Editor: Tranh Nhược
Chương 222
Ít nhất lúc này, nàng kém Băng Tâm một phương diện.
Nếu nói dung mạo thì ngũ quan hai người không có điểm để bắt bẻ, cuối cùng so ai tốt hơn thì nhìn khí chất và độ nổi.
Mà Vân Linh bây giờ bày vẻ mặt hôi bại, tinh thần cơ bản cũng không, mỹ mạo dư lại chưa đến ba phần, nào so được với Băng Tâm tiên tử ngày ngày bảo dưỡng?
Tu vi, Vân Linh cũng kém Băng Tâm tiên tử.
Cũng chỉ còn dư lại cái loại khí chất riêng đặc biệt của nữ chủ mà hấp dẫn nam chủ làm Tạ Luân tim đập thình thịch.
Đáng tiếc, Tạ Luân đau thấu tâm sau hành vi lúc nãy của Vân Linh. Hắn không ngu. Hắn sao tiếp thu được mình thích một nữ nhân mà nữ nhân này từ trong xương cốt chướng mắt lại lợi dụng hắn.
Lúc này dù hắn thấy thế nào đi nữa thì tựu chung lại đều cảm thấy tiểu sư muội có hôn ước nhìn càng thuận mắt.
Đầu óc hắn nước vào sao mà thích Vân Linh?
Cơ mà dù trong lòng nghĩ thế.
Nhưng nếu lúc này Vân Linh mềm mỏng, nói vài lời hay, hắn sẽ tha thứ Vân Linh.
Bởi vì hắn thật sự thích Vân Linh.
Bằng không hắn đường đường là Huyết La vương cũng không vì nàng chạy tới trấn Mục Dương, đảm đương xuất thủ chỉ vì thay nàng xả giận.
Thế nhưng Vân Linh cảm thấy Tạ Luân không bằng Đế Tôn làm nàng mất hết mặt mũi.
Lúc này, thấy hắn bị thương được Băng Tâm tiên tử ôm trong ngực cũng không cự tuyệt!
Trong đầu lại dâng lên sỉ nhục thống khổ kiếp trước, bị thị nữ cùng ái nhân phản bội!
Mà loại phản bội này vào mắt Kiều An.
Loại mất mặt sỉ nhục này lại tăng gấp bội!
"Tạ Luân, ta nhìn lầm ngươi! A, Băng Tâm tiên tử à, nam nhân câu tam đáp tứ như Tạ Luân, ngươi muốn thì cầm đi đi! Nam nhân như vậy, ta không cần!" Nàng dùng thái độ cường ngạnh duy trì tôn nghiêm cuối cùng trước mặt Kiều An.
Nhưng Kiều An căn bản không để bụng.
Tự tôn buồn cười này chỉ có nàng để ý.
Chân chính bị thương tổn chính là Tạ Luân.
Những lời này giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Lạnh nhạt cùng khinh thường trong mắt nàng làm Tạ Luân thấy mình một lòng say mê hoàn toàn là một cái chê cười.
Cùng này hình thành đối lập, Băng Tâm tiên tử kiêu ngạo ngẩng đầu, "Đại sư huynh của ta tự nhiên tốt nhất! Sư phụ ta Tuyết Sơn lão nhân truyền công lực suốt đời cho huynh ấy đế huynh ấy trước 25 đã tới bậc linh vương, điều kiện đưa ra chính là huynh ấy chiếu cố ta cả đời! Nếu không phải như vậy, ta cũng không có cơ hội cùng sư huynh ở bên nhau! Sư huynh là nam nhân ưu tú, nơi nào tới nữ nhân tùy tiện muốn bên huynh ấy? Ngươi tiểu tam này tự động rời khỏi, ta cảm ơn ngươi cả đời!"
Trước kia Tạ Luân cũng không thích tiểu sư muội.
Nàng gia nhập sư môn thời gian ngắn sư phụ liền chết.
Hai người không ở chung nên chẳng có cảm tình.
Nhưng lúc này, tiểu sư muội bình thường hắn chướng mắt, giữ gìn hắn bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng của nam nhân.
"Băng Tâm, chúng ta đi......"
Nhìn Tạ Luân cùng Băng Tâm tiên tử muốn rời đi, Vân Linh hoảng hốt phát hiện mình sắp mất gì.
Tạ Luân cũng muốn rời nàng sao?
Nàng không cam lòng hô lớn, "Băng Tâm! Ta không tin! Tạ Luân hắn có thể so với Đế Tôn sao? Ngươi vừa rồi không nhìn Đế Tôn, đại sư huynh ngươi có tốt như vậy sao?"
Nàng không cam lòng nên châm ngòi ly gián.
Chương 222
Ít nhất lúc này, nàng kém Băng Tâm một phương diện.
Nếu nói dung mạo thì ngũ quan hai người không có điểm để bắt bẻ, cuối cùng so ai tốt hơn thì nhìn khí chất và độ nổi.
Mà Vân Linh bây giờ bày vẻ mặt hôi bại, tinh thần cơ bản cũng không, mỹ mạo dư lại chưa đến ba phần, nào so được với Băng Tâm tiên tử ngày ngày bảo dưỡng?
Tu vi, Vân Linh cũng kém Băng Tâm tiên tử.
Cũng chỉ còn dư lại cái loại khí chất riêng đặc biệt của nữ chủ mà hấp dẫn nam chủ làm Tạ Luân tim đập thình thịch.
Đáng tiếc, Tạ Luân đau thấu tâm sau hành vi lúc nãy của Vân Linh. Hắn không ngu. Hắn sao tiếp thu được mình thích một nữ nhân mà nữ nhân này từ trong xương cốt chướng mắt lại lợi dụng hắn.
Lúc này dù hắn thấy thế nào đi nữa thì tựu chung lại đều cảm thấy tiểu sư muội có hôn ước nhìn càng thuận mắt.
Đầu óc hắn nước vào sao mà thích Vân Linh?
Cơ mà dù trong lòng nghĩ thế.
Nhưng nếu lúc này Vân Linh mềm mỏng, nói vài lời hay, hắn sẽ tha thứ Vân Linh.
Bởi vì hắn thật sự thích Vân Linh.
Bằng không hắn đường đường là Huyết La vương cũng không vì nàng chạy tới trấn Mục Dương, đảm đương xuất thủ chỉ vì thay nàng xả giận.
Thế nhưng Vân Linh cảm thấy Tạ Luân không bằng Đế Tôn làm nàng mất hết mặt mũi.
Lúc này, thấy hắn bị thương được Băng Tâm tiên tử ôm trong ngực cũng không cự tuyệt!
Trong đầu lại dâng lên sỉ nhục thống khổ kiếp trước, bị thị nữ cùng ái nhân phản bội!
Mà loại phản bội này vào mắt Kiều An.
Loại mất mặt sỉ nhục này lại tăng gấp bội!
"Tạ Luân, ta nhìn lầm ngươi! A, Băng Tâm tiên tử à, nam nhân câu tam đáp tứ như Tạ Luân, ngươi muốn thì cầm đi đi! Nam nhân như vậy, ta không cần!" Nàng dùng thái độ cường ngạnh duy trì tôn nghiêm cuối cùng trước mặt Kiều An.
Nhưng Kiều An căn bản không để bụng.
Tự tôn buồn cười này chỉ có nàng để ý.
Chân chính bị thương tổn chính là Tạ Luân.
Những lời này giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Lạnh nhạt cùng khinh thường trong mắt nàng làm Tạ Luân thấy mình một lòng say mê hoàn toàn là một cái chê cười.
Cùng này hình thành đối lập, Băng Tâm tiên tử kiêu ngạo ngẩng đầu, "Đại sư huynh của ta tự nhiên tốt nhất! Sư phụ ta Tuyết Sơn lão nhân truyền công lực suốt đời cho huynh ấy đế huynh ấy trước 25 đã tới bậc linh vương, điều kiện đưa ra chính là huynh ấy chiếu cố ta cả đời! Nếu không phải như vậy, ta cũng không có cơ hội cùng sư huynh ở bên nhau! Sư huynh là nam nhân ưu tú, nơi nào tới nữ nhân tùy tiện muốn bên huynh ấy? Ngươi tiểu tam này tự động rời khỏi, ta cảm ơn ngươi cả đời!"
Trước kia Tạ Luân cũng không thích tiểu sư muội.
Nàng gia nhập sư môn thời gian ngắn sư phụ liền chết.
Hai người không ở chung nên chẳng có cảm tình.
Nhưng lúc này, tiểu sư muội bình thường hắn chướng mắt, giữ gìn hắn bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng của nam nhân.
"Băng Tâm, chúng ta đi......"
Nhìn Tạ Luân cùng Băng Tâm tiên tử muốn rời đi, Vân Linh hoảng hốt phát hiện mình sắp mất gì.
Tạ Luân cũng muốn rời nàng sao?
Nàng không cam lòng hô lớn, "Băng Tâm! Ta không tin! Tạ Luân hắn có thể so với Đế Tôn sao? Ngươi vừa rồi không nhìn Đế Tôn, đại sư huynh ngươi có tốt như vậy sao?"
Nàng không cam lòng nên châm ngòi ly gián.
/308
|