Edit: Nhật
Beta: Aya Shinta
Tử Mạt Nhi do dự một lát, viết lên ipad hai chữ: "Giọng nói."
"Vì vậy nên em mới không thể lên tiếng nói chuyện phải không?"
Tử Mạt Nhi gật đầu.
Quý An Hàn chau mày, thì ra Tử Mạt Nhi không phải là người câm, mà là dùng giọng nói để trả giá biến ra đôi chân!
Vậy: "Vì sao thà trở thành người câm cũng muốn biến ra đôi chân để vào đất liền?"
Tử Mạt Nhi đỏ mặt, hơi ngượng ngùng cúi đầu. Sau một hồi, cô mới viết lên ipad một đoạn dài, không ít chữ sai lỗi chính tả.
Ý đại khái chính là: Từng có một thời gian vì rất tò mò về đất liền cho nên vào buổi tối, Tử Mạt Nhi thường thường bơi lên mặt nước nhìn thử.
Một buổi tối vào mười hai năm trước, cô bơi lên mặt nước giống như mọi ngày. Đúng lúc nhìn thấy có hai người đàn ông lén lút khiêng một cái bao tải đi về phía biển.
Cô sợ sẽ bị phát hiện, trốn sâu dưới nước.
Đại khái trôi qua mười phút, cô nghe thấy một tiếng "tùm", cái bao tải đó bị vứt vào trong biển.
Cô vô cùng tò mò theo bao tải chìm xuống, lúc nhìn thấy bao tải nhúc nhích, Tử Mạt Nhi bị hù sợ.
Ý thức được có thể trong bao tải có một sinh mạng đang còn sống, Tử Mạt Nhi cả vội cởi dây cột chặt bao tải ra.
Sau khi tháo dây thừng ra, Tử Mạt Nhi mới nhìn thấy bên trong bao tải là một bé trai thoạt nhìn mười bốn tuổi mười lăm tuổi.
Vì đứa trẻ đó bị ngạt nước quá lâu nên đã chìm vào hôn mê. Tử Mạt Nhi không nghĩ nhiều, đưa đứa bé bơi lên mặt nước trước.
Cô mang đứa bé lên bãi cát, nhưng do bản thân không biết sơ cứu nên chỉ có thể ở một bên khẩn trương trông coi đứa trẻ.
Tử Mạt Nhi nhẹ nhàng vỗ vào mặt cậu bé, nhẹ giọng gọi cậu, hi vọng đứa bé có thể tỉnh lại được.
Sau đó đứa trẻ mở mắt ra, Tử Mạt Nhi vội vàng trốn đi.
Cô nhìn thấy đứa trẻ mờ mịt ngồi dậy, sau đó nhìn xung quanh rồi bỗng nhiên khóc lớn, Tử Mạt Nhi luôn trốn ở chỗ tối, mãi đến khi đứa trẻ tự mình rời đi.
Mười hai năm sau, lúc Tử Mạt Nhi lại đến bờ biển đó, cô phát hiện bên cạnh bãi biển có xây một ngôi nhà gỗ rất đẹp, mà trong ngôi nhà gỗ thường sẽ xuất hiện một phiên bản trưởng thành của cậu nhóc.
Người đó, chính là Quý An Hàn!
Tử Mạt Nhi viết xong thì cùng lúc đó, Quý An Hàn cũng đọc xong.
Anh khiếp sợ không nói nên lời, buổi tối đó vào mười hai năm trước, anh mười lăm tuổi bị cô ruột của mình cho người đánh ngất, sau đó bỏ vào trong bao tải vứt ra biển.
Lúc đó anh nghĩ rằng bản thân chắc chắn sẽ chết, nhưng trong lúc hôn mê anh lại nghe thấy một giọng nói cực kì hay gọi anh tỉnh lại.
Lúc anh mở mắt ra, trong mơ hồ, dường như anh nhìn thấy một bóng dáng màu tím.
Đợi anh tỉnh lại hoàn toàn, bóng dáng đó đã không còn nữa. Sau đó anh sợ hãi khóc lớn một trận rồi mới bỏ đi khỏi bãi cát.
Lúc đó anh luôn cho rằng, mình đã gặp được thiên thần, là thiên thần đã cứu anh.
Thì ra đó không phải là thiên thần, là một người cá xinh đẹp!
Quý An Hàn ôm Tử Mạt Nhi vào lòng một phen, nhẹ giọng nhắc đi nhắc lại bên tai cô: "Cảm ơn em, cảm ơn em!..."
Tử Mạt Nhi khẽ lắc đầu, cô phải vui mừng vì mình đã cứu bạn nhỏ An Hàn vào mười hai năm trước! Nếu không, cô sẽ không thể ở bên anh.
Nhìn thấy hai người ôm nhau, Trịnh Vũ Hiên vốn còn muốn hỏi thêm tin tức liên quan đến Lăng Vu Đề thật biết điều đứng lên đi khỏi, để cho họ có không gian riêng tư.
Sau đó Trịnh Vũ Hiên có hỏi Tử Mạt Nhi, Tử Mạt Nhi tỏ vẻ cô ấy cũng không quá rõ ràng về Lăng Vu Đề.
Vì Lăng Vu Đề là một người rất quái lạ, cô là phù thủy, phù thủy thì đại diện cho tà ác! Vì vậy ngoại trừ lúc cần thiết thì cả tộc người cá sẽ không muốn giao thiệp với cô.
Nhưng Tử Mạt Nhi nói cô ấy tin tưởng bản tính Lăng Vu Đề không xấu xa. Nếu không, cô sẽ không vì một tin nhắn của Tử Mạt Nhi mà lập tức đến cứu cô ấy!
Đúng vậy, nếu như Lăng Vu Đề xấu xa, chắc chắn cô sẽ không quan tâm đến Tử Mạt Nhi.
Suy cho cùng, cô giúp Tử Mạt Nhi biến ra đôi chân thì đã thanh toán xong với cô ấy rồi.
Điều khiến Trịnh Vũ Hiên thắc mắc không hiểu chính là, Tử Mạt Nhi đến đất liền vì Quý An Hàn, vậy Lăng Vu Đề đến đất liền vì cái gì?
Nhớ lại tình cảnh Lăng Vu Đề đến tìm anh, hình như mục đích của cô rất rõ ràng, từ lần đầu đến là tìm anh, sau đó còn đánh cược với anh.
Nhưng Trịnh Vũ Hiên chau mày nghĩ ngợi rất lâu, Tử Mạt Nhi cùng với Quý An Hàn có một cuộc gặp gỡ định mệnh vào mười hai năm trước.
Anh không thể nào nhớ ra lúc nào mà bản thân mình lại có cuộc gặp gỡ định mệnh gì đó với người khác! Anh vô cùng, vô cùng chắc chắn.
Chính vì Trịnh Vũ Hiên quá chắc chắn, cho nên anh mới càng nghi hoặc --
Sau khi Lăng Vu Đề ăn xong, cô tự giác thu dọn mang vào phòng bếp rửa, Trịnh Vũ Hiên nghĩ ngợi một lát rồi cũng theo cô vào phòng bếp.
Lăng Vu Đề biết Trịnh Vũ Hiên cũng đi theo, cô biết Trịnh Vũ Hiên có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cô.
Cho nên trước khi tới, Lăng Vu Đề đã chuẩn bị xong tâm lí.
Nhìn bóng lưng của Lăng Vu Đề, hình như cô rất thích dùng một cây bàn chải răng hoặc là một cây đũa để búi tóc, lúc trước anh mua đồ cột tóc cho cô, cô cũng không thích dùng.
Hít thở sâu mấy cái, Trịnh Vũ Hiên mới lấy hết can đảm nói: "Tử Mạt Nhi nói với tôi, em là phù thủy của tộc người cá."
Lăng Vu Đề dùng khăn lau khô đĩa rồi mới bỏ vào trong tủ, Tử Mạt Nhi nói ra thân phận của cô cũng là chuyện bình thường.
Cô ấy đơn thuần như vậy, lúc cô ấy biết Trịnh Vũ Hiên cũng biết thân phận của cô mà vẫn đồng ý giữ bí mật, chắc chắn cô ấy sẽ biết gì nói đó với Trịnh Vũ Hiên!
Lăng Vu Đề ừ một tiếng, cho là trả lời.
"Mục đích của em khi tiếp cận tôi là gì?" Gian nan nuốt nước bọt, lòng Trịnh Vũ Hiên đột nhiên gấp gáp lên, anh không biết Lăng Vu Đề sẽ trả lời thế nào.
Cũng không biết ở trong lòng mình, hi vọng Lăng Vu Đề sẽ trả lời thế nào.
Lăng Vu Đề không trả lời câu hỏi này của Trịnh Vũ Hiên ngay, mà là quay người qua nhìn anh.
Trên khuôn mặt tinh xảo tuyệt đẹp không có biểu cảm gì, chỉ là cứ nhìn Trịnh Vũ Hiên như vậy thôi.
"Chỗ em ở gần nơi anh thường ra biển đánh cá. Từng có lúc lên mặt biển gặp qua anh, em nghe thấy người của đội đánh cá đó gọi tên anh."
"Sau đó, em liền đến tìm anh."
Câu trả lời của cô rất ngắn gọn, cho Trịnh Vũ Hiên không gian tưởng tượng rất lớn.
Trịnh Vũ Hiên thực sự cũng đang tự mình tưởng tượng rồi. Ý của Lăng Vu Đề là, lúc anh đi ra biển, cô gặp anh rồi thế là vừa gặp đã yêu anh, nên quyết định biến ra hai chân vào đất liền tìm anh!
Vì vậy từ lúc bắt đầu cô đã quấn lấy anh, còn đánh cược với anh nữa!
Sau khi tưởng tượng xong, Trịnh Vũ Hiên cau chặt mày.
Nếu như Lăng Vu Đề là con người, trải qua hai tháng ở cùng nhau, anh chắc chắn sẽ muốn ở bên cạnh cô!
Nhưng cô ấy là người cá! Người cá! Là chủng loài hoàn toàn khác với con người!
Beta: Aya Shinta
Tử Mạt Nhi do dự một lát, viết lên ipad hai chữ: "Giọng nói."
"Vì vậy nên em mới không thể lên tiếng nói chuyện phải không?"
Tử Mạt Nhi gật đầu.
Quý An Hàn chau mày, thì ra Tử Mạt Nhi không phải là người câm, mà là dùng giọng nói để trả giá biến ra đôi chân!
Vậy: "Vì sao thà trở thành người câm cũng muốn biến ra đôi chân để vào đất liền?"
Tử Mạt Nhi đỏ mặt, hơi ngượng ngùng cúi đầu. Sau một hồi, cô mới viết lên ipad một đoạn dài, không ít chữ sai lỗi chính tả.
Ý đại khái chính là: Từng có một thời gian vì rất tò mò về đất liền cho nên vào buổi tối, Tử Mạt Nhi thường thường bơi lên mặt nước nhìn thử.
Một buổi tối vào mười hai năm trước, cô bơi lên mặt nước giống như mọi ngày. Đúng lúc nhìn thấy có hai người đàn ông lén lút khiêng một cái bao tải đi về phía biển.
Cô sợ sẽ bị phát hiện, trốn sâu dưới nước.
Đại khái trôi qua mười phút, cô nghe thấy một tiếng "tùm", cái bao tải đó bị vứt vào trong biển.
Cô vô cùng tò mò theo bao tải chìm xuống, lúc nhìn thấy bao tải nhúc nhích, Tử Mạt Nhi bị hù sợ.
Ý thức được có thể trong bao tải có một sinh mạng đang còn sống, Tử Mạt Nhi cả vội cởi dây cột chặt bao tải ra.
Sau khi tháo dây thừng ra, Tử Mạt Nhi mới nhìn thấy bên trong bao tải là một bé trai thoạt nhìn mười bốn tuổi mười lăm tuổi.
Vì đứa trẻ đó bị ngạt nước quá lâu nên đã chìm vào hôn mê. Tử Mạt Nhi không nghĩ nhiều, đưa đứa bé bơi lên mặt nước trước.
Cô mang đứa bé lên bãi cát, nhưng do bản thân không biết sơ cứu nên chỉ có thể ở một bên khẩn trương trông coi đứa trẻ.
Tử Mạt Nhi nhẹ nhàng vỗ vào mặt cậu bé, nhẹ giọng gọi cậu, hi vọng đứa bé có thể tỉnh lại được.
Sau đó đứa trẻ mở mắt ra, Tử Mạt Nhi vội vàng trốn đi.
Cô nhìn thấy đứa trẻ mờ mịt ngồi dậy, sau đó nhìn xung quanh rồi bỗng nhiên khóc lớn, Tử Mạt Nhi luôn trốn ở chỗ tối, mãi đến khi đứa trẻ tự mình rời đi.
Mười hai năm sau, lúc Tử Mạt Nhi lại đến bờ biển đó, cô phát hiện bên cạnh bãi biển có xây một ngôi nhà gỗ rất đẹp, mà trong ngôi nhà gỗ thường sẽ xuất hiện một phiên bản trưởng thành của cậu nhóc.
Người đó, chính là Quý An Hàn!
Tử Mạt Nhi viết xong thì cùng lúc đó, Quý An Hàn cũng đọc xong.
Anh khiếp sợ không nói nên lời, buổi tối đó vào mười hai năm trước, anh mười lăm tuổi bị cô ruột của mình cho người đánh ngất, sau đó bỏ vào trong bao tải vứt ra biển.
Lúc đó anh nghĩ rằng bản thân chắc chắn sẽ chết, nhưng trong lúc hôn mê anh lại nghe thấy một giọng nói cực kì hay gọi anh tỉnh lại.
Lúc anh mở mắt ra, trong mơ hồ, dường như anh nhìn thấy một bóng dáng màu tím.
Đợi anh tỉnh lại hoàn toàn, bóng dáng đó đã không còn nữa. Sau đó anh sợ hãi khóc lớn một trận rồi mới bỏ đi khỏi bãi cát.
Lúc đó anh luôn cho rằng, mình đã gặp được thiên thần, là thiên thần đã cứu anh.
Thì ra đó không phải là thiên thần, là một người cá xinh đẹp!
Quý An Hàn ôm Tử Mạt Nhi vào lòng một phen, nhẹ giọng nhắc đi nhắc lại bên tai cô: "Cảm ơn em, cảm ơn em!..."
Tử Mạt Nhi khẽ lắc đầu, cô phải vui mừng vì mình đã cứu bạn nhỏ An Hàn vào mười hai năm trước! Nếu không, cô sẽ không thể ở bên anh.
Nhìn thấy hai người ôm nhau, Trịnh Vũ Hiên vốn còn muốn hỏi thêm tin tức liên quan đến Lăng Vu Đề thật biết điều đứng lên đi khỏi, để cho họ có không gian riêng tư.
Sau đó Trịnh Vũ Hiên có hỏi Tử Mạt Nhi, Tử Mạt Nhi tỏ vẻ cô ấy cũng không quá rõ ràng về Lăng Vu Đề.
Vì Lăng Vu Đề là một người rất quái lạ, cô là phù thủy, phù thủy thì đại diện cho tà ác! Vì vậy ngoại trừ lúc cần thiết thì cả tộc người cá sẽ không muốn giao thiệp với cô.
Nhưng Tử Mạt Nhi nói cô ấy tin tưởng bản tính Lăng Vu Đề không xấu xa. Nếu không, cô sẽ không vì một tin nhắn của Tử Mạt Nhi mà lập tức đến cứu cô ấy!
Đúng vậy, nếu như Lăng Vu Đề xấu xa, chắc chắn cô sẽ không quan tâm đến Tử Mạt Nhi.
Suy cho cùng, cô giúp Tử Mạt Nhi biến ra đôi chân thì đã thanh toán xong với cô ấy rồi.
Điều khiến Trịnh Vũ Hiên thắc mắc không hiểu chính là, Tử Mạt Nhi đến đất liền vì Quý An Hàn, vậy Lăng Vu Đề đến đất liền vì cái gì?
Nhớ lại tình cảnh Lăng Vu Đề đến tìm anh, hình như mục đích của cô rất rõ ràng, từ lần đầu đến là tìm anh, sau đó còn đánh cược với anh.
Nhưng Trịnh Vũ Hiên chau mày nghĩ ngợi rất lâu, Tử Mạt Nhi cùng với Quý An Hàn có một cuộc gặp gỡ định mệnh vào mười hai năm trước.
Anh không thể nào nhớ ra lúc nào mà bản thân mình lại có cuộc gặp gỡ định mệnh gì đó với người khác! Anh vô cùng, vô cùng chắc chắn.
Chính vì Trịnh Vũ Hiên quá chắc chắn, cho nên anh mới càng nghi hoặc --
Sau khi Lăng Vu Đề ăn xong, cô tự giác thu dọn mang vào phòng bếp rửa, Trịnh Vũ Hiên nghĩ ngợi một lát rồi cũng theo cô vào phòng bếp.
Lăng Vu Đề biết Trịnh Vũ Hiên cũng đi theo, cô biết Trịnh Vũ Hiên có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cô.
Cho nên trước khi tới, Lăng Vu Đề đã chuẩn bị xong tâm lí.
Nhìn bóng lưng của Lăng Vu Đề, hình như cô rất thích dùng một cây bàn chải răng hoặc là một cây đũa để búi tóc, lúc trước anh mua đồ cột tóc cho cô, cô cũng không thích dùng.
Hít thở sâu mấy cái, Trịnh Vũ Hiên mới lấy hết can đảm nói: "Tử Mạt Nhi nói với tôi, em là phù thủy của tộc người cá."
Lăng Vu Đề dùng khăn lau khô đĩa rồi mới bỏ vào trong tủ, Tử Mạt Nhi nói ra thân phận của cô cũng là chuyện bình thường.
Cô ấy đơn thuần như vậy, lúc cô ấy biết Trịnh Vũ Hiên cũng biết thân phận của cô mà vẫn đồng ý giữ bí mật, chắc chắn cô ấy sẽ biết gì nói đó với Trịnh Vũ Hiên!
Lăng Vu Đề ừ một tiếng, cho là trả lời.
"Mục đích của em khi tiếp cận tôi là gì?" Gian nan nuốt nước bọt, lòng Trịnh Vũ Hiên đột nhiên gấp gáp lên, anh không biết Lăng Vu Đề sẽ trả lời thế nào.
Cũng không biết ở trong lòng mình, hi vọng Lăng Vu Đề sẽ trả lời thế nào.
Lăng Vu Đề không trả lời câu hỏi này của Trịnh Vũ Hiên ngay, mà là quay người qua nhìn anh.
Trên khuôn mặt tinh xảo tuyệt đẹp không có biểu cảm gì, chỉ là cứ nhìn Trịnh Vũ Hiên như vậy thôi.
"Chỗ em ở gần nơi anh thường ra biển đánh cá. Từng có lúc lên mặt biển gặp qua anh, em nghe thấy người của đội đánh cá đó gọi tên anh."
"Sau đó, em liền đến tìm anh."
Câu trả lời của cô rất ngắn gọn, cho Trịnh Vũ Hiên không gian tưởng tượng rất lớn.
Trịnh Vũ Hiên thực sự cũng đang tự mình tưởng tượng rồi. Ý của Lăng Vu Đề là, lúc anh đi ra biển, cô gặp anh rồi thế là vừa gặp đã yêu anh, nên quyết định biến ra hai chân vào đất liền tìm anh!
Vì vậy từ lúc bắt đầu cô đã quấn lấy anh, còn đánh cược với anh nữa!
Sau khi tưởng tượng xong, Trịnh Vũ Hiên cau chặt mày.
Nếu như Lăng Vu Đề là con người, trải qua hai tháng ở cùng nhau, anh chắc chắn sẽ muốn ở bên cạnh cô!
Nhưng cô ấy là người cá! Người cá! Là chủng loài hoàn toàn khác với con người!
/477
|