Edit: Aya Shinta
Lâm Ngộ Khê đánh giá Lăng Vu Đề từ trên xuống dưới.
Sau đó Lăng Vu Đề liền nhìn thấy Lâm Ngộ Khê cong khóe miệng thành một nụ cười nhạt, dường như bị câu hỏi ngây thơ của cô chọc cho tức cười.
Nụ cười chỉ duy trì không tới hai giây, sau đó Lâm Ngộ Khê lắc đầu: "Không thể."
Lăng Vu Đề bĩu môi không vui: "Tại sao không thể chứ?! Cháu biết mình có rất nhiều chỗ không hiểu! Thế nhưng cháu có thể học mà!"
Cô ưỡn ngực, vô cùng nghiêm túc ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt Lâm Ngộ Khê: "Cháu có tự tin mình có thể trở thành một bộ đội đặc chủng ưu tú!"
Quả thực Lâm Ngộ Khê nhìn thấy sự tự tin trong đôi mắt Lăng Vu Đề, thế nhưng không cho rằng Lăng Vu Đề có thể trở thành một bộ đội đặc chủng ưu tú.
Ngay cả một quân nhân ưu tú cũng không được!
Bởi trông cô thực sự... Quá yếu ớt...
Sau khi về Lâm trạch, ngoại Lâm mẹ Lăng nhìn thấy Lâm Ngộ Khê và Lăng Vu Đề trở về cùng nhau thì hơi kinh ngạc.
Họ biết Lâm Ngộ Khê có thói quen rèn luyện, nhưng họ cho rằng Lăng Vu Đề còn ở trong phòng ngủ.
Lâm Ngộ Khê nói tiếng chào buổi sáng với ngoại Lâm cùng mẹ Lăng rồi về phòng tắm rửa.
Lăng Vu Đề lại ngồi trên bàn ăn với ngoại Lâm và mẹ Lăng chờ Lâm Ngộ Khê cùng ăn sáng.
"Sao hôm nay tiểu Vu dậy sớm thế? Chạy bộ buổi sáng à?" Ngồi ở đối diện Lăng Vu Đề, mẹ Lăng mở miệng hỏi.
Lăng Vu Đề cười yếu ớt lắc đầu một cái: "Không có chạy bộ buổi sáng, không phải lúc trước thím có giới thiệu rằng chú Ngộ là một quân nhân vô cùng ưu tú hay sao, sau đó còn nhắc tới chuyện chú Ngộ sẽ ra ngoài rèn luyện vào mỗi sáng sớm. Thế nên con muốn đi xem thử quân nhân rèn luyện thế nào, dậy sớm tới sân huấn luyện với chú Ngộ."
Ngoại Lâm ở một bên giương mày cười hiền: "Ồ? Hóa ra tiểu Vu rất tò mò về quân nhân à. Vậy sáng sớm hôm nay xem a Ngộ rèn luyện, cảm thấy như thế nào?"
"Con cảm thấy quân nhân thực sự... Quá có mị lực! Chú Ngộ là người có khí khái nam tử nhất mà con đã gặp! Con có thể nhìn thấy sự khí phách cống hiến cho quốc gia trên người chú ấy!"
Lúc nói chuyện, Lăng Vu Đề có vẻ hơi hưng phấn, đôi mắt cô sáng lấp lánh, đặc biệt là khi nhắc đến hai chữ "chú Ngộ".
Chỉ cần tinh ý thì ai cũng có thể nhận ra tình cảm quý mến kia, Lăng Vu Đề cố ý muốn cho người khác nhận ra điều này.
Ngoại Lâm cùng mẹ Lăng nhìn nhau, trao đổi ánh mắt một phen rồi mới nhìn về phía Lăng Vu Đề.
"Quân nhân quả cảm như chú Ngộ cũng nhiều, chú Ngộ của con cũng không đặc biệt lắm." Nói thì nói như thế, nhưng vẻ mặt của ngoại Lâm rõ ràng viết là "Lâm Ngộ Khê là niềm kiêu ngạo của ngoại, là niềm kiêu ngạo của quốc gia này!".
Lăng Vu Đề lắc đầu phản đối ngoại Lâm: "Trên sân huấn luyện cũng không chỉ có một mình chú Ngộ rèn luyện, còn có không ít quân nhân mà! Có điều dưới cái nhìn của con, chú Ngộ chính là người ưu tú nhất!"
"Ha ha ha ~ Xem ra tiểu Vu nhà chúng ta rất có mắt nhìn!" Câu này lại có chút ý tứ khác.
Lăng Vu Đề đỏ mặt, rũ mắt ngượng ngùng không nói lời nào.
Ngoại Lâm còn muốn trêu chọc vài câu, Lâm Ngộ Khê đã mặc quân trang đi xuống.
Bốn người cùng ăn sáng xong, Lăng Vu Đề dựa theo thông lệ cùng ngoại Lâm đi tản bộ, chẳng qua lần này lại có thêm một Lâm Ngộ Khê.
Sau đó Lăng Vu Đề đi mua đồ ăn với mẹ Lăng, Lâm Ngộ Khê ở nhà chơi cờ với ngoại Lâm --
Chớp mắt, một ngày nhanh chóng trôi qua.
Đến buổi tối cha Lăng cũng ở nhà, người một nhà ăn cơm tối rồi ngồi ở trong phòng khách tán gẫu.
Mẹ Lăng nhắc tới chuyện muốn cho Lăng Vu Đề đi học đại học, ngoại Lâm và cả cha Lăng đều vô cùng tán thành.
Ngay khi cha Lăng bảo ngày mai liền đi liên hệ với trường học, Lăng Vu Đề lại đề nghị muốn đi tòng quân.
Cả phòng lập tức yên tĩnh, mọi người đều chuyển mắt nhìn Lăng Vu Đề.
"Tiểu Vu, sao lại muốn đi tòng quân?" Mẹ Lăng kéo cánh tay Lăng Vu Đề, dịu dàng hỏi.
Lăng Vu Đề nhìn Lâm Ngộ Khê một chút, sau đó cười nhẹ nói: "Con muốn giống như chú Ngộ, trở thành một quân nhân ưu tú."
"Tôi nói rồi, cháu không thể." Lâm Ngộ Khê ở một bên nghiêm mặt.
Sáng sớm anh đã nói rồi, Lăng Vu Đề thân hình nhỏ bé, sao có khả năng chịu đựng được những chương trình huấn luyện thể chất kia?!
Lăng Vu Đề hơi nhíu mày: "Tại sao không thể? Bây giờ cháu thoạt trông hơi gầy tí, thế nhưng cháu có nghị lực, cháu có thể kiên trì!"
Cha Lăng ngồi ở một bên khác của Lăng Vu Đề, ông nhẹ nhàng vỗ vai cô: "Thực ra chú khá tán thành với a Ngộ, tiểu Vu con nên học lên đại học mà không phải đi tòng quân. Sau khi trở thành một quân nhân thì con sẽ rất bận, một năm 365 ngày, hầu như có 360 ngày là ở bên ngoài."
"Con là một cô gái, sau này nhất định phải lập gia đình đó!"
Ngoại Lâm gật đầu tán đồng, nếu Lăng Vu Đề là con trai thì ngoại chắc chắn sẽ tán thành việc cô tòng quân.
Nhưng Lăng Vu Đề là con gái.
Mẹ Lăng lại cảm thấy nếu Lăng Vu Đề muốn thì làm bên văn nghệ quân đội cũng được.
Nhưng Lăng Vu Đề lại nói mục tiêu của cô là trở thành một nữ bộ đội đặc chủng.
Vì sao cô lại muốn làm lính? Không phải chính là để có thêm thời gian ở cạnh Lâm Ngộ Khê hay sao!
Nếu làm bên văn nghệ quân đội, vậy không bằng lên đại học!
Kết quả cuối cùng chính là không ai tán thành để Lăng Vu Đề đi làm lính.
Hết cách, Lăng Vu Đề chỉ đành bỏ ý niệm này đi --
Nếu không làm lính, vậy Lăng Vu Đề càng phải nỗi lực hơn, nhân dịp Lâm Ngộ Khê ở nhà mấy ngày kiếm hảo cảm.
Kết quả -- Sáng hôm sau Lâm Ngộ Khê nhận được một nhiệm vụ khẩn cấp, rời đi!
Độ hảo cảm mới được mười điểm... Lâm Ngộ Khê vừa đi, không biết bao giờ mới có thể trở về!
Nghĩ đến điểm hảo cảm xa xa khó với tới, Lăng Vu Đề chỉ còn nước chép miệng...
Lâm Ngộ Khê rời đi, cuộc sống vẫn còn tiếp diễn.
Hiệu suất của cha Lăng rất cao, nói liên hệ trường học liền tiến hành ngay.
Ngày thứ hai sau khi Lâm Ngộ Khê rời đi, cha mẹ Lăng cùng đưa Lăng Vu Đề tới trường Lăng Giai Kỳ học, đại học số một thủ đô... Tên gọi tắt là Kinh đại.
Trước khi đi cha Lăng đã nói với Lăng Vu Đề rằng bởi thế nào thì đây cũng là đại học nổi danh nhất thủ đô, cho nên dù cha Lăng - một thủ trưởng quân khu luôn cương trực đã sử dụng những mối quan hệ của mình nhưng cô vẫn cần dựa vào thành tích của bản thân mới có thể học tập ở thủ đô.
Hôm qua mẹ Lăng tìm một vài đề thi để Lăng Vu Đề làm, Lăng Vu Đề cũng không giấu dốt, trả lời tất cả các câu trong đề, vậy nên cha mẹ Lăng vô cùng tin tưởng Lăng Vu Đề, trên đường đi luôn cổ vũ Lăng Vu Đề, bảo cô đừng sốt sắng.
Lâm Ngộ Khê đánh giá Lăng Vu Đề từ trên xuống dưới.
Sau đó Lăng Vu Đề liền nhìn thấy Lâm Ngộ Khê cong khóe miệng thành một nụ cười nhạt, dường như bị câu hỏi ngây thơ của cô chọc cho tức cười.
Nụ cười chỉ duy trì không tới hai giây, sau đó Lâm Ngộ Khê lắc đầu: "Không thể."
Lăng Vu Đề bĩu môi không vui: "Tại sao không thể chứ?! Cháu biết mình có rất nhiều chỗ không hiểu! Thế nhưng cháu có thể học mà!"
Cô ưỡn ngực, vô cùng nghiêm túc ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt Lâm Ngộ Khê: "Cháu có tự tin mình có thể trở thành một bộ đội đặc chủng ưu tú!"
Quả thực Lâm Ngộ Khê nhìn thấy sự tự tin trong đôi mắt Lăng Vu Đề, thế nhưng không cho rằng Lăng Vu Đề có thể trở thành một bộ đội đặc chủng ưu tú.
Ngay cả một quân nhân ưu tú cũng không được!
Bởi trông cô thực sự... Quá yếu ớt...
Sau khi về Lâm trạch, ngoại Lâm mẹ Lăng nhìn thấy Lâm Ngộ Khê và Lăng Vu Đề trở về cùng nhau thì hơi kinh ngạc.
Họ biết Lâm Ngộ Khê có thói quen rèn luyện, nhưng họ cho rằng Lăng Vu Đề còn ở trong phòng ngủ.
Lâm Ngộ Khê nói tiếng chào buổi sáng với ngoại Lâm cùng mẹ Lăng rồi về phòng tắm rửa.
Lăng Vu Đề lại ngồi trên bàn ăn với ngoại Lâm và mẹ Lăng chờ Lâm Ngộ Khê cùng ăn sáng.
"Sao hôm nay tiểu Vu dậy sớm thế? Chạy bộ buổi sáng à?" Ngồi ở đối diện Lăng Vu Đề, mẹ Lăng mở miệng hỏi.
Lăng Vu Đề cười yếu ớt lắc đầu một cái: "Không có chạy bộ buổi sáng, không phải lúc trước thím có giới thiệu rằng chú Ngộ là một quân nhân vô cùng ưu tú hay sao, sau đó còn nhắc tới chuyện chú Ngộ sẽ ra ngoài rèn luyện vào mỗi sáng sớm. Thế nên con muốn đi xem thử quân nhân rèn luyện thế nào, dậy sớm tới sân huấn luyện với chú Ngộ."
Ngoại Lâm ở một bên giương mày cười hiền: "Ồ? Hóa ra tiểu Vu rất tò mò về quân nhân à. Vậy sáng sớm hôm nay xem a Ngộ rèn luyện, cảm thấy như thế nào?"
"Con cảm thấy quân nhân thực sự... Quá có mị lực! Chú Ngộ là người có khí khái nam tử nhất mà con đã gặp! Con có thể nhìn thấy sự khí phách cống hiến cho quốc gia trên người chú ấy!"
Lúc nói chuyện, Lăng Vu Đề có vẻ hơi hưng phấn, đôi mắt cô sáng lấp lánh, đặc biệt là khi nhắc đến hai chữ "chú Ngộ".
Chỉ cần tinh ý thì ai cũng có thể nhận ra tình cảm quý mến kia, Lăng Vu Đề cố ý muốn cho người khác nhận ra điều này.
Ngoại Lâm cùng mẹ Lăng nhìn nhau, trao đổi ánh mắt một phen rồi mới nhìn về phía Lăng Vu Đề.
"Quân nhân quả cảm như chú Ngộ cũng nhiều, chú Ngộ của con cũng không đặc biệt lắm." Nói thì nói như thế, nhưng vẻ mặt của ngoại Lâm rõ ràng viết là "Lâm Ngộ Khê là niềm kiêu ngạo của ngoại, là niềm kiêu ngạo của quốc gia này!".
Lăng Vu Đề lắc đầu phản đối ngoại Lâm: "Trên sân huấn luyện cũng không chỉ có một mình chú Ngộ rèn luyện, còn có không ít quân nhân mà! Có điều dưới cái nhìn của con, chú Ngộ chính là người ưu tú nhất!"
"Ha ha ha ~ Xem ra tiểu Vu nhà chúng ta rất có mắt nhìn!" Câu này lại có chút ý tứ khác.
Lăng Vu Đề đỏ mặt, rũ mắt ngượng ngùng không nói lời nào.
Ngoại Lâm còn muốn trêu chọc vài câu, Lâm Ngộ Khê đã mặc quân trang đi xuống.
Bốn người cùng ăn sáng xong, Lăng Vu Đề dựa theo thông lệ cùng ngoại Lâm đi tản bộ, chẳng qua lần này lại có thêm một Lâm Ngộ Khê.
Sau đó Lăng Vu Đề đi mua đồ ăn với mẹ Lăng, Lâm Ngộ Khê ở nhà chơi cờ với ngoại Lâm --
Chớp mắt, một ngày nhanh chóng trôi qua.
Đến buổi tối cha Lăng cũng ở nhà, người một nhà ăn cơm tối rồi ngồi ở trong phòng khách tán gẫu.
Mẹ Lăng nhắc tới chuyện muốn cho Lăng Vu Đề đi học đại học, ngoại Lâm và cả cha Lăng đều vô cùng tán thành.
Ngay khi cha Lăng bảo ngày mai liền đi liên hệ với trường học, Lăng Vu Đề lại đề nghị muốn đi tòng quân.
Cả phòng lập tức yên tĩnh, mọi người đều chuyển mắt nhìn Lăng Vu Đề.
"Tiểu Vu, sao lại muốn đi tòng quân?" Mẹ Lăng kéo cánh tay Lăng Vu Đề, dịu dàng hỏi.
Lăng Vu Đề nhìn Lâm Ngộ Khê một chút, sau đó cười nhẹ nói: "Con muốn giống như chú Ngộ, trở thành một quân nhân ưu tú."
"Tôi nói rồi, cháu không thể." Lâm Ngộ Khê ở một bên nghiêm mặt.
Sáng sớm anh đã nói rồi, Lăng Vu Đề thân hình nhỏ bé, sao có khả năng chịu đựng được những chương trình huấn luyện thể chất kia?!
Lăng Vu Đề hơi nhíu mày: "Tại sao không thể? Bây giờ cháu thoạt trông hơi gầy tí, thế nhưng cháu có nghị lực, cháu có thể kiên trì!"
Cha Lăng ngồi ở một bên khác của Lăng Vu Đề, ông nhẹ nhàng vỗ vai cô: "Thực ra chú khá tán thành với a Ngộ, tiểu Vu con nên học lên đại học mà không phải đi tòng quân. Sau khi trở thành một quân nhân thì con sẽ rất bận, một năm 365 ngày, hầu như có 360 ngày là ở bên ngoài."
"Con là một cô gái, sau này nhất định phải lập gia đình đó!"
Ngoại Lâm gật đầu tán đồng, nếu Lăng Vu Đề là con trai thì ngoại chắc chắn sẽ tán thành việc cô tòng quân.
Nhưng Lăng Vu Đề là con gái.
Mẹ Lăng lại cảm thấy nếu Lăng Vu Đề muốn thì làm bên văn nghệ quân đội cũng được.
Nhưng Lăng Vu Đề lại nói mục tiêu của cô là trở thành một nữ bộ đội đặc chủng.
Vì sao cô lại muốn làm lính? Không phải chính là để có thêm thời gian ở cạnh Lâm Ngộ Khê hay sao!
Nếu làm bên văn nghệ quân đội, vậy không bằng lên đại học!
Kết quả cuối cùng chính là không ai tán thành để Lăng Vu Đề đi làm lính.
Hết cách, Lăng Vu Đề chỉ đành bỏ ý niệm này đi --
Nếu không làm lính, vậy Lăng Vu Đề càng phải nỗi lực hơn, nhân dịp Lâm Ngộ Khê ở nhà mấy ngày kiếm hảo cảm.
Kết quả -- Sáng hôm sau Lâm Ngộ Khê nhận được một nhiệm vụ khẩn cấp, rời đi!
Độ hảo cảm mới được mười điểm... Lâm Ngộ Khê vừa đi, không biết bao giờ mới có thể trở về!
Nghĩ đến điểm hảo cảm xa xa khó với tới, Lăng Vu Đề chỉ còn nước chép miệng...
Lâm Ngộ Khê rời đi, cuộc sống vẫn còn tiếp diễn.
Hiệu suất của cha Lăng rất cao, nói liên hệ trường học liền tiến hành ngay.
Ngày thứ hai sau khi Lâm Ngộ Khê rời đi, cha mẹ Lăng cùng đưa Lăng Vu Đề tới trường Lăng Giai Kỳ học, đại học số một thủ đô... Tên gọi tắt là Kinh đại.
Trước khi đi cha Lăng đã nói với Lăng Vu Đề rằng bởi thế nào thì đây cũng là đại học nổi danh nhất thủ đô, cho nên dù cha Lăng - một thủ trưởng quân khu luôn cương trực đã sử dụng những mối quan hệ của mình nhưng cô vẫn cần dựa vào thành tích của bản thân mới có thể học tập ở thủ đô.
Hôm qua mẹ Lăng tìm một vài đề thi để Lăng Vu Đề làm, Lăng Vu Đề cũng không giấu dốt, trả lời tất cả các câu trong đề, vậy nên cha mẹ Lăng vô cùng tin tưởng Lăng Vu Đề, trên đường đi luôn cổ vũ Lăng Vu Đề, bảo cô đừng sốt sắng.
/477
|