Edit: Nhật
Beta: Aya Shinta
Bên trong nhà kho rất yên lặng, đại khái qua nửa phút thì trong đó mới có tiếng đồ vật di chuyển, lại thêm khoảng hai phút nữa, cửa nhà kho "cạch" một tiếng mở ra.
Lăng Vu Đề vừa đẩy cửa ra chuẩn bị đi vào, có một người còn nhanh hơn cô!
Mà cái người đó là Quý An Hàn!
Âm thầm kêu một tiếng không xong, Lăng Vu Đề vội vàng đi vào trong, không có để ý Trịnh Vũ Hiên cũng đi theo vào nhà kho.
Tử Mạt Nhi yếu ớt chống người nửa ngồi lên đất, môi cô ấy đã trắng nhợt bắt đầu tróc da, ngay cả trên da cũng bắt đầu xuất hiện dấu vết khô nứt rất nhỏ. Cái đuôi cá màu tím vô lực đặt ở chỗ đó.
Lúc nhìn thấy người đi vào đầu tiên là Quý An Hàn chứ không phải là Lăng Vu Đề, Tử Mạt Nhi muốn giấu đuôi cá của mình. Nhưng đuôi cá lộ ra rõ ràng như vậy, Quý An Hàn liếc cái là thấy rồi!
Anh mở to mắt nhìn, Quý An Hàn luôn khống chế tốt nét mặt của mình lại không dám tin cảnh tượng mình đã nhìn thấy được.
Đó là... đuôi cá sao?!
Lăng Vu Đề nhìn thấy Tử Mạt Nhi đã thở thoi thóp đến nỗi không còn sức để trốn nữa thì vội vàng đeo dây chuyền lên cho cô ấy, sau đó dùng thần chú nhỏ chữa khỏi cho cô ấy.
Đuôi cá lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được biến thành hai chân thon dài trắng nõn, không khác gì con người! Vừa may Tử Mạt Nhi mặc váy dài cho nên không có bị lộ ra chỗ kín.
Tử Mạt Nhi che mặt mình, không dám đối mặt nhìn Quý An Hàn. Cô ấy không ngờ được Quý An Hàn sẽ vào đây, càng không ngờ được anh thấy đuôi cá của cô ấy!
Bây giờ, bây giờ phải làm sao?
Lăng Vu Đề vỗ trán của mình, có hơi bất đắc dĩ nói: "Nếu anh nhìn thấy rồi, vậy anh giúp đưa Tử Mạt Nhi ra biển, bây giờ cô ấy rất cần nước biển để khôi phục sức khỏe."
Quý An Hàn quơ người, không do dự nhiều, anh cúi người bế Tử Mạt Nhi lên.
Tử Mạt Nhi vẫn che mặt mình, không dám nhìn anh.
Quý An Hàn tốt xấu gì cũng là nam chủ nên vẫn còn có khả năng chịu đựng! Mặc dù trong lòng vẫn còn khiếp sợ, nhưng anh vẫn có thể khống chế.
Anh quay đầu lại nhìn Lăng Vu Đề, hỏi cô: "Chỉ cần đưa cô ấy vào trong biển là được rồi sao?"
"Phải." Lăng Vu Đề gật đầu.
Quý An Hàn mím môi, rũ mắt nhìn Tử Mạt Nhi, anh khẽ nói một tiếng: "Đừng sợ, anh sẽ đưa em ra biển."
Nói xong, anh đưa Tử Mạt Nhi đi.
Nhìn thấy biểu hiện của nam chủ như vậy, Lăng Vu Đề rất hài lòng.
Ít ra, anh ta không có sợ bỏ chạy, càng không có mất khống chế hỏi: "Tại sao em không phải là người? Em rốt cuộc là thứ gì?"
Người như vậy mới là nam chủ chứ!
Đưa tay lên lau trán không có đổ mồ hôi, Lăng Vu Đề thở dài nhẹ nhõm xoay người chuẩn bị đi ra.
Lúc này nhìn thấy Trịnh Vũ Hiên nhìn cô đầy thăm dò, Lăng Vu Đề giật giật khóe môi muốn cười với anh, lại không cười nổi.
"Tử Mạt Nhi là cái gì? Em là cái gì?" Giọng điệu của Trịnh Vũ Hiên nghe ra vô cùng bình tĩnh, là sự bình tĩnh mà Lăng Vu Đề chưa từng nghe thấy.
"A Hiên, ở đây không thích hợp nói đến mấy chuyện này..." Lần này đổi lại là Lăng Vu Đề còn chưa kịp phản ứng, Trịnh Vũ Hiên đã kéo cánh tay cô đi ra ngoài.
Anh bước đi rất nhanh, Lăng Vu Đề phải chạy mới đuổi kịp.
Không ngừng bước, trực tiếp ra khỏi biệt thự trên núi Cẩm Huy, anh kéo Lăng Vu Đề đến cửa ghế phụ, sau đó mở cửa đẩy cô vào xe rồi đóng cửa lại.
Cả người Lăng Vu Đề ướt nhẹp, tóc dài không ngừng nhiễu nước, cô cẩn thận từng li từng tí nhìn Trịnh Vũ Hiên quay lại xe, do dự không biết phải mở miệng thế nào.
"Nói đi."
Lăng Vu Đề cắn môi dưới, không nói gì.
"Tử Mạt Nhi, là người cá sao?" Nói đến chủng loại người cá này, ngay cả Trịnh Vũ Hiên cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được! Chỉ là trong thế giới thần thoại, thậm chí trong phim khoa học viễn tưởng mới có người cá, vậy mà thật sự tồn tại!
Lăng Vu Đề nhỏ tiếng đáp một chữ "phải" rồi cúi đầu không nói lời nào.
Ngực Trịnh Vũ Hiên phập phồng, anh cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, muốn ổn định một chút.
Sau khi hít thở sâu mấy cái, anh mới mở miệng hỏi: "Vậy em thì sao?" Vì sao lại biết Tử Mạt Nhi là người cá?
Vì sao có thể giúp biến ra chân của con người?
Vì sao lại thích ăn đồ sống như vậy?
Vì sao lại thích ngâm nước biển?
Thực ra ở trong lòng của Trịnh Vũ Hiên đã có đáp án rồi, chỉ là anh hi vọng cái đáp án này có thể do chính miệng cô trả lời anh.
Vươn đầu lưỡi ra liếm bờ môi có hơi khô khốc, Lăng Vu Đề gật đầu: "Em giống Tử Mạt Nhi, đều là người cá."
Nói xong, Lăng Vu Đề khẩn trương chờ đợi Trịnh Vũ Hiên tỏ thái độ. Sau khi biết cô là người cá, anh sẽ thế nào?
Lăng Vu Đề thật sự không muốn để Trịnh Vũ Hiên biết chuyện mình là người cá sớm thế này. Vốn dĩ cô định ít nhất phải để độ hảo cảm lên chín mươi điểm rồi mới nói!
Bây giờ độ hảo cảm mới có tám mươi lăm điểm, có thể không trừ hảo cảm sau khi biết thân phận của mình thì Lăng Vu Đề cảm ơn trời đất rồi!
Ngay sau khi nghe thấy chính miệng Lăng Vu Đề thừa nhận, Trịnh Vũ Hiên cảm thấy bản thân không thể chấp nhận, không thể chấp nhận rằng hai tháng này, người ở chung cùng anh sớm chiều, vậy mà là một người cá!
Anh không nói gì, chỉ khởi động xe, sau đó trở về với tốc độ còn nhanh hơn so với lúc nãy --
Lúc hai người đều đứng trên bãi biển, Trịnh Vũ Hiên mãi không chịu nói chuyện cũng đã mở miệng: "Em đi đi."
"A Hiên..." Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn Trịnh Vũ Hiên.
"Chuyện cá cược lúc trước coi như chưa từng xảy ra, tôi sẽ không nói thân phận thật sự của em và Tử Mạt Nhi cho bất kì ai."
Trịnh Vũ Hiên cảm thấy bản thân mình lúc này cần yên tĩnh một chút, anh không muốn nghe thấy tiếng của Lăng Vu Đề!
Nhìn thấy dáng vẻ quyết tuyệt của Trịnh Vũ Hiên, Lăng Vu Đề do dự một lát nhưng vẫn cất bước đi ra biển.
Trịnh Vũ Hiên luôn nhìn cô, nhìn cô càng đi càng xa, càng đi càng sâu... Sau đó, vì bệnh quáng gà mà anh không thấy bóng cô nữa.
Có lẽ là ảnh hưởng bởi tâm trạng nên trong thấp thoáng, hình như anh nhìn thấy một cái đuôi nổi trên mặt nước, sau đó lại chìm xuống lần nữa --
Sau khi hoàn toàn không còn nhìn thấy bóng dáng của Lăng Vu Đề nữa, Trịnh Vũ Hiên mới nhấc chân đi về tàu Kate.
Sau khi trở về tàu Kate, anh đi tắm rửa rồi mới lên giường nằm. Đầu óc anh bây giờ rất hỗn loạn, lúc là cảnh tượng sống chung với Lăng Vu Đề trong hai tháng này, từng cảnh từng cảnh một, lúc lại là cảnh tượng Tử Mạt Nhi biến thành người cá mới vừa xảy ra.
Sống gần ba mươi năm rồi, anh từ nhỏ lớn lên ở biển, hơn nữa còn lớn lên ở bãi biển này.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày, thế mà anh lại gặp được người cá! Người cá sống sờ sờ, vẫn là người cá có thể biến ra chân của con người!
Chẳng trách vào lần đầu tiên gặp Lăng Vu Đề, cô ấy mặc đồ bơi!
Beta: Aya Shinta
Bên trong nhà kho rất yên lặng, đại khái qua nửa phút thì trong đó mới có tiếng đồ vật di chuyển, lại thêm khoảng hai phút nữa, cửa nhà kho "cạch" một tiếng mở ra.
Lăng Vu Đề vừa đẩy cửa ra chuẩn bị đi vào, có một người còn nhanh hơn cô!
Mà cái người đó là Quý An Hàn!
Âm thầm kêu một tiếng không xong, Lăng Vu Đề vội vàng đi vào trong, không có để ý Trịnh Vũ Hiên cũng đi theo vào nhà kho.
Tử Mạt Nhi yếu ớt chống người nửa ngồi lên đất, môi cô ấy đã trắng nhợt bắt đầu tróc da, ngay cả trên da cũng bắt đầu xuất hiện dấu vết khô nứt rất nhỏ. Cái đuôi cá màu tím vô lực đặt ở chỗ đó.
Lúc nhìn thấy người đi vào đầu tiên là Quý An Hàn chứ không phải là Lăng Vu Đề, Tử Mạt Nhi muốn giấu đuôi cá của mình. Nhưng đuôi cá lộ ra rõ ràng như vậy, Quý An Hàn liếc cái là thấy rồi!
Anh mở to mắt nhìn, Quý An Hàn luôn khống chế tốt nét mặt của mình lại không dám tin cảnh tượng mình đã nhìn thấy được.
Đó là... đuôi cá sao?!
Lăng Vu Đề nhìn thấy Tử Mạt Nhi đã thở thoi thóp đến nỗi không còn sức để trốn nữa thì vội vàng đeo dây chuyền lên cho cô ấy, sau đó dùng thần chú nhỏ chữa khỏi cho cô ấy.
Đuôi cá lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được biến thành hai chân thon dài trắng nõn, không khác gì con người! Vừa may Tử Mạt Nhi mặc váy dài cho nên không có bị lộ ra chỗ kín.
Tử Mạt Nhi che mặt mình, không dám đối mặt nhìn Quý An Hàn. Cô ấy không ngờ được Quý An Hàn sẽ vào đây, càng không ngờ được anh thấy đuôi cá của cô ấy!
Bây giờ, bây giờ phải làm sao?
Lăng Vu Đề vỗ trán của mình, có hơi bất đắc dĩ nói: "Nếu anh nhìn thấy rồi, vậy anh giúp đưa Tử Mạt Nhi ra biển, bây giờ cô ấy rất cần nước biển để khôi phục sức khỏe."
Quý An Hàn quơ người, không do dự nhiều, anh cúi người bế Tử Mạt Nhi lên.
Tử Mạt Nhi vẫn che mặt mình, không dám nhìn anh.
Quý An Hàn tốt xấu gì cũng là nam chủ nên vẫn còn có khả năng chịu đựng! Mặc dù trong lòng vẫn còn khiếp sợ, nhưng anh vẫn có thể khống chế.
Anh quay đầu lại nhìn Lăng Vu Đề, hỏi cô: "Chỉ cần đưa cô ấy vào trong biển là được rồi sao?"
"Phải." Lăng Vu Đề gật đầu.
Quý An Hàn mím môi, rũ mắt nhìn Tử Mạt Nhi, anh khẽ nói một tiếng: "Đừng sợ, anh sẽ đưa em ra biển."
Nói xong, anh đưa Tử Mạt Nhi đi.
Nhìn thấy biểu hiện của nam chủ như vậy, Lăng Vu Đề rất hài lòng.
Ít ra, anh ta không có sợ bỏ chạy, càng không có mất khống chế hỏi: "Tại sao em không phải là người? Em rốt cuộc là thứ gì?"
Người như vậy mới là nam chủ chứ!
Đưa tay lên lau trán không có đổ mồ hôi, Lăng Vu Đề thở dài nhẹ nhõm xoay người chuẩn bị đi ra.
Lúc này nhìn thấy Trịnh Vũ Hiên nhìn cô đầy thăm dò, Lăng Vu Đề giật giật khóe môi muốn cười với anh, lại không cười nổi.
"Tử Mạt Nhi là cái gì? Em là cái gì?" Giọng điệu của Trịnh Vũ Hiên nghe ra vô cùng bình tĩnh, là sự bình tĩnh mà Lăng Vu Đề chưa từng nghe thấy.
"A Hiên, ở đây không thích hợp nói đến mấy chuyện này..." Lần này đổi lại là Lăng Vu Đề còn chưa kịp phản ứng, Trịnh Vũ Hiên đã kéo cánh tay cô đi ra ngoài.
Anh bước đi rất nhanh, Lăng Vu Đề phải chạy mới đuổi kịp.
Không ngừng bước, trực tiếp ra khỏi biệt thự trên núi Cẩm Huy, anh kéo Lăng Vu Đề đến cửa ghế phụ, sau đó mở cửa đẩy cô vào xe rồi đóng cửa lại.
Cả người Lăng Vu Đề ướt nhẹp, tóc dài không ngừng nhiễu nước, cô cẩn thận từng li từng tí nhìn Trịnh Vũ Hiên quay lại xe, do dự không biết phải mở miệng thế nào.
"Nói đi."
Lăng Vu Đề cắn môi dưới, không nói gì.
"Tử Mạt Nhi, là người cá sao?" Nói đến chủng loại người cá này, ngay cả Trịnh Vũ Hiên cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được! Chỉ là trong thế giới thần thoại, thậm chí trong phim khoa học viễn tưởng mới có người cá, vậy mà thật sự tồn tại!
Lăng Vu Đề nhỏ tiếng đáp một chữ "phải" rồi cúi đầu không nói lời nào.
Ngực Trịnh Vũ Hiên phập phồng, anh cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, muốn ổn định một chút.
Sau khi hít thở sâu mấy cái, anh mới mở miệng hỏi: "Vậy em thì sao?" Vì sao lại biết Tử Mạt Nhi là người cá?
Vì sao có thể giúp biến ra chân của con người?
Vì sao lại thích ăn đồ sống như vậy?
Vì sao lại thích ngâm nước biển?
Thực ra ở trong lòng của Trịnh Vũ Hiên đã có đáp án rồi, chỉ là anh hi vọng cái đáp án này có thể do chính miệng cô trả lời anh.
Vươn đầu lưỡi ra liếm bờ môi có hơi khô khốc, Lăng Vu Đề gật đầu: "Em giống Tử Mạt Nhi, đều là người cá."
Nói xong, Lăng Vu Đề khẩn trương chờ đợi Trịnh Vũ Hiên tỏ thái độ. Sau khi biết cô là người cá, anh sẽ thế nào?
Lăng Vu Đề thật sự không muốn để Trịnh Vũ Hiên biết chuyện mình là người cá sớm thế này. Vốn dĩ cô định ít nhất phải để độ hảo cảm lên chín mươi điểm rồi mới nói!
Bây giờ độ hảo cảm mới có tám mươi lăm điểm, có thể không trừ hảo cảm sau khi biết thân phận của mình thì Lăng Vu Đề cảm ơn trời đất rồi!
Ngay sau khi nghe thấy chính miệng Lăng Vu Đề thừa nhận, Trịnh Vũ Hiên cảm thấy bản thân không thể chấp nhận, không thể chấp nhận rằng hai tháng này, người ở chung cùng anh sớm chiều, vậy mà là một người cá!
Anh không nói gì, chỉ khởi động xe, sau đó trở về với tốc độ còn nhanh hơn so với lúc nãy --
Lúc hai người đều đứng trên bãi biển, Trịnh Vũ Hiên mãi không chịu nói chuyện cũng đã mở miệng: "Em đi đi."
"A Hiên..." Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn Trịnh Vũ Hiên.
"Chuyện cá cược lúc trước coi như chưa từng xảy ra, tôi sẽ không nói thân phận thật sự của em và Tử Mạt Nhi cho bất kì ai."
Trịnh Vũ Hiên cảm thấy bản thân mình lúc này cần yên tĩnh một chút, anh không muốn nghe thấy tiếng của Lăng Vu Đề!
Nhìn thấy dáng vẻ quyết tuyệt của Trịnh Vũ Hiên, Lăng Vu Đề do dự một lát nhưng vẫn cất bước đi ra biển.
Trịnh Vũ Hiên luôn nhìn cô, nhìn cô càng đi càng xa, càng đi càng sâu... Sau đó, vì bệnh quáng gà mà anh không thấy bóng cô nữa.
Có lẽ là ảnh hưởng bởi tâm trạng nên trong thấp thoáng, hình như anh nhìn thấy một cái đuôi nổi trên mặt nước, sau đó lại chìm xuống lần nữa --
Sau khi hoàn toàn không còn nhìn thấy bóng dáng của Lăng Vu Đề nữa, Trịnh Vũ Hiên mới nhấc chân đi về tàu Kate.
Sau khi trở về tàu Kate, anh đi tắm rửa rồi mới lên giường nằm. Đầu óc anh bây giờ rất hỗn loạn, lúc là cảnh tượng sống chung với Lăng Vu Đề trong hai tháng này, từng cảnh từng cảnh một, lúc lại là cảnh tượng Tử Mạt Nhi biến thành người cá mới vừa xảy ra.
Sống gần ba mươi năm rồi, anh từ nhỏ lớn lên ở biển, hơn nữa còn lớn lên ở bãi biển này.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày, thế mà anh lại gặp được người cá! Người cá sống sờ sờ, vẫn là người cá có thể biến ra chân của con người!
Chẳng trách vào lần đầu tiên gặp Lăng Vu Đề, cô ấy mặc đồ bơi!
/477
|