì thầm tự nói, “Có thời gian đi dạo xung quanh và mua một ít đồ.”
Nàng đã không ở nơi đây bốn năm, liệu mọi thứ có thay đổi gì không? Nàng cần phải “thám hiểm” đã.
Nhạc Bình không tự chủ đi tới chuồng ngựa trước. Đây là nơi Uý Vân thường đến, nàng luôn đến đây để tìm hắn, đôi khi nàng có cảm giác Uý Vân muốn ở cùng một với các loài động vật hơn, không muốn tiếp xúc với ngườikhác.
Nàng không vui nhận ra, từ khi gặp lại, Uý Vân chưa hề lộ ra ánh mắt nhớ mong gì đối với nàng.
Nàng nghe thấy một tiếng hí nhu hoà, Nhạc Bình nhìn về phía tiếng hí phát ra, thần tuấn Cuồng Phong thong dong trong bóng chiều, mà chủ nhân của nó - Uý Vân, đứng bên cạnh nó, thậm chí so với con ngựa hoang kia càng cuồng dã hơn.
Nàng không suy nghĩ liền đi nang qua bãi cỏ trước chuồng ngựa, chạy về phía Uý Vân, trên mặt lộ ra nụ cười đáng yêu.
“Ta tưởng trước đây nàng đã tuyên bố sẽ không tìm gặp ta.” Hắn nhìn nàng, cười ôn nhu.
“Chỉ là chàng nghĩ vậy.” Nàng cảm giác thấy tâm trí tan chảy.
Uý Vân lắc đầu, “Đúng là như vậy, nàng hình như luôn muốn đối đầu với ta, chuyện này hẳn đã trở thành thú vui của nàng.”
“Không!”
Uý Vân nhíu mày.
“Đây không phải thú vui của ta, mà là ý nghĩa sống còn của ta.”
Hắn dở khóc dở cười, “Lão Thiên! Ta quản nàng thế nào bây giờ?” Hắn khẽ nở nụ cười, “Bây giờ rốt cuộc cũng có cảm giác nàng trở về bên cạnh ta rồi.”
“Cái gì là cảm giác ta trở về bên cạnh chàng?”
Hắn đi về phía nàng, một tay ôm quanh hông nàng, “Chính là cảm giác phiền toái nàng mang lại.” Hắn mang nàng rời khỏi Cuồng Phong.
Hắn tận hưởng ôm nàng trong tay. Nhạc Bình mềm mại không hề phản kháng.
“Không phản đối?”
“Nói không chừng là ta đang lấy lòng chàng đấy! Chàng chẳng phải vẫn không thích cãi cọ với người khác sao.”
“Nàng muốn từ bỏ ý nghĩa sống còn của nàng? Ta không dám hi vọng vào điều đó.”
Nhạc Bình không nhịn được nở nụ cười, Uý Vân nhìn ngây dại, nàng thật sự vô cùng xinh đẹp.
“Ta đói bụng.” Nàng liều lĩnh nói.
Uý Vân bừng tỉnh, rất nhanh ổn định lại.
“Chúng ta sẽ dùng bữa ở đâu?”
“Nàng muốn ăn ở đâu?” Hắn mỉm cười đầy mê hoặc.
Nhạc Bình không nhìn hắn, quay mặt đi nơi khác trả lời:
“Ta không muốn ăn ở bàn lớn....”
“Được, ta hiểu ý nàng, vậy ăn trong phòng được không! Ta sẽ cho Phúc Trọng chuẩn bị thức ăn ngon, đều là thứ nàng thích ăn.”
Tại thời khắc này, hắn muốn yêu chiều nàng, cái gì cũng làm theo yêu cầu của Nhạc Bình. Dường như giờ đây, nàng đã trở lại người con gái hắn vẫn luôn yêu thích, một thiếu nữ ngây thơ nhưng có phần ngỗ nghịch.
Tuy ngủ không nhiều, tinh lực của Nhạc Bình lại tràn đầy, rất nhanh khôi phục, nàng đi ra tiểu lâu, cố ý nhìn phía đối diện một chút, Uý Vân vẫn chưa về, hiển nhiên là còn đang bận, không có thời gian rảnh rỗi nghỉ ngơi.
“Tốt lắm!” Nàng thì thầm tự nói, “Có thời gian đi dạo xung quanh và mua một ít đồ.”
Nàng đã không ở nơi đây bốn năm, liệu mọi thứ có thay đổi gì không? Nàng cần phải “thám hiểm” đã.
Nhạc Bình không tự chủ đi tới chuồng ngựa trước. Đây là nơi Uý Vân thường đến, nàng luôn đến đây để tìm hắn, đôi khi nàng có cảm giác Uý Vân muốn ở cùng một với các loài động vật hơn, không muốn tiếp xúc với ngườikhác.
Nàng không vui nhận ra, từ khi gặp lại, Uý Vân chưa hề lộ ra ánh mắt nhớ mong gì đối với nàng.
Nàng nghe thấy một tiếng hí nhu hoà, Nhạc Bình nhìn về phía tiếng hí phát ra, thần tuấn Cuồng Phong thong dong trong bóng chiều, mà chủ nhân của nó - Uý Vân, đứng bên cạnh nó, thậm chí so với con ngựa hoang kia càng cuồng dã hơn.
Nàng không suy nghĩ liền đi nang qua bãi cỏ trước chuồng ngựa, chạy về phía Uý Vân, trên mặt lộ ra nụ cười đáng yêu.
“Ta tưởng trước đây nàng đã tuyên bố sẽ không tìm gặp ta.” Hắn nhìn nàng, cười ôn nhu.
“Chỉ là chàng nghĩ vậy.” Nàng cảm giác thấy tâm trí tan chảy.
Uý Vân lắc đầu, “Đúng là như vậy, nàng hình như luôn muốn đối đầu với ta, chuyện này hẳn đã trở thành thú vui của nàng.”
“Không!”
Uý Vân nhíu mày.
“Đây không phải thú vui của ta, mà là ý nghĩa sống còn của ta.”
Hắn dở khóc dở cười, “Lão Thiên! Ta quản nàng thế nào bây giờ?” Hắn khẽ nở nụ cười, “Bây giờ rốt cuộc cũng có cảm giác nàng trở về bên cạnh ta rồi.”
“Cái gì là cảm giác ta trở về bên cạnh chàng?”
Hắn đi về phía nàng, một tay ôm quanh hông nàng, “Chính là cảm giác phiền toái nàng mang lại.” Hắn mang nàng rời khỏi Cuồng Phong.
Hắn tận hưởng ôm nàng trong tay. Nhạc Bình mềm mại không hề phản kháng.
“Không phản đối?”
“Nói không chừng là ta đang lấy lòng chàng đấy! Chàng chẳng phải vẫn không thích cãi cọ với người khác sao.”
“Nàng muốn từ bỏ ý nghĩa sống còn của nàng? Ta không dám hi vọng vào điều đó.”
Nhạc Bình không nhịn được nở nụ cười, Uý Vân nhìn ngây dại, nàng thật sự vô cùng xinh đẹp.
“Ta đói bụng.” Nàng liều lĩnh nói.
Uý Vân bừng tỉnh, rất nhanh ổn định lại.
“Chúng ta sẽ dùng bữa ở đâu?”
“Nàng muốn ăn ở đâu?” Hắn mỉm cười đầy mê hoặc.
Nhạc Bình không nhìn hắn, quay mặt đi nơi khác trả lời:
“Ta không muốn ăn ở bàn lớn....”
“Được, ta hiểu ý nàng, vậy ăn trong phòng được không! Ta sẽ cho Phúc Trọng chuẩn bị thức ăn ngon, đều là thứ nàng thích ăn.”
Tại thời khắc này, hắn muốn yêu chiều nàng, cái gì cũng làm theo yêu cầu của Nhạc Bình. Dường như giờ đây, nàng đã trở lại người con gái hắn vẫn luôn yêu thích, một thiếu nữ ngây thơ nhưng có phần ngỗ nghịch.
/48
|