Edit: Aya Shinta
Không chờ bao lâu, Lục Tự đã đi ra ngoài.
Biểu cảm trên gương mặt đơ đó phải nói là khó coi.
Trông thấy Lăng Vu Đề đứng dưới bậc thang, Lục Tự dừng lại đôi chút, cuối cùng vẫn đi tới trước mặt cô ôm quyền: "Chào Quý phi nương nương."
Lăng Vu Đề gật đầu: "Hôm nay Lục tướng quân đến đây tìm hoàng thượng là có việc à?"
Lục Tự lắc đầu, vừa định nói không có chuyện gì nhưng đột nhiên nhớ tới lời của Lăng Vu Đề nói với hắn trong buổi luận võ ngày đó.
Lúc ấy Lục Tự cũng không biết Lăng Vu Đề đã dùng thủ đoạn gì để thắng mình, thế nhưng chỉ bằng câu cuối cùng Lăng Vu Đề nói với hắn, hắn tin chắc rằng Lăng Vu Đề tuyệt đối không phải dạng "ngực to óc nho" như thế nhân đồn đãi!
Ngược lại, nàng ta ẩn giấu rất sâu! Nhìn rất thấu!
Như là nhìn thấy được người có thể giúp mình, đôi mắt Lục Tự hơi sáng lên: "Xin Quý phi nương nương giúp Lục mỗ!"
Lăng Vu Đề hai tay chống nạnh giương mày: "Ngươi muốn Bổn cung giúp ngươi cái gì?"
"Cứu Tuyết nhi!"
Phụt -- Tuyết nhi!? Gọi thân thiết vậy sao?
"Nếu nương nương cứu Tuyết nhi ra, cũng để ta đưa nàng ấy đi, ân tình của nương nương, Lục mỗ suốt đời khó quên!" Lục Tự thành khẩn nói.
Lăng Vu Đề lại không mở miệng, một hồi lâu sau, cô mới nhấc chân đi ra ngoài.
Lục Tự đứng sau lưng Lăng Vu Đề khoảng một mét, chờ cô trả lời.
"Vì nàng, Lục tướng quân đồng ý lấy đất phong ở biên cảnh Nam Bắc để đổi không?" Lăng Vu Đề nhẹ giọng mở miệng, dùng âm thanh chỉ có hai người họ mới có thể nghe được hỏi hắn.
Chỉ là một câu rất nhẹ nhàng nhưng đã dậy lên sóng to gió lớn trong lòng Lục Tự.
Lăng Vu Đề lại biết hắn có đất phong ở biên cảnh Nam Bắc!?
Này tuy rằng không phải một bí mật lớn, thế nhưng một nữ nhân trong hậu cung lại không được làm chính như Lăng Vu Đề làm sao biết được đây?
Lẽ nào là ý tứ của Quân Kinh Vũ?!
Đây đương nhiên không phải ý của Quân Kinh Vũ, mà là trong kịch tình, để đưa Nhược Phi Tuyết đi, Lục Tự chủ động đề nghị với Quân Kinh Vũ là lấy đất phong ở biên cảnh Nam Bắc để đối Nhược Phi Tuyết.
Đã nói rồi, Quân Kinh Vũ yêu giang sơn hơn yêu mỹ nhân!
Miếng đất phong của Lục Tự tuy không lớn nhưng cũng không nhỏ, thế nên Quân Kinh Vũ không có cân nhắc bao lâu liền đáp ứng.
Lăng Vu Đề nghĩ rằng thế thì lần này Quân Kinh Vũ nhất định vẫn sẽ đáp ứng!
Dù sao lúc này Quân Kinh Vũ cũng không thích Nhược Phi Tuyết như trong tiểu thuyết.
"Thế nào? Không nỡ? Vậy thôi..."
"Đa tạ Quý phi nương nương chỉ điểm! Lục mỗ biết rồi!" Nói xong, Lục Tự lại xoay người đi trở về Ngự thư phòng.
Lăng Vu Đề quay đầu lại nhìn bóng lưng của hắn một chút, thực ra dưới góc nhìn của Lăng Vu Đề, Lục Tự có mị lực hơn Quân Kinh Vũ, bởi vì hắn có thể vì người trong lòng mà từ bỏ giang sơn!
Miếng đất phong ở biên cảnh tuy không lớn nhưng rất quan trọng.
Nếu như khai chiến, vẻn vẹn cũng chỉ vì miếng đất phong đó mà phần thắng của Bắc Quốc liền lớn hơn rất nhiều!
Quân Kinh Vũ muốn nhất thống thiên hạ nên hắn sẽ không từ chối!
Cũng không biết có một ngày Quân Kinh Vũ yêu mỹ nhân vượt qua cả giang sơn hay không đây?
Mím môi, Lăng Vu Đề dẫn theo Tử San ra hoàng cung.
Lần này các cô nghênh ngang đi ra ngoài, nơi cần đến chính là thiên lao --
"Cảm ơn tỷ đến thăm ta." Nhược Phi Tuyết mỉm cười nhìn Lăng Vu Đề.
Hai người một đứng ngoài lao, một đứng trong lao.
"Nhược Phi Tuyết, ngươi biết sai chưa?" Lăng Vu Đề khẽ nhếch cằm, vẫn là cái dáng vẻ ngạo mạn xem thường người khác.
Nhược Phi Tuyết gật đầu: "Ta biết sai rồi." Nàng sai ở chỗ nhìn người không rõ!
Vốn cho rằng Lăng Vu Đề chính là một nữ nhân ngực lớn không có đầu óc điêu ngoa tùy hứng, nhưng không ngờ...
Nàng quả nhiên nhìn người không được chuẩn lắm!
Nhược Phi Tuyết hơi ngừng lại, nhấc chân đến gần Lăng Vu Đề: "Xin tỷ hãy giúp ta, giúp ta điều tra chân tướng rõ ràng! Ta muốn trả Như Nguyệt một sự trong sạch."
"Chân tướng? Ngươi cho rằng thật sự dễ tra như vậy à?" Lăng Vu Đề bĩu môi khinh thường.
Nhược Phi Tuyết há miệng, lời còn đang mắc ở trong cổ họng thì Lăng Vu Đề lại đột nhiên chêm vào một câu: "Ngươi thích Lục Tự à?"
Lăng Vu Đề đột nhiên hỏi như vậy khiến Nhược Phi Tuyết thất thần: "Tỷ..."
"Lục Tự đi tìm Hoàng thượng, hắn ta muốn dẫn ngươi về Bắc Quốc. Ở đó ngươi sẽ có cuộc sống mới. Còn nơi này... Ngươi phải tin rằng, con người ~ không tìm đường chết sẽ không phải chết!"
Nói xong, Lăng Vu Đề liền xoay người rời đi.
Bóng người màu đỏ càng đi càng xa, Nhược Phi Tuyết rơi vào trầm tư --
Nhược Phi Tuyết đi rồi, sau đại điển gặp mặt bốn nước, nàng rời khỏi đây cùng Lục Tự.
Như trong kịch tình, không ít người mắng Lục Tự ngốc, có một miếng đất phong quý giá như vậy mà lại đổi lấy một nữ nhân không quan trọng, vẫn là nữ nhân đã "dùng qua"!
Lăng Vu Đề biết rằng sau này Lục Tự đưa Nhược Phi Tuyết rời khỏi Bắc Quốc.
Trời Nam đất Bắc, bốn bể là nhà!
Rất hạnh phúc --
Tháng ngày sau khi Nhược Phi Tuyết rời đi, hình như Quân Kinh Vũ thường xuyên tới chỗ Lý Thi Viện hơn, còn Tiết Lan Hinh bị lạnh nhạt hoàn toàn.
Lăng Vu Đề cũng không nhàn rỗi, sự việc về Tiết Lan Hinh có vẻ như đã kết thúc nhưng cô muốn biết Tiết Lan Hinh đã dùng loại thuốc nào để thay đổi mạch tượng.
Cô càng muốn biết đây rốt cuộc Tiết Lan Hinh học từ người nhà hay là ai dạy nàng ta.
Thế nên sau đó, Lăng Vu Đề cẩn thận để ý đến Tiết Lan Hinh.
Không để ý thì không biết, vừa để ý, Lăng Vu Đề đã nhận ra điểm không đúng.
Quan hệ giữa Tiết Lan Hinh và Lý Thi Viện hình như rất tốt.
Khi Nhược Phi Tuyết còn ở đây, hai người kia tỏ vẻ không thân chẳng quen.
Làm sao Nhược Phi Tuyết vừa đi, hai người đã thân nhau nhanh thế rồi?
Theo Lăng Vu Đề biết, hậu trạch của Kinh Triệu doãn tuy loạn nhưng không có loại thuốc có thể thay đổi mạch tượng.
Đầu óc xoay chuyển, trong tiểu thuyết chưa từng nói rằng Lý Thi Viện có phương thuốc có thể thay đổi mạch tượng. Lẽ nào là trong nội dung tình tiết không có nhắc tới?
Bởi vậy Lăng Vu Đề có lý do hoài nghi... Kẻ nghĩ kế cho Tiết Lan Hinh chính là Lý Thi Viện!
Nếu đã hoài nghi như vậy, Lăng Vu Đề muốn tìm một cơ hội dùng thần chú phù thủy khống chế Lý Thi Viện, để cho chính miệng nàng ta nói ra.
Nhưng còn chưa tìm được cơ hội, thiên hạ đột nhiên có biến!
Đông Quốc cùng Tây Quốc lại liên hợp tấn công Nam Quốc, cũng may Quân Kinh Vũ sớm có phòng bị nên dù hai nước kia thế tới hung hãn nhưng cũng cầm cự tạm thời được.
Đối mặt với sự xâm lược từ hai nước, Quân Kinh Vũ quyết định ngự giá thân chinh, dứt khoát hoàn thành giấc mộng nhất thống thiên hạ của hắn!
Đối tượng công lược phải đi, Lăng Vu Đề biết, thật sự khai chiến thì không thể nào đánh trong một năm nửa năm được nên Lăng Vu Đề đưa ra đề nghị muốn tới chiến trường theo Quân Kinh Vũ!
Đương nhiên là... Lăng Vu Đề vừa nói đã bị Quân Kinh Vũ từ chối.
Lăng Vu Đề đứng ở trên giường, từ trên cao nhìn xuống Quân Kinh Vũ đang nằm ở trên giường: "Chàng không đưa ta đi, ta có thể tự mình đi. Chàng biết ta nói được là làm được mà!"
Nói xong, cô còn tỏ vẻ kiêu ngạo hừ một tiếng.
Quân Kinh Vũ đau đầu đỡ trán, hắn cho rằng mấy tháng nay Lăng Vu Đề đã thay đổi rất nhiều đấy!
Bây giờ xem lại...
Không chờ bao lâu, Lục Tự đã đi ra ngoài.
Biểu cảm trên gương mặt đơ đó phải nói là khó coi.
Trông thấy Lăng Vu Đề đứng dưới bậc thang, Lục Tự dừng lại đôi chút, cuối cùng vẫn đi tới trước mặt cô ôm quyền: "Chào Quý phi nương nương."
Lăng Vu Đề gật đầu: "Hôm nay Lục tướng quân đến đây tìm hoàng thượng là có việc à?"
Lục Tự lắc đầu, vừa định nói không có chuyện gì nhưng đột nhiên nhớ tới lời của Lăng Vu Đề nói với hắn trong buổi luận võ ngày đó.
Lúc ấy Lục Tự cũng không biết Lăng Vu Đề đã dùng thủ đoạn gì để thắng mình, thế nhưng chỉ bằng câu cuối cùng Lăng Vu Đề nói với hắn, hắn tin chắc rằng Lăng Vu Đề tuyệt đối không phải dạng "ngực to óc nho" như thế nhân đồn đãi!
Ngược lại, nàng ta ẩn giấu rất sâu! Nhìn rất thấu!
Như là nhìn thấy được người có thể giúp mình, đôi mắt Lục Tự hơi sáng lên: "Xin Quý phi nương nương giúp Lục mỗ!"
Lăng Vu Đề hai tay chống nạnh giương mày: "Ngươi muốn Bổn cung giúp ngươi cái gì?"
"Cứu Tuyết nhi!"
Phụt -- Tuyết nhi!? Gọi thân thiết vậy sao?
"Nếu nương nương cứu Tuyết nhi ra, cũng để ta đưa nàng ấy đi, ân tình của nương nương, Lục mỗ suốt đời khó quên!" Lục Tự thành khẩn nói.
Lăng Vu Đề lại không mở miệng, một hồi lâu sau, cô mới nhấc chân đi ra ngoài.
Lục Tự đứng sau lưng Lăng Vu Đề khoảng một mét, chờ cô trả lời.
"Vì nàng, Lục tướng quân đồng ý lấy đất phong ở biên cảnh Nam Bắc để đổi không?" Lăng Vu Đề nhẹ giọng mở miệng, dùng âm thanh chỉ có hai người họ mới có thể nghe được hỏi hắn.
Chỉ là một câu rất nhẹ nhàng nhưng đã dậy lên sóng to gió lớn trong lòng Lục Tự.
Lăng Vu Đề lại biết hắn có đất phong ở biên cảnh Nam Bắc!?
Này tuy rằng không phải một bí mật lớn, thế nhưng một nữ nhân trong hậu cung lại không được làm chính như Lăng Vu Đề làm sao biết được đây?
Lẽ nào là ý tứ của Quân Kinh Vũ?!
Đây đương nhiên không phải ý của Quân Kinh Vũ, mà là trong kịch tình, để đưa Nhược Phi Tuyết đi, Lục Tự chủ động đề nghị với Quân Kinh Vũ là lấy đất phong ở biên cảnh Nam Bắc để đối Nhược Phi Tuyết.
Đã nói rồi, Quân Kinh Vũ yêu giang sơn hơn yêu mỹ nhân!
Miếng đất phong của Lục Tự tuy không lớn nhưng cũng không nhỏ, thế nên Quân Kinh Vũ không có cân nhắc bao lâu liền đáp ứng.
Lăng Vu Đề nghĩ rằng thế thì lần này Quân Kinh Vũ nhất định vẫn sẽ đáp ứng!
Dù sao lúc này Quân Kinh Vũ cũng không thích Nhược Phi Tuyết như trong tiểu thuyết.
"Thế nào? Không nỡ? Vậy thôi..."
"Đa tạ Quý phi nương nương chỉ điểm! Lục mỗ biết rồi!" Nói xong, Lục Tự lại xoay người đi trở về Ngự thư phòng.
Lăng Vu Đề quay đầu lại nhìn bóng lưng của hắn một chút, thực ra dưới góc nhìn của Lăng Vu Đề, Lục Tự có mị lực hơn Quân Kinh Vũ, bởi vì hắn có thể vì người trong lòng mà từ bỏ giang sơn!
Miếng đất phong ở biên cảnh tuy không lớn nhưng rất quan trọng.
Nếu như khai chiến, vẻn vẹn cũng chỉ vì miếng đất phong đó mà phần thắng của Bắc Quốc liền lớn hơn rất nhiều!
Quân Kinh Vũ muốn nhất thống thiên hạ nên hắn sẽ không từ chối!
Cũng không biết có một ngày Quân Kinh Vũ yêu mỹ nhân vượt qua cả giang sơn hay không đây?
Mím môi, Lăng Vu Đề dẫn theo Tử San ra hoàng cung.
Lần này các cô nghênh ngang đi ra ngoài, nơi cần đến chính là thiên lao --
"Cảm ơn tỷ đến thăm ta." Nhược Phi Tuyết mỉm cười nhìn Lăng Vu Đề.
Hai người một đứng ngoài lao, một đứng trong lao.
"Nhược Phi Tuyết, ngươi biết sai chưa?" Lăng Vu Đề khẽ nhếch cằm, vẫn là cái dáng vẻ ngạo mạn xem thường người khác.
Nhược Phi Tuyết gật đầu: "Ta biết sai rồi." Nàng sai ở chỗ nhìn người không rõ!
Vốn cho rằng Lăng Vu Đề chính là một nữ nhân ngực lớn không có đầu óc điêu ngoa tùy hứng, nhưng không ngờ...
Nàng quả nhiên nhìn người không được chuẩn lắm!
Nhược Phi Tuyết hơi ngừng lại, nhấc chân đến gần Lăng Vu Đề: "Xin tỷ hãy giúp ta, giúp ta điều tra chân tướng rõ ràng! Ta muốn trả Như Nguyệt một sự trong sạch."
"Chân tướng? Ngươi cho rằng thật sự dễ tra như vậy à?" Lăng Vu Đề bĩu môi khinh thường.
Nhược Phi Tuyết há miệng, lời còn đang mắc ở trong cổ họng thì Lăng Vu Đề lại đột nhiên chêm vào một câu: "Ngươi thích Lục Tự à?"
Lăng Vu Đề đột nhiên hỏi như vậy khiến Nhược Phi Tuyết thất thần: "Tỷ..."
"Lục Tự đi tìm Hoàng thượng, hắn ta muốn dẫn ngươi về Bắc Quốc. Ở đó ngươi sẽ có cuộc sống mới. Còn nơi này... Ngươi phải tin rằng, con người ~ không tìm đường chết sẽ không phải chết!"
Nói xong, Lăng Vu Đề liền xoay người rời đi.
Bóng người màu đỏ càng đi càng xa, Nhược Phi Tuyết rơi vào trầm tư --
Nhược Phi Tuyết đi rồi, sau đại điển gặp mặt bốn nước, nàng rời khỏi đây cùng Lục Tự.
Như trong kịch tình, không ít người mắng Lục Tự ngốc, có một miếng đất phong quý giá như vậy mà lại đổi lấy một nữ nhân không quan trọng, vẫn là nữ nhân đã "dùng qua"!
Lăng Vu Đề biết rằng sau này Lục Tự đưa Nhược Phi Tuyết rời khỏi Bắc Quốc.
Trời Nam đất Bắc, bốn bể là nhà!
Rất hạnh phúc --
Tháng ngày sau khi Nhược Phi Tuyết rời đi, hình như Quân Kinh Vũ thường xuyên tới chỗ Lý Thi Viện hơn, còn Tiết Lan Hinh bị lạnh nhạt hoàn toàn.
Lăng Vu Đề cũng không nhàn rỗi, sự việc về Tiết Lan Hinh có vẻ như đã kết thúc nhưng cô muốn biết Tiết Lan Hinh đã dùng loại thuốc nào để thay đổi mạch tượng.
Cô càng muốn biết đây rốt cuộc Tiết Lan Hinh học từ người nhà hay là ai dạy nàng ta.
Thế nên sau đó, Lăng Vu Đề cẩn thận để ý đến Tiết Lan Hinh.
Không để ý thì không biết, vừa để ý, Lăng Vu Đề đã nhận ra điểm không đúng.
Quan hệ giữa Tiết Lan Hinh và Lý Thi Viện hình như rất tốt.
Khi Nhược Phi Tuyết còn ở đây, hai người kia tỏ vẻ không thân chẳng quen.
Làm sao Nhược Phi Tuyết vừa đi, hai người đã thân nhau nhanh thế rồi?
Theo Lăng Vu Đề biết, hậu trạch của Kinh Triệu doãn tuy loạn nhưng không có loại thuốc có thể thay đổi mạch tượng.
Đầu óc xoay chuyển, trong tiểu thuyết chưa từng nói rằng Lý Thi Viện có phương thuốc có thể thay đổi mạch tượng. Lẽ nào là trong nội dung tình tiết không có nhắc tới?
Bởi vậy Lăng Vu Đề có lý do hoài nghi... Kẻ nghĩ kế cho Tiết Lan Hinh chính là Lý Thi Viện!
Nếu đã hoài nghi như vậy, Lăng Vu Đề muốn tìm một cơ hội dùng thần chú phù thủy khống chế Lý Thi Viện, để cho chính miệng nàng ta nói ra.
Nhưng còn chưa tìm được cơ hội, thiên hạ đột nhiên có biến!
Đông Quốc cùng Tây Quốc lại liên hợp tấn công Nam Quốc, cũng may Quân Kinh Vũ sớm có phòng bị nên dù hai nước kia thế tới hung hãn nhưng cũng cầm cự tạm thời được.
Đối mặt với sự xâm lược từ hai nước, Quân Kinh Vũ quyết định ngự giá thân chinh, dứt khoát hoàn thành giấc mộng nhất thống thiên hạ của hắn!
Đối tượng công lược phải đi, Lăng Vu Đề biết, thật sự khai chiến thì không thể nào đánh trong một năm nửa năm được nên Lăng Vu Đề đưa ra đề nghị muốn tới chiến trường theo Quân Kinh Vũ!
Đương nhiên là... Lăng Vu Đề vừa nói đã bị Quân Kinh Vũ từ chối.
Lăng Vu Đề đứng ở trên giường, từ trên cao nhìn xuống Quân Kinh Vũ đang nằm ở trên giường: "Chàng không đưa ta đi, ta có thể tự mình đi. Chàng biết ta nói được là làm được mà!"
Nói xong, cô còn tỏ vẻ kiêu ngạo hừ một tiếng.
Quân Kinh Vũ đau đầu đỡ trán, hắn cho rằng mấy tháng nay Lăng Vu Đề đã thay đổi rất nhiều đấy!
Bây giờ xem lại...
/477
|