Edit: Aya Shinta
"Sao Diệp tiên sinh còn chưa trở lại nha?!"
"Ai ~ ta tưởng Lăng cô nương bị làm sao, hoá ra là nhớ tiên sinh nha! Không có gì đáng ngại, tiên sinh lại không phải chưa từng xa nhà cùng vương gia. Muộn nhất mà nói, thời điểm năm mới chắc chắn có thể trở về! Ngươi cứ yên tâm đi!"
A Ngưu phất phất tay, chẳng hề để ý mà nói.
Lăng Vu Đề cũng không xem tuyết nữa, vùi đầu ở trong khuỷu tay mình.
Cô đến thế giới này, đã bao lâu?
À, tháng năm tới, lúc này, đã tháng mười một rồi.
Nửa năm, cô tới thế giới này đã nửa năm.
Tại Thanh Phong uyển này, cô cũng ở hơn năm tháng rồi.
Nguyên bản Lăng Vu Đề cho rằng một tháng là có thể hoàn thành nhiệm vụ mà chạy lấy người, lúc này, chưa — làm — xong —!
Hơn năm tháng này, có lẽ Túc Diệp dần dần đánh mất hoài nghi với cô, cho nên ngay từ đầu hảo cảm vẫn rất dễ thêm.
Thẳng đến khi độ hảo cảm lên tới tám mươi điểm, suốt ba tháng, độ hảo cảm thế nhưng vẫn luôn dừng tại đó không tăng lên nữa.
Theo lời A Ngưu, hơn năm tháng qua, Túc Diệp cũng không phải không đi xa nhà theo Mộ Dung Thiên Vấn.
Lăng Vu Đề thở dài, không phải bởi vì độ hảo cảm, cũng không phải bởi vì lo lắng Túc Diệp có nguy hiểm.
Cô thở dài, là bởi vì, lần này xa nhà, Mộ Dung Thiên Vấn mang theo Đào Từ cùng đi.
Mà trong lúc ra ngoài, Túc Diệp cùng Đào Từ dần dần có giao thoa.
Sau khi trở về, Túc Diệp, liền sẽ biết, mình thích Đào Từ.
Sau đó, cái cảm giác thích đối với Đào Từ ngày càng tăng, cuối cùng, yêu Đào Từ.
Trước khi đi, Lăng Vu Đề cũng từng yêu cầu Túc Diệp, để hắn cho cô đi cùng.
Ít nhất, cô có thể khiến cho Túc Diệp không có cách nào đơn độc ở chung với Đào Từ nha!
Nhưng mà, Túc Diệp cự tuyệt, hắn biết lần này đi ra ngoài sẽ có nguy hiểm.
Cho nên, nói cái gì thì Túc Diệp cũng không muốn mang theo Lăng Vu Đề.
Trong cốt truyện, Túc Diệp sẽ có liên quan với Đào Từ.
Chính bởi vì bọn họ gặp sát thủ mai phục, mà Túc Diệp cùng Đào Từ, vừa lúc cùng nhau lăn xuống dưới một ngọn núi.
Hai người ở trong rừng cây dưới chân núi, đơn độc vượt qua hai ngày mới được người khác tìm thấy.
"Ai ——"
Tưởng tượng đến Túc Diệp sẽ thích Đào Từ, Lăng Vu Đề liền rất bực bội! Vô cùng vô cùng, vô cùng bực bội!!
"Ai da ——"
A Ngưu đang đóng đinh cửa sổ bị tiếng than của Lăng Vu Đề làm cho kinh ngạc một chút, trực tiếp liền gõ cây búa lên móng tay của hắn, đau đến A Ngưu phải kêu to.
"Tổ tông ta ai ~ ngài có thể đừng dọa người được không?!" A Ngưu che lại móng tay cái, đau đến mức hai mắt rưng rưng, rất là bất đắc dĩ nhìn Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề bĩu môi, từ trên ngạch cửa đứng lên.
Cô vừa định xoay người trở lại trong phòng, ngoài viện liền truyền đến âm thanh của A Tráng.
"Diệp tiên sinh đã trở lại!"
Sáu chữ ngắn ngủi này, lại làm âm thanh thường ngày không hề cảm thấy đặc sắc của A Tráng kia khiến Lăng Vu Đề cảm thấy mình như nghe được tiếng trời.
Cô nhanh chóng vội chạy ra bên ngoài, vừa mới chạy đến trong viện, Túc Diệp khoác áo choàng màu xám nhạt chậm rãi đi tới phía cô.
Trong tay hắn cầm một cái dù giấy vẽ hồng mai, cổ áo choàng làm bằng lông tuyết hồ nâng gương mặt mang ý cười của Túc Diệp, phảng phất như hắn trắng tựa tuyết, phong cảnh xung quanh dường như cũng sáng lên.
Lăng Vu Đề ngừng ở tại chỗ, liền ngây ngốc nhìn Túc Diệp như thế.
Túc Diệp nhìn thấy Lăng Vu Đề, đầu tiên là ngẩn người, sau đó ý cười trong mắt gia tăng, bước chân nhanh hơn.
Chỉ là mấy tức công phu, Túc Diệp liền đi tới trước mặt Lăng Vu Đề.
Thấy Lăng Vu Đề đứng ở giữa sân như vậy, không bung dù, cũng không có mặc áo choàng.
Túc Diệp một bên nghiêng dù lên trên đầu Lăng Vu Đề, ngăn trở những bông tuyết đang bay thay cô. Một cái tay khác còn lại là giúp cô phủi đi tuyết đọng trên người.
"Tuyết lớn như vậy, đứng ở trong viện làm cái gì? Muốn thử xem tư vị khi phong hàn sao?"
Lăng Vu Đề mếu máo, trong mắt hàm chứa nước mắt, đáng thương hề hề. Cô cũng không nói lời nào, thẳng lăng lăng mà nhìn Túc Diệp.
Túc Diệp có chút buồn cười vỗ vỗ khuôn mặt có chút lạnh của Lăng Vu Đề: "Như thế nào, nói ngươi hai câu liền phải khóc cho ta nhìn? Một tháng không thấy, đầu tiên, ngươi thế nào cũng phải khóc cho ta xem trước sao?"
Vừa dứt lời, Lăng Vu Đề liền lập tức bổ nhào vào trong lồng ngực của Túc Diệp, khóc nức nở nói: "Anh anh anh ~ tiên sinh, rất nhớ ngươi!"
Thân hình Túc Diệp cứng đờ, ngay sau đó đặt tay ở trên lưng Lăng Vu Đề.
"Tiểu ngốc, đã là người mười chín tuổi, động hay không động liền khóc, ngươi không e lệ sao?"
"Ta không e lệ ~"
Túc Diệp cười khẽ ra tiếng, nhìn đỉnh đầu Lăng Vu Đề, đáy mắt tất cả đều là bất đắc dĩ, cùng sủng nịnh mà chính hắn cũng chưa từng nhận ra được.
Sau đó, độ hảo cảm ba tháng chưa từng tăng, từ tám mươi điểm, biến thành tám mươi lắm điểm.
Sau khi Túc Diệp đã trở lại, Lăng Vu Đề vẫn luôn quấn lấy Túc Diệp, kêu hắn nói về chuyến đi lần này với cô.
Cô còn đang an ủi chính mình, hy vọng bởi vì mình xuất hiện, làm cho cốt truyện thay đổi.
Thế nhưng, Túc Diệp nói cho cô, ở trên đường trở về thì bọn họ gặp sát thủ mai phục.
Hắn cùng Hi Hòa quận chúa ngoài ý muốn lăn xuống núi, suốt hai ngày, mới được người của Thất vương gia tìm được.
Cứ việc Túc Diệp không có nói hắn cùng Đào Từ ở chân núi đã xảy ra cái gì.
Nhưng trong cốt truyện có ghi qua một đoạn này, cho nên Lăng Vu Đề cũng không cần hắn nói.
Vốn dĩ cô còn có thể an ủi chính mình, nhưng mà, nhìn thần sắc khác thường toát ra trong mắt Túc Diệp.
Lăng Vu Đề biết, rất nhiều chuyện, cũng không phải ai xuất hiện, liền có thể thay đổi.
"Tiểu Vu, Tiểu Vu?"
"A?" Lăng Vu Đề đang xuất thần liền ngẩng đầu nhìn Túc Diệp, ánh mắt mê mang.
Túc Diệp khẽ nhíu mày, giơ tay sờ sờ cái trán Lăng Vu Đề: "Làm sao vậy? Không thoải mái? Nói chuyện với ngươi, ngươi cũng có thể xuất thần."
Lăng Vu Đề lắc lắc đầu, đứng lên: "Chắc là đã nhiều ngày không có ngủ được, đầu có chút choáng váng, ta đi ngủ một lát." Nói xong, Lăng Vu Đề cũng không cần Túc Diệp đồng ý, trực tiếp đi tới chỗ mình ngủ.
Túc Diệp cũng chỉ cho rằng Lăng Vu Đề thật sự không có ngủ được, cho nên nhìn bóng đang Lăng Vu Đề, hắn không nói gì thêm.
Nhận thức Lăng Vu Đề nửa năm, hắn đã sớm cho người tra xét rành mạch chi tiết về Lăng Vu Đề.
Hơn nữa hắn sớm chiều ở chung với Lăng Vu Đề, cô đơn thuần giống như giấy trắng, khi thì mơ hồ đến mức làm người khác hộc máu. Làm Túc Diệp, thật sự là không có cách nào sinh ra bất kỳ nghi kỵ nào đối với cô.
Hơn nữa, vì để ngừa vạn nhất, kỳ thực Túc Diệp tự giải độc Yên Chi Hồng cho Lăng Vu Đề thì đồng thời, lại hạ cho cô một loại độc dược khác.
Đó là do Nam Cung Vị Miên nghiên cứu chế tạo ra, cũng có thể xem như cổ độc.
Trong độc dược bỏ thêm máu của hắn, người trúng độc, không được sinh hai lòng với hắn.
Nếu là sinh ra một ý nghĩ muốn gây bất lợi với hắn, độc sẽ phát tác.
Sẽ không lập tức chết đi, nhưng lại đau bụng khó nhịn, tựa như hàng vạn con sâu đang gặm cắn nội tạng, cuối cùng sống sờ sờ mà đau chết.
Trải qua thực nghiệm, độc dược này xác thật hữu hiệu.
Lăng Vu Đề dùng độc dược năm tháng, lại không có nửa điểm dấu hiệu muốn phát độc.
"Sao Diệp tiên sinh còn chưa trở lại nha?!"
"Ai ~ ta tưởng Lăng cô nương bị làm sao, hoá ra là nhớ tiên sinh nha! Không có gì đáng ngại, tiên sinh lại không phải chưa từng xa nhà cùng vương gia. Muộn nhất mà nói, thời điểm năm mới chắc chắn có thể trở về! Ngươi cứ yên tâm đi!"
A Ngưu phất phất tay, chẳng hề để ý mà nói.
Lăng Vu Đề cũng không xem tuyết nữa, vùi đầu ở trong khuỷu tay mình.
Cô đến thế giới này, đã bao lâu?
À, tháng năm tới, lúc này, đã tháng mười một rồi.
Nửa năm, cô tới thế giới này đã nửa năm.
Tại Thanh Phong uyển này, cô cũng ở hơn năm tháng rồi.
Nguyên bản Lăng Vu Đề cho rằng một tháng là có thể hoàn thành nhiệm vụ mà chạy lấy người, lúc này, chưa — làm — xong —!
Hơn năm tháng này, có lẽ Túc Diệp dần dần đánh mất hoài nghi với cô, cho nên ngay từ đầu hảo cảm vẫn rất dễ thêm.
Thẳng đến khi độ hảo cảm lên tới tám mươi điểm, suốt ba tháng, độ hảo cảm thế nhưng vẫn luôn dừng tại đó không tăng lên nữa.
Theo lời A Ngưu, hơn năm tháng qua, Túc Diệp cũng không phải không đi xa nhà theo Mộ Dung Thiên Vấn.
Lăng Vu Đề thở dài, không phải bởi vì độ hảo cảm, cũng không phải bởi vì lo lắng Túc Diệp có nguy hiểm.
Cô thở dài, là bởi vì, lần này xa nhà, Mộ Dung Thiên Vấn mang theo Đào Từ cùng đi.
Mà trong lúc ra ngoài, Túc Diệp cùng Đào Từ dần dần có giao thoa.
Sau khi trở về, Túc Diệp, liền sẽ biết, mình thích Đào Từ.
Sau đó, cái cảm giác thích đối với Đào Từ ngày càng tăng, cuối cùng, yêu Đào Từ.
Trước khi đi, Lăng Vu Đề cũng từng yêu cầu Túc Diệp, để hắn cho cô đi cùng.
Ít nhất, cô có thể khiến cho Túc Diệp không có cách nào đơn độc ở chung với Đào Từ nha!
Nhưng mà, Túc Diệp cự tuyệt, hắn biết lần này đi ra ngoài sẽ có nguy hiểm.
Cho nên, nói cái gì thì Túc Diệp cũng không muốn mang theo Lăng Vu Đề.
Trong cốt truyện, Túc Diệp sẽ có liên quan với Đào Từ.
Chính bởi vì bọn họ gặp sát thủ mai phục, mà Túc Diệp cùng Đào Từ, vừa lúc cùng nhau lăn xuống dưới một ngọn núi.
Hai người ở trong rừng cây dưới chân núi, đơn độc vượt qua hai ngày mới được người khác tìm thấy.
"Ai ——"
Tưởng tượng đến Túc Diệp sẽ thích Đào Từ, Lăng Vu Đề liền rất bực bội! Vô cùng vô cùng, vô cùng bực bội!!
"Ai da ——"
A Ngưu đang đóng đinh cửa sổ bị tiếng than của Lăng Vu Đề làm cho kinh ngạc một chút, trực tiếp liền gõ cây búa lên móng tay của hắn, đau đến A Ngưu phải kêu to.
"Tổ tông ta ai ~ ngài có thể đừng dọa người được không?!" A Ngưu che lại móng tay cái, đau đến mức hai mắt rưng rưng, rất là bất đắc dĩ nhìn Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề bĩu môi, từ trên ngạch cửa đứng lên.
Cô vừa định xoay người trở lại trong phòng, ngoài viện liền truyền đến âm thanh của A Tráng.
"Diệp tiên sinh đã trở lại!"
Sáu chữ ngắn ngủi này, lại làm âm thanh thường ngày không hề cảm thấy đặc sắc của A Tráng kia khiến Lăng Vu Đề cảm thấy mình như nghe được tiếng trời.
Cô nhanh chóng vội chạy ra bên ngoài, vừa mới chạy đến trong viện, Túc Diệp khoác áo choàng màu xám nhạt chậm rãi đi tới phía cô.
Trong tay hắn cầm một cái dù giấy vẽ hồng mai, cổ áo choàng làm bằng lông tuyết hồ nâng gương mặt mang ý cười của Túc Diệp, phảng phất như hắn trắng tựa tuyết, phong cảnh xung quanh dường như cũng sáng lên.
Lăng Vu Đề ngừng ở tại chỗ, liền ngây ngốc nhìn Túc Diệp như thế.
Túc Diệp nhìn thấy Lăng Vu Đề, đầu tiên là ngẩn người, sau đó ý cười trong mắt gia tăng, bước chân nhanh hơn.
Chỉ là mấy tức công phu, Túc Diệp liền đi tới trước mặt Lăng Vu Đề.
Thấy Lăng Vu Đề đứng ở giữa sân như vậy, không bung dù, cũng không có mặc áo choàng.
Túc Diệp một bên nghiêng dù lên trên đầu Lăng Vu Đề, ngăn trở những bông tuyết đang bay thay cô. Một cái tay khác còn lại là giúp cô phủi đi tuyết đọng trên người.
"Tuyết lớn như vậy, đứng ở trong viện làm cái gì? Muốn thử xem tư vị khi phong hàn sao?"
Lăng Vu Đề mếu máo, trong mắt hàm chứa nước mắt, đáng thương hề hề. Cô cũng không nói lời nào, thẳng lăng lăng mà nhìn Túc Diệp.
Túc Diệp có chút buồn cười vỗ vỗ khuôn mặt có chút lạnh của Lăng Vu Đề: "Như thế nào, nói ngươi hai câu liền phải khóc cho ta nhìn? Một tháng không thấy, đầu tiên, ngươi thế nào cũng phải khóc cho ta xem trước sao?"
Vừa dứt lời, Lăng Vu Đề liền lập tức bổ nhào vào trong lồng ngực của Túc Diệp, khóc nức nở nói: "Anh anh anh ~ tiên sinh, rất nhớ ngươi!"
Thân hình Túc Diệp cứng đờ, ngay sau đó đặt tay ở trên lưng Lăng Vu Đề.
"Tiểu ngốc, đã là người mười chín tuổi, động hay không động liền khóc, ngươi không e lệ sao?"
"Ta không e lệ ~"
Túc Diệp cười khẽ ra tiếng, nhìn đỉnh đầu Lăng Vu Đề, đáy mắt tất cả đều là bất đắc dĩ, cùng sủng nịnh mà chính hắn cũng chưa từng nhận ra được.
Sau đó, độ hảo cảm ba tháng chưa từng tăng, từ tám mươi điểm, biến thành tám mươi lắm điểm.
Sau khi Túc Diệp đã trở lại, Lăng Vu Đề vẫn luôn quấn lấy Túc Diệp, kêu hắn nói về chuyến đi lần này với cô.
Cô còn đang an ủi chính mình, hy vọng bởi vì mình xuất hiện, làm cho cốt truyện thay đổi.
Thế nhưng, Túc Diệp nói cho cô, ở trên đường trở về thì bọn họ gặp sát thủ mai phục.
Hắn cùng Hi Hòa quận chúa ngoài ý muốn lăn xuống núi, suốt hai ngày, mới được người của Thất vương gia tìm được.
Cứ việc Túc Diệp không có nói hắn cùng Đào Từ ở chân núi đã xảy ra cái gì.
Nhưng trong cốt truyện có ghi qua một đoạn này, cho nên Lăng Vu Đề cũng không cần hắn nói.
Vốn dĩ cô còn có thể an ủi chính mình, nhưng mà, nhìn thần sắc khác thường toát ra trong mắt Túc Diệp.
Lăng Vu Đề biết, rất nhiều chuyện, cũng không phải ai xuất hiện, liền có thể thay đổi.
"Tiểu Vu, Tiểu Vu?"
"A?" Lăng Vu Đề đang xuất thần liền ngẩng đầu nhìn Túc Diệp, ánh mắt mê mang.
Túc Diệp khẽ nhíu mày, giơ tay sờ sờ cái trán Lăng Vu Đề: "Làm sao vậy? Không thoải mái? Nói chuyện với ngươi, ngươi cũng có thể xuất thần."
Lăng Vu Đề lắc lắc đầu, đứng lên: "Chắc là đã nhiều ngày không có ngủ được, đầu có chút choáng váng, ta đi ngủ một lát." Nói xong, Lăng Vu Đề cũng không cần Túc Diệp đồng ý, trực tiếp đi tới chỗ mình ngủ.
Túc Diệp cũng chỉ cho rằng Lăng Vu Đề thật sự không có ngủ được, cho nên nhìn bóng đang Lăng Vu Đề, hắn không nói gì thêm.
Nhận thức Lăng Vu Đề nửa năm, hắn đã sớm cho người tra xét rành mạch chi tiết về Lăng Vu Đề.
Hơn nữa hắn sớm chiều ở chung với Lăng Vu Đề, cô đơn thuần giống như giấy trắng, khi thì mơ hồ đến mức làm người khác hộc máu. Làm Túc Diệp, thật sự là không có cách nào sinh ra bất kỳ nghi kỵ nào đối với cô.
Hơn nữa, vì để ngừa vạn nhất, kỳ thực Túc Diệp tự giải độc Yên Chi Hồng cho Lăng Vu Đề thì đồng thời, lại hạ cho cô một loại độc dược khác.
Đó là do Nam Cung Vị Miên nghiên cứu chế tạo ra, cũng có thể xem như cổ độc.
Trong độc dược bỏ thêm máu của hắn, người trúng độc, không được sinh hai lòng với hắn.
Nếu là sinh ra một ý nghĩ muốn gây bất lợi với hắn, độc sẽ phát tác.
Sẽ không lập tức chết đi, nhưng lại đau bụng khó nhịn, tựa như hàng vạn con sâu đang gặm cắn nội tạng, cuối cùng sống sờ sờ mà đau chết.
Trải qua thực nghiệm, độc dược này xác thật hữu hiệu.
Lăng Vu Đề dùng độc dược năm tháng, lại không có nửa điểm dấu hiệu muốn phát độc.
/477
|