Editor: Tranh Nhược
Chương 224
"Vân Linh......" Hắn lạnh nhạt ghét bỏ đâm nàng bị thương, "Nếu ngươi không phải linh thánh, ta vì cái gì cùng ngươi bên nhau? Ngươi nào có nhu mị của nữ nhân...... Ngươi nếu trở thành linh tôn thì thôi nhưng hơn ngàn năm, ngươi bất quá là linh thánh, nhẫn Long Chi ở trong tay ngươi thật lãng phí, không bằng cho chúng ta, nói không chừng chúng ta sẽ trở thành linh tôn......"
Kiếp trước thất bại cùng thất bại hiện giờ đan xen.
Vân Linh thấy tồn tại không có ý nghĩa!
Kiều An còn không phản ứng lại, bỗng có tộc nhân kêu to, "Đại tiểu thư tự tuyệt kinh mạch, đã chết!"
Vân Linh thất khiếu đổ máu mà chết.
Một linh thánh, trọng sinh trở về.
Vốn có thể đi lên đỉnh cao nhân sinh lại bởi vì không tiếp thu được mình không phải người lợi hại nhất mà tự sát chết......
Kiều An không biết nói gì cho tốt.
Mà Đế Tôn ôm Kiều An chuẩn bị rời đi.
"Nữ nhi, con đừng đi! Con muốn đi đâu? Con còn trở về sao?"
Vừa rồi tránh ở trong phòng không ra khỏi cửa, lúc này nghe nữ nhi nha đầu Kiều An mang theo nam nhân giải quyết Vân Kiều An cùng Huyết La vương, phu phụ Vân Trung cùng Dương thị vội chạy ra.
Kết quả vừa ra liền thấy nữ nhi được một nam nhân xa lạ ôm vào ngực, tựa hồ muốn đi xa, không bao giờ trở về.
Dương thị khóc đến thê thảm, "Nha đầu, nha đầu của nương nha, Kiều nha đầu nương mười tháng hoài thai sinh hạ, con không thể ném chúng ta! Con có tâm. Cha nương trước đó đối với con không tốt, về sau đều sửa còn không được sao?"
Kiều An biết lúc này Vân Trung cùng Dương thị khóc kêu là thiệt tình.
Nếu nguyên chủ Vân Kiều An ở chỗ này, khẳng định sẽ thấy thập phần cảm động đi.
Nàng khẳng định nằm mơ cũng không thể tưởng được, nàng không chỉ được cha nương tán thành, còn được bọn họ xin lỗi.
Nhưng nếu một phần xin lỗi này bởi vì nữ nhi trở nên ưu tú mà được đến, như vậy một phần xin lỗi này thật sự thuần túy sao?
Yêu vốn nên thuần tuý nhất.
Đôi khi lại có thêm thứ như chất phụ gia.
Tỷ như, bạn đủ tốt tôi mới yêu bạn......
Mấy ngày này, từ lúc Kiều An đánh bại nguyên gia chủ, toàn bộ Vân gia đều kêu cô "Tiểu thư Kiều An". Không tôn thờ nhưng kính ngưỡng, cũng vượt qua Vân nhị gia cùng Vân Kiều.
Đáng tiếc Vân Trung cùng Dương thị không có liên quan thân phận mà nước lên thì thuyền lên.
Ngược lại, bị người chê cười mắt mù, nữ nhi tốt vậy mà không che chở.
Cho nên, bọn họ cũng không dám xuất hiện trước mặt Kiều An. Vốn định đợi nữ nhi bớt giận lại bày giá cha nương.
Hiện tại mắt thấy nữ nhi muốn một đi không trở lại, mới lòng nóng như lửa đốt.
"Ta đương nhiên theo sư phụ. Sư phụ sẽ chiếu cố ta. Vân gia cũng sẽ không trở lại!"
"Con sao lại bỏ cha nương......"?
Kiều An lắc đầu, "Nữ nhi Vân Kiều An sớm bị các ngươi giết chết. Các ngươi ngày sau tự giải quyết cho tốt đi. Nàng không nợ các ngươi!"
Nhìn một nam nhân tuấn tú mặc bạch y mang theo Kiều An đi xa, Vân Trung cùng Dương thị tê liệt ngã xuống tại chỗ.
Không có, hết thảy đều mất.
Bọn họ sẽ không nghĩ ý Kiều An là "Nữ nhi Vân Kiều An sớm bị các ngươi giết chết".
Bọn họ chỉ cảm thấy nữ nhi thật vất vả nuôi lớn cùng người chạy.
Cả đời bọn họ đều sống trong hối hận cùng chê cười. Không có bất luận kẻ nào đồng tình bọn họ. Bởi vì hành động trước đó của họ, tất cả mọi người rõ như ban ngày.
Đương nhiên, bọn họ cũng có ý nói cho người khác, đây đều là vì nữ nhi không hiếu thuận không ngoan ngoãn đều là nàng sai...... Nhưng không ai tin họ!
Cả đời này, bọn họ đều phải sống trong hối hận......
Chương 224
"Vân Linh......" Hắn lạnh nhạt ghét bỏ đâm nàng bị thương, "Nếu ngươi không phải linh thánh, ta vì cái gì cùng ngươi bên nhau? Ngươi nào có nhu mị của nữ nhân...... Ngươi nếu trở thành linh tôn thì thôi nhưng hơn ngàn năm, ngươi bất quá là linh thánh, nhẫn Long Chi ở trong tay ngươi thật lãng phí, không bằng cho chúng ta, nói không chừng chúng ta sẽ trở thành linh tôn......"
Kiếp trước thất bại cùng thất bại hiện giờ đan xen.
Vân Linh thấy tồn tại không có ý nghĩa!
Kiều An còn không phản ứng lại, bỗng có tộc nhân kêu to, "Đại tiểu thư tự tuyệt kinh mạch, đã chết!"
Vân Linh thất khiếu đổ máu mà chết.
Một linh thánh, trọng sinh trở về.
Vốn có thể đi lên đỉnh cao nhân sinh lại bởi vì không tiếp thu được mình không phải người lợi hại nhất mà tự sát chết......
Kiều An không biết nói gì cho tốt.
Mà Đế Tôn ôm Kiều An chuẩn bị rời đi.
"Nữ nhi, con đừng đi! Con muốn đi đâu? Con còn trở về sao?"
Vừa rồi tránh ở trong phòng không ra khỏi cửa, lúc này nghe nữ nhi nha đầu Kiều An mang theo nam nhân giải quyết Vân Kiều An cùng Huyết La vương, phu phụ Vân Trung cùng Dương thị vội chạy ra.
Kết quả vừa ra liền thấy nữ nhi được một nam nhân xa lạ ôm vào ngực, tựa hồ muốn đi xa, không bao giờ trở về.
Dương thị khóc đến thê thảm, "Nha đầu, nha đầu của nương nha, Kiều nha đầu nương mười tháng hoài thai sinh hạ, con không thể ném chúng ta! Con có tâm. Cha nương trước đó đối với con không tốt, về sau đều sửa còn không được sao?"
Kiều An biết lúc này Vân Trung cùng Dương thị khóc kêu là thiệt tình.
Nếu nguyên chủ Vân Kiều An ở chỗ này, khẳng định sẽ thấy thập phần cảm động đi.
Nàng khẳng định nằm mơ cũng không thể tưởng được, nàng không chỉ được cha nương tán thành, còn được bọn họ xin lỗi.
Nhưng nếu một phần xin lỗi này bởi vì nữ nhi trở nên ưu tú mà được đến, như vậy một phần xin lỗi này thật sự thuần túy sao?
Yêu vốn nên thuần tuý nhất.
Đôi khi lại có thêm thứ như chất phụ gia.
Tỷ như, bạn đủ tốt tôi mới yêu bạn......
Mấy ngày này, từ lúc Kiều An đánh bại nguyên gia chủ, toàn bộ Vân gia đều kêu cô "Tiểu thư Kiều An". Không tôn thờ nhưng kính ngưỡng, cũng vượt qua Vân nhị gia cùng Vân Kiều.
Đáng tiếc Vân Trung cùng Dương thị không có liên quan thân phận mà nước lên thì thuyền lên.
Ngược lại, bị người chê cười mắt mù, nữ nhi tốt vậy mà không che chở.
Cho nên, bọn họ cũng không dám xuất hiện trước mặt Kiều An. Vốn định đợi nữ nhi bớt giận lại bày giá cha nương.
Hiện tại mắt thấy nữ nhi muốn một đi không trở lại, mới lòng nóng như lửa đốt.
"Ta đương nhiên theo sư phụ. Sư phụ sẽ chiếu cố ta. Vân gia cũng sẽ không trở lại!"
"Con sao lại bỏ cha nương......"?
Kiều An lắc đầu, "Nữ nhi Vân Kiều An sớm bị các ngươi giết chết. Các ngươi ngày sau tự giải quyết cho tốt đi. Nàng không nợ các ngươi!"
Nhìn một nam nhân tuấn tú mặc bạch y mang theo Kiều An đi xa, Vân Trung cùng Dương thị tê liệt ngã xuống tại chỗ.
Không có, hết thảy đều mất.
Bọn họ sẽ không nghĩ ý Kiều An là "Nữ nhi Vân Kiều An sớm bị các ngươi giết chết".
Bọn họ chỉ cảm thấy nữ nhi thật vất vả nuôi lớn cùng người chạy.
Cả đời bọn họ đều sống trong hối hận cùng chê cười. Không có bất luận kẻ nào đồng tình bọn họ. Bởi vì hành động trước đó của họ, tất cả mọi người rõ như ban ngày.
Đương nhiên, bọn họ cũng có ý nói cho người khác, đây đều là vì nữ nhi không hiếu thuận không ngoan ngoãn đều là nàng sai...... Nhưng không ai tin họ!
Cả đời này, bọn họ đều phải sống trong hối hận......
/308
|