Edit: Aya Shinta
"Diệp mỗ, cũng là nửa tháng trước, mới biết được nàng. Cho tới bây giờ, cũng chỉ là gặp nàng được một lần kia thôi."
"Vậy......"
"Vương gia là muốn hỏi vì sao chỉ gặp một lần, liền ái mộ nàng hay sao?"
Thấy Mộ Dung Thiên Vấn gật đầu, Túc Diệp lại nói tiếp: "Có lẽ là mệnh trung chú định đi, chỉ là 1 lần đó, liền cảm thấy, một đời này, không phải nàng thì không được!"
Lời nói dối này, Túc Diệp nói mà mặt không đổi sắc, vẻ mặt lại thâm tình, làm Mộ Dung Thiên Vấn không thể không tin.
Túc Diệp đều đã nói như vậy, hắn còn có thể nói cái gì nữa, chỉ là: "Nếu tiên sinh thích, kia cho tiên sinh là được. Chỉ là lấy thân phận tiên sinh, cưới một thị nữ cũng là quả phụ làm vợ, sợ là không ổn. Không bằng, để cho nàng vào trong viện của tiên sinh đi thôi? Đây đã là cái ân lớn nhất đối với thị nữ kia rồi."
Trong nháy mắt thì Túc Diệp có do dự cùng trầm tư, sau đó mới gật gật đầu, hắn chắp tay hành lễ với Mộ Dung Thiên Vấn: "Đa tạ Vương gia thành toàn."
Mộ Dung Thiên Vấn gật gật đầu, nếu Túc Diệp đã nói hắn ta ái mộ chính là thị nữ kia, tự nhiên y cũng không tiện nhắc tới nữ tử khác.
Mộ Dung Thiên Vấn nói một tiếng đêm nay liền sẽ cho Lăng Vu Đề đi qua sân Túc Diệp, rồi để cho Túc Diệp rời khỏi thư phòng.
Lăng Vu Đề đang ở lầu bốn Ngọc Khê các không biết đại sự cả đời mình đã bị định đoạt rồi.
Cô đang một bên quét tước vệ sinh, một bên phiền não đêm nay phải làm như thế nào đi đến ngoại viện, đi đến chỗ Túc Diệp đây!
Lăng Vu Đề ôm một cái bình sứ thanh hoa lau bụi, ánh mắt lại để đi đâu, ngay cả Lạc Hoa đứng ở bên người mình một hồi lâu, cô cũng không có phát hiện.
Cuối cùng, Lạc Hoa thật sự mất kiên nhẫn, nhíu mày, hô một tiếng: "Vu Đề, ngươi ở chỗ này phát ngốc gì vậy hả?!"
Lạc Hoa có hơi to tiếng, thình lình mà hoi lên, đem Lăng Vu Đề thật thật khiếp sợ, sợ tới mức làm rơi bình sứ thanh hoa.
Lạc Hoa cùng Lăng Vu Đề đồng thời trợn trừng mắt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn bình sứ kia bay lên, sững sờ đứng tại chỗ.
Ngay khi Lăng Vu Đề cùng Lạc Hoa cho rằng kế tiếp sẽ là tiếng loảng xoảng của gốm sứ rơi vỡ, bình sứ thanh hoa kia, được người khác tiếp được.
Nhìn thấy người tiếp được bình sứ thanh hoa kia, Lạc Hoa liền quỳ xuống: "Bái kiến vương gia!"
Lăng Vu Đề cứ ngơ ngác ngu ngơ mà đứng như cũ, thẳng lăng lăng nhìn...... bình gốm thanh hoa trong tay Mộ Dung Thiên Vấn.
Một hồi lâu, Lăng Vu Đề mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó, cô mới ý thức được, đứng trước mặt mình, là nam chủ, Mộ Dung Thiên Vấn nha!!
Lăng Vu Đề vội vàng quỳ xuống, kinh hoảng thất thố hô: "Bái kiến vương gia!"
Mộ Dung Thiên Vấn đặt bình sứ trong tay lên trên ngăn tủ, sau đó từ trên cao nhìn xuống người đang quỳ trên mặt đất, đầu đều chôn đến ngực kia.
"Ngươi chính là Lăng Vu Đề?"
Hoá ra, sau khi Túc Diệp rời thư phòng, Mộ Dung Thiên Vấn cũng đứng dậy rời khỏi thư phòng.
Đến Ngọc Khê các, trừ bỏ gặp Đào Từ, còn có, muốn gặp người có thể khiến Túc Diệp ái mộ, rốt cuộc là cái dạng gì?
"Nô tỳ là Lăng Vu Đề." Lăng Vu Đề có chút run rẩy trả lời.
Cô sợ hãi nha, lúc này cô đang ở trên địa bàn của nam chủ, nếu chọc giận nam chủ, nam chủ chỉ cần động một cái đầu ngón út, cô liền có thể nói vĩnh biệt với thế giới này nha!
Cho nên, cô có thể không sợ hãi sao.
Mới vừa rồi khi Lăng Vu Đề nhìn thẳng hắn, hắn cũng đã thấy rõ ràng diện mạo của cô.
Xác thật là một nữ nhân xinh đẹp, nhưng là, gần chỉ là xinh đẹp mà thôi.
Nguyên lai, ở phương diện nữ nhân. Diệp tiên sinh, thích như vậy nha!
Mộ Dung Thiên Vấn nghĩ như vậy.
"Được rồi, đứng lên đi." Nói xong, Mộ Dung Thiên Vấn liền nhấc chân rời đi.
Lăng Vu Đề nuốt nuốt nước miếng, dư quang thấy Lạc Hoa đứng lên, cô cũng vội vàng đứng lên.
Lạc Hoa có chút kỳ quái nhìn Lăng Vu Đề: "Sao vương gia lại biết tên của ngươi? Ngươi đã làm cái gì?"
Nghe thấy Lạc Hoa hỏi chuyện như vậy, ngữ khí kia, giống như là cô đi câu dẫn Mộ Dung Thiên Vấn vậy.
Lăng Vu Đề liên tục xua tay, vẻ mặt vội vàng: "Ta không có làm cái gì, thật sự! Ta cũng không biết tại sao vương gia biết tên của ta, có thể, có thể là quận chúa đề cập với Vương gia hay không, sau đó mới vừa rồi vương gia thấy ta lạ mắt, cho nên mới hỏi ta có phải Lăng Vu Đề hay không?"
Lạc Hoa hơi hơi híp mắt, trên dưới đánh giá Lăng Vu Đề một phen: "Xem ngươi cũng không dám làm ra việc gì, thành thành thật thật làm tam đẳng nha hoàn của ngươi, quận chúa sẽ không bạc đãi ngươi!"
Lạc Hoa cũng nghĩ, có thể là Đào Từ nhắc đến Lăng Vu Đề với Mộ Dung Thiên Vấn đi.
"Rõ."
Nhìn bộ dạng kiêu căng ngạo mạn của Lạc Hoa, nhưng thật ra Lăng Vu Đề có chút kỳ quái, vì sao ngay từ đầu Lạc Hoa tương đối dễ ở chung, mà hiện tại Lạc Hoa lại có chút khắc nghiệt vậy?
Thôi, không nghĩ ra vấn đề này thì không nghĩ nữa! Cô vẫn nên ngẫm lại tối hôm nay làm thế nào đến chỗ Túc Diệp đi!
Quét tước vệ sinh xong thì Lăng Vu Đề tạm thời không có việc gì làm, cho nên cô liền trở về phòng.
Vừa mới vào trong phòng ngồi trên ghế, cửa phòng đã bị "rầm" một tiếng mà bật ra.
Sau đó chính là Lạc Hoa với vẻ mặt phẫn nộ mà xông vào.
Lăng Vu Đề sửng sốt một chút rồi đứng lên, kỳ quái nhìn bộ dạng Lạc Hoa hận không thể xé nát cô ra, trong đầu ngẫm lại xem mình có phải đắc tội Lạc Hoa chỗ nào rồi hay không.
Lạc Hoa đi đến trước mặt Lăng Vu Đề, nhìn khuôn mặt kiều diễm động lòng người của Lăng Vu Đề, Lạc Hoa hận không thể hiện tại liền cào rách mặt cô.
"Nói, ngươi đi câu dẫn Diệp tiên sinh khi nào?! Lúc trước ta nói với ngươi thế nào, một quả phụ như ngươi, thế nhưng lại tơ tưởng Diệp tiên sinh, ngươi xứng sao?!"
Lạc Hoa thấp giọng quát, một câu, nói đến nghiến răng nghiến lợi, dường như mỗi một chữ trong lời nàng ta, đều muốn nhai nát thịt Lăng Vu Đề.
"Ha?"
Lăng Vu Đề mê mang nhìn Lạc Hoa, cô đương nhiên không tin Lạc Hoa đã phát hiện đêm qua mình đã gặp Túc Diệp.
Bằng không, Lạc Hoa sẽ không hỏi mình câu dẫn Túc Diệp lúc nào.
Mà là hỏi mình đêm qua ở rừng mai, hoặc là núi giả, làm cái gì với Túc Diệp.
Như vậy, vì sao Lạc Hoa lại muốn hỏi mình câu dẫn Túc Diệp khi nào đâu?
"Không cần giả ngu giả vô tội! Ta thật sự tin nhầm ngươi!"
Lạc Hoa siết chặt nắm tay, vô cùng chặt, nếu không phải, nếu không phải đánh Lăng Vu Đề sẽ bị phát hiện, nàng hận không thể lập tức nhào lên!
"Lạc Hoa, ngươi rốt cuộc đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu."
Lăng Vu Đề thật sự không biết vì sao Lạc Hoa lại sinh khí như vậy.
"Ta đang nói cái gì?! Thế nhưng ngươi lại câu dẫn làm Diệp tiên sinh nói với Vương gia muốn ngươi, khiến Vương gia tự mình tới nói, cho ngươi hôm nay liền trực tiếp dọn đến chỗ Diệp tiên sinh! Ngươi rốt cuộc có tài đức gì! Một quả phụ, một tội phạm giết người, ngươi rốt cuộc có tài đức gì có được ưu ái của Diệp tiên sinh!?"
"Thật vậy chăng?!" Lăng Vu Đề trực tiếp không có nghe nửa câu sau của Lạc Hoa, nhưng thật ra nửa câu đầu cô lại nghe thấy rõ ràng.
Aya: Chiều nay đi nhậu:))))))
"Diệp mỗ, cũng là nửa tháng trước, mới biết được nàng. Cho tới bây giờ, cũng chỉ là gặp nàng được một lần kia thôi."
"Vậy......"
"Vương gia là muốn hỏi vì sao chỉ gặp một lần, liền ái mộ nàng hay sao?"
Thấy Mộ Dung Thiên Vấn gật đầu, Túc Diệp lại nói tiếp: "Có lẽ là mệnh trung chú định đi, chỉ là 1 lần đó, liền cảm thấy, một đời này, không phải nàng thì không được!"
Lời nói dối này, Túc Diệp nói mà mặt không đổi sắc, vẻ mặt lại thâm tình, làm Mộ Dung Thiên Vấn không thể không tin.
Túc Diệp đều đã nói như vậy, hắn còn có thể nói cái gì nữa, chỉ là: "Nếu tiên sinh thích, kia cho tiên sinh là được. Chỉ là lấy thân phận tiên sinh, cưới một thị nữ cũng là quả phụ làm vợ, sợ là không ổn. Không bằng, để cho nàng vào trong viện của tiên sinh đi thôi? Đây đã là cái ân lớn nhất đối với thị nữ kia rồi."
Trong nháy mắt thì Túc Diệp có do dự cùng trầm tư, sau đó mới gật gật đầu, hắn chắp tay hành lễ với Mộ Dung Thiên Vấn: "Đa tạ Vương gia thành toàn."
Mộ Dung Thiên Vấn gật gật đầu, nếu Túc Diệp đã nói hắn ta ái mộ chính là thị nữ kia, tự nhiên y cũng không tiện nhắc tới nữ tử khác.
Mộ Dung Thiên Vấn nói một tiếng đêm nay liền sẽ cho Lăng Vu Đề đi qua sân Túc Diệp, rồi để cho Túc Diệp rời khỏi thư phòng.
Lăng Vu Đề đang ở lầu bốn Ngọc Khê các không biết đại sự cả đời mình đã bị định đoạt rồi.
Cô đang một bên quét tước vệ sinh, một bên phiền não đêm nay phải làm như thế nào đi đến ngoại viện, đi đến chỗ Túc Diệp đây!
Lăng Vu Đề ôm một cái bình sứ thanh hoa lau bụi, ánh mắt lại để đi đâu, ngay cả Lạc Hoa đứng ở bên người mình một hồi lâu, cô cũng không có phát hiện.
Cuối cùng, Lạc Hoa thật sự mất kiên nhẫn, nhíu mày, hô một tiếng: "Vu Đề, ngươi ở chỗ này phát ngốc gì vậy hả?!"
Lạc Hoa có hơi to tiếng, thình lình mà hoi lên, đem Lăng Vu Đề thật thật khiếp sợ, sợ tới mức làm rơi bình sứ thanh hoa.
Lạc Hoa cùng Lăng Vu Đề đồng thời trợn trừng mắt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn bình sứ kia bay lên, sững sờ đứng tại chỗ.
Ngay khi Lăng Vu Đề cùng Lạc Hoa cho rằng kế tiếp sẽ là tiếng loảng xoảng của gốm sứ rơi vỡ, bình sứ thanh hoa kia, được người khác tiếp được.
Nhìn thấy người tiếp được bình sứ thanh hoa kia, Lạc Hoa liền quỳ xuống: "Bái kiến vương gia!"
Lăng Vu Đề cứ ngơ ngác ngu ngơ mà đứng như cũ, thẳng lăng lăng nhìn...... bình gốm thanh hoa trong tay Mộ Dung Thiên Vấn.
Một hồi lâu, Lăng Vu Đề mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó, cô mới ý thức được, đứng trước mặt mình, là nam chủ, Mộ Dung Thiên Vấn nha!!
Lăng Vu Đề vội vàng quỳ xuống, kinh hoảng thất thố hô: "Bái kiến vương gia!"
Mộ Dung Thiên Vấn đặt bình sứ trong tay lên trên ngăn tủ, sau đó từ trên cao nhìn xuống người đang quỳ trên mặt đất, đầu đều chôn đến ngực kia.
"Ngươi chính là Lăng Vu Đề?"
Hoá ra, sau khi Túc Diệp rời thư phòng, Mộ Dung Thiên Vấn cũng đứng dậy rời khỏi thư phòng.
Đến Ngọc Khê các, trừ bỏ gặp Đào Từ, còn có, muốn gặp người có thể khiến Túc Diệp ái mộ, rốt cuộc là cái dạng gì?
"Nô tỳ là Lăng Vu Đề." Lăng Vu Đề có chút run rẩy trả lời.
Cô sợ hãi nha, lúc này cô đang ở trên địa bàn của nam chủ, nếu chọc giận nam chủ, nam chủ chỉ cần động một cái đầu ngón út, cô liền có thể nói vĩnh biệt với thế giới này nha!
Cho nên, cô có thể không sợ hãi sao.
Mới vừa rồi khi Lăng Vu Đề nhìn thẳng hắn, hắn cũng đã thấy rõ ràng diện mạo của cô.
Xác thật là một nữ nhân xinh đẹp, nhưng là, gần chỉ là xinh đẹp mà thôi.
Nguyên lai, ở phương diện nữ nhân. Diệp tiên sinh, thích như vậy nha!
Mộ Dung Thiên Vấn nghĩ như vậy.
"Được rồi, đứng lên đi." Nói xong, Mộ Dung Thiên Vấn liền nhấc chân rời đi.
Lăng Vu Đề nuốt nuốt nước miếng, dư quang thấy Lạc Hoa đứng lên, cô cũng vội vàng đứng lên.
Lạc Hoa có chút kỳ quái nhìn Lăng Vu Đề: "Sao vương gia lại biết tên của ngươi? Ngươi đã làm cái gì?"
Nghe thấy Lạc Hoa hỏi chuyện như vậy, ngữ khí kia, giống như là cô đi câu dẫn Mộ Dung Thiên Vấn vậy.
Lăng Vu Đề liên tục xua tay, vẻ mặt vội vàng: "Ta không có làm cái gì, thật sự! Ta cũng không biết tại sao vương gia biết tên của ta, có thể, có thể là quận chúa đề cập với Vương gia hay không, sau đó mới vừa rồi vương gia thấy ta lạ mắt, cho nên mới hỏi ta có phải Lăng Vu Đề hay không?"
Lạc Hoa hơi hơi híp mắt, trên dưới đánh giá Lăng Vu Đề một phen: "Xem ngươi cũng không dám làm ra việc gì, thành thành thật thật làm tam đẳng nha hoàn của ngươi, quận chúa sẽ không bạc đãi ngươi!"
Lạc Hoa cũng nghĩ, có thể là Đào Từ nhắc đến Lăng Vu Đề với Mộ Dung Thiên Vấn đi.
"Rõ."
Nhìn bộ dạng kiêu căng ngạo mạn của Lạc Hoa, nhưng thật ra Lăng Vu Đề có chút kỳ quái, vì sao ngay từ đầu Lạc Hoa tương đối dễ ở chung, mà hiện tại Lạc Hoa lại có chút khắc nghiệt vậy?
Thôi, không nghĩ ra vấn đề này thì không nghĩ nữa! Cô vẫn nên ngẫm lại tối hôm nay làm thế nào đến chỗ Túc Diệp đi!
Quét tước vệ sinh xong thì Lăng Vu Đề tạm thời không có việc gì làm, cho nên cô liền trở về phòng.
Vừa mới vào trong phòng ngồi trên ghế, cửa phòng đã bị "rầm" một tiếng mà bật ra.
Sau đó chính là Lạc Hoa với vẻ mặt phẫn nộ mà xông vào.
Lăng Vu Đề sửng sốt một chút rồi đứng lên, kỳ quái nhìn bộ dạng Lạc Hoa hận không thể xé nát cô ra, trong đầu ngẫm lại xem mình có phải đắc tội Lạc Hoa chỗ nào rồi hay không.
Lạc Hoa đi đến trước mặt Lăng Vu Đề, nhìn khuôn mặt kiều diễm động lòng người của Lăng Vu Đề, Lạc Hoa hận không thể hiện tại liền cào rách mặt cô.
"Nói, ngươi đi câu dẫn Diệp tiên sinh khi nào?! Lúc trước ta nói với ngươi thế nào, một quả phụ như ngươi, thế nhưng lại tơ tưởng Diệp tiên sinh, ngươi xứng sao?!"
Lạc Hoa thấp giọng quát, một câu, nói đến nghiến răng nghiến lợi, dường như mỗi một chữ trong lời nàng ta, đều muốn nhai nát thịt Lăng Vu Đề.
"Ha?"
Lăng Vu Đề mê mang nhìn Lạc Hoa, cô đương nhiên không tin Lạc Hoa đã phát hiện đêm qua mình đã gặp Túc Diệp.
Bằng không, Lạc Hoa sẽ không hỏi mình câu dẫn Túc Diệp lúc nào.
Mà là hỏi mình đêm qua ở rừng mai, hoặc là núi giả, làm cái gì với Túc Diệp.
Như vậy, vì sao Lạc Hoa lại muốn hỏi mình câu dẫn Túc Diệp khi nào đâu?
"Không cần giả ngu giả vô tội! Ta thật sự tin nhầm ngươi!"
Lạc Hoa siết chặt nắm tay, vô cùng chặt, nếu không phải, nếu không phải đánh Lăng Vu Đề sẽ bị phát hiện, nàng hận không thể lập tức nhào lên!
"Lạc Hoa, ngươi rốt cuộc đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu."
Lăng Vu Đề thật sự không biết vì sao Lạc Hoa lại sinh khí như vậy.
"Ta đang nói cái gì?! Thế nhưng ngươi lại câu dẫn làm Diệp tiên sinh nói với Vương gia muốn ngươi, khiến Vương gia tự mình tới nói, cho ngươi hôm nay liền trực tiếp dọn đến chỗ Diệp tiên sinh! Ngươi rốt cuộc có tài đức gì! Một quả phụ, một tội phạm giết người, ngươi rốt cuộc có tài đức gì có được ưu ái của Diệp tiên sinh!?"
"Thật vậy chăng?!" Lăng Vu Đề trực tiếp không có nghe nửa câu sau của Lạc Hoa, nhưng thật ra nửa câu đầu cô lại nghe thấy rõ ràng.
Aya: Chiều nay đi nhậu:))))))
/477
|