Edit: Aya Shinta
Lăng Vu Đề không nói gì, chỉ là vừa vuốt ve bộ lông của Điện Hạ, vừa nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ xe.
Trong thôn có không ít zombie, chắc rằng không có cách nào dọn sạch được.
An Vũ Trạch hấp dẫn đại bộ phận zombie đến một vài nhà dân rồi nhốt lại, sau đó mới quét sạch một ít zombie còn dư lại.
Lăng Vu Đề nhìn chính là thủ pháp giết zombie của An Vũ Trạch, động tác cậu ta dứt khoát lưu loát, một chút cũng không ướt át bẩn thỉu. Đao mà quét qua, liền cắt nửa cái đầu zombie.
Lăng Vu Đề nghĩ, chờ cô giết nhiều zombie một chút, chắc chắn cũng có thể soái khí tiêu sái như An Vũ Trạch!
Đại khái sau nửa giờ, zombie cũng giết không còn bao nhiêu. An Vũ Trạch lại cùng Ninh Lương Diệp đi kiểm tra Giản phòng ở mà bọn họ lựa chọn một chút, nhìn xem bên trong có zombie gì đó hay không.
Kiểm tra xong, An Vũ Trạch cùng Ninh Lương Diệp mới ra đây.
An Vũ Trạch vẫy vẫy tay với Lăng Vu Đề, ý bảo cô có thể xuống dưới.
Lúc này Lăng Vu Đề mới ôm Điện Hạ xuống xe.
Ninh Lương Diệp cũng tới ôm hai đứa nhỏ xuống xe, đi đến chỗ phòng nghỉ.
Trong phòng cũng không tệ lắm, tuy rằng rất dơ cùng bừa bộn, bên trong còn có không ít vết máu.
Nhìn ra được, nơi này phát sinh việc zombie cắn người cùng ăn thịt người.
Chẳng qua tốt xấu trong phòng không có zombie cùng thi thể, cho nên còn tính tạm được.
Phòng bếp dùng bếp củi, bên cạnh còn có không ít củi đốt, Lăng Vu Đề thật sự rất muốn ăn cơm canh mới mẻ.
Tiếp thu ký ức nguyên thân có một chỗ rất tốt là, cô tiếp thu xong, những gì nguyên thân am hiểu, cũng coi như là cô có thêm một kỹ năng hạng nhất.
Tỷ như, nấu cơm đối với một hệ thống như Lăng Vu Đề mà nói, chắc chắn sẽ không biết. Dùng bếp củi nấu cơm, đó lại càng thêm không biết!
Thế nhưng, nguyên thân ở thế giới trước đó chính là một đứa trẻ lớn lên ở nông thôn đó. Cái bếp củi nho nhỏ này, không làm khó được cô!
Nói làm liền làm! Hỏi An Vũ Trạch có gạo dầu muối gì đó hay không, được đến câu trả lời vừa lòng, Lăng Vu Đề liền bắt đầu phóng nước rửa đồ chuẩn bị nấu cơm.
Đại khái sau một giờ, bữa cơm có ba món một canh liền làm xong.
Cũng may trong không gian của An Vũ Trạch có thu trứng gà cùng một ít khoai tây còn có dầu muối gia vị gì đó.
Thái sắc tuy rằng thực giản đơn, nhưng đối một người đã hơn bốn tháng không có ăn qua đồ ăn mới mẻ, quả thực là sơn trân hải vị trước mạt thế!
Ăn uống no đủ xong, Lăng Vu Đề lên lầu hai tìm một cái phòng sạch sẽ, tắm cho mình cùng Điện Hạ theo sau lưng cô, nhào lên khăn trải giường sạch sẽ mà An Vũ Trạch thay đổi để ngủ.
Lăn mấy cái ở trên giường, Lăng Vu Đề trừng mắt nhìn trần nhà.
Đối với An Vũ Trạch, Lăng Vu Đề cảm thấy, nếu không có cậu mà nói, mình ở trong mạt thế tuy rằng không bị chết thẳng cẳng, nhưng phỏng chừng không có biện pháp sống dễ chịu như vậy!
Dị năng không gian của cậu quả thực giống như là túi thần kỳ của Doraemon hay sao! Muốn cái gì có cái đó, đương nhiên, mấy thứ này đều do An Vũ Trạch tự mình thu thập bỏ vào.
Một ngày hôm nay, An Vũ Trạch lại thêm cho cô tổng cộng ba mươi điểm hảo cảm, độ hảo cảm độ đã đạt tới 65 điểm.
An Vũ Trạch hiện tại, hẳn là coi cô trở thành bạn tốt đi?
Giai đoạn trước độ hảo cảm độ dễ thêm như vậy, Lăng Vu Đề có chút lo lắng tới giai đoạn sau, có thể đình chỉ không tăng nữa hay không?
Lúc sau thì sự thật chứng minh, Lăng Vu Đề, cô chính là cái miệng quạ đen!
Ngủ đến sau nửa đêm, Lăng Vu Đề từ trên giường bò dậy, ôm Điện Hạ xuống lầu một.
Người gác đêm chính là An Vũ Trạch, trước nửa đêm là Ninh Lương Diệp, Ninh Lương Diệp vừa mới về phòng đi ngủ.
An Vũ Trạch ngồi ở trên sô pha, nhìn bức phác họa trong tay mà phát ngốc.
Trên bàn trà có thắp hai cây nến, ánh sáng vẫn kém như cũ.
Lăng Vu Đề đi đến bên người An Vũ Trạch, nghiêng đầu nhìn bức phác họa trong tay cậu: "Cậu vẽ à? Vẽ ai thế?"
Vừa hỏi xong, Lăng Vu Đề liền cảm thấy vấn đề của mình thật ngu ngốc!
Trên bức hoạ chính là một cô gái tóc dài, thân hình mảnh mai, trong tay cô ấy cầm hai vũ khí sắc nhọn giống mũi tên. Tóc đuôi ngựa được cột cao, ăn mặc áo nịt quần, trên cẳng chân còn giắt chủy thủ.
Cô ấy hơi hơi rũ mắt, nhìn zombie nằm bên chân mình.
Bức học chỉ có sườn mặt cô ấy, khí chất cả người đều rất thanh lãnh.
Cốt truyện tiểu thuyết không phải đã nói sao, cầm vũ khí như vậy, bộ dạng như vậy, còn không phải là Tô Bạch Vũ hay sao?
Bởi vì cô ấy có dị năng hệ điện, dùng vũ khí kia thì đầu tiên có thể dẫn điện, thứ hai có thể trực tiếp chém đầu zombie.
Trong tiểu thuyết miêu tả tình cảnh Tô Bạch Vũ giết zombie, Lăng Vu Đề chỉ muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nói một tiếng soái khí!
"Không biết cô ấy tên là gì, thế nhưng cô ấy đã cứu tôi. Nếu không phải có cô ấy, có khả năng tôi cũng đã chết, chắc chắn cũng không có biện pháp đi cứu cô!" An Vũ Trạch cười nói.
Lăng Vu Đề nhướng mày, cho nên, Tô Bạch Vũ không chỉ là ân nhân cứu mạng của cậu, còn là của tôi nữa hả?
Mở miệng, Lăng Vu Đề còn chưa có nói chuyện, An Vũ Trạch lại mở miệng: "Cô thấy cô ấy có phải thật xinh đẹp thật soái khí hay không?"
Xinh đẹp? Trên đó chỉ có vẽ sườn mặt, nơi nào mà cô có thể nhìn ra được có xinh đẹp hay không, trong cốt truyện nói diện mạo Tô Bạch Vũ thanh tú, không tính là rất xinh đẹp.
Thế nhưng, soái khí thật ra thì rất soái khí!
Chỉ là, Lăng Vu Đề có chút kỳ quái nhìn An Vũ Trạch: "Em trai, không phải là cậu thích cô ấy đi?"
An Vũ Trạch bị xưng hô của Lăng Vu Đề làm cho sửng sốt, thành công nhiễu loạn suy nghĩ của cậu về Tô Bạch Vũ.
"Không được gọi tôi là em trai!"
Lăng Vu Đề đẩy đẩy An Vũ Trạch, ngồi xuống ở bên cạnh cậu, sau đó khoan thai vuốt lông Điện Hạ, cười tủm tỉm nhìn cậu: "Em trai! Cậu vốn dĩ là vậy mà!"
An Vũ Trạch hắc tuyến: "Nếu cô còn gọi tôi em trai, tôi liền......"
"Hử? Cậu liền như thế nào? Em trai?" Lăng Vu Đề nhướng mày, vô cùng tò mò An Vũ Trạch sẽ làm cái gì.
Hai tay An Vũ Trạch nắm bả vai Lăng Vu Đề, áp cô lên trên sô pha......
Lăng Vu Đề trừng mắt nhìn An Vũ Trạch cách cô không đến năm centimet, đây...... Đây là cái tình huống gì thế?
An Vũ Trạch cũng bị hành động của mình làm cho kinh ngạc một chút, chẳng qua cậu vẫn duy trì cái khoảng cách này, nhìn Lăng Vu Đề: "Tôi cũng không phải là em trai! Qua nửa tháng, tôi liền mười tám tuổi! Lại gọi tôi là em trai, tôi sẽ làm cô biết tôi là một người đàn ông!"
Gì?!
Lăng Vu Đề chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt mê mang.
An Vũ Trạch cứng cổ, làm cho mình không thể mất khí thế: "Cho nên cô không thể lại gọi tôi là em trai, biết không?!"
Khi cậu nói chuyện thì phả hơi lên trên mặt Lăng Vu Đề, nong nóng.
Mặt Lăng Vu Đề liền lẳng lặng đỏ lên, vốn dĩ trên gương mặt tinh xảo xinh đẹp lại thêm hai rặng mây đỏ, cho dù ánh sáng có tối tăm, cũng động lòng người như cũ.
Hầu kết An Vũ Trạch giật giật, cảm giác được trên thân thể biến hóa, cậu vội vàng buông Lăng Vu Đề đứng lên: "Tôi, tôi ra bên ngoài nhìn xem!"
Vội vàng mà nói xong, cậu cũng không đợi Lăng Vu Đề trả lời, trực tiếp liền rời khỏi phòng khách, cầm đèn pin liền ra cửa phòng.
Aya: Hôm nay... CMN!!!
Đi chợ được cái thẻ xe số 666, đệt!
Mua cà tím thì quên tía tô, trưa sốt, chiều nấu cơm thì quên gạt nút, chiên gà thì dầu bắn vào tay... Ăn cơm trễ...Muốn chết a!!!
Hẹn gặp lại vào lúc 11h nha~~~
Lăng Vu Đề không nói gì, chỉ là vừa vuốt ve bộ lông của Điện Hạ, vừa nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ xe.
Trong thôn có không ít zombie, chắc rằng không có cách nào dọn sạch được.
An Vũ Trạch hấp dẫn đại bộ phận zombie đến một vài nhà dân rồi nhốt lại, sau đó mới quét sạch một ít zombie còn dư lại.
Lăng Vu Đề nhìn chính là thủ pháp giết zombie của An Vũ Trạch, động tác cậu ta dứt khoát lưu loát, một chút cũng không ướt át bẩn thỉu. Đao mà quét qua, liền cắt nửa cái đầu zombie.
Lăng Vu Đề nghĩ, chờ cô giết nhiều zombie một chút, chắc chắn cũng có thể soái khí tiêu sái như An Vũ Trạch!
Đại khái sau nửa giờ, zombie cũng giết không còn bao nhiêu. An Vũ Trạch lại cùng Ninh Lương Diệp đi kiểm tra Giản phòng ở mà bọn họ lựa chọn một chút, nhìn xem bên trong có zombie gì đó hay không.
Kiểm tra xong, An Vũ Trạch cùng Ninh Lương Diệp mới ra đây.
An Vũ Trạch vẫy vẫy tay với Lăng Vu Đề, ý bảo cô có thể xuống dưới.
Lúc này Lăng Vu Đề mới ôm Điện Hạ xuống xe.
Ninh Lương Diệp cũng tới ôm hai đứa nhỏ xuống xe, đi đến chỗ phòng nghỉ.
Trong phòng cũng không tệ lắm, tuy rằng rất dơ cùng bừa bộn, bên trong còn có không ít vết máu.
Nhìn ra được, nơi này phát sinh việc zombie cắn người cùng ăn thịt người.
Chẳng qua tốt xấu trong phòng không có zombie cùng thi thể, cho nên còn tính tạm được.
Phòng bếp dùng bếp củi, bên cạnh còn có không ít củi đốt, Lăng Vu Đề thật sự rất muốn ăn cơm canh mới mẻ.
Tiếp thu ký ức nguyên thân có một chỗ rất tốt là, cô tiếp thu xong, những gì nguyên thân am hiểu, cũng coi như là cô có thêm một kỹ năng hạng nhất.
Tỷ như, nấu cơm đối với một hệ thống như Lăng Vu Đề mà nói, chắc chắn sẽ không biết. Dùng bếp củi nấu cơm, đó lại càng thêm không biết!
Thế nhưng, nguyên thân ở thế giới trước đó chính là một đứa trẻ lớn lên ở nông thôn đó. Cái bếp củi nho nhỏ này, không làm khó được cô!
Nói làm liền làm! Hỏi An Vũ Trạch có gạo dầu muối gì đó hay không, được đến câu trả lời vừa lòng, Lăng Vu Đề liền bắt đầu phóng nước rửa đồ chuẩn bị nấu cơm.
Đại khái sau một giờ, bữa cơm có ba món một canh liền làm xong.
Cũng may trong không gian của An Vũ Trạch có thu trứng gà cùng một ít khoai tây còn có dầu muối gia vị gì đó.
Thái sắc tuy rằng thực giản đơn, nhưng đối một người đã hơn bốn tháng không có ăn qua đồ ăn mới mẻ, quả thực là sơn trân hải vị trước mạt thế!
Ăn uống no đủ xong, Lăng Vu Đề lên lầu hai tìm một cái phòng sạch sẽ, tắm cho mình cùng Điện Hạ theo sau lưng cô, nhào lên khăn trải giường sạch sẽ mà An Vũ Trạch thay đổi để ngủ.
Lăn mấy cái ở trên giường, Lăng Vu Đề trừng mắt nhìn trần nhà.
Đối với An Vũ Trạch, Lăng Vu Đề cảm thấy, nếu không có cậu mà nói, mình ở trong mạt thế tuy rằng không bị chết thẳng cẳng, nhưng phỏng chừng không có biện pháp sống dễ chịu như vậy!
Dị năng không gian của cậu quả thực giống như là túi thần kỳ của Doraemon hay sao! Muốn cái gì có cái đó, đương nhiên, mấy thứ này đều do An Vũ Trạch tự mình thu thập bỏ vào.
Một ngày hôm nay, An Vũ Trạch lại thêm cho cô tổng cộng ba mươi điểm hảo cảm, độ hảo cảm độ đã đạt tới 65 điểm.
An Vũ Trạch hiện tại, hẳn là coi cô trở thành bạn tốt đi?
Giai đoạn trước độ hảo cảm độ dễ thêm như vậy, Lăng Vu Đề có chút lo lắng tới giai đoạn sau, có thể đình chỉ không tăng nữa hay không?
Lúc sau thì sự thật chứng minh, Lăng Vu Đề, cô chính là cái miệng quạ đen!
Ngủ đến sau nửa đêm, Lăng Vu Đề từ trên giường bò dậy, ôm Điện Hạ xuống lầu một.
Người gác đêm chính là An Vũ Trạch, trước nửa đêm là Ninh Lương Diệp, Ninh Lương Diệp vừa mới về phòng đi ngủ.
An Vũ Trạch ngồi ở trên sô pha, nhìn bức phác họa trong tay mà phát ngốc.
Trên bàn trà có thắp hai cây nến, ánh sáng vẫn kém như cũ.
Lăng Vu Đề đi đến bên người An Vũ Trạch, nghiêng đầu nhìn bức phác họa trong tay cậu: "Cậu vẽ à? Vẽ ai thế?"
Vừa hỏi xong, Lăng Vu Đề liền cảm thấy vấn đề của mình thật ngu ngốc!
Trên bức hoạ chính là một cô gái tóc dài, thân hình mảnh mai, trong tay cô ấy cầm hai vũ khí sắc nhọn giống mũi tên. Tóc đuôi ngựa được cột cao, ăn mặc áo nịt quần, trên cẳng chân còn giắt chủy thủ.
Cô ấy hơi hơi rũ mắt, nhìn zombie nằm bên chân mình.
Bức học chỉ có sườn mặt cô ấy, khí chất cả người đều rất thanh lãnh.
Cốt truyện tiểu thuyết không phải đã nói sao, cầm vũ khí như vậy, bộ dạng như vậy, còn không phải là Tô Bạch Vũ hay sao?
Bởi vì cô ấy có dị năng hệ điện, dùng vũ khí kia thì đầu tiên có thể dẫn điện, thứ hai có thể trực tiếp chém đầu zombie.
Trong tiểu thuyết miêu tả tình cảnh Tô Bạch Vũ giết zombie, Lăng Vu Đề chỉ muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nói một tiếng soái khí!
"Không biết cô ấy tên là gì, thế nhưng cô ấy đã cứu tôi. Nếu không phải có cô ấy, có khả năng tôi cũng đã chết, chắc chắn cũng không có biện pháp đi cứu cô!" An Vũ Trạch cười nói.
Lăng Vu Đề nhướng mày, cho nên, Tô Bạch Vũ không chỉ là ân nhân cứu mạng của cậu, còn là của tôi nữa hả?
Mở miệng, Lăng Vu Đề còn chưa có nói chuyện, An Vũ Trạch lại mở miệng: "Cô thấy cô ấy có phải thật xinh đẹp thật soái khí hay không?"
Xinh đẹp? Trên đó chỉ có vẽ sườn mặt, nơi nào mà cô có thể nhìn ra được có xinh đẹp hay không, trong cốt truyện nói diện mạo Tô Bạch Vũ thanh tú, không tính là rất xinh đẹp.
Thế nhưng, soái khí thật ra thì rất soái khí!
Chỉ là, Lăng Vu Đề có chút kỳ quái nhìn An Vũ Trạch: "Em trai, không phải là cậu thích cô ấy đi?"
An Vũ Trạch bị xưng hô của Lăng Vu Đề làm cho sửng sốt, thành công nhiễu loạn suy nghĩ của cậu về Tô Bạch Vũ.
"Không được gọi tôi là em trai!"
Lăng Vu Đề đẩy đẩy An Vũ Trạch, ngồi xuống ở bên cạnh cậu, sau đó khoan thai vuốt lông Điện Hạ, cười tủm tỉm nhìn cậu: "Em trai! Cậu vốn dĩ là vậy mà!"
An Vũ Trạch hắc tuyến: "Nếu cô còn gọi tôi em trai, tôi liền......"
"Hử? Cậu liền như thế nào? Em trai?" Lăng Vu Đề nhướng mày, vô cùng tò mò An Vũ Trạch sẽ làm cái gì.
Hai tay An Vũ Trạch nắm bả vai Lăng Vu Đề, áp cô lên trên sô pha......
Lăng Vu Đề trừng mắt nhìn An Vũ Trạch cách cô không đến năm centimet, đây...... Đây là cái tình huống gì thế?
An Vũ Trạch cũng bị hành động của mình làm cho kinh ngạc một chút, chẳng qua cậu vẫn duy trì cái khoảng cách này, nhìn Lăng Vu Đề: "Tôi cũng không phải là em trai! Qua nửa tháng, tôi liền mười tám tuổi! Lại gọi tôi là em trai, tôi sẽ làm cô biết tôi là một người đàn ông!"
Gì?!
Lăng Vu Đề chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt mê mang.
An Vũ Trạch cứng cổ, làm cho mình không thể mất khí thế: "Cho nên cô không thể lại gọi tôi là em trai, biết không?!"
Khi cậu nói chuyện thì phả hơi lên trên mặt Lăng Vu Đề, nong nóng.
Mặt Lăng Vu Đề liền lẳng lặng đỏ lên, vốn dĩ trên gương mặt tinh xảo xinh đẹp lại thêm hai rặng mây đỏ, cho dù ánh sáng có tối tăm, cũng động lòng người như cũ.
Hầu kết An Vũ Trạch giật giật, cảm giác được trên thân thể biến hóa, cậu vội vàng buông Lăng Vu Đề đứng lên: "Tôi, tôi ra bên ngoài nhìn xem!"
Vội vàng mà nói xong, cậu cũng không đợi Lăng Vu Đề trả lời, trực tiếp liền rời khỏi phòng khách, cầm đèn pin liền ra cửa phòng.
Aya: Hôm nay... CMN!!!
Đi chợ được cái thẻ xe số 666, đệt!
Mua cà tím thì quên tía tô, trưa sốt, chiều nấu cơm thì quên gạt nút, chiên gà thì dầu bắn vào tay... Ăn cơm trễ...Muốn chết a!!!
Hẹn gặp lại vào lúc 11h nha~~~
/477
|