Edit: Aya Shinta
"Rầm rầm — rầm rầm ——"
Tiếng va chạm cùng cảm giác lay động khi vừa mới đến thế giới nhiệm vụ làm Lăng Vu Đề ồn ào đến mức không thể không lập tức mở to mắt.
Cô ấn huyệt thái dương có chút phát đau, cúi đầu nhìn nhìn chỗ cô đang ở, đây hẳn là trên một chiếc xe hơi nhỏ, mà cô đang ngồi trên vị trí điều khiển.
"Rầm rầm rầm ——" Bên ngoài có cái gì đang va chạm kịch liệt vào thân xe, thường thường, còn có tiếng kính vỡ vụn.
Lăng Vu Đề giương mắt nhìn ra bên ngoài, khi thấy rõ ràng tình huống bên ngoài, đôi mắt cô trừng thật lớn, cô không phải kinh ngạc! Tuyệt đối không phải!
Bởi vì cô đang kinh hách!!!
Bên ngoài xe vây đầy "người", không không không! Bọn họ không thể xem như người!
Cái kia nửa cái đầu đều không còn, thế nhưng đang đứng thẳng đâm cửa xe mà là người sao?!
Còn có cái kia, cổ chỉ còn dính có tí da thịt với đầu, thế nhưng còn có thể đạp cửa sổ xe, là, là người sao!?
Cái nữ "nhân" kia, cằm đều sắp rớt trên vai, đầu lưỡi đã không còn thì làm sao còn có thể đâm nứt cửa sổ xe ra thế?!
Còn có cái kia, bụng đã rách toác rồi, nhoài trước cửa kính chắn gió, ruột gan phèo phổi tất cả đều rơi rớt ở trên kính chắn gió, hiệu quả thị giác kia, quả thực......
Oẹ ~ đại ca, làm ơn nhét mấy thứ đó trở lại trong bụng đi được không hả?!
Lúc này Lăng Vu Đề hối hận, thiệt tình mà hối hận! Hẳn là cô nên tiếp thu cốt truyện cùng ký ức rồi mới đến đây!
Anh anh anh ~ để cô trở về được không! Tình huống hiện tại của cô thật không tốt nha!
Trời ạ ~ những thứ ghê tởm mà cô nhìn thấy rốt cuộc là cái gì nha?!
Mắt thấy cửa sổ xe sắp bị đập nát bét, cho dù không có tiếp thu cốt truyện cùng ký ức, Lăng Vu Đề cũng biết, tuyệt đối cô không thể bị những thứ người không ra người mà quỷ cũng chẳng ra quỷ sất bắt được!
Nhìn chìa khóa còn cắm ở trên xe, Lăng Vu Đề chuẩn bị khởi động xe thoát khỏi nơi này.
Xe "Brừm brừm _____" chấn động vài lần xong, cũng không thể khởi động thành công.
Lăng Vu Đề thử rất nhiều lần cũng không có biện pháp, nhìn cái khe càng lúc càng lớn trên cửa sổ xe, lòng muốn chết của Lăng Vu Đề cũng có luôn rồi!"
Cô đưa tay ấn ở trên còi xe, không ngừng ấn còi, ý đồ dọa đi mấy thứ này.
Kết quả là...... Vài thứ kia cũng không sợ hãi, ngược lại số lượng thì có thể lấy mắt thường của Lăng Vu Đề mà gia tăng rồi!
Lăng Vu Đề cảm thấy mình chết chắc rồi, thật sự chết chắc rồi!
Cô đã bắt đầu suy xét mình nên ngồi trên xe chờ những thứ này giết, hay là nên tự sát mới tốt đây.
Một con "lão hổ" đột nhiên vọt lại đây, sau đó bắt đầu sử dụng hình thức xé xác.
Thật là xé xác! Hai chân trước của nó chụp lấy đầu của mấy thứ kia, sau đó móng vuốt kéo mạnh một phát, thứ kia liền bị xé thành hai nửa ~
Bằng không nó liền quào, chưởng lớn quào ở trên đầu, đầu nháy mắt liền nát nhừ ~
Một khắc đó, Lăng Vu Đề cảm thấy, "lão hổ" kia đích thực chính là thiên sứ, kỵ sĩ của cô!
( Khụ ~ sau đó cô mới biết được, người ta là em gái ~~ không phải em trai ~)
Chờ những thứ ghê tởm chung quanh đều được xử lý xong, Lăng Vu Đề muốn mở cửa xe.
Nhưng nhìn "lão hổ" uy phong lẫm lẫm, trên móng vuốt cùng trên thân đều dính đầy máu cùng thịt vụn, trong lòng Lăng Vu Đề trong lòng có chút nhát nhát.
Thú thì trước sau vẫn là thú, vạn nhất, vạn nhất sau khi cô ra ngoài thì "lão hổ" kia cũng quào đầu cô nát như cám giống mấy thứ kia mà nói..
Thân mình Lăng Vu Đề run lên, khó khăn nuốt nuốt nước miếng.
Cô cảm thấy, cô vẫn nên tạm thời đừng đi ra ngoài, chờ "lão hổ" kia đi rồi thì cô mới đi ra ngoài!
Lăng Vu Đề tránh ở trong xe, lặng lẽ chờ đợi "lão hổ" kia nhanh chóng rời đi!
Nhưng "lão hổ" lại đi tới trước cửa sổ xe, đôi mắt lớn như nắm tay trẻ con nhìn chằm chằm vào cô.
Trong lòng Lăng Vu Đề căng thẳng, da đầu bắt đầu tê dại.
Lão, lão hổ này khi nãy không ăn vài thứ kia là ngại bọn họ ghê tởm đi?
Nó kỳ thật, là muốn, ăn cô sao?!
Khi Lăng Vu Đề miên man suy nghĩ, "lão hổ" kia lại xoay người chạy.
Lăng Vu Đề vỗ vỗ trái tim đã sắp vọt lên cổ họng, hít sâu.
Cô nhắm mắt lại, tự hỏi hẳn nên tiếp thu cốt truyện cùng ký ức, hay là rời khỏi xe trước đây?!
Nhưng cô lại không biết tình huống bên ngoài, vạn nhất bên ngoài đều là cái thứ kia thì làm sao bây giờ?!
Thế giới này cũng quá khủng bố đi! Lão hổ không phải ở rừng rậm hoặc là vườn bách thú sao?! Sao lại có thể chạy rong trên đường cái vậy? Là xổng ra từ trong đoàn xiếc thú sao?
Còn có những cái đó rốt cuộc là thứ gì nha? Phim điện ảnh về zombie sao?
Cô, cô đi vào thế giới tiểu thuyết mạt thế?!
"Cốc cốc cốc ——" Tiếng gõ cửa chậm rãi nhẹ nhàng vang lên bên tai Lăng Vu Đề, Lăng Vu Đề đột nhiên nhỏm dậy.
Sau đó cô thấy một thiếu niên có nụ cười tươi đẹp vô cùng, cậu ấy mới giống thiên sứ nha!
Bởi vì nụ cười của cậu quá trong sáng, quá sạch sẽ!
Lăng Vu Đề bị nụ cười kia làm loà mắt, có chút không kịp phản ứng.
Thẳng đến khi thiếu niên kia cười chỉ chỉ cửa sổ xe, Lăng Vu Đề mới hồi phục tinh thần lại, mở cửa sổ xe ra.
Thiếu niên kia vẫn tươi cười như cũ: "Xin chào, tôi tên An Vũ Trạch, có cần tôi hỗ trợ không?"
Lăng Vu Đề đột nhiên gật đầu: "Cần cần chứ!" Quả thực cần đến mức không thể cần thêm được chứ!!
An Vũ Trạch gật gật đầu, sau đó lại mở miệng nói: "Xe cậu không thể dùng đi? Nơi này không an toàn, mang theo đồ của cậu đi theo tôi."
Lăng Vu Đề à hai tiếng, bắt đầu kiểm tra trong xe có đồ cần mang theo hay không, sau đó thấy một cái ba lô ở ghế sau, cũng không có mở ra xem, trực tiếp cầm ba lô mở cửa xe đi ra ngoài.
Lăng Vu Đề mới xuống xe thì nhìn thấy "lão hổ" cách cô không đến hai mét, sợ tới mức thiếu chút nữa không đứng vững.
An Vũ Trạch cười đỡ lấy Lăng Vu Đề: "Cậu không cần sợ hãi, Điện Hạ rất nghe lời, sẽ không cắn loạn người!"
"Điện Hạ? Nó...... Nó là con hổ cậu nuôi sao?" Lăng Vu Đề chớp chớp mắt, ngửa đầu nhìn An Vũ Trạch.
Hiện tại cô mới thấy rõ ràng, thiếu niên thoạt nhìn ngây ngô đến mức chỉ có tầm mười bảy tám tuổi, ít nhất cao tới một mét chín.
Cho dù cô có đứng thẳng, cũng phải ngửa đầu nhìn cậu ta.
Nghe thấy Lăng Vu Đề nói, An Vũ Trạch phụt cười một tiếng: "Điện Hạ không phải con hổ, Điện Hạ là một con mèo rất mềm mại đáng yêu."
Ha?!
Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn nhìn chằm chằm để xem, "con mèo mềm mại đáng yêu" theo lời An Vũ Trạch.
Nhìn kỹ mới nhìn ra được, Điện Hạ này xác thật không phải hổ, bởi vì trên trán nó không có chữ vương.
Thoạt nhìn, nó như là một con mèo Xiêm có đốm cỡ siêu siêu siêu lớn.
Rốt cuộc là lớn tới cỡ nào đây?
A ~ con hổ đã trưởng thành trong vườn bách thú cô đã gặp qua chưa nhỉ?
Điện Hạ phải lớn hơn một vòng so với hổ thành niên lận đó!!
Lớn hơn xe hơi nhỏ vừa nãy cô ngồi luôn!
Thấy Lăng Vu Đề nhìn chằm chằm mình, Điện Hạ lắc lắc cái đuôi, sau đó: "Meo meo ~"
"Rầm rầm — rầm rầm ——"
Tiếng va chạm cùng cảm giác lay động khi vừa mới đến thế giới nhiệm vụ làm Lăng Vu Đề ồn ào đến mức không thể không lập tức mở to mắt.
Cô ấn huyệt thái dương có chút phát đau, cúi đầu nhìn nhìn chỗ cô đang ở, đây hẳn là trên một chiếc xe hơi nhỏ, mà cô đang ngồi trên vị trí điều khiển.
"Rầm rầm rầm ——" Bên ngoài có cái gì đang va chạm kịch liệt vào thân xe, thường thường, còn có tiếng kính vỡ vụn.
Lăng Vu Đề giương mắt nhìn ra bên ngoài, khi thấy rõ ràng tình huống bên ngoài, đôi mắt cô trừng thật lớn, cô không phải kinh ngạc! Tuyệt đối không phải!
Bởi vì cô đang kinh hách!!!
Bên ngoài xe vây đầy "người", không không không! Bọn họ không thể xem như người!
Cái kia nửa cái đầu đều không còn, thế nhưng đang đứng thẳng đâm cửa xe mà là người sao?!
Còn có cái kia, cổ chỉ còn dính có tí da thịt với đầu, thế nhưng còn có thể đạp cửa sổ xe, là, là người sao!?
Cái nữ "nhân" kia, cằm đều sắp rớt trên vai, đầu lưỡi đã không còn thì làm sao còn có thể đâm nứt cửa sổ xe ra thế?!
Còn có cái kia, bụng đã rách toác rồi, nhoài trước cửa kính chắn gió, ruột gan phèo phổi tất cả đều rơi rớt ở trên kính chắn gió, hiệu quả thị giác kia, quả thực......
Oẹ ~ đại ca, làm ơn nhét mấy thứ đó trở lại trong bụng đi được không hả?!
Lúc này Lăng Vu Đề hối hận, thiệt tình mà hối hận! Hẳn là cô nên tiếp thu cốt truyện cùng ký ức rồi mới đến đây!
Anh anh anh ~ để cô trở về được không! Tình huống hiện tại của cô thật không tốt nha!
Trời ạ ~ những thứ ghê tởm mà cô nhìn thấy rốt cuộc là cái gì nha?!
Mắt thấy cửa sổ xe sắp bị đập nát bét, cho dù không có tiếp thu cốt truyện cùng ký ức, Lăng Vu Đề cũng biết, tuyệt đối cô không thể bị những thứ người không ra người mà quỷ cũng chẳng ra quỷ sất bắt được!
Nhìn chìa khóa còn cắm ở trên xe, Lăng Vu Đề chuẩn bị khởi động xe thoát khỏi nơi này.
Xe "Brừm brừm _____" chấn động vài lần xong, cũng không thể khởi động thành công.
Lăng Vu Đề thử rất nhiều lần cũng không có biện pháp, nhìn cái khe càng lúc càng lớn trên cửa sổ xe, lòng muốn chết của Lăng Vu Đề cũng có luôn rồi!"
Cô đưa tay ấn ở trên còi xe, không ngừng ấn còi, ý đồ dọa đi mấy thứ này.
Kết quả là...... Vài thứ kia cũng không sợ hãi, ngược lại số lượng thì có thể lấy mắt thường của Lăng Vu Đề mà gia tăng rồi!
Lăng Vu Đề cảm thấy mình chết chắc rồi, thật sự chết chắc rồi!
Cô đã bắt đầu suy xét mình nên ngồi trên xe chờ những thứ này giết, hay là nên tự sát mới tốt đây.
Một con "lão hổ" đột nhiên vọt lại đây, sau đó bắt đầu sử dụng hình thức xé xác.
Thật là xé xác! Hai chân trước của nó chụp lấy đầu của mấy thứ kia, sau đó móng vuốt kéo mạnh một phát, thứ kia liền bị xé thành hai nửa ~
Bằng không nó liền quào, chưởng lớn quào ở trên đầu, đầu nháy mắt liền nát nhừ ~
Một khắc đó, Lăng Vu Đề cảm thấy, "lão hổ" kia đích thực chính là thiên sứ, kỵ sĩ của cô!
( Khụ ~ sau đó cô mới biết được, người ta là em gái ~~ không phải em trai ~)
Chờ những thứ ghê tởm chung quanh đều được xử lý xong, Lăng Vu Đề muốn mở cửa xe.
Nhưng nhìn "lão hổ" uy phong lẫm lẫm, trên móng vuốt cùng trên thân đều dính đầy máu cùng thịt vụn, trong lòng Lăng Vu Đề trong lòng có chút nhát nhát.
Thú thì trước sau vẫn là thú, vạn nhất, vạn nhất sau khi cô ra ngoài thì "lão hổ" kia cũng quào đầu cô nát như cám giống mấy thứ kia mà nói..
Thân mình Lăng Vu Đề run lên, khó khăn nuốt nuốt nước miếng.
Cô cảm thấy, cô vẫn nên tạm thời đừng đi ra ngoài, chờ "lão hổ" kia đi rồi thì cô mới đi ra ngoài!
Lăng Vu Đề tránh ở trong xe, lặng lẽ chờ đợi "lão hổ" kia nhanh chóng rời đi!
Nhưng "lão hổ" lại đi tới trước cửa sổ xe, đôi mắt lớn như nắm tay trẻ con nhìn chằm chằm vào cô.
Trong lòng Lăng Vu Đề căng thẳng, da đầu bắt đầu tê dại.
Lão, lão hổ này khi nãy không ăn vài thứ kia là ngại bọn họ ghê tởm đi?
Nó kỳ thật, là muốn, ăn cô sao?!
Khi Lăng Vu Đề miên man suy nghĩ, "lão hổ" kia lại xoay người chạy.
Lăng Vu Đề vỗ vỗ trái tim đã sắp vọt lên cổ họng, hít sâu.
Cô nhắm mắt lại, tự hỏi hẳn nên tiếp thu cốt truyện cùng ký ức, hay là rời khỏi xe trước đây?!
Nhưng cô lại không biết tình huống bên ngoài, vạn nhất bên ngoài đều là cái thứ kia thì làm sao bây giờ?!
Thế giới này cũng quá khủng bố đi! Lão hổ không phải ở rừng rậm hoặc là vườn bách thú sao?! Sao lại có thể chạy rong trên đường cái vậy? Là xổng ra từ trong đoàn xiếc thú sao?
Còn có những cái đó rốt cuộc là thứ gì nha? Phim điện ảnh về zombie sao?
Cô, cô đi vào thế giới tiểu thuyết mạt thế?!
"Cốc cốc cốc ——" Tiếng gõ cửa chậm rãi nhẹ nhàng vang lên bên tai Lăng Vu Đề, Lăng Vu Đề đột nhiên nhỏm dậy.
Sau đó cô thấy một thiếu niên có nụ cười tươi đẹp vô cùng, cậu ấy mới giống thiên sứ nha!
Bởi vì nụ cười của cậu quá trong sáng, quá sạch sẽ!
Lăng Vu Đề bị nụ cười kia làm loà mắt, có chút không kịp phản ứng.
Thẳng đến khi thiếu niên kia cười chỉ chỉ cửa sổ xe, Lăng Vu Đề mới hồi phục tinh thần lại, mở cửa sổ xe ra.
Thiếu niên kia vẫn tươi cười như cũ: "Xin chào, tôi tên An Vũ Trạch, có cần tôi hỗ trợ không?"
Lăng Vu Đề đột nhiên gật đầu: "Cần cần chứ!" Quả thực cần đến mức không thể cần thêm được chứ!!
An Vũ Trạch gật gật đầu, sau đó lại mở miệng nói: "Xe cậu không thể dùng đi? Nơi này không an toàn, mang theo đồ của cậu đi theo tôi."
Lăng Vu Đề à hai tiếng, bắt đầu kiểm tra trong xe có đồ cần mang theo hay không, sau đó thấy một cái ba lô ở ghế sau, cũng không có mở ra xem, trực tiếp cầm ba lô mở cửa xe đi ra ngoài.
Lăng Vu Đề mới xuống xe thì nhìn thấy "lão hổ" cách cô không đến hai mét, sợ tới mức thiếu chút nữa không đứng vững.
An Vũ Trạch cười đỡ lấy Lăng Vu Đề: "Cậu không cần sợ hãi, Điện Hạ rất nghe lời, sẽ không cắn loạn người!"
"Điện Hạ? Nó...... Nó là con hổ cậu nuôi sao?" Lăng Vu Đề chớp chớp mắt, ngửa đầu nhìn An Vũ Trạch.
Hiện tại cô mới thấy rõ ràng, thiếu niên thoạt nhìn ngây ngô đến mức chỉ có tầm mười bảy tám tuổi, ít nhất cao tới một mét chín.
Cho dù cô có đứng thẳng, cũng phải ngửa đầu nhìn cậu ta.
Nghe thấy Lăng Vu Đề nói, An Vũ Trạch phụt cười một tiếng: "Điện Hạ không phải con hổ, Điện Hạ là một con mèo rất mềm mại đáng yêu."
Ha?!
Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn nhìn chằm chằm để xem, "con mèo mềm mại đáng yêu" theo lời An Vũ Trạch.
Nhìn kỹ mới nhìn ra được, Điện Hạ này xác thật không phải hổ, bởi vì trên trán nó không có chữ vương.
Thoạt nhìn, nó như là một con mèo Xiêm có đốm cỡ siêu siêu siêu lớn.
Rốt cuộc là lớn tới cỡ nào đây?
A ~ con hổ đã trưởng thành trong vườn bách thú cô đã gặp qua chưa nhỉ?
Điện Hạ phải lớn hơn một vòng so với hổ thành niên lận đó!!
Lớn hơn xe hơi nhỏ vừa nãy cô ngồi luôn!
Thấy Lăng Vu Đề nhìn chằm chằm mình, Điện Hạ lắc lắc cái đuôi, sau đó: "Meo meo ~"
/477
|