Edit: Nhật
Beta: Aya Shinta
"Ha ha ha! Tôi sợ lắm đó~ Tổng giám đốc Quý cứ việc làm đi. Tôi một người vô lo, vị kia ở bên cạnh anh vẫn còn cha mẹ chị gái em trai!"
Lăng Vu Đề cảm thấy mình vừa nghe được một câu chuyện thật khôi hài, nam chủ này bị cô bức đến mức lo lắng rồi mới nói ra lời hăm dọa ngu ngốc như vậy!
Thực ra khi nói câu đó ra, Quý An Hàn cũng cảm thấy mình thật ngu ngốc, Lăng Vu Đề độc thân một mình, ngoại trừ Trịnh Vũ Hiên có thể được coi là vướng bận của cô ta ra thì thật sự không có gì vướng bận nữa!
Nếu như anh mang thân phận người cá của Lăng Vu Đề nói ra, vậy thì người chịu tai họa không chỉ có một mình Lăng Vu Đề, mà là toàn bộ chủng tộc người cá!
Trong đó cũng bao gồm Tử Mạt Nhi, cùng với người nhà bạn bè của cô ấy.
Vì vậy, dù có như thế nào đi chăng nữa, anh sẽ không mang thân phận thật sự của Lăng Vu Đề nói cho bất kì người nào.
Cuối cùng hết cách rồi, Quý An Hàn chỉ còn cách cầu cứu Trịnh Vũ Hiên.
Đang sử dụng ipad đọc tin tức thì Trịnh Vũ Hiên nhận được tín hiệu cầu cứu của anh em tốt bắn tới, anh ngước mắt nhìn Quý An Hàn.
Sau đó nghiêng đầu nhìn qua Lăng Vu Đề: "Tiểu Vu..." Thực ra trước đó Lăng Vu Đề có nói qua với anh rồi, về việc Tử Mạt Nhi đi tìm cô thực hiện nguyện vọng, cùng với quy tắc của phù thủy.
Cho nên Trịnh Vũ Hiên cũng không quá muốn giúp Quý An Hàn ép buộc Lăng Vu Đề. Suy cho cùng, so với anh em, anh vẫn để ý đến người yêu hơn!
Đúng vậy, ở trong lòng của Trịnh Vũ Hiên, anh đã xem Lăng Vu Đề trở thành người yêu của mình rồi, mặc dù mặt ngoài anh không thừa nhận!
Lăng Vu Đề nhướng mày, đưa tay vuốt vuốt tóc: "Muốn lấy giọng nói về cũng được thôi, tôi nói rồi, cần phải trả giá thật lớn để đổi lấy! Nhưng mà tôi cũng không thể lấy được thứ gì ở trên người nên vì vậy, tôi chỉ có thể đổi với Tử Mạt Nhi thôi!"
Cô có thể niệm chú nguyền rủa con người, nhưng không thể lấy được bất cứ thứ gì từ con người, cho dù họ tự nguyện!
Lúc nãy cô cợt nhả hoàn toàn chính là để trêu trọc nam chính mà thôi.
Quý An Hàn nói "Không được" cùng lúc với Tử Mạt Nhi gật đầu đồng ý, một người một người cá đúng là ăn ý vô cùng!
Lăng Vu Đề khẽ cười một tiếng: "Vậy cuối cùng là đổi hay không? Tôi như vậy đã là phá lệ rồi đó, chỉ có lần này thôi!"
Quý An Hàn vẫn muốn từ chối, Tử Mạt Nhi đưa tay cản anh.
Cô ấy ngước mắt nhìn Lăng Vu Đề, mỉm cười gật đầu, viết chữ lên ipad, sau đó đưa cho Lăng Vu Đề đọc.
Trên đó viết: Tôi đồng ý dùng tuổi thọ để lấy lại giọng nói của mình.
Sau khi biết tuổi thọ phổ biến của con người, Tử Mạt Nhi biết Quý An Hàn không thể làm bạn bên cô ấy mấy trăm năm như mình nghĩ.
Nếu như vài thập niên sau không còn Quý An Hàn trong cuộc đời mình nữa, thế thì cô ấy sống lâu như vậy cũng có ích gì!
Vì vậy, cô ấy đồng ý dùng tuổi thọ của mình để trao đổi với Lăng Vu Đề.
Đọc đến câu này, nháy mắt Lăng Vu Đề đã hiểu cách nghĩ của Tử Mạt Nhi, cô cảm thấy chủ ý này khá được.
Cô sẽ giảm giá vậy, để cho cô ấy dùng một trăm năm tuổi thọ đổi lại giọng nói của cô ấy là được!
Lăng Vu Đề vừa muốn gật đầu, Quý An Hàn ở bên cạnh giật lấy ipad, nghiêm túc nhìn Tử Mạt Nhi: "Anh không cho phép em dùng tuổi thọ của mình!"
Hai người lại nhìn nhau thâm tình, không coi ai ra gì!
Lăng Vu Đề thực sự cảm thấy mình không chịu nổi nữa! Nhìn qua Trịnh Vũ Hiên cũng đang chán chết một cái, Lăng Vu Đề tiến đến bên tai anh, nghịch ngợm nói một câu: "Có phải chúng ta nên tránh đi hay không?"
"Mặc dù tôi cũng cảm thấy như vậy, nhưng hình như chỗ này là nhà của chúng ta." Trịnh Vũ Hiên cũng phối hợp đáp lại một câu.
Lăng Vu Đề nhạy bén nghe được "nhà của chúng ta" trong lời nói của Trịnh Vũ Hiên, anh dùng là "chúng ta" mà không phải là "tôi".
Xem ra ở trong lòng Trịnh Vũ Hiên, cô đã là người một nhà rồi!
Nam nữ chủ ở bên cạnh không sến súa bao lâu, trong lúc sến súa đã tiến hành trao đổi với nhau, vì vậy đợi đến lúc bọn họ chú ý đến Lăng Vu Đề thì cũng đã quyết định xong.
Vẫn là Quý An Hàn nói trước: "Nếu như dùng tuổi thọ, cô dự định lấy bao nhiêu tuổi thọ của tiểu Tử?"
Vốn dĩ Lăng Vu Đề đã nghĩ là phải lấy bao nhiêu năm, bây giờ Quý An Hàn mở miệng hỏi, cô đương nhiên cũng không nói thách: "Nể mặt anh là bạn quen từ nhỏ của a Hiên, một trăm năm."
Một trăm năm đối với người cá mà nói, không tính là nhiều nhưng cũng không coi là ít!
Quý An Hàn có hơi do dự, Tử Mạt Nhi lại rất sảng khoái gật đầu đồng ý.
"Tôi không có mang giọng của cô theo, cô muốn giao dịch lúc nào?" Lăng Vu Đề hỏi.
"Có thể nhanh chóng trao đổi được không?" Tử Mạt Nhi viết trên ipad.
Nhanh chóng? Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, từ sáng hôm qua cho đến tối hôm nay mưa liên tục chưa có dừng.
Lăng Vu Đề phất tay: "Gấp như vậy làm gì? Đợi hết mưa rồi nói đi!"
Nếu Lăng Vu Đề đã nói như vậy, Tử Mạt Nhi đành phải mếu máo đồng ý.
Trịnh Vũ Hiên giữ Quý An Hàn với Tử Mạt Nhi ở lại ăn cơm. Kể từ lúc biết Tử Mạt Nhi đi mỗi bước đều sẽ rất đau, sau khi mang giày lại càng đau hơn, Quý An Hàn không cho phép Tử Mạt Nhi đi dù chỉ một bước.
Giày càng không cho cô ấy mang, đi đến đâu thì bế đến đó!
Nhìn thấy Quý An Hàn tự mình bế Tử Mạt Nhi đến bàn ăn, Trịnh Vũ Hiên quay đầu nhìn Lăng Vu Đề đang dọn cơm ở trong nhà bếp một cái.
Cô chân trần đạp trên đất, trong miệng còn nhẹ nhàng ngâm nga, lúc anh thấy Lăng Vu Đề bước đi thì trông cô không hề đau đớn chút nào cả.
Lẽ nào, thể chất của cô ấy và Tử Mạt Nhi khác nhau?
Trong lòng thực sự rất tò mò, Trịnh Vũ Hiên đi đến bên cạnh Lăng Vu Đề đang dọn cơm, sau đó hỏi cô: "Chân em không đau sao?"
Đây vẫn là lần đầu Trịnh Vũ Hiên hỏi cô câu này. Quay đầu nhìn nam nữ chính sến rện với nhau, Lăng Vu Đề hiểu liền.
Cô cười với Trịnh Vũ Hiên: "Tạm ổn, em không có đau như Tử Mạt Nhi, đã quen rồi."
Vậy chính là đau rồi! Trong nháy mắt đó, Trịnh Vũ Hiên cảm thấy áy náy đau lòng! Lăng Vu Đề có thể chịu đựng mỗi bước đi đau như dao đâm vì anh, mà lúc trước anh còn tức giận với cô, bắt cô rời đi!
Nếu không phải bên bàn ăn còn có hai người, chắc chắn Trịnh Vũ Hiên sẽ bế Lăng Vu Đề lên.
Sau khi bốn người ăn cơm xong, Quý An Hàn dẫn Tử Mạt Nhi rời đi.
Sau khi thương lượng xong, Tử Mạt Nhi vẫn hi vọng nhanh chóng lấy lại được giọng nói của mình.
Nghĩ rằng trời mưa cũng sẽ không ảnh hưởng đến bọn họ, với lại lúc trời mưa sẽ không có người ở bờ biển. Vì vậy Lăng Vu Đề đồng ý trở về đáy biển để tiến hành giao dịch với Tử Mạt Nhi vào sáng ngày hôm sau.
Buổi tối sau khi tắm xong, Lăng Vu Đề cùng Trịnh Vũ Hiên làm ổ trên sô pha xem phim truyền hình.
Trịnh Vũ Hiên đột nhiên hỏi rằng: "Em cảm thấy Tử Mạt Nhi và Quý An Hàn có tương lai không?"
"Hửm?" Lăng Vu Đề mờ mịt quay đầu qua nhìn thẳng Trịnh Vũ Hiên.
Vẻ mặt anh hơi nghiêm túc, nghiêm túc tới nỗi tia cười bình thường cũng không còn.
Mặc dù không biết vì sao Trịnh Vũ Hiên lại đột nhiên hỏi câu này, Lăng Vu Đề vẫn trả lời đúng sự thật: "Có, hai người họ sẽ có tương lai. Chỉ cần họ đồng ý ở bên nhau là được!"
Mặc dù cốt truyện thay đổi từ lúc nào không hay, có vài tình tiết không xảy ra, nhưng Lăng Vu Đề thấy Quý An Hàn rất quan tâm đến Tử Mạt Nhi.
Beta: Aya Shinta
"Ha ha ha! Tôi sợ lắm đó~ Tổng giám đốc Quý cứ việc làm đi. Tôi một người vô lo, vị kia ở bên cạnh anh vẫn còn cha mẹ chị gái em trai!"
Lăng Vu Đề cảm thấy mình vừa nghe được một câu chuyện thật khôi hài, nam chủ này bị cô bức đến mức lo lắng rồi mới nói ra lời hăm dọa ngu ngốc như vậy!
Thực ra khi nói câu đó ra, Quý An Hàn cũng cảm thấy mình thật ngu ngốc, Lăng Vu Đề độc thân một mình, ngoại trừ Trịnh Vũ Hiên có thể được coi là vướng bận của cô ta ra thì thật sự không có gì vướng bận nữa!
Nếu như anh mang thân phận người cá của Lăng Vu Đề nói ra, vậy thì người chịu tai họa không chỉ có một mình Lăng Vu Đề, mà là toàn bộ chủng tộc người cá!
Trong đó cũng bao gồm Tử Mạt Nhi, cùng với người nhà bạn bè của cô ấy.
Vì vậy, dù có như thế nào đi chăng nữa, anh sẽ không mang thân phận thật sự của Lăng Vu Đề nói cho bất kì người nào.
Cuối cùng hết cách rồi, Quý An Hàn chỉ còn cách cầu cứu Trịnh Vũ Hiên.
Đang sử dụng ipad đọc tin tức thì Trịnh Vũ Hiên nhận được tín hiệu cầu cứu của anh em tốt bắn tới, anh ngước mắt nhìn Quý An Hàn.
Sau đó nghiêng đầu nhìn qua Lăng Vu Đề: "Tiểu Vu..." Thực ra trước đó Lăng Vu Đề có nói qua với anh rồi, về việc Tử Mạt Nhi đi tìm cô thực hiện nguyện vọng, cùng với quy tắc của phù thủy.
Cho nên Trịnh Vũ Hiên cũng không quá muốn giúp Quý An Hàn ép buộc Lăng Vu Đề. Suy cho cùng, so với anh em, anh vẫn để ý đến người yêu hơn!
Đúng vậy, ở trong lòng của Trịnh Vũ Hiên, anh đã xem Lăng Vu Đề trở thành người yêu của mình rồi, mặc dù mặt ngoài anh không thừa nhận!
Lăng Vu Đề nhướng mày, đưa tay vuốt vuốt tóc: "Muốn lấy giọng nói về cũng được thôi, tôi nói rồi, cần phải trả giá thật lớn để đổi lấy! Nhưng mà tôi cũng không thể lấy được thứ gì ở trên người nên vì vậy, tôi chỉ có thể đổi với Tử Mạt Nhi thôi!"
Cô có thể niệm chú nguyền rủa con người, nhưng không thể lấy được bất cứ thứ gì từ con người, cho dù họ tự nguyện!
Lúc nãy cô cợt nhả hoàn toàn chính là để trêu trọc nam chính mà thôi.
Quý An Hàn nói "Không được" cùng lúc với Tử Mạt Nhi gật đầu đồng ý, một người một người cá đúng là ăn ý vô cùng!
Lăng Vu Đề khẽ cười một tiếng: "Vậy cuối cùng là đổi hay không? Tôi như vậy đã là phá lệ rồi đó, chỉ có lần này thôi!"
Quý An Hàn vẫn muốn từ chối, Tử Mạt Nhi đưa tay cản anh.
Cô ấy ngước mắt nhìn Lăng Vu Đề, mỉm cười gật đầu, viết chữ lên ipad, sau đó đưa cho Lăng Vu Đề đọc.
Trên đó viết: Tôi đồng ý dùng tuổi thọ để lấy lại giọng nói của mình.
Sau khi biết tuổi thọ phổ biến của con người, Tử Mạt Nhi biết Quý An Hàn không thể làm bạn bên cô ấy mấy trăm năm như mình nghĩ.
Nếu như vài thập niên sau không còn Quý An Hàn trong cuộc đời mình nữa, thế thì cô ấy sống lâu như vậy cũng có ích gì!
Vì vậy, cô ấy đồng ý dùng tuổi thọ của mình để trao đổi với Lăng Vu Đề.
Đọc đến câu này, nháy mắt Lăng Vu Đề đã hiểu cách nghĩ của Tử Mạt Nhi, cô cảm thấy chủ ý này khá được.
Cô sẽ giảm giá vậy, để cho cô ấy dùng một trăm năm tuổi thọ đổi lại giọng nói của cô ấy là được!
Lăng Vu Đề vừa muốn gật đầu, Quý An Hàn ở bên cạnh giật lấy ipad, nghiêm túc nhìn Tử Mạt Nhi: "Anh không cho phép em dùng tuổi thọ của mình!"
Hai người lại nhìn nhau thâm tình, không coi ai ra gì!
Lăng Vu Đề thực sự cảm thấy mình không chịu nổi nữa! Nhìn qua Trịnh Vũ Hiên cũng đang chán chết một cái, Lăng Vu Đề tiến đến bên tai anh, nghịch ngợm nói một câu: "Có phải chúng ta nên tránh đi hay không?"
"Mặc dù tôi cũng cảm thấy như vậy, nhưng hình như chỗ này là nhà của chúng ta." Trịnh Vũ Hiên cũng phối hợp đáp lại một câu.
Lăng Vu Đề nhạy bén nghe được "nhà của chúng ta" trong lời nói của Trịnh Vũ Hiên, anh dùng là "chúng ta" mà không phải là "tôi".
Xem ra ở trong lòng Trịnh Vũ Hiên, cô đã là người một nhà rồi!
Nam nữ chủ ở bên cạnh không sến súa bao lâu, trong lúc sến súa đã tiến hành trao đổi với nhau, vì vậy đợi đến lúc bọn họ chú ý đến Lăng Vu Đề thì cũng đã quyết định xong.
Vẫn là Quý An Hàn nói trước: "Nếu như dùng tuổi thọ, cô dự định lấy bao nhiêu tuổi thọ của tiểu Tử?"
Vốn dĩ Lăng Vu Đề đã nghĩ là phải lấy bao nhiêu năm, bây giờ Quý An Hàn mở miệng hỏi, cô đương nhiên cũng không nói thách: "Nể mặt anh là bạn quen từ nhỏ của a Hiên, một trăm năm."
Một trăm năm đối với người cá mà nói, không tính là nhiều nhưng cũng không coi là ít!
Quý An Hàn có hơi do dự, Tử Mạt Nhi lại rất sảng khoái gật đầu đồng ý.
"Tôi không có mang giọng của cô theo, cô muốn giao dịch lúc nào?" Lăng Vu Đề hỏi.
"Có thể nhanh chóng trao đổi được không?" Tử Mạt Nhi viết trên ipad.
Nhanh chóng? Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, từ sáng hôm qua cho đến tối hôm nay mưa liên tục chưa có dừng.
Lăng Vu Đề phất tay: "Gấp như vậy làm gì? Đợi hết mưa rồi nói đi!"
Nếu Lăng Vu Đề đã nói như vậy, Tử Mạt Nhi đành phải mếu máo đồng ý.
Trịnh Vũ Hiên giữ Quý An Hàn với Tử Mạt Nhi ở lại ăn cơm. Kể từ lúc biết Tử Mạt Nhi đi mỗi bước đều sẽ rất đau, sau khi mang giày lại càng đau hơn, Quý An Hàn không cho phép Tử Mạt Nhi đi dù chỉ một bước.
Giày càng không cho cô ấy mang, đi đến đâu thì bế đến đó!
Nhìn thấy Quý An Hàn tự mình bế Tử Mạt Nhi đến bàn ăn, Trịnh Vũ Hiên quay đầu nhìn Lăng Vu Đề đang dọn cơm ở trong nhà bếp một cái.
Cô chân trần đạp trên đất, trong miệng còn nhẹ nhàng ngâm nga, lúc anh thấy Lăng Vu Đề bước đi thì trông cô không hề đau đớn chút nào cả.
Lẽ nào, thể chất của cô ấy và Tử Mạt Nhi khác nhau?
Trong lòng thực sự rất tò mò, Trịnh Vũ Hiên đi đến bên cạnh Lăng Vu Đề đang dọn cơm, sau đó hỏi cô: "Chân em không đau sao?"
Đây vẫn là lần đầu Trịnh Vũ Hiên hỏi cô câu này. Quay đầu nhìn nam nữ chính sến rện với nhau, Lăng Vu Đề hiểu liền.
Cô cười với Trịnh Vũ Hiên: "Tạm ổn, em không có đau như Tử Mạt Nhi, đã quen rồi."
Vậy chính là đau rồi! Trong nháy mắt đó, Trịnh Vũ Hiên cảm thấy áy náy đau lòng! Lăng Vu Đề có thể chịu đựng mỗi bước đi đau như dao đâm vì anh, mà lúc trước anh còn tức giận với cô, bắt cô rời đi!
Nếu không phải bên bàn ăn còn có hai người, chắc chắn Trịnh Vũ Hiên sẽ bế Lăng Vu Đề lên.
Sau khi bốn người ăn cơm xong, Quý An Hàn dẫn Tử Mạt Nhi rời đi.
Sau khi thương lượng xong, Tử Mạt Nhi vẫn hi vọng nhanh chóng lấy lại được giọng nói của mình.
Nghĩ rằng trời mưa cũng sẽ không ảnh hưởng đến bọn họ, với lại lúc trời mưa sẽ không có người ở bờ biển. Vì vậy Lăng Vu Đề đồng ý trở về đáy biển để tiến hành giao dịch với Tử Mạt Nhi vào sáng ngày hôm sau.
Buổi tối sau khi tắm xong, Lăng Vu Đề cùng Trịnh Vũ Hiên làm ổ trên sô pha xem phim truyền hình.
Trịnh Vũ Hiên đột nhiên hỏi rằng: "Em cảm thấy Tử Mạt Nhi và Quý An Hàn có tương lai không?"
"Hửm?" Lăng Vu Đề mờ mịt quay đầu qua nhìn thẳng Trịnh Vũ Hiên.
Vẻ mặt anh hơi nghiêm túc, nghiêm túc tới nỗi tia cười bình thường cũng không còn.
Mặc dù không biết vì sao Trịnh Vũ Hiên lại đột nhiên hỏi câu này, Lăng Vu Đề vẫn trả lời đúng sự thật: "Có, hai người họ sẽ có tương lai. Chỉ cần họ đồng ý ở bên nhau là được!"
Mặc dù cốt truyện thay đổi từ lúc nào không hay, có vài tình tiết không xảy ra, nhưng Lăng Vu Đề thấy Quý An Hàn rất quan tâm đến Tử Mạt Nhi.
/477
|