Edit: Aya Shinta
Cô không kịp chạy về thông báo cho Mạnh Phất Sinh đến đây, nếu đợi lát nữa mà Lý Tiên Dao bản nhái trở về lại chạy đi hành hạ Mạnh Hân Đồng thì biết làm sao đây?! Chắc chắn Mạnh Hân Đồng không chịu nổi Lý Tiên Dao giả hành hạ thêm nữa đâu!!
Tìm được cơ quan trong góc mật thất mở cửa ra, cũng bất chấp có bị người ta phát hiện hay không, cô dứt khoát cõng lấy Mạnh Hân Đồng đang thoi thóp chạy ra ngoài phòng.
Ngay tức khắc, vùng trời trong Lý phủ xuất hiện một cảnh tưởng quái dị cảnh tượng: Một nữ tử máu me khắp người, tựa hồ đang hôn mê nữ tử lại còng người bay trên không trung một cách vững vàng.
Ngay khi Lăng Vu Đề sắp cõng Mạnh Hân Đồng rời khỏi Lý phủ, đúng lúc Lý Tiên Dao bản nhái trở về.
Nhìn thấy Lăng Vu Đề cõng Mạnh Hân Đồng, ả ta hoàn toàn biến sắc, bất chấp bây giờ là ban ngày, bên cạnh còn có người, ả biết rằng không thể để Mạnh Hân Đồng sống sót rời đi!
Nhìn chừng mười cái đầu lâu màu đen giương nanh múa vuốt đánh úp về phía mình, Lăng Vu Đề khẽ cắn răng, tạo một lồng nước bảo vệ ở quanh người mình và Mạnh Hân Đồng.
Cũng may lồng nước có thể tạm thời chắn oán khí ở bên ngoài, Lăng Vu Đề tăng nhanh tốc độ rời đi! Cô vốn không có tự tin là một mình cô có thể đối phó Lý Tiên Dao giả nên đương nhiên vẫn là ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!
Trước lúc lồng nước sắp chịu không được, Lăng Vu Đề cũng rời khỏi Lý phủ, ra được đường cái!
Trơ mắt nhìn Lăng Vu Đề cõng Mạnh Hân Đồng rời Lý phủ, Lý Tiên Dao giả hận đến nghiến răng nghiến lợi!
Cũng may nàng còn tồn tại chút lý trí, không có đuổi theo. Nếu để dân chúng, thậm chí có khả năng là Lãnh Dã nhìn thấy, vậy tâm cơ mấy tháng nay của nàng đều uổng phí!
Nhìn bọn hạ nhân đang hoảng sợ, Lý Tiên Dao rũ mắt, khóe miệng nở nụ cười âm lãnh ——
Lăng Vu Đề biết mình rời đi Lý phủ là tạm thời an toàn! Cực chẳng đã nên vừa nãy cô mới cõng Mạnh Hân Đồng bay ở trên trời, nếu lúc này cô còn cõng Mạnh Hân Đồng bay trên đường cái thi chẳng phải sẽ gây hỗn loạn hay sao?!
Sau khi tìm chỗ không có người hóa thành thực thể, Lăng Vu Đề mới cõng Mạnh Hân Đồng đi trên đường.
Bước chân của cô bắt đầu chậm dần, nặng dần... Ban nãy khi dùng dị năng chống lại Lý Tiên Dao thì thân thể đã tiêu hao, lại cõng Mạnh Hân Đồng bay, bây giờ còn đi bộ nên đương nhiên cô càng ngày càng mệt!
Một chiếc xe ngựa sượt qua người, Lăng Vu Đề suýt ngã chổng vó... À không, là ngã chổng vó rồi!
Tiếng một nam tử truyền ra khỏi xe ngựa: "Dừng xe."
Xe ngựa dừng lại theo lời người nọ, sau đó một thanh niên mi thanh mục tú, mặc cẩm bào lam nhạt bước xuống xe ngựa.
Hắn đi tới bên người Lăng Vu Đề, thân thiện hỏi rằng: "Cô nương không sao chứ?"
Lăng Vu Đề phủi bụi trên người, lắc đầu: "Ta không sao." Sau đó chuẩn bị cõng Mạnh Hân Đồng lên lại.
Thanh niên ấy nhìn thấy Mạnh Hân Đồng thì mặt mày lại hoàn toàn biến sắc: "Hân Đồng cô nương?!"
Lăng Vu Đề dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn thanh niên kia: "Hai người quen biết nhau?!"
Lăng Vu Đề rất kinh ngạc, dù sao Mạnh Hân Đồng bây giờ đã hoàn toàn thay đổi! Nếu như không phải trên người nàng có khí tức của Mạnh Hân Đồng thì ngay cả Lăng Vu Đề cũng không nhận ra.
Nhưng nam tử này vừa nhìn đã nhận ra Mạnh Hân Đồng! Thị lực tốt quá đi chứ?!
"Phải, ta và cô nương ấy quen biết, nhưng Hân Đồng cô nương đã rời đi một tháng, tại sao lại ở đây?! Còn bị thương thành như vậy?!" Chàng trai hơi thất thố, có thể nhìn ra rằng hắn rất quan tâm tới Mạnh Hân Đồng.
Lăng Vu Đề mở miệng còn chưa kịp nói, chàng trai cũng đã vội vã ôm lấy Mạnh Hân Đồng: "Đừng nói nhiều như vậy, chữa trị cho Hân Đồng cô nương quan trọng!" Hắn vừa ôm nàng ấy vừa đi đến xe ngựa.
Lăng Vu Đề gãi đầu, đành theo nam tử cùng lên xe ngựa.
Sau khi cả hai tự giới thiệu mình, Lăng Vu Đề mới biết hóa ra nam tử mảnh khảnh mi thanh mục tú là nam phụ!
Nam phụ tên là Cố Thiên Hạo, xuất thân thương nhân. Bản thân hắn không chỉ có tài trí bất phàm mà còn có tài buôn bán. Dưới sự lãnh đạo của mình, gia tộc hắn có xu thế trở thành phú thương đệ nhất thiên hạ!
Lăng Vu Đề không muốn thuật lại câu chuyện tình cờ gặp gỡ giữa Cố Thiên Hạo và Mạnh Hân, cô biết rằng, Cố Thiên Hạo vô cùng chung tình với Mạnh Hân Đồng! Vì Mạnh Hân Đồng, hắn thậm chí có thể cả mệnh cũng không cần.
Bởi vậy Cố Thiên Hạo này hoàn toàn có thể tin tưởng!
"Đúng rồi, sao Hân Đồng cô nương lại bị thương nặng như thế?"
"Chuyện này rất dài dòng, ta tạm thời không nói, nếu Cố công tử là bằng hữu Hân Đồng vậy thì xin Cố công tử hãy xem chừng Hân Đồng một chút, ta đi thông báo cho sư huynh của nàng ấy trước."
Từ nhỏ sức khỏe Cố Thiên Hạo đã không tốt lắm nên luôn có một vị đại phu có y thuật cao minh bên cạnh, chắc chắn không thành vấn đề về việc chữa trị cho Mạnh Hân Đồng!
"Được, Lăng cô nương yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc Hân Đồng cô nương thật tốt. Sau khi cô nương thông báo Mạnh sư huynh thì có thể trực tiếp đến Văn Tâm trai."
Nhận được câu trả lời từ Cố Thiên Hạo, Lăng Vu Đề gật đầu, trực tiếp hư hóa thân thể xuyên qua thành xe ngựa bay về phía Ngự Kiếm sơn trang.
Cố Thiên Hạo cảm thấy có lẽ mình hoa mắt, hắn vội vàng kéo màn cửa nhìn ra ngoài. Lúc này ngoài kia nào còn bóng người Lăng Vu Đề nữa!
Nếu không có Mạnh Hân Đồng đang thật sự thoi thóp nằm ở bên cạnh mình, Cố Thiên Hạo cũng muốn cho rằng mắt mình xuất hiện ảo giác!
Lăng Vu Đề đến phủ Ngự Kiếm sơn trang, tìm được Mạnh Phất Sinh đang tranh chấp với Lãnh Dã: "Lãnh Dã, nếu như sư muội ta gặp chuyện bất trắc, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Sẽ không bỏ qua ta?! Mạnh thiên sư, ta kính trọng ngươi là thiên sư nên cho ngươi ba phần mặt mũi, nhưng Lãnh Dã ta không phải kẻ dễ bắt nạt! Huống chi, sư muội ngươi xảy ra chuyện thì liên quan gì tới bổn trang chủ?!"
Sắc mặt Lãnh Dã cũng khó coi, từ nửa canh giờ trước, Mạnh Phất Sinh vẫn quấn lấy y truy hỏi tung tích Mạnh Hân Đồng. Rõ ràng y đã nói không biết rồi, tên Mạnh Phất Sinh này làm thế nào cũng không chịu tin tưởng!
"Ngươi —— "
Lần đầu Lăng Vu Đề thấy Mạnh Phất Sinh mất không chế như vậy, ngoại trừ hơi kinh ngạc lúc mới đầu, cô cũng biết rằng hắn thật sự rất lo lắng sốt ruột cho Mạnh Hân Đồng.
"Phất Sinh!" Tiếng gọi của Lăng Vu Đề cắt ngang việc Mạnh Phất Sinh muốn đi túm lấy cổ áo Lãnh Dã.
Hắn quay đầu lại nhìn Lăng Vu Đề: "Tiểu Vu, có phải đã tra được tung tích của Hân Đồng đúng không?"
Lăng Vu Đề gật đầu nắm tay hắn: "Ta đã tìm được Hân Đồng, bây giờ nàng ấy đang ở một nơi an toàn, chúng ta đi thôi."
Nghe vậy, Mạnh Phất Sinh vội vàng gật đầu, nắm lấy tay Lăng Vu Đề, rời đi không quay đầu lại.
Lãnh Dã ngẩn người một chút rồi lập tức phất tay áo xoay người: "Hừ, không hiểu ra sao!"
——
"Tiểu Vu, sư muội ở đâu? Muội ấy vẫn ổn chứ?" Bởi vì ban đầu Lăng Vu Đề nói muốn đi theo dõi Lý Tiên Dao giả, xem thử có thể tìm được Mạnh Hân Đồng hay không!
Kết quả bây giờ là cô trở về nói rằng tìm được Mạnh Hân Đồng, vậy trước đó Mạnh Hân Đồng ở chỗ nào?
Cô không kịp chạy về thông báo cho Mạnh Phất Sinh đến đây, nếu đợi lát nữa mà Lý Tiên Dao bản nhái trở về lại chạy đi hành hạ Mạnh Hân Đồng thì biết làm sao đây?! Chắc chắn Mạnh Hân Đồng không chịu nổi Lý Tiên Dao giả hành hạ thêm nữa đâu!!
Tìm được cơ quan trong góc mật thất mở cửa ra, cũng bất chấp có bị người ta phát hiện hay không, cô dứt khoát cõng lấy Mạnh Hân Đồng đang thoi thóp chạy ra ngoài phòng.
Ngay tức khắc, vùng trời trong Lý phủ xuất hiện một cảnh tưởng quái dị cảnh tượng: Một nữ tử máu me khắp người, tựa hồ đang hôn mê nữ tử lại còng người bay trên không trung một cách vững vàng.
Ngay khi Lăng Vu Đề sắp cõng Mạnh Hân Đồng rời khỏi Lý phủ, đúng lúc Lý Tiên Dao bản nhái trở về.
Nhìn thấy Lăng Vu Đề cõng Mạnh Hân Đồng, ả ta hoàn toàn biến sắc, bất chấp bây giờ là ban ngày, bên cạnh còn có người, ả biết rằng không thể để Mạnh Hân Đồng sống sót rời đi!
Nhìn chừng mười cái đầu lâu màu đen giương nanh múa vuốt đánh úp về phía mình, Lăng Vu Đề khẽ cắn răng, tạo một lồng nước bảo vệ ở quanh người mình và Mạnh Hân Đồng.
Cũng may lồng nước có thể tạm thời chắn oán khí ở bên ngoài, Lăng Vu Đề tăng nhanh tốc độ rời đi! Cô vốn không có tự tin là một mình cô có thể đối phó Lý Tiên Dao giả nên đương nhiên vẫn là ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!
Trước lúc lồng nước sắp chịu không được, Lăng Vu Đề cũng rời khỏi Lý phủ, ra được đường cái!
Trơ mắt nhìn Lăng Vu Đề cõng Mạnh Hân Đồng rời Lý phủ, Lý Tiên Dao giả hận đến nghiến răng nghiến lợi!
Cũng may nàng còn tồn tại chút lý trí, không có đuổi theo. Nếu để dân chúng, thậm chí có khả năng là Lãnh Dã nhìn thấy, vậy tâm cơ mấy tháng nay của nàng đều uổng phí!
Nhìn bọn hạ nhân đang hoảng sợ, Lý Tiên Dao rũ mắt, khóe miệng nở nụ cười âm lãnh ——
Lăng Vu Đề biết mình rời đi Lý phủ là tạm thời an toàn! Cực chẳng đã nên vừa nãy cô mới cõng Mạnh Hân Đồng bay ở trên trời, nếu lúc này cô còn cõng Mạnh Hân Đồng bay trên đường cái thi chẳng phải sẽ gây hỗn loạn hay sao?!
Sau khi tìm chỗ không có người hóa thành thực thể, Lăng Vu Đề mới cõng Mạnh Hân Đồng đi trên đường.
Bước chân của cô bắt đầu chậm dần, nặng dần... Ban nãy khi dùng dị năng chống lại Lý Tiên Dao thì thân thể đã tiêu hao, lại cõng Mạnh Hân Đồng bay, bây giờ còn đi bộ nên đương nhiên cô càng ngày càng mệt!
Một chiếc xe ngựa sượt qua người, Lăng Vu Đề suýt ngã chổng vó... À không, là ngã chổng vó rồi!
Tiếng một nam tử truyền ra khỏi xe ngựa: "Dừng xe."
Xe ngựa dừng lại theo lời người nọ, sau đó một thanh niên mi thanh mục tú, mặc cẩm bào lam nhạt bước xuống xe ngựa.
Hắn đi tới bên người Lăng Vu Đề, thân thiện hỏi rằng: "Cô nương không sao chứ?"
Lăng Vu Đề phủi bụi trên người, lắc đầu: "Ta không sao." Sau đó chuẩn bị cõng Mạnh Hân Đồng lên lại.
Thanh niên ấy nhìn thấy Mạnh Hân Đồng thì mặt mày lại hoàn toàn biến sắc: "Hân Đồng cô nương?!"
Lăng Vu Đề dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn thanh niên kia: "Hai người quen biết nhau?!"
Lăng Vu Đề rất kinh ngạc, dù sao Mạnh Hân Đồng bây giờ đã hoàn toàn thay đổi! Nếu như không phải trên người nàng có khí tức của Mạnh Hân Đồng thì ngay cả Lăng Vu Đề cũng không nhận ra.
Nhưng nam tử này vừa nhìn đã nhận ra Mạnh Hân Đồng! Thị lực tốt quá đi chứ?!
"Phải, ta và cô nương ấy quen biết, nhưng Hân Đồng cô nương đã rời đi một tháng, tại sao lại ở đây?! Còn bị thương thành như vậy?!" Chàng trai hơi thất thố, có thể nhìn ra rằng hắn rất quan tâm tới Mạnh Hân Đồng.
Lăng Vu Đề mở miệng còn chưa kịp nói, chàng trai cũng đã vội vã ôm lấy Mạnh Hân Đồng: "Đừng nói nhiều như vậy, chữa trị cho Hân Đồng cô nương quan trọng!" Hắn vừa ôm nàng ấy vừa đi đến xe ngựa.
Lăng Vu Đề gãi đầu, đành theo nam tử cùng lên xe ngựa.
Sau khi cả hai tự giới thiệu mình, Lăng Vu Đề mới biết hóa ra nam tử mảnh khảnh mi thanh mục tú là nam phụ!
Nam phụ tên là Cố Thiên Hạo, xuất thân thương nhân. Bản thân hắn không chỉ có tài trí bất phàm mà còn có tài buôn bán. Dưới sự lãnh đạo của mình, gia tộc hắn có xu thế trở thành phú thương đệ nhất thiên hạ!
Lăng Vu Đề không muốn thuật lại câu chuyện tình cờ gặp gỡ giữa Cố Thiên Hạo và Mạnh Hân, cô biết rằng, Cố Thiên Hạo vô cùng chung tình với Mạnh Hân Đồng! Vì Mạnh Hân Đồng, hắn thậm chí có thể cả mệnh cũng không cần.
Bởi vậy Cố Thiên Hạo này hoàn toàn có thể tin tưởng!
"Đúng rồi, sao Hân Đồng cô nương lại bị thương nặng như thế?"
"Chuyện này rất dài dòng, ta tạm thời không nói, nếu Cố công tử là bằng hữu Hân Đồng vậy thì xin Cố công tử hãy xem chừng Hân Đồng một chút, ta đi thông báo cho sư huynh của nàng ấy trước."
Từ nhỏ sức khỏe Cố Thiên Hạo đã không tốt lắm nên luôn có một vị đại phu có y thuật cao minh bên cạnh, chắc chắn không thành vấn đề về việc chữa trị cho Mạnh Hân Đồng!
"Được, Lăng cô nương yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc Hân Đồng cô nương thật tốt. Sau khi cô nương thông báo Mạnh sư huynh thì có thể trực tiếp đến Văn Tâm trai."
Nhận được câu trả lời từ Cố Thiên Hạo, Lăng Vu Đề gật đầu, trực tiếp hư hóa thân thể xuyên qua thành xe ngựa bay về phía Ngự Kiếm sơn trang.
Cố Thiên Hạo cảm thấy có lẽ mình hoa mắt, hắn vội vàng kéo màn cửa nhìn ra ngoài. Lúc này ngoài kia nào còn bóng người Lăng Vu Đề nữa!
Nếu không có Mạnh Hân Đồng đang thật sự thoi thóp nằm ở bên cạnh mình, Cố Thiên Hạo cũng muốn cho rằng mắt mình xuất hiện ảo giác!
Lăng Vu Đề đến phủ Ngự Kiếm sơn trang, tìm được Mạnh Phất Sinh đang tranh chấp với Lãnh Dã: "Lãnh Dã, nếu như sư muội ta gặp chuyện bất trắc, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Sẽ không bỏ qua ta?! Mạnh thiên sư, ta kính trọng ngươi là thiên sư nên cho ngươi ba phần mặt mũi, nhưng Lãnh Dã ta không phải kẻ dễ bắt nạt! Huống chi, sư muội ngươi xảy ra chuyện thì liên quan gì tới bổn trang chủ?!"
Sắc mặt Lãnh Dã cũng khó coi, từ nửa canh giờ trước, Mạnh Phất Sinh vẫn quấn lấy y truy hỏi tung tích Mạnh Hân Đồng. Rõ ràng y đã nói không biết rồi, tên Mạnh Phất Sinh này làm thế nào cũng không chịu tin tưởng!
"Ngươi —— "
Lần đầu Lăng Vu Đề thấy Mạnh Phất Sinh mất không chế như vậy, ngoại trừ hơi kinh ngạc lúc mới đầu, cô cũng biết rằng hắn thật sự rất lo lắng sốt ruột cho Mạnh Hân Đồng.
"Phất Sinh!" Tiếng gọi của Lăng Vu Đề cắt ngang việc Mạnh Phất Sinh muốn đi túm lấy cổ áo Lãnh Dã.
Hắn quay đầu lại nhìn Lăng Vu Đề: "Tiểu Vu, có phải đã tra được tung tích của Hân Đồng đúng không?"
Lăng Vu Đề gật đầu nắm tay hắn: "Ta đã tìm được Hân Đồng, bây giờ nàng ấy đang ở một nơi an toàn, chúng ta đi thôi."
Nghe vậy, Mạnh Phất Sinh vội vàng gật đầu, nắm lấy tay Lăng Vu Đề, rời đi không quay đầu lại.
Lãnh Dã ngẩn người một chút rồi lập tức phất tay áo xoay người: "Hừ, không hiểu ra sao!"
——
"Tiểu Vu, sư muội ở đâu? Muội ấy vẫn ổn chứ?" Bởi vì ban đầu Lăng Vu Đề nói muốn đi theo dõi Lý Tiên Dao giả, xem thử có thể tìm được Mạnh Hân Đồng hay không!
Kết quả bây giờ là cô trở về nói rằng tìm được Mạnh Hân Đồng, vậy trước đó Mạnh Hân Đồng ở chỗ nào?
/477
|