Edit: Aya Shinta
Phong nhi đang ở ngoài cửa nghe được lệnh của Lăng Vu Đề, run rẩy cả người. Hắn lập tức nằm xuống, lấy phương thức "lăn" để vào trong phòng.
Lăng Vu Đề giần giật khóe miệng nhưng không nói gì.
"Chủ nhân thứ tội, tiểu nhân, tiểu nhân không biết Diệp công tử sẽ tìm đến người..." Phong nhi sợ không chịu nổi, chỉ e Lăng Vu Đề mà không vui một cái, trực tiếp "rắc rắc" hắn...
"Câm miệng! Đưa Diệp công tử về phòng!"
"Vâng!" Thấy rằng Lăng Vu Đề cũng không có ý trách phạt hắn, Phong nhi như trút được gánh nặng bò dậy, sau đó nửa kéo nửa dắt Diệp Thần Lạc về phòng.
Lăng Vu Đề đóng cửa lại, có chút đau đầu đưa tay đỡ trán.
Cô thực sự không ngờ rằng Diệp Thần Lạc sẽ đến tìm cô để nói mấy câu này. Trong ký ức, hình như không chờ Diệp Thần Lạc tới nói mà nguyên thân đã trực tiếp đưa ra hai sự lựa chọn cho hắn.
Đương nhiên không phải làm tiểu quan hay là nam sủng, mà là bán nghệ hoặc bán thân.
Lúc đó, Diệp Thần Lạc cũng từ chối, nhưng cuối cùng bị Phó thúc thuyết phục.
Sau đó Diệp Thần Lạc chủ động tìm nguyên thân, nói hắn đồng ý bán nghệ chứ tuyệt đối không bán thân! Nguyên thân đã đồng ý.
Ban nãy Lăng Vu Đề cũng dùng cách thức như vậy để nói chuyện với Diệp Thần Lạc, cũng muốn xem thử độ hảo cảm có thể hạ thấp hay không.
Dưới cái nhìn của cô, nếu đã hạ thấp thì sẽ hạ đến vạch xuất phát!
Thế nhưng độ hảo cảm lại không giảm xuống, như vậy cô có thể lấy hình tượng ngự tỷ bá đạo để công lược nam phụ mềm mại đáng yêu!
Nếu độ hảo cảm không giảm, vậy đây chính là cách nên làm và có thể thực hiện được!
"Phó thúc." Lăng Vu Đề hô một tiếng.
Người đàn ông trung niên một thân tử y xuất hiện trước mặt Lăng Vu Đề chỉ trong nháy mắt: "Chủ nhân."
"Thúc đi theo Diệp thần lạc làm công tác tư tưởng."
Phó thúc hiểu được ý tứ trong lời Lăng Vu Đề nhưng vẫn không lên tiếng.
Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn ông: "Sao vậy?"
"Chủ nhân chỉ là muốn Diệp công tử trở thành nam sủng của người sao?" Không hiểu tại sao, Phó thúc lại có ảo giác rằng Lăng Vu Đề không chỉ muốn Diệp Thần Lạc làm nam sủng.
Ông dõi theo Lăng Vu Đề lớn lên, yêu thương Lăng Vu Đề như con gái nên ông rất xem trọng những việc liên quan đến Lăng Vu Đề, còn hơn cả tính mạng của ông!
"Khác nhau sao? Phó thúc, ta biết mình muốn làm gì."
Phó thúc gật đầu: "Ta biết rồi, chủ nhân yên tâm, Phó thúc sẽ không khiến người thất vọng." Nói xong, Phó thúc nghiêng mình một cái, biến mất không còn tăm hơi.
Lăng Vu Đề cũng mặc kệ Phó thúc có thực sự thuyết phục được Diệp Thần Lạc hay không. Bây giờ chỉ cần nghĩ đến ba lăm điểm hảo cảm thì cô đã muốn phát điên!
Thôi bỏ đi, cô vẫn nên ngủ một giấc bình phục tâm trạng trước, dẫu sao có xoắn xuýt độ hảo cảm thì cũng chẳng làm được gì - -
Một bên khác, sau khi được Phong nhi đưa về phòng mà Diệp Thần Lạc vẫn ngồi trên giường đờ cả người ra.
Diệp Thần Lạc không nói lời nào nhưng Phong nhi ở bên cạnh lại không thể im lặng: "Ta nói công tử này ~ Trong lòng công tử nghĩ thế nào vậy?! Làm nam sủng của chủ tử là chuyện rất tốt mà lại người luôn từ chối chủ nhân! Lần này thì hay rồi, ngày mai người phải rời khỏi Phi Nguyệt quán, người nói xem, muốn ký ức thì lại chẳng có, đòi tiền cũng chẳng có tiền, có thể đến đâu đây?!" Không bị bọn buôn người chộp được đưa đi bán thì đã là vạn hạnh!
Diệp Thần Lạc hơi cụp mắt xuống, lông mi dài tạo thành một khoảng tối. Sắc mặt hắn hơi tái nhợt, quanh thân lộ ra mờ mịt cùng bất lực.
Hắn không ngờ tính cách thực sự của Lăng Vu Đề lại hoàn toàn khác khi ở trước mặt hắn đến thế. Hắn cho rằng, dù thế nào thì cô vẫn là một người tốt...
Thế nhưng sau lúc hắn từ chối làm tiểu quan của Phi Nguyệt quán và từ chối làm nam sủng của Lăng Vu Đề, cô lại muốn hắn rời khỏi đây...
"Cốc cốc cốc - -" Tiếng gõ cửa vang lên, ngắt ngang câu tiếp theo của Phong nhi, cũng làm gián đoạn tâm tư của Diệp Thần Lạc.
Phong nhi đi tới mở cửa, thấy người đến là Phó thúc nên có chút kinh ngạc.
Phó thúc không để ý đến Phong nhi, bước chân vào phòng. Khóe miệng ông cong thành một nụ cười nhợt nhạt, tuy tuổi đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn là mỹ nam tử vương nét phong vận.
"Chào Diệp công tử." Phó thúc đứng bên giường, không kiêu căng không siểm nịnh.
Diệp Thần Lạc rời giường, hơi khom lưng với Phó thúc: "Chào Phó thúc." Hắn biết Phó thúc là tú ông của Phi Nguyệt quán, sự vụ lớn nhỏ ngày thường đều do Phó thúc xử lý.
Có thể nói rằng ở Phi Nguyệt quán, Phó thúc là "dưới một người trên vạn người".
"Phong nhi, đi xuống trước." Phó thúc gật đầu rồi gọi Phong đi đi ra ngoài.
Phong nhi cũng nghe lời, hắn có thể ở tầng năm nên cũng không phải là kẻ quá ngốc. Phó thúc vào đây tại lúc này, rõ ràng là do Lăng Vu Đề đã dặn dò gì đấy.
Trong phòng chỉ còn Phó thúc và Diệp Thần Lạc. Dưới ánh mắt chằm chằm của Phó thúc, Diệp Thần Lạc cũng không thoải mái gì cho cam: "Phó thúc tìm ta có chuyện gì không?"
Phương Cửu nhẹ nhàng cười một tiếng, ông tới bàn trà rồi ngồi xuống: "Ngày thường cũng không thích gì, chỉ là thích trà. Nếu Diệp công tử không chê, có thể nhận xét trà ta pha một chút."
Được Phó thúc mời mọc, Diệp Thần Lạc khựng một chút nhưng rồi vẫn tới ngồi đối diện Phó thúc.
Động tác trên tay Phó thúc nước chảy mây trôi, đẹp giống như đang biểu diễn. Trong mắt Diệp Thần Lạc cũng không khỏi ánh lên tia kinh diễm.
Một chén trà được đưa tới trước mặt hăn: "Diệp công tử, thử một chút đi,"
Diệp Thần Lạc nâng chung trà lên nhấp một ngụm. Hắn không biết trước lúc mất trí nhớ thì bản thân có thích trà hay không, nhưng giờ hắn không thích.
Lúc nước trà vào miệng thì hơi đắng, hắn không thích cho lắm.
Nhận thấy Diệp Thần Lạc không có hứng thú với trà, Phó thúc cũng không để ý mấy. Ông chậm rãi tán gẫu với Diệp Thần Lạc.
Đầu tiên, ông hỏi Diệp Thần Lạc ở đây có quen chưa, có gì không hài lòng hay không.
Diệp Thần Lạc đều trả lời từng câu một.
Trò chuyện được hồi, Phó thúc tự nhiên lại nói rằng: "Nghe nói chủ nhân muốn Diệp công tử rời khỏi Phi Nguyệt quán ngay ngày mai?"
Diệp Thần Lạc ngẩn người một tẹo rồi gật đầu. Nghĩ đến việc ngày mai phải rời đi, trong mắt hắn bất giác ẩn chứa mờ mịt cùng lo lắng.
Nếu hắn khôi phục trí nhớ thì còn tốt, hắn có thể đi tìm người nhà.
Nhưng hắn hiện mất trí nhớ chưa khôi phục được, căn bản không biết người nhà ở đâu! Rời khỏi Phi Nguyệt quán đã thu nhận giúp đỡ hắn trong một tháng trời, hắn nên đi đâu đây? Hắn không biết...
Phó thúc sống nửa đời, không nói tới mười lăm năm đi theo giáo chủ tiền nhiệm ở Phi Nguyệt giáo thì trong năm năm hoạt động ở Phi Nguyệt quán này, ông cũng gặp qua không ít người, muôn hình vạn trạng.
Diệp Thần Lạc vốn là một đứa bé khờ không có tâm cơ, tâm sự gì cũng viết hết lên mặt. Muốn nhìn thấu hắn, muốn dễ bao nhiêu thì dễ bấy nhiêu!
Chỉ là Phó thúc không hiểu, ngoại trừ túi da bên ngoài, Diệp Thần Lạc còn có cái gì khiến chủ tử Lăng Vu Đề nhà mình ưu ái được đây?
Phong nhi đang ở ngoài cửa nghe được lệnh của Lăng Vu Đề, run rẩy cả người. Hắn lập tức nằm xuống, lấy phương thức "lăn" để vào trong phòng.
Lăng Vu Đề giần giật khóe miệng nhưng không nói gì.
"Chủ nhân thứ tội, tiểu nhân, tiểu nhân không biết Diệp công tử sẽ tìm đến người..." Phong nhi sợ không chịu nổi, chỉ e Lăng Vu Đề mà không vui một cái, trực tiếp "rắc rắc" hắn...
"Câm miệng! Đưa Diệp công tử về phòng!"
"Vâng!" Thấy rằng Lăng Vu Đề cũng không có ý trách phạt hắn, Phong nhi như trút được gánh nặng bò dậy, sau đó nửa kéo nửa dắt Diệp Thần Lạc về phòng.
Lăng Vu Đề đóng cửa lại, có chút đau đầu đưa tay đỡ trán.
Cô thực sự không ngờ rằng Diệp Thần Lạc sẽ đến tìm cô để nói mấy câu này. Trong ký ức, hình như không chờ Diệp Thần Lạc tới nói mà nguyên thân đã trực tiếp đưa ra hai sự lựa chọn cho hắn.
Đương nhiên không phải làm tiểu quan hay là nam sủng, mà là bán nghệ hoặc bán thân.
Lúc đó, Diệp Thần Lạc cũng từ chối, nhưng cuối cùng bị Phó thúc thuyết phục.
Sau đó Diệp Thần Lạc chủ động tìm nguyên thân, nói hắn đồng ý bán nghệ chứ tuyệt đối không bán thân! Nguyên thân đã đồng ý.
Ban nãy Lăng Vu Đề cũng dùng cách thức như vậy để nói chuyện với Diệp Thần Lạc, cũng muốn xem thử độ hảo cảm có thể hạ thấp hay không.
Dưới cái nhìn của cô, nếu đã hạ thấp thì sẽ hạ đến vạch xuất phát!
Thế nhưng độ hảo cảm lại không giảm xuống, như vậy cô có thể lấy hình tượng ngự tỷ bá đạo để công lược nam phụ mềm mại đáng yêu!
Nếu độ hảo cảm không giảm, vậy đây chính là cách nên làm và có thể thực hiện được!
"Phó thúc." Lăng Vu Đề hô một tiếng.
Người đàn ông trung niên một thân tử y xuất hiện trước mặt Lăng Vu Đề chỉ trong nháy mắt: "Chủ nhân."
"Thúc đi theo Diệp thần lạc làm công tác tư tưởng."
Phó thúc hiểu được ý tứ trong lời Lăng Vu Đề nhưng vẫn không lên tiếng.
Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn ông: "Sao vậy?"
"Chủ nhân chỉ là muốn Diệp công tử trở thành nam sủng của người sao?" Không hiểu tại sao, Phó thúc lại có ảo giác rằng Lăng Vu Đề không chỉ muốn Diệp Thần Lạc làm nam sủng.
Ông dõi theo Lăng Vu Đề lớn lên, yêu thương Lăng Vu Đề như con gái nên ông rất xem trọng những việc liên quan đến Lăng Vu Đề, còn hơn cả tính mạng của ông!
"Khác nhau sao? Phó thúc, ta biết mình muốn làm gì."
Phó thúc gật đầu: "Ta biết rồi, chủ nhân yên tâm, Phó thúc sẽ không khiến người thất vọng." Nói xong, Phó thúc nghiêng mình một cái, biến mất không còn tăm hơi.
Lăng Vu Đề cũng mặc kệ Phó thúc có thực sự thuyết phục được Diệp Thần Lạc hay không. Bây giờ chỉ cần nghĩ đến ba lăm điểm hảo cảm thì cô đã muốn phát điên!
Thôi bỏ đi, cô vẫn nên ngủ một giấc bình phục tâm trạng trước, dẫu sao có xoắn xuýt độ hảo cảm thì cũng chẳng làm được gì - -
Một bên khác, sau khi được Phong nhi đưa về phòng mà Diệp Thần Lạc vẫn ngồi trên giường đờ cả người ra.
Diệp Thần Lạc không nói lời nào nhưng Phong nhi ở bên cạnh lại không thể im lặng: "Ta nói công tử này ~ Trong lòng công tử nghĩ thế nào vậy?! Làm nam sủng của chủ tử là chuyện rất tốt mà lại người luôn từ chối chủ nhân! Lần này thì hay rồi, ngày mai người phải rời khỏi Phi Nguyệt quán, người nói xem, muốn ký ức thì lại chẳng có, đòi tiền cũng chẳng có tiền, có thể đến đâu đây?!" Không bị bọn buôn người chộp được đưa đi bán thì đã là vạn hạnh!
Diệp Thần Lạc hơi cụp mắt xuống, lông mi dài tạo thành một khoảng tối. Sắc mặt hắn hơi tái nhợt, quanh thân lộ ra mờ mịt cùng bất lực.
Hắn không ngờ tính cách thực sự của Lăng Vu Đề lại hoàn toàn khác khi ở trước mặt hắn đến thế. Hắn cho rằng, dù thế nào thì cô vẫn là một người tốt...
Thế nhưng sau lúc hắn từ chối làm tiểu quan của Phi Nguyệt quán và từ chối làm nam sủng của Lăng Vu Đề, cô lại muốn hắn rời khỏi đây...
"Cốc cốc cốc - -" Tiếng gõ cửa vang lên, ngắt ngang câu tiếp theo của Phong nhi, cũng làm gián đoạn tâm tư của Diệp Thần Lạc.
Phong nhi đi tới mở cửa, thấy người đến là Phó thúc nên có chút kinh ngạc.
Phó thúc không để ý đến Phong nhi, bước chân vào phòng. Khóe miệng ông cong thành một nụ cười nhợt nhạt, tuy tuổi đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn là mỹ nam tử vương nét phong vận.
"Chào Diệp công tử." Phó thúc đứng bên giường, không kiêu căng không siểm nịnh.
Diệp Thần Lạc rời giường, hơi khom lưng với Phó thúc: "Chào Phó thúc." Hắn biết Phó thúc là tú ông của Phi Nguyệt quán, sự vụ lớn nhỏ ngày thường đều do Phó thúc xử lý.
Có thể nói rằng ở Phi Nguyệt quán, Phó thúc là "dưới một người trên vạn người".
"Phong nhi, đi xuống trước." Phó thúc gật đầu rồi gọi Phong đi đi ra ngoài.
Phong nhi cũng nghe lời, hắn có thể ở tầng năm nên cũng không phải là kẻ quá ngốc. Phó thúc vào đây tại lúc này, rõ ràng là do Lăng Vu Đề đã dặn dò gì đấy.
Trong phòng chỉ còn Phó thúc và Diệp Thần Lạc. Dưới ánh mắt chằm chằm của Phó thúc, Diệp Thần Lạc cũng không thoải mái gì cho cam: "Phó thúc tìm ta có chuyện gì không?"
Phương Cửu nhẹ nhàng cười một tiếng, ông tới bàn trà rồi ngồi xuống: "Ngày thường cũng không thích gì, chỉ là thích trà. Nếu Diệp công tử không chê, có thể nhận xét trà ta pha một chút."
Được Phó thúc mời mọc, Diệp Thần Lạc khựng một chút nhưng rồi vẫn tới ngồi đối diện Phó thúc.
Động tác trên tay Phó thúc nước chảy mây trôi, đẹp giống như đang biểu diễn. Trong mắt Diệp Thần Lạc cũng không khỏi ánh lên tia kinh diễm.
Một chén trà được đưa tới trước mặt hăn: "Diệp công tử, thử một chút đi,"
Diệp Thần Lạc nâng chung trà lên nhấp một ngụm. Hắn không biết trước lúc mất trí nhớ thì bản thân có thích trà hay không, nhưng giờ hắn không thích.
Lúc nước trà vào miệng thì hơi đắng, hắn không thích cho lắm.
Nhận thấy Diệp Thần Lạc không có hứng thú với trà, Phó thúc cũng không để ý mấy. Ông chậm rãi tán gẫu với Diệp Thần Lạc.
Đầu tiên, ông hỏi Diệp Thần Lạc ở đây có quen chưa, có gì không hài lòng hay không.
Diệp Thần Lạc đều trả lời từng câu một.
Trò chuyện được hồi, Phó thúc tự nhiên lại nói rằng: "Nghe nói chủ nhân muốn Diệp công tử rời khỏi Phi Nguyệt quán ngay ngày mai?"
Diệp Thần Lạc ngẩn người một tẹo rồi gật đầu. Nghĩ đến việc ngày mai phải rời đi, trong mắt hắn bất giác ẩn chứa mờ mịt cùng lo lắng.
Nếu hắn khôi phục trí nhớ thì còn tốt, hắn có thể đi tìm người nhà.
Nhưng hắn hiện mất trí nhớ chưa khôi phục được, căn bản không biết người nhà ở đâu! Rời khỏi Phi Nguyệt quán đã thu nhận giúp đỡ hắn trong một tháng trời, hắn nên đi đâu đây? Hắn không biết...
Phó thúc sống nửa đời, không nói tới mười lăm năm đi theo giáo chủ tiền nhiệm ở Phi Nguyệt giáo thì trong năm năm hoạt động ở Phi Nguyệt quán này, ông cũng gặp qua không ít người, muôn hình vạn trạng.
Diệp Thần Lạc vốn là một đứa bé khờ không có tâm cơ, tâm sự gì cũng viết hết lên mặt. Muốn nhìn thấu hắn, muốn dễ bao nhiêu thì dễ bấy nhiêu!
Chỉ là Phó thúc không hiểu, ngoại trừ túi da bên ngoài, Diệp Thần Lạc còn có cái gì khiến chủ tử Lăng Vu Đề nhà mình ưu ái được đây?
/477
|