Editor: Tranh Nhược
Chương 214
Mà bên người nàng còn một nam nhân một thân hồng y, yêu nghiệt đến không thể miêu tả.
"Tiểu Linh nhi, nếu những người này nói chút lời không thích nghe, giết là được hà tất nghe những lời này làm mình khó chịu?"
Nam nhân ôn nhu vươn tay vuốt ve tóc thiếu nữ.
Vân Linh nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ, "Ta đang nghe bọn họ nghị luận ta thế nào! Những người này thật quá phận, khinh người quá đáng!"
Trên mặt nam nhân lộ ra biểu tình thương tiếc —— nữ tử này chính là đặc biệt như thế mới hấp dẫn chú ý của hắn làm hắn nhịn không được tim đập thình thịch, nhịn không được muốn đưa hết thảy tốt nhất cho nàng.
"Nàng yên tâm, tiểu Linh nhi, những người này thương nàng phụ nàng, hôm nay, ta nhất định làm bọn họ nợ máu trả bằng máu!"
Nam tử yêu nghiệt lúc nói chuyện với Vân Linh phá lệ nhu tình.
Nhưng nói tới người trong thị trấn, trong mắt đều là sát khí.
"Tạ Luân, ta......" Trong mắt Vân Linh có một tia phức tạp.
Tạ Luân thích mình, đối mình nhất kiến chung tình, Vân Linh biết.
Nhưng trước đó nàng luôn vẫn duy trì hình tượng ngạo kiều khí phách. Này vẫn là lần đầu tiên nàng cầu hỗ trợ.
"Tiểu Linh nhi, nàng không cần nhiều lời. Những người này thương tổn nàng chính là địch nhân của Tạ Luân! Ta tất yếu làm bọn họ nợ máu trả bằng máu! Đặc biệt Vân Kiều An kia thì tính cái gì, sao có thể cùng nàng so?"
Một câu cuối cùng, hắn cố ý tăng âm ——
Lấy tu vi Tạ Luân, người trấn Mục Dương đều nghe rành mạch!
Tạ Luân? Nợ máu trả bằng máu?
Huyết La vương Tạ Luân chính là lão đại thế lực ngầm.
Hiện tại, hắn muốn giết người trấn Mục Dươn vì Vân gia đại tiểu thư giải quyết ——
"Kiều An lão đại! Kiều An lão đại! Không tốt!" Vân Kiều đầy mặt nôn nóng, "Vân Linh đã trở lại còn mang Huyết La vương kẻ đáng sợ kia!"
Nếu ngày thường, nàng cũng không dám tới quấy rầy Kiều An, hiện tại tình huống khẩn cấp cho nên nàng xông vào, kết quả vừa mới vào cửa, nhìn thấy một nam nhân ngồi ở vị trí Kiều An thường ngồi.
Đó là một nam nhân thế nào nhỉ?
Tất cả từ hình dung trong thiên hạ đều không miêu tả ra dung nhan cùng phong độ của y.
Nếu nói trên đời này có nam nhân làm người mộng xuân mơ thấy hoàn mỹ, như vậy người nam nhân này chính là hoàn mỹ thế.
Thế gian này, sao lại có nam nhân như vậy chứ?
Mà y vì cái gì ở trong khuê phòng Kiều An lão đại?
Nghĩ đến đây, nàng mới chú ý tới Kiều An lão đại vẻ mặt tái nhợt, nằm trên giường......
"Kiều An lão đại, cô sao vậy?"
Vân Kiều tuy còn bị sắc đẹp Đế Tôn mê đến choáng váng nhưng vẫn biết tôn kính Kiều An lão đại. Tỷ như lúc này, nàng chủ động tỏ vẻ quan tâm.
Tuy nàng dùng ánh mắt "Quan tâm" nhìn nhưng nhịn không được liếc qua nam nhân chỉ ngồi thôi cũng phong hoa tuyệt đại.
"Vân Linh trở lại? Nàng rốt cuộc đã trở lại! Nâng tôi dậy, tôi muốn cùng nàng so đấu......"
Vân Kiều vốn tới tìm viện binh, vội vàng đi lên muốn nâng cô dậy.
Nhưng còn chưa tới gần một trượng, chưởng phong lớn đã chụp lại!
Vân Kiều thấy mình như lá bị gió thu thổi bay thật xa!
Bùn đất hỗn loạn, nàng phun ra máu vô cùng chật vật, "Vì...... Vì cái gì?"
Kiều An rất muốn buông tay: Lão đại nhà cô là tui đó cũng bị thương như vậy nè.
Hạnh phúc quả nhiên chỉ vậy.
Sư phụ tuy nhẫn tâm lại vô tình, tàn nhẫn...... Ít nhất vẫn ở lúc cô giở trò, ý đồ ăn đậu hủ mới đánh bay cô!
Chương 214
Mà bên người nàng còn một nam nhân một thân hồng y, yêu nghiệt đến không thể miêu tả.
"Tiểu Linh nhi, nếu những người này nói chút lời không thích nghe, giết là được hà tất nghe những lời này làm mình khó chịu?"
Nam nhân ôn nhu vươn tay vuốt ve tóc thiếu nữ.
Vân Linh nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ, "Ta đang nghe bọn họ nghị luận ta thế nào! Những người này thật quá phận, khinh người quá đáng!"
Trên mặt nam nhân lộ ra biểu tình thương tiếc —— nữ tử này chính là đặc biệt như thế mới hấp dẫn chú ý của hắn làm hắn nhịn không được tim đập thình thịch, nhịn không được muốn đưa hết thảy tốt nhất cho nàng.
"Nàng yên tâm, tiểu Linh nhi, những người này thương nàng phụ nàng, hôm nay, ta nhất định làm bọn họ nợ máu trả bằng máu!"
Nam tử yêu nghiệt lúc nói chuyện với Vân Linh phá lệ nhu tình.
Nhưng nói tới người trong thị trấn, trong mắt đều là sát khí.
"Tạ Luân, ta......" Trong mắt Vân Linh có một tia phức tạp.
Tạ Luân thích mình, đối mình nhất kiến chung tình, Vân Linh biết.
Nhưng trước đó nàng luôn vẫn duy trì hình tượng ngạo kiều khí phách. Này vẫn là lần đầu tiên nàng cầu hỗ trợ.
"Tiểu Linh nhi, nàng không cần nhiều lời. Những người này thương tổn nàng chính là địch nhân của Tạ Luân! Ta tất yếu làm bọn họ nợ máu trả bằng máu! Đặc biệt Vân Kiều An kia thì tính cái gì, sao có thể cùng nàng so?"
Một câu cuối cùng, hắn cố ý tăng âm ——
Lấy tu vi Tạ Luân, người trấn Mục Dương đều nghe rành mạch!
Tạ Luân? Nợ máu trả bằng máu?
Huyết La vương Tạ Luân chính là lão đại thế lực ngầm.
Hiện tại, hắn muốn giết người trấn Mục Dươn vì Vân gia đại tiểu thư giải quyết ——
"Kiều An lão đại! Kiều An lão đại! Không tốt!" Vân Kiều đầy mặt nôn nóng, "Vân Linh đã trở lại còn mang Huyết La vương kẻ đáng sợ kia!"
Nếu ngày thường, nàng cũng không dám tới quấy rầy Kiều An, hiện tại tình huống khẩn cấp cho nên nàng xông vào, kết quả vừa mới vào cửa, nhìn thấy một nam nhân ngồi ở vị trí Kiều An thường ngồi.
Đó là một nam nhân thế nào nhỉ?
Tất cả từ hình dung trong thiên hạ đều không miêu tả ra dung nhan cùng phong độ của y.
Nếu nói trên đời này có nam nhân làm người mộng xuân mơ thấy hoàn mỹ, như vậy người nam nhân này chính là hoàn mỹ thế.
Thế gian này, sao lại có nam nhân như vậy chứ?
Mà y vì cái gì ở trong khuê phòng Kiều An lão đại?
Nghĩ đến đây, nàng mới chú ý tới Kiều An lão đại vẻ mặt tái nhợt, nằm trên giường......
"Kiều An lão đại, cô sao vậy?"
Vân Kiều tuy còn bị sắc đẹp Đế Tôn mê đến choáng váng nhưng vẫn biết tôn kính Kiều An lão đại. Tỷ như lúc này, nàng chủ động tỏ vẻ quan tâm.
Tuy nàng dùng ánh mắt "Quan tâm" nhìn nhưng nhịn không được liếc qua nam nhân chỉ ngồi thôi cũng phong hoa tuyệt đại.
"Vân Linh trở lại? Nàng rốt cuộc đã trở lại! Nâng tôi dậy, tôi muốn cùng nàng so đấu......"
Vân Kiều vốn tới tìm viện binh, vội vàng đi lên muốn nâng cô dậy.
Nhưng còn chưa tới gần một trượng, chưởng phong lớn đã chụp lại!
Vân Kiều thấy mình như lá bị gió thu thổi bay thật xa!
Bùn đất hỗn loạn, nàng phun ra máu vô cùng chật vật, "Vì...... Vì cái gì?"
Kiều An rất muốn buông tay: Lão đại nhà cô là tui đó cũng bị thương như vậy nè.
Hạnh phúc quả nhiên chỉ vậy.
Sư phụ tuy nhẫn tâm lại vô tình, tàn nhẫn...... Ít nhất vẫn ở lúc cô giở trò, ý đồ ăn đậu hủ mới đánh bay cô!
/308
|