Edit: Nhật
Beta: Aya Shinta
Mà Lăng Vu Đề cũng cúi đầu rũ mắt. Hai người đứng ở bên đường, giống như đang ôm nhau...
Chừng mười phút trôi qua, trời lại đổ tuyết.
Gió lạnh lùa vào cổ Lăng Vu Đề, cô rụt cổ vào.
Thở ra một hơi dài, mang theo màn sương màu trắng.
Thế mà Thẩm Thanh Ngọc cứ im lặng như vậy, làm Lăng Vu Đề có chút không quen.
Cô giương mắt nhìn anh, trên mặt Thẩm Thanh Ngọc không có biểu hiện gì, chỉ nhìn chằm chằm cô: "Anh sao thế?"
Thẩm Thanh Ngọc không nói gì, ôm lấy cô.
Lăng Vu Đề bị anh ôm vào lòng, ngơ ngác lên tiếng: "Thanh Ngọc?"
"Tiểu Vu~ không sao hết! Tất cả đã qua rồi!" Có lẽ Thẩm Thanh Ngọc đã dùng giọng điệu dịu dàng nhất để nói câu này!
Trong lòng xẹt qua dòng nước ấm áp, Lăng Vu Đề không biết đây là cảm giác của cô hay là bị ảnh hưởng từ nguyên thân.
Dù sao lúc này, cô rất cảm động.
Khóe miệng không kìm chế được mà giương cao: "Ừm, tôi biết rồi!" Tất cả đã trở thành quá khứ!
Làm người, không cần phải sống mãi trong quá khứ!
Đường đã đi qua trong cuộc đời thì không thể quay trở lại!
Cho nên chúng ta cần phải học cách sống cho bây giờ, dũng cảm đi thẳng đến tương lai ở phía trước.
- -
Thẩm Thanh Ngọc tự mình tiễn Lăng Vu Đề về đến tận cửa, vì tránh phát sinh tình huống giống bà nội Thẩm nên Thẩm Thanh Ngọc không có đi vào chào hỏi.
Lăng Vu Đề không miễn cưỡng anh, dù sao hôm nay có thể cộng thêm năm điểm hảo cảm đã coi như là chuyện vui bất ngờ.
Xem ra bây giờ Thẩm Thanh Ngọc coi Lăng Vu Đề là một người bạn vô cùng tri kỷ!
Không sao hết, càng ngày càng tiến triển cũng rất tốt!
Lúc ăn tối, người của Lăng gia chỉ đơn giản dò hỏi Lăng Vu Đề một chút.
Họ cũng biết là Lăng Vu Đề đi đến Thẩm gia, cũng biết người bạn Lăng Vu Đề kể là Thẩm Thanh Ngọc.
Cha mẹ Lăng cũng hỏi sao Lăng Vu Đề không mời Thẩm Thanh Ngọc vào nhà, Lăng Vu Đề trả lời một câu: "Nhà anh ấy sắp ăn cơm."
Không thể để ông bà nội chờ lâu.
Sau đó, cuối cùng lỗ tai của Lăng Vu Đề cũng được yên tĩnh.
Sau khi ăn tối xong, nên đi thì phải đi thôi.
Trước khi Lăng Dật Hàng đi có nói với Lăng Vu Đề, quà anh tặng cô đã gửi đến nhà cô rồi!
Về đến nhà, Lăng Vu Đề mới nhìn thấy một cây grand piano màu trắng tinh đặt ở một bên trong phòng khách.
Đi đến trước piano rồi ngồi xuống, đúng lúc di động vang lên.
Người gọi đến là anh họ lớn Lăng Dật Hàn.
"Tiểu Vu, anh nhớ lúc trước em thích nhất là khiêu vũ và piano. Vẫn muốn nói với em... Dù bây giờ không thể dùng hai chân để khiêu vũ nữa nhưng anh hi vọng có thể nhìn thấy ngón tay của em nhảy múa trên phím đàn!"
Lăng Vu Đề nhẹ nhàng ừ một tiếng, đặt di động lên thành đàn, mở nắp piano ra.
Hai bàn tay đặt trên phím đàn, chín năm rồi không có chơi đàn.
Lăng Vu Đề nhớ lại khúc dương cầm mà nguyên thân nhớ kỹ nhất, sau đó ấn phím đầu tiên...
Dần dần, Lăng Vu Đề từ lạ lẫm đến trôi chảy...
Ngón tay vui vẻ nhảy múa ở trên phím đàn...
Hết bài, Lăng Vu Đề cầm di động lên lần nữa: "Anh cả, cảm ơn quà của anh! Em rất thích..."
Bên kia truyền tiếng tiếng cười vui mừng của Lăng Dật Hàng, vì tuổi tác cách Lăng Vu Đề quá lớn cho nên lúc Lăng Dật Hàng yêu thương Lăng Vu Đề, không phải coi cô là em gái mà giống như con gái.
Lăng Vu Đề có thể đứng lên lần nữa, lại còn đi ra ngoài, anh rất vui mừng!
Mọi người trên dưới Lăng gia, đều cảm thấy vui mừng cho Lăng Vu Đề!
- -
Thời gian mỗi ngày trôi đi, Lăng Vu Đề đang dần dần "thay đổi".
Vì Lăng Vu Đề thay đổi, nụ cười trên mặt cha mẹ Lăng ngày càng nhiều. Lúc trước họ thấy Lăng Vu Đề thì cũng có cười, nhưng mà dưới nụ cười ấy lại ẩn giấu rất nhiều thứ.
Mỗi ngày, Lăng Vu Đề vẫn sẽ vào game chơi.
Nhưng vì Thẩm Thanh Ngọc bây giờ phải đến công ty làm việc mỗi ngày, nên Lăng Vu Đề chuyên môn online theo thời gian online của Thẩm Thanh Ngọc.
Những lúc khác cô sẽ chọn tập piano, nói chuyện với người nhà, hoặc đi ra ngoài.
Bây giờ cô càng ngày càng thích nghi với việc dùng chân giả đi ra đường rồi, vì kiên trì rèn luyện nên bây giờ đi hơn một tiếng, cô cũng sẽ không cảm thấy đau chân nữa.
Bây giờ Lăng Vu Đề ra ngoài đường, ai có thể nhìn ra cô là người tàn tật?
- -
Lúc này, Thẩm Thanh Ngọc và Cố Mặc đã tốt nghiệp, Hướng Phỉ Phỉ cũng học năm ba, bắt đầu đi thực tập.
Vì để có thể ở gần Hướng Phỉ Phỉ một chút, Cố Mặc đặc biệt đến làm việc ở thành phố J.
Hai người ở bên nhau, mặc dù sóng gió không ngừng nhưng lại càng ngày càng ân ái!
Giống như trong cốt truyện vậy, Thẩm Thanh Ngọc vẫn không có từ bỏ Hướng Phỉ Phỉ.
Có lẽ Hướng Phỉ Phỉ đã trở thành chấp niệm của anh rồi, làm cho dù anh biết mình không thể chen chân vào tình cảm giữa Cố Mặc và Hướng Phỉ Phỉ thì vẫn đồng ý ở phía sau chờ đợi cô ấy!
Theo thời gian trôi đi, Lăng Vu Đề cũng tăng độ hảo cảm của Thẩm Thanh Ngọc đối với mình lên được tám mươi chín điểm!
Đã gần kề trên giới hạn thích rồi, nhưng độ hảo cảm đó đã một tháng chưa có tăng thêm --
"Này, tiểu Vu, hai ngày nữa là sinh nhật Phỉ Phỉ, chiều mai cô với tôi đi chọn quà cho Phỉ Phỉ ha?" Lúc nhận điện thoại của Thẩm Thanh Ngọc, Lăng Vu Đề đang tản bộ ở khu dân cư với cha mẹ Lăng.
Có lúc Lăng Vu Đề phải cạn lời với Thẩm Thanh Ngọc.
Theo lí mà nói, ai cũng biết Lăng Vu Đề là thích Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc không phải là đồ ngốc đấy chứ? Sao mà anh lại không thể cảm giác rằng cô thích anh chứ?
Ngoại trừ Lăng Vu Đề không có nói với anh cái kiểu giống như "Em yêu anh" "Em thích anh", nhưng cô cũng biểu hiện rất rõ mà!
Cuối cùng Lăng Vu Đề đưa ra một kết luận, vì Thẩm Thanh Ngọc thật sự muốn làm bạn tốt với cô cho nên mới giả vờ không biết Lăng Vu Đề thích anh, hoặc là coi cái thích của Lăng Vu Đề đối với anh trở thành sự yêu mến đối với bạn tốt.
Cũng may Lăng Vu Đề chỉ thích Thẩm Thanh Ngọc mà thôi, chứ không có yêu.
Nếu là yêu, vậy không phải là đau khổ đến chết sao!
"Được, chiều mai mấy giờ?" Giọng điệu của Lăng Vu Đề không có chút khác lạ, giống như đang thật sự cùng bạn tốt đi chọn quà mà thôi.
"Ba giờ đi, một giờ rưỡi tôi có cuộc họp đến hai giờ rưỡi. Đến giờ tôi tới nhà đón cô."
"Được."
Sau khi tạm biệt nhau, Lăng Vu Đề cúp điện thoại.
Điện thoại vừa cúp, mẹ Lăng ngồi bên cạnh hỏi: "Ngày mai Thanh Ngọc hẹn con ra ngoài hả?"
"Vâng, anh ấy nói mấy ngày nữa là sinh nhật một người bạn, nhờ con chọn quà giúp." Lăng Vu Đề cười nhẹ nói, nhưng mẹ Lăng nghe vậy lại có chút không vui!
Con gái nhà mình thích Thẩm Thanh Ngọc một năm rồi đó!
Sao mà Thẩm Thanh Ngọc không từ chối con gái, cũng không chấp nhận!
Dù cho bản thân rất hài lòng về thằng nhóc Thẩm Thanh Ngọc đó, nhưng bà càng đau lòng cho con gái của mình hơn!
"Tiểu Vu! Con coi... Con năm nay cũng hai mươi hai rồi. Nếu như Thẩm Thanh Ngọc không phù hợp, chắc chắn vẫn còn người hợp với con hơn!" Cha Lăng ở bên cạnh nói những lời mẹ Lăng muốn nói ra hết, mẹ Lăng ở bên cạnh gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Beta: Aya Shinta
Mà Lăng Vu Đề cũng cúi đầu rũ mắt. Hai người đứng ở bên đường, giống như đang ôm nhau...
Chừng mười phút trôi qua, trời lại đổ tuyết.
Gió lạnh lùa vào cổ Lăng Vu Đề, cô rụt cổ vào.
Thở ra một hơi dài, mang theo màn sương màu trắng.
Thế mà Thẩm Thanh Ngọc cứ im lặng như vậy, làm Lăng Vu Đề có chút không quen.
Cô giương mắt nhìn anh, trên mặt Thẩm Thanh Ngọc không có biểu hiện gì, chỉ nhìn chằm chằm cô: "Anh sao thế?"
Thẩm Thanh Ngọc không nói gì, ôm lấy cô.
Lăng Vu Đề bị anh ôm vào lòng, ngơ ngác lên tiếng: "Thanh Ngọc?"
"Tiểu Vu~ không sao hết! Tất cả đã qua rồi!" Có lẽ Thẩm Thanh Ngọc đã dùng giọng điệu dịu dàng nhất để nói câu này!
Trong lòng xẹt qua dòng nước ấm áp, Lăng Vu Đề không biết đây là cảm giác của cô hay là bị ảnh hưởng từ nguyên thân.
Dù sao lúc này, cô rất cảm động.
Khóe miệng không kìm chế được mà giương cao: "Ừm, tôi biết rồi!" Tất cả đã trở thành quá khứ!
Làm người, không cần phải sống mãi trong quá khứ!
Đường đã đi qua trong cuộc đời thì không thể quay trở lại!
Cho nên chúng ta cần phải học cách sống cho bây giờ, dũng cảm đi thẳng đến tương lai ở phía trước.
- -
Thẩm Thanh Ngọc tự mình tiễn Lăng Vu Đề về đến tận cửa, vì tránh phát sinh tình huống giống bà nội Thẩm nên Thẩm Thanh Ngọc không có đi vào chào hỏi.
Lăng Vu Đề không miễn cưỡng anh, dù sao hôm nay có thể cộng thêm năm điểm hảo cảm đã coi như là chuyện vui bất ngờ.
Xem ra bây giờ Thẩm Thanh Ngọc coi Lăng Vu Đề là một người bạn vô cùng tri kỷ!
Không sao hết, càng ngày càng tiến triển cũng rất tốt!
Lúc ăn tối, người của Lăng gia chỉ đơn giản dò hỏi Lăng Vu Đề một chút.
Họ cũng biết là Lăng Vu Đề đi đến Thẩm gia, cũng biết người bạn Lăng Vu Đề kể là Thẩm Thanh Ngọc.
Cha mẹ Lăng cũng hỏi sao Lăng Vu Đề không mời Thẩm Thanh Ngọc vào nhà, Lăng Vu Đề trả lời một câu: "Nhà anh ấy sắp ăn cơm."
Không thể để ông bà nội chờ lâu.
Sau đó, cuối cùng lỗ tai của Lăng Vu Đề cũng được yên tĩnh.
Sau khi ăn tối xong, nên đi thì phải đi thôi.
Trước khi Lăng Dật Hàng đi có nói với Lăng Vu Đề, quà anh tặng cô đã gửi đến nhà cô rồi!
Về đến nhà, Lăng Vu Đề mới nhìn thấy một cây grand piano màu trắng tinh đặt ở một bên trong phòng khách.
Đi đến trước piano rồi ngồi xuống, đúng lúc di động vang lên.
Người gọi đến là anh họ lớn Lăng Dật Hàn.
"Tiểu Vu, anh nhớ lúc trước em thích nhất là khiêu vũ và piano. Vẫn muốn nói với em... Dù bây giờ không thể dùng hai chân để khiêu vũ nữa nhưng anh hi vọng có thể nhìn thấy ngón tay của em nhảy múa trên phím đàn!"
Lăng Vu Đề nhẹ nhàng ừ một tiếng, đặt di động lên thành đàn, mở nắp piano ra.
Hai bàn tay đặt trên phím đàn, chín năm rồi không có chơi đàn.
Lăng Vu Đề nhớ lại khúc dương cầm mà nguyên thân nhớ kỹ nhất, sau đó ấn phím đầu tiên...
Dần dần, Lăng Vu Đề từ lạ lẫm đến trôi chảy...
Ngón tay vui vẻ nhảy múa ở trên phím đàn...
Hết bài, Lăng Vu Đề cầm di động lên lần nữa: "Anh cả, cảm ơn quà của anh! Em rất thích..."
Bên kia truyền tiếng tiếng cười vui mừng của Lăng Dật Hàng, vì tuổi tác cách Lăng Vu Đề quá lớn cho nên lúc Lăng Dật Hàng yêu thương Lăng Vu Đề, không phải coi cô là em gái mà giống như con gái.
Lăng Vu Đề có thể đứng lên lần nữa, lại còn đi ra ngoài, anh rất vui mừng!
Mọi người trên dưới Lăng gia, đều cảm thấy vui mừng cho Lăng Vu Đề!
- -
Thời gian mỗi ngày trôi đi, Lăng Vu Đề đang dần dần "thay đổi".
Vì Lăng Vu Đề thay đổi, nụ cười trên mặt cha mẹ Lăng ngày càng nhiều. Lúc trước họ thấy Lăng Vu Đề thì cũng có cười, nhưng mà dưới nụ cười ấy lại ẩn giấu rất nhiều thứ.
Mỗi ngày, Lăng Vu Đề vẫn sẽ vào game chơi.
Nhưng vì Thẩm Thanh Ngọc bây giờ phải đến công ty làm việc mỗi ngày, nên Lăng Vu Đề chuyên môn online theo thời gian online của Thẩm Thanh Ngọc.
Những lúc khác cô sẽ chọn tập piano, nói chuyện với người nhà, hoặc đi ra ngoài.
Bây giờ cô càng ngày càng thích nghi với việc dùng chân giả đi ra đường rồi, vì kiên trì rèn luyện nên bây giờ đi hơn một tiếng, cô cũng sẽ không cảm thấy đau chân nữa.
Bây giờ Lăng Vu Đề ra ngoài đường, ai có thể nhìn ra cô là người tàn tật?
- -
Lúc này, Thẩm Thanh Ngọc và Cố Mặc đã tốt nghiệp, Hướng Phỉ Phỉ cũng học năm ba, bắt đầu đi thực tập.
Vì để có thể ở gần Hướng Phỉ Phỉ một chút, Cố Mặc đặc biệt đến làm việc ở thành phố J.
Hai người ở bên nhau, mặc dù sóng gió không ngừng nhưng lại càng ngày càng ân ái!
Giống như trong cốt truyện vậy, Thẩm Thanh Ngọc vẫn không có từ bỏ Hướng Phỉ Phỉ.
Có lẽ Hướng Phỉ Phỉ đã trở thành chấp niệm của anh rồi, làm cho dù anh biết mình không thể chen chân vào tình cảm giữa Cố Mặc và Hướng Phỉ Phỉ thì vẫn đồng ý ở phía sau chờ đợi cô ấy!
Theo thời gian trôi đi, Lăng Vu Đề cũng tăng độ hảo cảm của Thẩm Thanh Ngọc đối với mình lên được tám mươi chín điểm!
Đã gần kề trên giới hạn thích rồi, nhưng độ hảo cảm đó đã một tháng chưa có tăng thêm --
"Này, tiểu Vu, hai ngày nữa là sinh nhật Phỉ Phỉ, chiều mai cô với tôi đi chọn quà cho Phỉ Phỉ ha?" Lúc nhận điện thoại của Thẩm Thanh Ngọc, Lăng Vu Đề đang tản bộ ở khu dân cư với cha mẹ Lăng.
Có lúc Lăng Vu Đề phải cạn lời với Thẩm Thanh Ngọc.
Theo lí mà nói, ai cũng biết Lăng Vu Đề là thích Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc không phải là đồ ngốc đấy chứ? Sao mà anh lại không thể cảm giác rằng cô thích anh chứ?
Ngoại trừ Lăng Vu Đề không có nói với anh cái kiểu giống như "Em yêu anh" "Em thích anh", nhưng cô cũng biểu hiện rất rõ mà!
Cuối cùng Lăng Vu Đề đưa ra một kết luận, vì Thẩm Thanh Ngọc thật sự muốn làm bạn tốt với cô cho nên mới giả vờ không biết Lăng Vu Đề thích anh, hoặc là coi cái thích của Lăng Vu Đề đối với anh trở thành sự yêu mến đối với bạn tốt.
Cũng may Lăng Vu Đề chỉ thích Thẩm Thanh Ngọc mà thôi, chứ không có yêu.
Nếu là yêu, vậy không phải là đau khổ đến chết sao!
"Được, chiều mai mấy giờ?" Giọng điệu của Lăng Vu Đề không có chút khác lạ, giống như đang thật sự cùng bạn tốt đi chọn quà mà thôi.
"Ba giờ đi, một giờ rưỡi tôi có cuộc họp đến hai giờ rưỡi. Đến giờ tôi tới nhà đón cô."
"Được."
Sau khi tạm biệt nhau, Lăng Vu Đề cúp điện thoại.
Điện thoại vừa cúp, mẹ Lăng ngồi bên cạnh hỏi: "Ngày mai Thanh Ngọc hẹn con ra ngoài hả?"
"Vâng, anh ấy nói mấy ngày nữa là sinh nhật một người bạn, nhờ con chọn quà giúp." Lăng Vu Đề cười nhẹ nói, nhưng mẹ Lăng nghe vậy lại có chút không vui!
Con gái nhà mình thích Thẩm Thanh Ngọc một năm rồi đó!
Sao mà Thẩm Thanh Ngọc không từ chối con gái, cũng không chấp nhận!
Dù cho bản thân rất hài lòng về thằng nhóc Thẩm Thanh Ngọc đó, nhưng bà càng đau lòng cho con gái của mình hơn!
"Tiểu Vu! Con coi... Con năm nay cũng hai mươi hai rồi. Nếu như Thẩm Thanh Ngọc không phù hợp, chắc chắn vẫn còn người hợp với con hơn!" Cha Lăng ở bên cạnh nói những lời mẹ Lăng muốn nói ra hết, mẹ Lăng ở bên cạnh gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
/477
|