Edit: Aya Shinta
Mạnh Hân Đồng vừa thấy Lăng Vu Đề thì đã rất vui vẻ, nàng lên tiếng cười nhưng đụng phải vết thương trên mặt, đau đến nỗi hít hà một hơi.
"Cô đừng cười, chờ vết thương khỏi rồi cười đi, khoảng thời gian này cô nhịn một chút trước đã! Động tác trên mặt đừng lớn như vậy. Cũng ít lời hơn một ít!" Để cho lỗ tai cô yên tĩnh mấy ngày!
Nghe Lăng Vu Đề "quan tâm" mình, trong lòng Mạnh Hân Đồng trong lòng ngọt ngào lắm, nàng ấy ừ một tiếng, động tác trên mặt không dám quá lớn.
"Cảm ơn Vu Đề, tỷ cũng không biết đâu, khi ta mở mắt ra nhìn thấy tỷ, trên người tỷ cứ như phát sáng vậy, đẹp cực kỳ!"
"Vào lúc ấy, ta cảm thấy tỷ tựa như tiên nữ, vô cùng thần kỳ tìm được ta, cứu ta ra ngoài!"
Lăng Vu Đề:... Lại lôi tiên nữ đến rồi...
À không đúng, không phải cô đã bào nàng ấy đừng nói nhiều như vậy hay sao?
Đáng tiếc Mạnh Hân Đồng chỉ nhớ là không nên cười, vẫn không bớt lời đi: "Vu Đề, ta biết mặt ta bị thương rất nghiêm trọng, ta sẽ bị hủy dung sao?"
"Không..." Không hủy dung.
"Cũng không biết a Dã nhìn thấy ta xấu rồi, có thể ghét bỏ ta hay không đây?" Mạnh Hân Đồng thật sự lo lắng, nàng không thèm để ý mình xấu hay đẹp, nhưng để ý rằng Lãnh Dã có ghét bỏ hay không!
Vừa nhắc tới Lãnh Dã, Lăng Vu Đề đã có chút không vui. Tuy Mạnh Hân Đồng là người rất ồn ào, thế nhưng nhân phẩm của nàng ấy cũng vô cùng tốt, Lãnh Dã có tư cách gì ghét bỏ nàng ấy?!
Có thể là do Mạnh Hân Đồng tốt với mình nên Lăng Vu Đề bất giác quy Mạnh Hân Đồng là người nhà, cô biểu hiện có chút bao che: Dựa vào đâu mà một người như ta thích ngươi, ngươi còn ghét bỏ còn không thích!?
"Ngươi thích tên Lãnh Dã kia đến vậy sao?"
Mạnh Hân Đồng muốn nhếch miệng cười nhưng không dám, chỉ có thể miễn cưỡng kìm lại: "Ừm, ta rất thích huynh ấy!"
"Vậy nếu như Lãnh Dã biết trên mặt trên người cô sẽ mang theo những vết tích kia cả đời, cô cảm thấy Lãnh Dã vỗn dĩ còn chưa thích cô sẽ tiếp nhận cô hay không?"
Lời Lăng Vu Đề nói có chút sắc bén, vừa nói xong, Mạnh Phất Sinh ở bên cạnh đã đứng dậy: "Tiểu Vu, không phải nàng nói là Hân Đồng có thể không để lại sẹo hay sao?"
"Ta nói có thể không để lại sẹo mà! Thế nhưng vết tích trên người và trên mặt nàng ấy quá nhiều, không thể lập tức thanh trừ."
"Hơn nữa ta cảm thấy Hân Đồng vừa vặn có thể dùng những vết sẹo trên mặt để kiểm chứng xem ai mới là nam nhân đáng để nàng ấy gửi gắm cả đời!"
Thực ra cô cảm thấy khả năng Lãnh Dã tiếp nhận một Mạnh Hân Đồng đã bị hủy dung thật sự không lớn, dù sao hiện tại Lãnh Dã vẫn chưa có thích Mạnh Hân Đồng.
Ai quy định nam chủ và nữ chủ nhất định phải ở bên nhau!? Nữ chủ ở bên nam phụ cũng có thể rất hạnh phúc mà! Lăng Vu Đề có thể khẳng định rằng Cố Thiên Hạo nhất định sẽ trân trọng Mạnh Hân Đồng như vật báu thế gian!
Mạnh Phất Sinh cảm thấy Lăng Vu Đề nói có lý, nếu Lãnh Dã vì vậy mà ghét bỏ Mạnh Hân Đồng, vậy căn bản nam nhân này không đáng theo đuổi!
Trên mặt Mạnh Hân Đồng xuất hiện tia do dự, nàng cảm thấy mọi người đều có lòng thích cái đẹp, với bộ dạng này của nàng thì nam nhân nào cũng sẽ ghét bỏ nàng mới đúng, đương nhiên Lãnh Dã cũng không ngoại lệ!
Thấy Mạnh Hân Đồng lo lắng, Lăng Vu Đề nhìn nàng, kiên định nói rằng: "Cô phải tin rằng cho dù không có dung mạo xinh đẹp, chỉ cần tấm lòng tốt đẹp thì sẽ luôn có người có thể nhìn thấy điểm tốt đẹp của cô! Không phải tất cả mọi người đều nhìn người dựa vào bề ngoài!"
Đúng là vẻ đẹp ở bề ngoài có thể cộng điểm cho một người, nhưng người có bề ngoài mỹ lệ mà bên trong xấu xí không thể tả thì tốt được đến đâu?
Huống hồ lẽ nào người xấu xí thì không có được ái tình sao? Tất nhiên là có chứ!
"Ừm, Vu Đề nói có đạo lý, vậy... vậy ta thử xem?"
"Đương nhiên phải thử!"
————
Bởi vì trước đó ngày nào Mạnh Hân Đồng cũng bị bỏ thuốc nên nằm trên giường ròng rã một tháng mới khỏe!
Vết thương trên người cùng trên mặt nàng cũng sớm đã kết vảy rồi lại tróc vảy ra, để lại từng vết sẹo nông sâu không đồng nhất.
Lăng Vu Đề đã chuẩn bị thuốc mỡ trừ sẹo kỹ càng, mà Mạnh Hân Đồng cũng bắt đầu dùng trên người, còn vết tích trên mặt lại tùy ý để nó đan xen ở đó.
Thấy thời cơ gần đến, Lăng Vu Đề dẫn Mạnh Hân Đồng tới phủ Ngự Kiếm sơn trang tìm Lãnh Dã.
Mạnh Hân Đồng đội mũ có rèm che đứng trước cổng phủ Ngự Kiếm sơn trang, nàng nắm lấy tay Lăng Vu Đề thật chặt, lòng bàn tay đổ mổ hôi.
Lăng Vu Đề bĩu môi: "Cô làm gì đấy?!"
"Ta... Vu Đề, ta hồi hộp quá! Còn hồi hộp hơn cả khi ta nói với a Dã là ta thích huynh ấy..."
Lăng Vu Đề: O__O "... Ta nhìn ra rồi!
Chỉ chốc lát sau thì có gia đinh đi ra: "Hai vị cô nương, trang chủ cho mời."
Lăng Vu Đề gật đầu, lôi Mạnh Hân Đồng đột nhiên không chịu đi vào bên trong.
Đi vào đại sảnh, Mạnh Hân Đồng buông tay Lăng Vu Đề ra, si mê nhìn nam tử mặc cẩm bào xanh ngọc, đứng quay lưng về phía các nàng.
"A Dã!" Mạnh Hân Đồng có chút kích động gọi Lãnh Dã một tiếng, mấy tháng không gặp, nỗi nhớ nhung tựa như thủy triều!
Lãnh Dã xoay người lại, hắn nhìn Lăng Vu Đề ở một bên trước sau đó mới nhìn Mạnh Hân Đồng.
Nàng ấy đội mũ rèm hồng nhạt duy mũ, không thấy rõ mặt.
Khom lưng ôm quyền với Mạnh Hân Đồng, Lãnh Dã áy náy mở lời: "Cho dù kẻ ở trong thân thể biểu muội ta không phải là muội ấy, nhưng tất cả nguyên nhân bắt nguồn từ ta. Dẫn đến việc Mạnh cô nương phải chịu thương tổn, Lãnh mỗ vẫn phải nói lời xin lỗi!"
Hắn biết được việc Mạnh Hân Đồng bị Lý Tiên Dao giả nhốt lại dằn vặt, cũng biết việc Mạnh Hân Đồng bị hủy dung nên y nói lời xin lỗi.
Thực ra sau khi Lãnh Dã biết được chân tướng, y cũng muốn phải xin lỗi trước mặt Mạnh Hân Đồng, nhưng căn bản là y không gặp được Mạnh Hân Đồng. Y cũng không thể làm gì khác hơn là cách ngày sai người đưa thuốc bổ gì đấy qua.
Nghe vậy, Mạnh Hân Đồng lắc đầu: "Không, không liên quan đến a Dã, là con quỷ kia nham hiểm quá mức!" Nói, nàng còn tiến về phía Lãnh Dã hai bước.
Lăng Vu Đề thấy Lãnh Dã bất giác lui về phía sau môt bước, mím môi, cô kêu Mạnh Hân Đồng một tiếng: "Cô tháo mũ xuống tâm sự với Lãnh trang chủ, ta ở ngoài phủ chờ cô!"
Nói xong, Lăng Vu Đề lập tức hư hóa thân thể bay ra phủ Ngự Kiếm sơn trang, sau đó ngồi trên sư tử đá cạnh cổng ngồi chờ Mạnh Hân Đồng đi ra.
Cũng không biết Lãnh Dã và Mạnh Hân Đồng nói gì, lúc Mạnh Hân Đồng đi ra cũng không đội mũ che, vết sẹo sữ tợn trên mặt nàng khiến mấy hạ nhân kia sợ đến nỗi không dám nói lời nào, người nào nhát gan thì trực tiếp sợ đến độ thét lên là có ma!
Mạnh Hân Đồng vẫn đang khóc, lẳng lặng khóc lóc.
Lăng Vu Đề kéo cánh tay nàng lại, cau mày: "Hân Đồng, sao rồi?"
Trông dáng vẻ của Mạnh Hân Đồng, Lăng Vu Đề cũng biết chắc là không tốt lắm!
Mạnh Hân Đồng nhìn thấy Lăng Vu Đề rồi lập tức ôm cô òa khóc.
Thế là trước cổng phủ Ngự Kiếm sơn trang xuất hiện một nữ tử có bề ngoài vô cùng xấu xí, kỳ quặc ôm không khí khóc bù lu bù loa!
Lăng Vu Đề hơi ngẩn người, sau đó đưa tay nhẹ nhàng vỗ bờ vai nàng.
Mạnh Hân Đồng vừa thấy Lăng Vu Đề thì đã rất vui vẻ, nàng lên tiếng cười nhưng đụng phải vết thương trên mặt, đau đến nỗi hít hà một hơi.
"Cô đừng cười, chờ vết thương khỏi rồi cười đi, khoảng thời gian này cô nhịn một chút trước đã! Động tác trên mặt đừng lớn như vậy. Cũng ít lời hơn một ít!" Để cho lỗ tai cô yên tĩnh mấy ngày!
Nghe Lăng Vu Đề "quan tâm" mình, trong lòng Mạnh Hân Đồng trong lòng ngọt ngào lắm, nàng ấy ừ một tiếng, động tác trên mặt không dám quá lớn.
"Cảm ơn Vu Đề, tỷ cũng không biết đâu, khi ta mở mắt ra nhìn thấy tỷ, trên người tỷ cứ như phát sáng vậy, đẹp cực kỳ!"
"Vào lúc ấy, ta cảm thấy tỷ tựa như tiên nữ, vô cùng thần kỳ tìm được ta, cứu ta ra ngoài!"
Lăng Vu Đề:... Lại lôi tiên nữ đến rồi...
À không đúng, không phải cô đã bào nàng ấy đừng nói nhiều như vậy hay sao?
Đáng tiếc Mạnh Hân Đồng chỉ nhớ là không nên cười, vẫn không bớt lời đi: "Vu Đề, ta biết mặt ta bị thương rất nghiêm trọng, ta sẽ bị hủy dung sao?"
"Không..." Không hủy dung.
"Cũng không biết a Dã nhìn thấy ta xấu rồi, có thể ghét bỏ ta hay không đây?" Mạnh Hân Đồng thật sự lo lắng, nàng không thèm để ý mình xấu hay đẹp, nhưng để ý rằng Lãnh Dã có ghét bỏ hay không!
Vừa nhắc tới Lãnh Dã, Lăng Vu Đề đã có chút không vui. Tuy Mạnh Hân Đồng là người rất ồn ào, thế nhưng nhân phẩm của nàng ấy cũng vô cùng tốt, Lãnh Dã có tư cách gì ghét bỏ nàng ấy?!
Có thể là do Mạnh Hân Đồng tốt với mình nên Lăng Vu Đề bất giác quy Mạnh Hân Đồng là người nhà, cô biểu hiện có chút bao che: Dựa vào đâu mà một người như ta thích ngươi, ngươi còn ghét bỏ còn không thích!?
"Ngươi thích tên Lãnh Dã kia đến vậy sao?"
Mạnh Hân Đồng muốn nhếch miệng cười nhưng không dám, chỉ có thể miễn cưỡng kìm lại: "Ừm, ta rất thích huynh ấy!"
"Vậy nếu như Lãnh Dã biết trên mặt trên người cô sẽ mang theo những vết tích kia cả đời, cô cảm thấy Lãnh Dã vỗn dĩ còn chưa thích cô sẽ tiếp nhận cô hay không?"
Lời Lăng Vu Đề nói có chút sắc bén, vừa nói xong, Mạnh Phất Sinh ở bên cạnh đã đứng dậy: "Tiểu Vu, không phải nàng nói là Hân Đồng có thể không để lại sẹo hay sao?"
"Ta nói có thể không để lại sẹo mà! Thế nhưng vết tích trên người và trên mặt nàng ấy quá nhiều, không thể lập tức thanh trừ."
"Hơn nữa ta cảm thấy Hân Đồng vừa vặn có thể dùng những vết sẹo trên mặt để kiểm chứng xem ai mới là nam nhân đáng để nàng ấy gửi gắm cả đời!"
Thực ra cô cảm thấy khả năng Lãnh Dã tiếp nhận một Mạnh Hân Đồng đã bị hủy dung thật sự không lớn, dù sao hiện tại Lãnh Dã vẫn chưa có thích Mạnh Hân Đồng.
Ai quy định nam chủ và nữ chủ nhất định phải ở bên nhau!? Nữ chủ ở bên nam phụ cũng có thể rất hạnh phúc mà! Lăng Vu Đề có thể khẳng định rằng Cố Thiên Hạo nhất định sẽ trân trọng Mạnh Hân Đồng như vật báu thế gian!
Mạnh Phất Sinh cảm thấy Lăng Vu Đề nói có lý, nếu Lãnh Dã vì vậy mà ghét bỏ Mạnh Hân Đồng, vậy căn bản nam nhân này không đáng theo đuổi!
Trên mặt Mạnh Hân Đồng xuất hiện tia do dự, nàng cảm thấy mọi người đều có lòng thích cái đẹp, với bộ dạng này của nàng thì nam nhân nào cũng sẽ ghét bỏ nàng mới đúng, đương nhiên Lãnh Dã cũng không ngoại lệ!
Thấy Mạnh Hân Đồng lo lắng, Lăng Vu Đề nhìn nàng, kiên định nói rằng: "Cô phải tin rằng cho dù không có dung mạo xinh đẹp, chỉ cần tấm lòng tốt đẹp thì sẽ luôn có người có thể nhìn thấy điểm tốt đẹp của cô! Không phải tất cả mọi người đều nhìn người dựa vào bề ngoài!"
Đúng là vẻ đẹp ở bề ngoài có thể cộng điểm cho một người, nhưng người có bề ngoài mỹ lệ mà bên trong xấu xí không thể tả thì tốt được đến đâu?
Huống hồ lẽ nào người xấu xí thì không có được ái tình sao? Tất nhiên là có chứ!
"Ừm, Vu Đề nói có đạo lý, vậy... vậy ta thử xem?"
"Đương nhiên phải thử!"
————
Bởi vì trước đó ngày nào Mạnh Hân Đồng cũng bị bỏ thuốc nên nằm trên giường ròng rã một tháng mới khỏe!
Vết thương trên người cùng trên mặt nàng cũng sớm đã kết vảy rồi lại tróc vảy ra, để lại từng vết sẹo nông sâu không đồng nhất.
Lăng Vu Đề đã chuẩn bị thuốc mỡ trừ sẹo kỹ càng, mà Mạnh Hân Đồng cũng bắt đầu dùng trên người, còn vết tích trên mặt lại tùy ý để nó đan xen ở đó.
Thấy thời cơ gần đến, Lăng Vu Đề dẫn Mạnh Hân Đồng tới phủ Ngự Kiếm sơn trang tìm Lãnh Dã.
Mạnh Hân Đồng đội mũ có rèm che đứng trước cổng phủ Ngự Kiếm sơn trang, nàng nắm lấy tay Lăng Vu Đề thật chặt, lòng bàn tay đổ mổ hôi.
Lăng Vu Đề bĩu môi: "Cô làm gì đấy?!"
"Ta... Vu Đề, ta hồi hộp quá! Còn hồi hộp hơn cả khi ta nói với a Dã là ta thích huynh ấy..."
Lăng Vu Đề: O__O "... Ta nhìn ra rồi!
Chỉ chốc lát sau thì có gia đinh đi ra: "Hai vị cô nương, trang chủ cho mời."
Lăng Vu Đề gật đầu, lôi Mạnh Hân Đồng đột nhiên không chịu đi vào bên trong.
Đi vào đại sảnh, Mạnh Hân Đồng buông tay Lăng Vu Đề ra, si mê nhìn nam tử mặc cẩm bào xanh ngọc, đứng quay lưng về phía các nàng.
"A Dã!" Mạnh Hân Đồng có chút kích động gọi Lãnh Dã một tiếng, mấy tháng không gặp, nỗi nhớ nhung tựa như thủy triều!
Lãnh Dã xoay người lại, hắn nhìn Lăng Vu Đề ở một bên trước sau đó mới nhìn Mạnh Hân Đồng.
Nàng ấy đội mũ rèm hồng nhạt duy mũ, không thấy rõ mặt.
Khom lưng ôm quyền với Mạnh Hân Đồng, Lãnh Dã áy náy mở lời: "Cho dù kẻ ở trong thân thể biểu muội ta không phải là muội ấy, nhưng tất cả nguyên nhân bắt nguồn từ ta. Dẫn đến việc Mạnh cô nương phải chịu thương tổn, Lãnh mỗ vẫn phải nói lời xin lỗi!"
Hắn biết được việc Mạnh Hân Đồng bị Lý Tiên Dao giả nhốt lại dằn vặt, cũng biết việc Mạnh Hân Đồng bị hủy dung nên y nói lời xin lỗi.
Thực ra sau khi Lãnh Dã biết được chân tướng, y cũng muốn phải xin lỗi trước mặt Mạnh Hân Đồng, nhưng căn bản là y không gặp được Mạnh Hân Đồng. Y cũng không thể làm gì khác hơn là cách ngày sai người đưa thuốc bổ gì đấy qua.
Nghe vậy, Mạnh Hân Đồng lắc đầu: "Không, không liên quan đến a Dã, là con quỷ kia nham hiểm quá mức!" Nói, nàng còn tiến về phía Lãnh Dã hai bước.
Lăng Vu Đề thấy Lãnh Dã bất giác lui về phía sau môt bước, mím môi, cô kêu Mạnh Hân Đồng một tiếng: "Cô tháo mũ xuống tâm sự với Lãnh trang chủ, ta ở ngoài phủ chờ cô!"
Nói xong, Lăng Vu Đề lập tức hư hóa thân thể bay ra phủ Ngự Kiếm sơn trang, sau đó ngồi trên sư tử đá cạnh cổng ngồi chờ Mạnh Hân Đồng đi ra.
Cũng không biết Lãnh Dã và Mạnh Hân Đồng nói gì, lúc Mạnh Hân Đồng đi ra cũng không đội mũ che, vết sẹo sữ tợn trên mặt nàng khiến mấy hạ nhân kia sợ đến nỗi không dám nói lời nào, người nào nhát gan thì trực tiếp sợ đến độ thét lên là có ma!
Mạnh Hân Đồng vẫn đang khóc, lẳng lặng khóc lóc.
Lăng Vu Đề kéo cánh tay nàng lại, cau mày: "Hân Đồng, sao rồi?"
Trông dáng vẻ của Mạnh Hân Đồng, Lăng Vu Đề cũng biết chắc là không tốt lắm!
Mạnh Hân Đồng nhìn thấy Lăng Vu Đề rồi lập tức ôm cô òa khóc.
Thế là trước cổng phủ Ngự Kiếm sơn trang xuất hiện một nữ tử có bề ngoài vô cùng xấu xí, kỳ quặc ôm không khí khóc bù lu bù loa!
Lăng Vu Đề hơi ngẩn người, sau đó đưa tay nhẹ nhàng vỗ bờ vai nàng.
/477
|