Edit: Aya Shinta
Lăng Vu Đề cúi đầu nhìn nhìn quần áo trên người chính mình, đây là quần áo vừa nãy Nhân Nhân mới đưa cho cô.
Hiện tại nếu vào Thất vương phủ, tự nhiên là phải thay phục sức nha hoang Thất vương phủ tốt một chút.
Lăng Vu Đề một bên thu thập đồ vật trên bàn, một bên nói về phía ngoài cửa.
"Được rồi, Tiểu Vu tỷ tỷ không cần sốt ruột, chậm rãi thay là được. Dù sao phần mỗi người đều được chia xong, chúng ta đi muộn một chút cũng không có sao. Tỷ tỷ trên đường mệt mỏi, buổi tối đừng lo, ăn xong cơm chiều, ta liền mang theo tỷ tỷ đi phòng tắm rửa đi."
Trong giọng nói của Nhân Nhân đều mang theo ý cười, hiển nhiên đối với Lăng Vu Đề, cô bé rất thích.
"Ừ, được."
Lăng Vu Đề thay phục sức của tam đẳng nha hoàn, dựa theo ký ức, búi cho mình một cái tóc mai.
Cô mở cửa phòng đi ra ngoài, cười xin lỗi với Nhân Nhân đang đứng chờ ở ngoài: "Xin lỗi, Nhân Nhân, vốn dĩ ngươi tới kêu ta ăn cơm cũng đã đủ phiền toái ngươi, còn để cho ngươi chờ ở bên ngoài lâu như vậy."
"Cũng không bao lâu, dù sao việc của ta đều đã làm xong rồi, chờ một chút cũng không có quan hệ. Tỷ tỷ người lớn lên xinh đẹp chính là không giống nhau, mặc cái gì cũng dễ nhìn! Y phục tam đẳng nha hoàn mặc ở trên người của ngươi, đều có vẻ cao quý lên đó!"
Nhân Nhân cười lắc đầu, vẻ mặt kinh diễm nhìn Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề giơ tay nhéo nhéo mũi Nhân Nhân: "Ngươi cái tiểu nha đầu này, miệng lau mật nha, ngọt như vậy!"
Nhân Nhân nhìn Lăng Vu Đề, trong mắt mang theo một ít đồng tình.
Chỉ là Lăng Vu Đề cũng không có nhìn ra được, cô đói bụng muốn hỏng rồi.
Từ sau lần đầu tiên được ăn cơm, Lăng Vu Đề liền thích ăn.
Cô thật sự hận không thể thời thời khắc khắc ăn không ngừng, chỉ là, thân phận hiện tại của cô không cho phép.
Cho nên cô cũng chỉ có thể chịu đựng.
Nhân Nhân há miệng, vừa mới muốn nói cái gì, liền trực tiếp bị Lăng Vu Đề đánh gãy.
"Đi thôi, chúng ta đi Tiểu Thực đường đi." Cô thật sự rất đói bụng nha!
Nhân Nhân dừng một chút, sau đó gật gật đầu, dẫn đường ở phía trước.
Tiểu Thực đường ở bên cạnh phòng bếp nhỏ ở lầu một.
Nha hoàn làm việc trong Ngọc Khê các có năm mươi người, bất quá bởi vì Nhân Nhân sau khi tới bữa mới đi kêu Lăng Vu Đề, Lăng Vu Đề lại thay quần áo nên trì hoãn chút thời gian.
Cho nên chờ đến khi Lăng Vu Đề cùng Nhân Nhân đến Tiểu Thực đường, Tiểu Thực đường cũng chỉ dư lại mười mấy nha hoàn.
Lăng Vu Đề tiến vào Tiểu Thực đường, ánh mắt những nha hoàn đó lập tức phóng tới trên người cô.
Những ánh mắt đó có bài xích, khinh thường, ghét bỏ, dù sao không có lấy nửa phần uy hiếp được ta đây nhé!
Nhân Nhân mang theo Lăng Vu Đề đi lãnh đồ ăn, sau đó tìm cái bàn trong góc ngồi xuống.
Ngồi xuống, Lăng Vu Đề liền không có nửa điểm muốn nói chuyện, bắt đầu vùi đầu ăn cơm.
Cứ việc hiện tại cô rất đói bụng, chính là tướng ăn vẫn thực văn nhã, thời thời khắc khắc cô luôn nhắc nhở thân phận lúc này của mình.
Bên cạnh có người khe khẽ nói nhỏ, âm thanh lại không nhỏ, tựa hồ nửa điểm cũng không ngại Lăng Vu Đề có thể nghe thấy.
"Cái kia chính là quả phụ được quận chúa cứu về mà Lạc Hoa tỷ tỷ nói đi? Nàng nói là em chồng có ý đồ gây rối, nàng tự vệ giết nàng em chồng, ta xem ra, nàng ta như vậy, nói không chừng là nàng ta chủ động câu dẫn em chồng. Sau đó lại giết hắn đâu!"
Cái âm thanh kia vừa rơi xuống, lập tức có người phụ họa, hiển nhiên, các nàng đều cho rằng là như vậy.
Được người khác phụ họa, cái giọng nói kia có vẻ có chút hưng phấn. Nói tiếp: "Nhìn cái bộ dáng kia, sợ không phải người an phận, khẳng định chuyên câu nam nhân! Vương gia chúng ta, cái nha đầu thông phòng cũng không có, không biết chừng nàng ta đã đem chú ý đánh tới trên đầu Vương gia chúng ta! Trừ bỏ Vương gia, còn có Diệp tiên sinh..."
Túc Diệp ở trong lòng những nha hoàn trẻ tuổi trong vương phủ, chính là tình nhân trong mộng nha!
Thất vương gia Mộ Dung Thiên Vấn quá lạnh lùng, những nha hoàn đó muốn nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Những phụ tá của Mộ Dung Thiên Vấn, hoặc là là diện mạo không ổn, hoặc là người trung niên, hoặc chính là tuổi đã già.
Túc Diệp ở giữa một đống phụ tá, quả thực chính là chi lan ngọc thụ nha!
Những nha hoàn đó, ai lại không ảo tưởng có một ngày có được ưu ái của vị Túc Diệp Diệp tiên sinh này!
Cho nên Lăng Vu Đề với diện mạo xuất sắc vừa xuất hiện, lập tức liền dẫn tới sự ghen ghét và phòng bị của những nha hoàn nọ.
Những lời này làm tay cầm đũa của Lăng Vu Đề dừng một chút, trong lòng dần dần dâng lên một ngọn lửa vô danh.
Cô nhìn chén canh nóng đặt một bên, hận không thể trực tiếp hất chén canh này lên cái bản mặt của cô nha hoàn đang nói chuyện.
Chính là, cô không thể! Cô cần phải chịu đựng!
Rốt cuộc, Đào Từ đã tính là cứu cô, còn mang cô về Thất vương phủ.
Chính là các cô cũng mới quen biết được mười ngày mà thôi, phân lượng của Lăng Vu Đề ở trong lòng Đào Từ, làm sao so được với những nha hoàn làm việc lâu năm trong Ngọc Khê các!
Đến lúc đó mà làm rộn lên, cô khiến cho những nha hoàn đó tức giận, e rằng Đào Từ không thể không xử phạt cô đi!
Cô biết, Đào Từ nhất định sẽ làm vậy, bởi vì...
"Các ngươi..."
Lăng Vu Đề vội vàng ngăn lại Nhân Nhân đang bất bình thay mình, lắc đầu ý bảo cô bé đừng nói.
Nhân Nhân tức giận đến mức sắc mặt đỏ lên, vẫn là ngoan ngoãn ngậm miệng lại không nói chuyện.
Lăng Vu Đề quay đầu nhìn về phía nha hoàn đang nói chuyện, nàng ta ăn mặc phục sức của nhị đẳng nha hoàn, diện mạo có chút xinh đẹp.
Lăng Vu Đề nhớ rõ nàng, tên Tiểu Hồng.
Ở trong trí nhớ, khi nguyên thân vừa mới vào, Tiểu Hồng nơi nơi chốn chốn nhằm vào nàng, một có cơ hội liền bôi nhọ nguyên thân.
Thấy Lăng Vu Đề nhìn mình, Tiểu Hồng hất hất cằm lên, trào phúng cười Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề chỉ là không biểu tình nhìn Tiểu Hồng một cái, sau đó quay đầu tiếp tục ăn cơm.
Tất cả mọi người có chút kinh ngạc với sự bình tĩnh của Lăng Vu Đề, theo lý thuyết, nếu người khác nói mình như vậy.
Hoặc là ủy khuất khóc lớn một hồi, hoặc là tức giận mắng to một hồi, như thế nào sẽ bình tĩnh tiếp tục ăn cơm như vậy đâu?
Kỳ thật trong lòng Lăng Vu Đề không bình tĩnh, cô thực phát điên, vô cùng phát điên ấy nhé!
Nếu không phải lý trí còn tồn tại, cô một hai phải đi phá cái bản mặt đáng ghét của Tiểu Hồng mới thôi!
Chính là cô không thể!
Trong trí nhớ, nguyên thân nghe những lời nói đó của Tiểu Hồng xong, rưng rưng giải thích mình không có câu dẫn em chồng. vào Thất vương phủ, cũng không có muốn câu dẫn ai, chỉ là muốn báo đáp ân cứu mạng của Đào Từ mà thôi.
Nàng giải thích, đổi lại là một vòng trào phúng mới.
Người thiện bị người khinh, những nha hoàn đó thấy bộ dạng nhu nhu nhược nhược của nguyên thân, nói càng thêm khó nghe!
Sở dĩ Lăng Vu Đề muốn cản Nhân Nhân, chính là bởi vì trong trí nhớ, Nhân Nhân vì giúp nàng ấy bất bình, đánh với những người đó.
Nhân Nhân với thân hình nhỏ xinh sao có thể đánh thắng được vài nha hoàn, chỉ tổ bôi màu lên mặt mình.
Sự tình ầm ỹ lên, những nha hoàn đó liên hợp cáo trạng lên, nói nguyên thân không an phận, còn xúi giục Nhân Nhân.
Nói nguyên thân vào vương phủ liền gây sự!
Cuối cùng, Đào Từ không thể không xử phạt nàng ấy và Nhân Nhân.
Lăng Vu Đề chịu đựng cơm nước xong, liền đi theo Nhân Nhân vào phòng tắm.
Lăng Vu Đề cúi đầu nhìn nhìn quần áo trên người chính mình, đây là quần áo vừa nãy Nhân Nhân mới đưa cho cô.
Hiện tại nếu vào Thất vương phủ, tự nhiên là phải thay phục sức nha hoang Thất vương phủ tốt một chút.
Lăng Vu Đề một bên thu thập đồ vật trên bàn, một bên nói về phía ngoài cửa.
"Được rồi, Tiểu Vu tỷ tỷ không cần sốt ruột, chậm rãi thay là được. Dù sao phần mỗi người đều được chia xong, chúng ta đi muộn một chút cũng không có sao. Tỷ tỷ trên đường mệt mỏi, buổi tối đừng lo, ăn xong cơm chiều, ta liền mang theo tỷ tỷ đi phòng tắm rửa đi."
Trong giọng nói của Nhân Nhân đều mang theo ý cười, hiển nhiên đối với Lăng Vu Đề, cô bé rất thích.
"Ừ, được."
Lăng Vu Đề thay phục sức của tam đẳng nha hoàn, dựa theo ký ức, búi cho mình một cái tóc mai.
Cô mở cửa phòng đi ra ngoài, cười xin lỗi với Nhân Nhân đang đứng chờ ở ngoài: "Xin lỗi, Nhân Nhân, vốn dĩ ngươi tới kêu ta ăn cơm cũng đã đủ phiền toái ngươi, còn để cho ngươi chờ ở bên ngoài lâu như vậy."
"Cũng không bao lâu, dù sao việc của ta đều đã làm xong rồi, chờ một chút cũng không có quan hệ. Tỷ tỷ người lớn lên xinh đẹp chính là không giống nhau, mặc cái gì cũng dễ nhìn! Y phục tam đẳng nha hoàn mặc ở trên người của ngươi, đều có vẻ cao quý lên đó!"
Nhân Nhân cười lắc đầu, vẻ mặt kinh diễm nhìn Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề giơ tay nhéo nhéo mũi Nhân Nhân: "Ngươi cái tiểu nha đầu này, miệng lau mật nha, ngọt như vậy!"
Nhân Nhân nhìn Lăng Vu Đề, trong mắt mang theo một ít đồng tình.
Chỉ là Lăng Vu Đề cũng không có nhìn ra được, cô đói bụng muốn hỏng rồi.
Từ sau lần đầu tiên được ăn cơm, Lăng Vu Đề liền thích ăn.
Cô thật sự hận không thể thời thời khắc khắc ăn không ngừng, chỉ là, thân phận hiện tại của cô không cho phép.
Cho nên cô cũng chỉ có thể chịu đựng.
Nhân Nhân há miệng, vừa mới muốn nói cái gì, liền trực tiếp bị Lăng Vu Đề đánh gãy.
"Đi thôi, chúng ta đi Tiểu Thực đường đi." Cô thật sự rất đói bụng nha!
Nhân Nhân dừng một chút, sau đó gật gật đầu, dẫn đường ở phía trước.
Tiểu Thực đường ở bên cạnh phòng bếp nhỏ ở lầu một.
Nha hoàn làm việc trong Ngọc Khê các có năm mươi người, bất quá bởi vì Nhân Nhân sau khi tới bữa mới đi kêu Lăng Vu Đề, Lăng Vu Đề lại thay quần áo nên trì hoãn chút thời gian.
Cho nên chờ đến khi Lăng Vu Đề cùng Nhân Nhân đến Tiểu Thực đường, Tiểu Thực đường cũng chỉ dư lại mười mấy nha hoàn.
Lăng Vu Đề tiến vào Tiểu Thực đường, ánh mắt những nha hoàn đó lập tức phóng tới trên người cô.
Những ánh mắt đó có bài xích, khinh thường, ghét bỏ, dù sao không có lấy nửa phần uy hiếp được ta đây nhé!
Nhân Nhân mang theo Lăng Vu Đề đi lãnh đồ ăn, sau đó tìm cái bàn trong góc ngồi xuống.
Ngồi xuống, Lăng Vu Đề liền không có nửa điểm muốn nói chuyện, bắt đầu vùi đầu ăn cơm.
Cứ việc hiện tại cô rất đói bụng, chính là tướng ăn vẫn thực văn nhã, thời thời khắc khắc cô luôn nhắc nhở thân phận lúc này của mình.
Bên cạnh có người khe khẽ nói nhỏ, âm thanh lại không nhỏ, tựa hồ nửa điểm cũng không ngại Lăng Vu Đề có thể nghe thấy.
"Cái kia chính là quả phụ được quận chúa cứu về mà Lạc Hoa tỷ tỷ nói đi? Nàng nói là em chồng có ý đồ gây rối, nàng tự vệ giết nàng em chồng, ta xem ra, nàng ta như vậy, nói không chừng là nàng ta chủ động câu dẫn em chồng. Sau đó lại giết hắn đâu!"
Cái âm thanh kia vừa rơi xuống, lập tức có người phụ họa, hiển nhiên, các nàng đều cho rằng là như vậy.
Được người khác phụ họa, cái giọng nói kia có vẻ có chút hưng phấn. Nói tiếp: "Nhìn cái bộ dáng kia, sợ không phải người an phận, khẳng định chuyên câu nam nhân! Vương gia chúng ta, cái nha đầu thông phòng cũng không có, không biết chừng nàng ta đã đem chú ý đánh tới trên đầu Vương gia chúng ta! Trừ bỏ Vương gia, còn có Diệp tiên sinh..."
Túc Diệp ở trong lòng những nha hoàn trẻ tuổi trong vương phủ, chính là tình nhân trong mộng nha!
Thất vương gia Mộ Dung Thiên Vấn quá lạnh lùng, những nha hoàn đó muốn nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Những phụ tá của Mộ Dung Thiên Vấn, hoặc là là diện mạo không ổn, hoặc là người trung niên, hoặc chính là tuổi đã già.
Túc Diệp ở giữa một đống phụ tá, quả thực chính là chi lan ngọc thụ nha!
Những nha hoàn đó, ai lại không ảo tưởng có một ngày có được ưu ái của vị Túc Diệp Diệp tiên sinh này!
Cho nên Lăng Vu Đề với diện mạo xuất sắc vừa xuất hiện, lập tức liền dẫn tới sự ghen ghét và phòng bị của những nha hoàn nọ.
Những lời này làm tay cầm đũa của Lăng Vu Đề dừng một chút, trong lòng dần dần dâng lên một ngọn lửa vô danh.
Cô nhìn chén canh nóng đặt một bên, hận không thể trực tiếp hất chén canh này lên cái bản mặt của cô nha hoàn đang nói chuyện.
Chính là, cô không thể! Cô cần phải chịu đựng!
Rốt cuộc, Đào Từ đã tính là cứu cô, còn mang cô về Thất vương phủ.
Chính là các cô cũng mới quen biết được mười ngày mà thôi, phân lượng của Lăng Vu Đề ở trong lòng Đào Từ, làm sao so được với những nha hoàn làm việc lâu năm trong Ngọc Khê các!
Đến lúc đó mà làm rộn lên, cô khiến cho những nha hoàn đó tức giận, e rằng Đào Từ không thể không xử phạt cô đi!
Cô biết, Đào Từ nhất định sẽ làm vậy, bởi vì...
"Các ngươi..."
Lăng Vu Đề vội vàng ngăn lại Nhân Nhân đang bất bình thay mình, lắc đầu ý bảo cô bé đừng nói.
Nhân Nhân tức giận đến mức sắc mặt đỏ lên, vẫn là ngoan ngoãn ngậm miệng lại không nói chuyện.
Lăng Vu Đề quay đầu nhìn về phía nha hoàn đang nói chuyện, nàng ta ăn mặc phục sức của nhị đẳng nha hoàn, diện mạo có chút xinh đẹp.
Lăng Vu Đề nhớ rõ nàng, tên Tiểu Hồng.
Ở trong trí nhớ, khi nguyên thân vừa mới vào, Tiểu Hồng nơi nơi chốn chốn nhằm vào nàng, một có cơ hội liền bôi nhọ nguyên thân.
Thấy Lăng Vu Đề nhìn mình, Tiểu Hồng hất hất cằm lên, trào phúng cười Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề chỉ là không biểu tình nhìn Tiểu Hồng một cái, sau đó quay đầu tiếp tục ăn cơm.
Tất cả mọi người có chút kinh ngạc với sự bình tĩnh của Lăng Vu Đề, theo lý thuyết, nếu người khác nói mình như vậy.
Hoặc là ủy khuất khóc lớn một hồi, hoặc là tức giận mắng to một hồi, như thế nào sẽ bình tĩnh tiếp tục ăn cơm như vậy đâu?
Kỳ thật trong lòng Lăng Vu Đề không bình tĩnh, cô thực phát điên, vô cùng phát điên ấy nhé!
Nếu không phải lý trí còn tồn tại, cô một hai phải đi phá cái bản mặt đáng ghét của Tiểu Hồng mới thôi!
Chính là cô không thể!
Trong trí nhớ, nguyên thân nghe những lời nói đó của Tiểu Hồng xong, rưng rưng giải thích mình không có câu dẫn em chồng. vào Thất vương phủ, cũng không có muốn câu dẫn ai, chỉ là muốn báo đáp ân cứu mạng của Đào Từ mà thôi.
Nàng giải thích, đổi lại là một vòng trào phúng mới.
Người thiện bị người khinh, những nha hoàn đó thấy bộ dạng nhu nhu nhược nhược của nguyên thân, nói càng thêm khó nghe!
Sở dĩ Lăng Vu Đề muốn cản Nhân Nhân, chính là bởi vì trong trí nhớ, Nhân Nhân vì giúp nàng ấy bất bình, đánh với những người đó.
Nhân Nhân với thân hình nhỏ xinh sao có thể đánh thắng được vài nha hoàn, chỉ tổ bôi màu lên mặt mình.
Sự tình ầm ỹ lên, những nha hoàn đó liên hợp cáo trạng lên, nói nguyên thân không an phận, còn xúi giục Nhân Nhân.
Nói nguyên thân vào vương phủ liền gây sự!
Cuối cùng, Đào Từ không thể không xử phạt nàng ấy và Nhân Nhân.
Lăng Vu Đề chịu đựng cơm nước xong, liền đi theo Nhân Nhân vào phòng tắm.
/477
|