Edit: Aya Shinta
"Mẹ~ có phải là ba lại choáng không? Mẹ nói xem con gọi ba một tiếng, ba có thể trả lời hay không đây?"
Minh U nhảy lên bả vai Lăng Vu Đề, nhỏ giọng nói.
Lăng Vu Đề:...
Thẩm Thanh Ngọc đứng tại chỗ ngây người... Không! Anh đang nghĩ, nghĩ xem sao Lăng Vu Đề có khả năng có bạn trai mà anh không hề hay biết được?!
Không có lý nào!
Suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ được nguyên cớ, Thẩm Thanh Ngọc nôn nóng kéo tóc, ở tại chỗ giậm chân.
Sau khi đi làm, Thẩm Thanh Ngọc rất biết khắc chế tâm tình của mình.
Lăng Vu Đề nghiêng đầu khá hứng thú nhìn anh, lâu rồi cô không có nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc mất khống chế như vậy!
"Tiểu Vu~~" Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy mình có ở đó xoắn xuýt muốn chết thì cũng không có chút tác dụng.
Còn không bằng lấy được đáp án từ Lăng Vu Đề!
Tên vừa giới thiệu mình là bạn trai Lăng Vu Đề có thể chỉ là xuất phát từ một bên, Lăng Vu Đề đâu có thừa nhận!
Nhìn Thẩm Thanh Ngọc méo miệng vô cùng đáng thương, Lăng Vu Đề cố nén cười, nhàn nhạt nhìn anh: "Sao vậy?"
"Vừa người nãy... Anh ta... Anh có phải là..." Bạn trai của em không?
Mấy chữ cuối cùng, Thẩm Thanh Ngọc không nói ra được, nghẹn đỏ cả mặt.
"Anh ấy là bạn trai tôi." Lăng Vu Đề gật đầu, như là đang trần thuật sự thật.
...
Độ hảo cảm đột nhiên tăng lên, đến chín mươi bảy điểm mới ngừng lại.
Thẩm Thanh Ngọc nhếch miệng, nhưng không thể phát ra được thanh âm nào.
Lăng Vu Đề có thể nhìn thấy khổ sở hiện ra trong mắt anh, đôi mắt đó dần mơ hồ, dựng lên sương mù...
Anh... Anh sắp khóc à!?
"Thanh Ngọc..."
"Tiểu Vu, tối ngày hôm qua tôi uống rượu say, ngủ ngoài đường cái. Hôm nay bị cảm... bây giờ còn hơi sốt, tôi offline trước..."
Sau khi nói xong câu đó, Thẩm Thanh Ngọc trực tiếp biến mất không còn tăm hơi.
Ngủ trên đường cái?! Bị cảm? Bị sốt? Vậy cô có cần nhanh chân tới xem anh hay không?
Lăng Vu Đề do dự, Lăng Dật Châu bên kia đã hoàn thành nhiệm vụ giết Hà Yêu.
Nói với Lăng Dật Châu một tiếng, Lăng Vu Đề trực tiếp offline.
Trên điện thoại di động có hai cuộc gọi nhỡ, đều là Thẩm Thanh Ngọc gọi tới trước khi vào game.
Nhớ đến chuyện Thẩm Thanh Ngọc ngủ trên đường một buổi tối, tuy thời tiết bây giờ không có lạnh đến âm mấy độ, thế nhưng cũng lạnh tới bốn, năm độ!
Cảm mạo nóng sốt mới là chuyện thường được chứ?!
Vì tiện cho công việc, Thẩm Thanh Ngọc ở bên ngoài một mình, chỉ có cuối tuần mới về nhà tổ.
Vào lúc này, Thẩm Thanh Ngọc hẳn là ở trong nhà bên đó!
Chậc~ cũng không biết bệnh tật có nghiêm trọng không?
Lăng Vu Đề có chút bận tâm gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Ngọc, trong điện thoại Thẩm Thanh Ngọc nói chuyện uể oải, anh chỉ nói là mình hơi choáng đầu, sau đó cảm thấy cả người nóng hầm hập...
Hỏi anh có uống thuốc chưa, anh lại nói mình không đói bụng không cần ăn cơm...
Xem ra đã sốt mơ màng rồi!
Thực sự là không an tâm, Lăng Vu Đề nói một tiếng với cha mẹ Lăng.
Sau đó cô lái chiếc xe không cần dùng chân điều khiển mà anh hai mới tặng vào tháng trước đi mua thuốc cho Thẩm Thanh Ngọc, thế rồi mới tới nơi Thẩm Thanh Ngọc ở.
Lăng Vu Đề cũng đã tới nơi Thẩm Thanh Ngọc sống, bảo vệ khu dân cư đã làm đăng ký vào lần đầu cô tới nên Lăng Vu Đề đến trước cửa nhà Thẩm Thanh Ngọc mà không gặp khó khăn gì.
Nhấn chuông cửa suốt năm phút, cũng không thấy Thẩm Thanh Ngọc mở cửa cho mình.
Lăng Vu Đề không thể làm gì khác hơn là lấy điện thoại di động ra gọi cho Thẩm Thanh Ngọc, không ai nghe!
Đừng nói là ngất xỉu rồi đấy chứ?!
Lăng Vu Đề lo lắng nhấn chuông cửa, chưa nhấn được hai lần, cửa đã bị mở ra.
Thẩm Thanh Ngọc ăn mặc áo ngủ, mái tóc nâu ngổn ngang, mắt sung huyết, mặt đỏ như cà chua!
"Tiểu Vu, sao em lại đến?" Thẩm Thanh Ngọc uể oải chống tường, miễn cưỡng cười với cô.
Lăng Vu Đề nhấc chân đi vào, chuyện đều tiên chính là đi sờ trán Thẩm Thanh Ngọc.
Độ nóng không bình thường như muốn thiêu cháy tay mình khiến Lăng Vu Đề nhíu mày.
Xoay người đóng cửa lại, Lăng Vu Đề thay dép, đỡ Thẩm Thanh Ngọc đến sô pha trong phòng khách.
Khi mua thuốc, cô còn mua luôn nhiệt kế điện tử, đặt nhiệt kế lên trán Thẩm Thanh Ngọc, thấy là ba mươi chín độ rưỡi.
Cô đi rót một ly nước, lấy một viên thuốc hạ sốt đưa tới bên miệng Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc ngoan ngoãn uống thuốc, tầm mắt vẫn đặt lên gương mặt của Lăng Vu Đề.
"Tiểu Vu, em lo cho tôi nên mới lập tức offline đến xem tôi sao?"
Lăng Vu Đề không nói gì, đứng dậy đi vào bếp.
Thẩm Thanh Ngọc cũng đi theo, bây giờ mỗi bước anh đều cảm giác cả người lâng lâng, anh dựa vào tường nhìn Lăng Vu Đề bận rộn ở trong phòng bếp.
Thẩm Thanh Ngọc đột nhiên cảm thấy một năm qua, anh thật sự rất khốn kiếp!
Một cô gái tốt thích mình, mình hưởng thụ còn đồng thời giả vờ không biết!
Vốn đã hoa mắt váng đầu, bây giờ anh đã cảm thấy mình sắp té xỉu.
Lăng Vu Đề đang nấu cháo cho Thẩm Thanh Ngọc, tuy thuốc hạ sốt có thể uống khi bụng rỗng, thế nhưng thuốc khác nhất định phải ăn trước rồi mới uống thuốc được.
Thật hy vọng lúc này có thể có ngân châm, châm cho Thẩm Thanh Ngọc mấy châm, chắc chắn lập tức hạ sốt ngay.
Một đôi tay đột nhiên quấn lấy eo cô, Thẩm Thanh Ngọc tì cằm lên vai Lăng Vu Đề.
Nhiệt độ không bình thường khiến Lăng Vu Đề cảm thấy có chút nóng, vừa muốn mở miệng bảo Thẩm Thanh Ngọc thả mình ra, tiếng anh đã vâng bên tai.
"Tiểu Vu... Tôi sai rồi..."
"Tiểu Vu... Hôm qua Cố Mặc cầu hôn Phỉ Phỉ, lúc đó tôi rất khó chịu! Một mình tôi chạy vào bar uống rượu, sau đó lái xe xả giận..."
"Tiểu Vu... Tôi cho rằng mình yêu Phỉ Phỉ! Một năm qua tôi làm cho cô ấy rất nhiều rất nhiều chuyện..."
"Nhưng hôm nay tôi mới ngộ ra rằng, thì ra tôi không yêu cô ấy, tôi chỉ là không cam lòng..."
"Tiểu Vu... Hôm nay tôi mới ngộ ra rằng, cô gái trong lòng tôi không phải Hướng Phỉ Phỉ, mà là Lăng Vu Đề!"
"Tiểu Vu... Tôi sai rồi, một năm nay khiến em yên lặng ở bên cạnh tôi..."
"Tiếp đó, để tôi bảo vệ em được không?"
Tiếng nói của Thẩm Thanh Ngọc rất nhẹ rất nhẹ, hơi thở phà lên mặt Lăng Vu Đề, rất nóng rất nóng...
Độ hảo cảm thêm đến chín mươi chín điểm trong nháy mắt khiến Lăng Vu Đề hơi kinh ngạc.
Mím môi, Lăng Vu Đề tránh khỏi cái ôm của Thẩm Thanh Ngọc, sau đó đỡ anh trở về phòng.
Dịch chăn cho anh, Lăng Vu Đề vừa đứng lên, Thẩm Thanh Ngọc đã bắt lấy cổ tay cô.
"Tiểu Vu, vừa nãy em vẫn không trả lời tôi!"
Lăng Vu Đề dừng một chút, mở miệng: "Anh sốt đến mê sảng rồi, chờ anh tỉnh táo rồi tính sau."
Sức lực Thẩm Thanh Ngọc không lớn, Lăng Vu Đề chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức là có thể tránh khỏi.
Nhìn bóng lưng Lăng Vu Đề, Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy mình vẫn rất có hi vọng.
Chờ anh khỏe lại, anh nhất định phải chính thức bày tỏ với Lăng Vu Đề!
"Mẹ~ có phải là ba lại choáng không? Mẹ nói xem con gọi ba một tiếng, ba có thể trả lời hay không đây?"
Minh U nhảy lên bả vai Lăng Vu Đề, nhỏ giọng nói.
Lăng Vu Đề:...
Thẩm Thanh Ngọc đứng tại chỗ ngây người... Không! Anh đang nghĩ, nghĩ xem sao Lăng Vu Đề có khả năng có bạn trai mà anh không hề hay biết được?!
Không có lý nào!
Suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ được nguyên cớ, Thẩm Thanh Ngọc nôn nóng kéo tóc, ở tại chỗ giậm chân.
Sau khi đi làm, Thẩm Thanh Ngọc rất biết khắc chế tâm tình của mình.
Lăng Vu Đề nghiêng đầu khá hứng thú nhìn anh, lâu rồi cô không có nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc mất khống chế như vậy!
"Tiểu Vu~~" Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy mình có ở đó xoắn xuýt muốn chết thì cũng không có chút tác dụng.
Còn không bằng lấy được đáp án từ Lăng Vu Đề!
Tên vừa giới thiệu mình là bạn trai Lăng Vu Đề có thể chỉ là xuất phát từ một bên, Lăng Vu Đề đâu có thừa nhận!
Nhìn Thẩm Thanh Ngọc méo miệng vô cùng đáng thương, Lăng Vu Đề cố nén cười, nhàn nhạt nhìn anh: "Sao vậy?"
"Vừa người nãy... Anh ta... Anh có phải là..." Bạn trai của em không?
Mấy chữ cuối cùng, Thẩm Thanh Ngọc không nói ra được, nghẹn đỏ cả mặt.
"Anh ấy là bạn trai tôi." Lăng Vu Đề gật đầu, như là đang trần thuật sự thật.
...
Độ hảo cảm đột nhiên tăng lên, đến chín mươi bảy điểm mới ngừng lại.
Thẩm Thanh Ngọc nhếch miệng, nhưng không thể phát ra được thanh âm nào.
Lăng Vu Đề có thể nhìn thấy khổ sở hiện ra trong mắt anh, đôi mắt đó dần mơ hồ, dựng lên sương mù...
Anh... Anh sắp khóc à!?
"Thanh Ngọc..."
"Tiểu Vu, tối ngày hôm qua tôi uống rượu say, ngủ ngoài đường cái. Hôm nay bị cảm... bây giờ còn hơi sốt, tôi offline trước..."
Sau khi nói xong câu đó, Thẩm Thanh Ngọc trực tiếp biến mất không còn tăm hơi.
Ngủ trên đường cái?! Bị cảm? Bị sốt? Vậy cô có cần nhanh chân tới xem anh hay không?
Lăng Vu Đề do dự, Lăng Dật Châu bên kia đã hoàn thành nhiệm vụ giết Hà Yêu.
Nói với Lăng Dật Châu một tiếng, Lăng Vu Đề trực tiếp offline.
Trên điện thoại di động có hai cuộc gọi nhỡ, đều là Thẩm Thanh Ngọc gọi tới trước khi vào game.
Nhớ đến chuyện Thẩm Thanh Ngọc ngủ trên đường một buổi tối, tuy thời tiết bây giờ không có lạnh đến âm mấy độ, thế nhưng cũng lạnh tới bốn, năm độ!
Cảm mạo nóng sốt mới là chuyện thường được chứ?!
Vì tiện cho công việc, Thẩm Thanh Ngọc ở bên ngoài một mình, chỉ có cuối tuần mới về nhà tổ.
Vào lúc này, Thẩm Thanh Ngọc hẳn là ở trong nhà bên đó!
Chậc~ cũng không biết bệnh tật có nghiêm trọng không?
Lăng Vu Đề có chút bận tâm gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Ngọc, trong điện thoại Thẩm Thanh Ngọc nói chuyện uể oải, anh chỉ nói là mình hơi choáng đầu, sau đó cảm thấy cả người nóng hầm hập...
Hỏi anh có uống thuốc chưa, anh lại nói mình không đói bụng không cần ăn cơm...
Xem ra đã sốt mơ màng rồi!
Thực sự là không an tâm, Lăng Vu Đề nói một tiếng với cha mẹ Lăng.
Sau đó cô lái chiếc xe không cần dùng chân điều khiển mà anh hai mới tặng vào tháng trước đi mua thuốc cho Thẩm Thanh Ngọc, thế rồi mới tới nơi Thẩm Thanh Ngọc ở.
Lăng Vu Đề cũng đã tới nơi Thẩm Thanh Ngọc sống, bảo vệ khu dân cư đã làm đăng ký vào lần đầu cô tới nên Lăng Vu Đề đến trước cửa nhà Thẩm Thanh Ngọc mà không gặp khó khăn gì.
Nhấn chuông cửa suốt năm phút, cũng không thấy Thẩm Thanh Ngọc mở cửa cho mình.
Lăng Vu Đề không thể làm gì khác hơn là lấy điện thoại di động ra gọi cho Thẩm Thanh Ngọc, không ai nghe!
Đừng nói là ngất xỉu rồi đấy chứ?!
Lăng Vu Đề lo lắng nhấn chuông cửa, chưa nhấn được hai lần, cửa đã bị mở ra.
Thẩm Thanh Ngọc ăn mặc áo ngủ, mái tóc nâu ngổn ngang, mắt sung huyết, mặt đỏ như cà chua!
"Tiểu Vu, sao em lại đến?" Thẩm Thanh Ngọc uể oải chống tường, miễn cưỡng cười với cô.
Lăng Vu Đề nhấc chân đi vào, chuyện đều tiên chính là đi sờ trán Thẩm Thanh Ngọc.
Độ nóng không bình thường như muốn thiêu cháy tay mình khiến Lăng Vu Đề nhíu mày.
Xoay người đóng cửa lại, Lăng Vu Đề thay dép, đỡ Thẩm Thanh Ngọc đến sô pha trong phòng khách.
Khi mua thuốc, cô còn mua luôn nhiệt kế điện tử, đặt nhiệt kế lên trán Thẩm Thanh Ngọc, thấy là ba mươi chín độ rưỡi.
Cô đi rót một ly nước, lấy một viên thuốc hạ sốt đưa tới bên miệng Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc ngoan ngoãn uống thuốc, tầm mắt vẫn đặt lên gương mặt của Lăng Vu Đề.
"Tiểu Vu, em lo cho tôi nên mới lập tức offline đến xem tôi sao?"
Lăng Vu Đề không nói gì, đứng dậy đi vào bếp.
Thẩm Thanh Ngọc cũng đi theo, bây giờ mỗi bước anh đều cảm giác cả người lâng lâng, anh dựa vào tường nhìn Lăng Vu Đề bận rộn ở trong phòng bếp.
Thẩm Thanh Ngọc đột nhiên cảm thấy một năm qua, anh thật sự rất khốn kiếp!
Một cô gái tốt thích mình, mình hưởng thụ còn đồng thời giả vờ không biết!
Vốn đã hoa mắt váng đầu, bây giờ anh đã cảm thấy mình sắp té xỉu.
Lăng Vu Đề đang nấu cháo cho Thẩm Thanh Ngọc, tuy thuốc hạ sốt có thể uống khi bụng rỗng, thế nhưng thuốc khác nhất định phải ăn trước rồi mới uống thuốc được.
Thật hy vọng lúc này có thể có ngân châm, châm cho Thẩm Thanh Ngọc mấy châm, chắc chắn lập tức hạ sốt ngay.
Một đôi tay đột nhiên quấn lấy eo cô, Thẩm Thanh Ngọc tì cằm lên vai Lăng Vu Đề.
Nhiệt độ không bình thường khiến Lăng Vu Đề cảm thấy có chút nóng, vừa muốn mở miệng bảo Thẩm Thanh Ngọc thả mình ra, tiếng anh đã vâng bên tai.
"Tiểu Vu... Tôi sai rồi..."
"Tiểu Vu... Hôm qua Cố Mặc cầu hôn Phỉ Phỉ, lúc đó tôi rất khó chịu! Một mình tôi chạy vào bar uống rượu, sau đó lái xe xả giận..."
"Tiểu Vu... Tôi cho rằng mình yêu Phỉ Phỉ! Một năm qua tôi làm cho cô ấy rất nhiều rất nhiều chuyện..."
"Nhưng hôm nay tôi mới ngộ ra rằng, thì ra tôi không yêu cô ấy, tôi chỉ là không cam lòng..."
"Tiểu Vu... Hôm nay tôi mới ngộ ra rằng, cô gái trong lòng tôi không phải Hướng Phỉ Phỉ, mà là Lăng Vu Đề!"
"Tiểu Vu... Tôi sai rồi, một năm nay khiến em yên lặng ở bên cạnh tôi..."
"Tiếp đó, để tôi bảo vệ em được không?"
Tiếng nói của Thẩm Thanh Ngọc rất nhẹ rất nhẹ, hơi thở phà lên mặt Lăng Vu Đề, rất nóng rất nóng...
Độ hảo cảm thêm đến chín mươi chín điểm trong nháy mắt khiến Lăng Vu Đề hơi kinh ngạc.
Mím môi, Lăng Vu Đề tránh khỏi cái ôm của Thẩm Thanh Ngọc, sau đó đỡ anh trở về phòng.
Dịch chăn cho anh, Lăng Vu Đề vừa đứng lên, Thẩm Thanh Ngọc đã bắt lấy cổ tay cô.
"Tiểu Vu, vừa nãy em vẫn không trả lời tôi!"
Lăng Vu Đề dừng một chút, mở miệng: "Anh sốt đến mê sảng rồi, chờ anh tỉnh táo rồi tính sau."
Sức lực Thẩm Thanh Ngọc không lớn, Lăng Vu Đề chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức là có thể tránh khỏi.
Nhìn bóng lưng Lăng Vu Đề, Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy mình vẫn rất có hi vọng.
Chờ anh khỏe lại, anh nhất định phải chính thức bày tỏ với Lăng Vu Đề!
/477
|