Editor: Tranh Nhược
Chương 170
Vân gia là một đại gia tộc.
Trừ bỏ dòng chính có ba phòng, dư lại đều là chi bên.
Mười hai mạch của chi bên dựa vào
dòng chính sinh hoạt.
Cả nhà Vân Trung, quan hệ huyết thống với bên kia không xa không gần, tổ phụ (*) Vân Trung và tổ phụ gia chủ là huynh đệ.
(*) Cụ cố.
Vân gia dựa vào khai thác mạch khoáng mà sống, ở trấn Mục Dương là nhà giàu số một số hai.
Chi bên sống tốt là có thể đảm đương vị trí quản sự đắc lực ở mạch khoáng. Chi bên sống không tốt thì chỉ có thể làm đầu mục (*) nhỏ.
(*) Có quyền hơn chân sai vặt, dưới quyền quản lý của quản sự.
Vân Trung xem như chẳng ra gì, không có thiên phú tu luyện, tự nhiên cũng chỉ có thể cưới một phu nhân không có thiên phú tu luyện. Cuối cùng sinh một nữ nhi không có thiên phú tu luyện. Mắt thấy cha của Vân Diệu Thiến vốn cùng mình không sai biệt lắm, hiện tại lại vì sinh một nữ nhi có thiên phú tu luyện, địa vị trong tộc tăng lên, sao có thể không động lòng trong lòng.
Vân gia là gia tộc tu luyện, hậu bối sở hữu huyết thống thiên phú về tu luyện, ở trong tộc có địa vị rất cao.
Đời này ông không được, vốn muốn trông cậy vào đứa nhỏ.
Kết quả nữ nhi Vân Kiều An một chút thiên phú tu luyện cũng không có, thật làm người tức giận.
Bây giờ còn quá phận, đắc tội nhị phòng, có khả năng ông đến một đầu mục nhỏ cũng không làm được, cả gia đình đều uống gió Tây Bắc mà sống!
Vân Trung cùng Dương thị tức nữ nhi, không nghĩ tới, giờ Kiều An ở trong phòng của mình, tâm tình thực tốt.
Trong không gian nho nhỏ, linh khí dư thừa.
Cây ăn quả đón gió đung đưa, biên độ lớn, trái cây cũng rớt xuống.
Kiều An đi dạo trong không gian, nhìn trái cây tản ra hương mê người, không do dự mà nhặt lên gặm. Mới vừa vào miệng, tư vị tuyệt không thể tả.
Ăn ngon!
Ăn xong, toàn thân thoải mái, hô hấp cũng thông thuận.
Ngơ ngẩn một hồi, cô cảm thấy cả người là mồ hôi.
Cô thấy trên làn da có dòng nước đông như huyết tương nhưng lại có màu đen thẩm thấu ra, thật sự quá bẩn! Vội nhảy xuống ao nhỏ, tắm rửa cho thoải mái dễ chịu.
Chờ lúc cô bò từ trong nước lên, chỉ cảm thấy da thịt tinh oánh trơn bóng.
Đều nói trắng che trăm xấu.
Thân thể này vốn dĩ lớn lên thanh tú, diện mạo cùng bản thể (*) của Kiều An gần như là giống.
(*) Thân thể của nữ chính Kiều An lúc cô còn sống.
Hiện tại bài xuất vẩn đục trong cơ thể, mỹ mạo nháy mắt bay lên.
Đặc biệt là gương mặt này thật sự rất giống mặt cô, Kiều An nhịn không được vuốt mặt mình say mê.
Nhưng, ngay sau đó, làm cô càng kinh ngạc hơn cô cảm thấy kinh mạch của mình nóng nóng...... Tựa hồ kinh mạch bị tắc, có biến hóa.
Theo Kiều An biết, mọi người trên thế giới này trong lý luận đều có thể tu luyện.
Thế nhưng có người kinh mạch thông thuận, có người tắc.
Tắc quá nghiêm trọng thì không thể hấp thu linh khí. Cũng chính là cái được gọi là không có thiên phú tu luyện.
Mà hiện tại ăn trái cây này, kinh mạch liền có biến hóa, đây không phải thuyết minh cứ thế mãi cô cũng có khả năng tu luyện?
Khó trách trong nguyên tác, Vân Linh rõ ràng là phế sài, cải tạo thể chất lại trở thành thiên tài. Kiều An vẫn luôn cho rằng là do Vân Linh là luyện dược sư, hiện tại nghĩ lại hẳn không thể thiếu công lao của trái cây thần kỳ này.
Nhưng ngay sau đó tâm tình tốt của Kiều An bị Dương thị làm biến mất.
Dương thị nhìn mặt nữ nhi rõ ràng lại xinh đẹp hơn nhiều, trách cứ, "Con lại trang điểm? Trang điểm có ích lợi gì? Tuổi này, dẫn khí nhập thể đều không học được.Vân Diệu Thiến người ta cũng đã là linh sĩ cấp ba!"
Uỷ thác của nguyên chủ muốn thuận lợi hoàn thành thật sự so với trong tưởng tượng của cô còn khó hơn nhiều.
Nhưng Kiều An cũng không phải quả hồng mềm để người ta nắn bóp.
"Con đánh cuộc với nương, cha không có việc gì! Nhị phòng còn chưa thuận lợi thay thế đại phòng đâu, hiện tại là thời điểm bọn họ lung lạc nhân tâm!"
——————
22h16 7/3/2020
Chương 170
Vân gia là một đại gia tộc.
Trừ bỏ dòng chính có ba phòng, dư lại đều là chi bên.
Mười hai mạch của chi bên dựa vào
dòng chính sinh hoạt.
Cả nhà Vân Trung, quan hệ huyết thống với bên kia không xa không gần, tổ phụ (*) Vân Trung và tổ phụ gia chủ là huynh đệ.
(*) Cụ cố.
Vân gia dựa vào khai thác mạch khoáng mà sống, ở trấn Mục Dương là nhà giàu số một số hai.
Chi bên sống tốt là có thể đảm đương vị trí quản sự đắc lực ở mạch khoáng. Chi bên sống không tốt thì chỉ có thể làm đầu mục (*) nhỏ.
(*) Có quyền hơn chân sai vặt, dưới quyền quản lý của quản sự.
Vân Trung xem như chẳng ra gì, không có thiên phú tu luyện, tự nhiên cũng chỉ có thể cưới một phu nhân không có thiên phú tu luyện. Cuối cùng sinh một nữ nhi không có thiên phú tu luyện. Mắt thấy cha của Vân Diệu Thiến vốn cùng mình không sai biệt lắm, hiện tại lại vì sinh một nữ nhi có thiên phú tu luyện, địa vị trong tộc tăng lên, sao có thể không động lòng trong lòng.
Vân gia là gia tộc tu luyện, hậu bối sở hữu huyết thống thiên phú về tu luyện, ở trong tộc có địa vị rất cao.
Đời này ông không được, vốn muốn trông cậy vào đứa nhỏ.
Kết quả nữ nhi Vân Kiều An một chút thiên phú tu luyện cũng không có, thật làm người tức giận.
Bây giờ còn quá phận, đắc tội nhị phòng, có khả năng ông đến một đầu mục nhỏ cũng không làm được, cả gia đình đều uống gió Tây Bắc mà sống!
Vân Trung cùng Dương thị tức nữ nhi, không nghĩ tới, giờ Kiều An ở trong phòng của mình, tâm tình thực tốt.
Trong không gian nho nhỏ, linh khí dư thừa.
Cây ăn quả đón gió đung đưa, biên độ lớn, trái cây cũng rớt xuống.
Kiều An đi dạo trong không gian, nhìn trái cây tản ra hương mê người, không do dự mà nhặt lên gặm. Mới vừa vào miệng, tư vị tuyệt không thể tả.
Ăn ngon!
Ăn xong, toàn thân thoải mái, hô hấp cũng thông thuận.
Ngơ ngẩn một hồi, cô cảm thấy cả người là mồ hôi.
Cô thấy trên làn da có dòng nước đông như huyết tương nhưng lại có màu đen thẩm thấu ra, thật sự quá bẩn! Vội nhảy xuống ao nhỏ, tắm rửa cho thoải mái dễ chịu.
Chờ lúc cô bò từ trong nước lên, chỉ cảm thấy da thịt tinh oánh trơn bóng.
Đều nói trắng che trăm xấu.
Thân thể này vốn dĩ lớn lên thanh tú, diện mạo cùng bản thể (*) của Kiều An gần như là giống.
(*) Thân thể của nữ chính Kiều An lúc cô còn sống.
Hiện tại bài xuất vẩn đục trong cơ thể, mỹ mạo nháy mắt bay lên.
Đặc biệt là gương mặt này thật sự rất giống mặt cô, Kiều An nhịn không được vuốt mặt mình say mê.
Nhưng, ngay sau đó, làm cô càng kinh ngạc hơn cô cảm thấy kinh mạch của mình nóng nóng...... Tựa hồ kinh mạch bị tắc, có biến hóa.
Theo Kiều An biết, mọi người trên thế giới này trong lý luận đều có thể tu luyện.
Thế nhưng có người kinh mạch thông thuận, có người tắc.
Tắc quá nghiêm trọng thì không thể hấp thu linh khí. Cũng chính là cái được gọi là không có thiên phú tu luyện.
Mà hiện tại ăn trái cây này, kinh mạch liền có biến hóa, đây không phải thuyết minh cứ thế mãi cô cũng có khả năng tu luyện?
Khó trách trong nguyên tác, Vân Linh rõ ràng là phế sài, cải tạo thể chất lại trở thành thiên tài. Kiều An vẫn luôn cho rằng là do Vân Linh là luyện dược sư, hiện tại nghĩ lại hẳn không thể thiếu công lao của trái cây thần kỳ này.
Nhưng ngay sau đó tâm tình tốt của Kiều An bị Dương thị làm biến mất.
Dương thị nhìn mặt nữ nhi rõ ràng lại xinh đẹp hơn nhiều, trách cứ, "Con lại trang điểm? Trang điểm có ích lợi gì? Tuổi này, dẫn khí nhập thể đều không học được.Vân Diệu Thiến người ta cũng đã là linh sĩ cấp ba!"
Uỷ thác của nguyên chủ muốn thuận lợi hoàn thành thật sự so với trong tưởng tượng của cô còn khó hơn nhiều.
Nhưng Kiều An cũng không phải quả hồng mềm để người ta nắn bóp.
"Con đánh cuộc với nương, cha không có việc gì! Nhị phòng còn chưa thuận lợi thay thế đại phòng đâu, hiện tại là thời điểm bọn họ lung lạc nhân tâm!"
——————
22h16 7/3/2020
/308
|