Editor: Tranh Nhược
Chương 198
Nhìn dung nhan y thanh tú tuấn mỹ không giống phàm nhân, Kiều An chỉ có thể thở dài.
Làm nhiều nhiệm vụ như vậy, mỗi thế giới nam chủ đều là nhân trung long phượng. Úc Bắc Thần, Mặc Chân, Hoàng Phủ Dục, Mộ Dung Tuyệt, Tần Luyên những người này mỗi người đều lớn lên làm người gặp qua không quên được, ấn tượng khắc sâu.
Nhưng nhiều người như vậy vẫn không bằng Đế Tôn trước mắt này.
Lại nói tiếp, trong thế giới nhiệm vụ trước cô cũng gặp được một Đế Tôn. Nhưng dung mạo hai người cũng hoàn toàn không tương đồng.
So sánh lên thì nam nhân trước mắt càng thêm anh tuấn cũng càng thêm lạnh băng.
Mà giờ đây khuôn mặt ít khi nói cười, lạnh băng vô tình, lúc cùng Kiều An nói chuyện vĩnh viễn là răn dạy. Vĩnh viễn một bộ "Có nghiệt đồ như thế, nếu như không dạy dỗ, chắc chắn đi nhầm bước".
Kiều An chỉ cần bị y liếc mắt một cái như vậy liền lập tức co đầu, cung kính nghe răn dạy.
"Sư phụ, thầy nói đúng!"
"Vi sư cho con về nhà, trừ bỏ tầm mắt con quá thấp ảnh hưởng tâm cảnh, nguyên nhân không có triển vọng khác còn có một nguyên nhân quan trọng......"
"Không có triển vọng" còn có một nguyên nhân quan trọng? Kiều An bị đả kích đến không dám nói nhiều. Nhưng cô biết vị sư phụ Đế Tôn này thật sự không phải cố ý đả kích cô, y chỉ chân thành nói lời thật.
"Sư phụ, mời thầy nói!"
"Nơi vi sư ở không phải ai cũng có thể tới." Y thương hại nhìn Kiều An một cái, "Nơi này không nghênh đón người dưới linh tông......"
Sắc mặt Kiều An biến đổi, "Nhưng sư phụ à lấy tu vi thầy mang con lên chẳng lẽ cũng không được ạ?"
"Ừ." Y lạnh nhạt mà nhìn cô một cái, "Mà bổn tọa vì cái gì cần mang nhóc lên?"
Kiều An sờ sờ tâm, thật là lạnh thật lạnh.
"Huống chi đại lục rung chuyển, vận số chôn vùi. Vi sư có việc cần hoàn thành. Cho con công pháp cùng tài nguyên, tự con tu luyện đó mới là chính đạo. Để tự của bổn toạ không thể vô dụng thế được."
"Đại lục rung chuyển, vận số chôn vùi?" Kiều An thập phần kinh ngạc, "Chẳng lẽ là đang nói đến thú triều trăm năm khó được một lần gặp sao ạ?"
Thú triều vốn dĩ chính là trăm năm khó gặp một lần.
Nhưng mười năm sau thú triều vẫn là lần hung mãnh nhất ở đại lục Tiềm Long từ trước tới nay. Tất cả mọi người cho rằng lần này xong rồi.
Không nghĩ tới, nam nữ chính Tạ Luân cùng Vân Linh đứng dậy làm gương cho binh sĩ, dẫn theo nhân dân đại lục đánh lùi thú triều, được mọi người ủng hộ, còn được lực tín ngưỡng thuần tịnh.
Hiện tại xem ra, làm ra cống hiến cũng không chỉ có bọn họ.
Ít nhất Đế Tôn ở lúc hiện tại này cũng đã suy tính đến thú triều trên đại lục Tiềm Long sẽ nghiêm trọng hơn, chẳng lẽ y chuẩn bị trước cống hiến mà không muốn danh sao?
Nghĩ đến đây, nhìn sư phụ lạnh nhạt vô tình, trong lòng Kiều An nhịn không được có chút kính nể.
Nếu sư phụ muốn làm anh hùng vô danh phía sau màn, làm đồ đệ sao có thể kéo chân sau.
Cô nghe sư phụ nói xong, nhận nhẫn không gian trong tay sư phụ, về sau cô không cần ánh mắt thiển cận như vậy.
Mở nhẫn thấy, Kiều An minh bạch mình vì cái gì chịu ghét bỏ.
Thứ tốt bên trong chồng chất như núi. Xác thật, cây Ngưng Thần vạn năm ở bên trong xác thật không tính cái gì.
Cô xác thật cần về Vân gia, thể ngộ một chút, một lần nữa cảm thụ mình không phóng khoáng hình thành thế nào.
Ý của y Kiều An tự tổng kết một chút như sau: Đồ đệ à con trừ bỏ tu vi quá kém tầm mắt còn quá thấp, thật sự ném mặt người sư phụ này. Nhưng tầm mắt cao phải bồi dưỡng từ nhỏ, con đều tuổi này rồi muốn vặn lại nguyên bản cũng rất khó, không bằng con một lần nữa trở lại trong hoàn cảnh trưởng thành một lần nữa sinh hoạt một phen, cởi bỏ khúc mắc thế nào?
—————
14h41 11/4/2020
Chương 198
Nhìn dung nhan y thanh tú tuấn mỹ không giống phàm nhân, Kiều An chỉ có thể thở dài.
Làm nhiều nhiệm vụ như vậy, mỗi thế giới nam chủ đều là nhân trung long phượng. Úc Bắc Thần, Mặc Chân, Hoàng Phủ Dục, Mộ Dung Tuyệt, Tần Luyên những người này mỗi người đều lớn lên làm người gặp qua không quên được, ấn tượng khắc sâu.
Nhưng nhiều người như vậy vẫn không bằng Đế Tôn trước mắt này.
Lại nói tiếp, trong thế giới nhiệm vụ trước cô cũng gặp được một Đế Tôn. Nhưng dung mạo hai người cũng hoàn toàn không tương đồng.
So sánh lên thì nam nhân trước mắt càng thêm anh tuấn cũng càng thêm lạnh băng.
Mà giờ đây khuôn mặt ít khi nói cười, lạnh băng vô tình, lúc cùng Kiều An nói chuyện vĩnh viễn là răn dạy. Vĩnh viễn một bộ "Có nghiệt đồ như thế, nếu như không dạy dỗ, chắc chắn đi nhầm bước".
Kiều An chỉ cần bị y liếc mắt một cái như vậy liền lập tức co đầu, cung kính nghe răn dạy.
"Sư phụ, thầy nói đúng!"
"Vi sư cho con về nhà, trừ bỏ tầm mắt con quá thấp ảnh hưởng tâm cảnh, nguyên nhân không có triển vọng khác còn có một nguyên nhân quan trọng......"
"Không có triển vọng" còn có một nguyên nhân quan trọng? Kiều An bị đả kích đến không dám nói nhiều. Nhưng cô biết vị sư phụ Đế Tôn này thật sự không phải cố ý đả kích cô, y chỉ chân thành nói lời thật.
"Sư phụ, mời thầy nói!"
"Nơi vi sư ở không phải ai cũng có thể tới." Y thương hại nhìn Kiều An một cái, "Nơi này không nghênh đón người dưới linh tông......"
Sắc mặt Kiều An biến đổi, "Nhưng sư phụ à lấy tu vi thầy mang con lên chẳng lẽ cũng không được ạ?"
"Ừ." Y lạnh nhạt mà nhìn cô một cái, "Mà bổn tọa vì cái gì cần mang nhóc lên?"
Kiều An sờ sờ tâm, thật là lạnh thật lạnh.
"Huống chi đại lục rung chuyển, vận số chôn vùi. Vi sư có việc cần hoàn thành. Cho con công pháp cùng tài nguyên, tự con tu luyện đó mới là chính đạo. Để tự của bổn toạ không thể vô dụng thế được."
"Đại lục rung chuyển, vận số chôn vùi?" Kiều An thập phần kinh ngạc, "Chẳng lẽ là đang nói đến thú triều trăm năm khó được một lần gặp sao ạ?"
Thú triều vốn dĩ chính là trăm năm khó gặp một lần.
Nhưng mười năm sau thú triều vẫn là lần hung mãnh nhất ở đại lục Tiềm Long từ trước tới nay. Tất cả mọi người cho rằng lần này xong rồi.
Không nghĩ tới, nam nữ chính Tạ Luân cùng Vân Linh đứng dậy làm gương cho binh sĩ, dẫn theo nhân dân đại lục đánh lùi thú triều, được mọi người ủng hộ, còn được lực tín ngưỡng thuần tịnh.
Hiện tại xem ra, làm ra cống hiến cũng không chỉ có bọn họ.
Ít nhất Đế Tôn ở lúc hiện tại này cũng đã suy tính đến thú triều trên đại lục Tiềm Long sẽ nghiêm trọng hơn, chẳng lẽ y chuẩn bị trước cống hiến mà không muốn danh sao?
Nghĩ đến đây, nhìn sư phụ lạnh nhạt vô tình, trong lòng Kiều An nhịn không được có chút kính nể.
Nếu sư phụ muốn làm anh hùng vô danh phía sau màn, làm đồ đệ sao có thể kéo chân sau.
Cô nghe sư phụ nói xong, nhận nhẫn không gian trong tay sư phụ, về sau cô không cần ánh mắt thiển cận như vậy.
Mở nhẫn thấy, Kiều An minh bạch mình vì cái gì chịu ghét bỏ.
Thứ tốt bên trong chồng chất như núi. Xác thật, cây Ngưng Thần vạn năm ở bên trong xác thật không tính cái gì.
Cô xác thật cần về Vân gia, thể ngộ một chút, một lần nữa cảm thụ mình không phóng khoáng hình thành thế nào.
Ý của y Kiều An tự tổng kết một chút như sau: Đồ đệ à con trừ bỏ tu vi quá kém tầm mắt còn quá thấp, thật sự ném mặt người sư phụ này. Nhưng tầm mắt cao phải bồi dưỡng từ nhỏ, con đều tuổi này rồi muốn vặn lại nguyên bản cũng rất khó, không bằng con một lần nữa trở lại trong hoàn cảnh trưởng thành một lần nữa sinh hoạt một phen, cởi bỏ khúc mắc thế nào?
—————
14h41 11/4/2020
/308
|