Editor: Nương Cter
Chương 231
Đối với đồ bất hiếu này, y phải tốn sức dạy lại lần nữa mới được.
Cuộc sống này, còn dài. Có người thường sống lâu như vậy mà.
Trước mạt thế còn một tháng nữa, Kiều An ngày nào cũng điên cuồng mua sắm.
Nửa tháng trước, mua sắm ăn mặc cho Cố Thần; nửa tháng sau, mới mua sắm thuốc men, súng ống, máy móc, xe tải chở vật tư.
Cuối cùng, nhìn đồ vật chồng chất như núi, Kiều An chỉ có thể giả ngu, "Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Cô không muốn nói cho Cố Thần biết về không gian bí mật. Tuy Cố Thần cũng không tệ, nhưng cô nhận thấy một tia nguy hiểm. Đặc biệt là khi ánh mắt hắn nhìn cô, ngượng muốn chết!
Cô sẽ không nói cho bất kì ai, trong không gian chồng chất quần áo hàng hiệu như núi, từ giày, túi xách đến kem hộp kem cây, khoai lát que cay, các loại ăn vặt đặc sản vân vân.
Cố Thần không muốn phản ứng cô. Tâm tư đó, chẳng lẽ y không nhìn ra sao?
Cố Thần lạnh mặt, sai người lái mười chiếc xe tải quân dụng, xuất phát lên đường.
Kiều An vốn không biết hắn đang làm cái gì, thẳng đến khi đi mười tám đường núi cong vẹo, hắn mang đoàn xe tiến vào một sơn thôn nhỏ non xanh nước biếc, cô mới biết được Cố Thần không cảm xúc dự định làm cái gì.
Bên trong sơn thôn nho nhỏ, làm người khác chú ý nhất là một biệt thự bự như lâu đài.
Tường rào thật cao ngăn cản các ánh mắt thèm khát.
Mà biệt thự còn chưa xây xong, hẳn là mới cho xây gấp rút gần đây.
Biệt thự còn trống, nhưng phòng khách lại bày biện đầy đồ ăn vặt, làm Kiều An sợ ngu người.
"Đây là cho tôi?"
Không chỉ Kiều An, ngay cả ba mẹ Cố cùng mẹ Đường cũng đơ cả người.
Đều nói vợ chồng son tình cảm tốt, bây giờ nhìn bọn họ như vậy, ba mẹ hai bên cũng an tâm.
Mà những người nhận lệnh Cố Thần đảm nhận những xe tải quân dụng chở vật tư cùng xây biệt thự, hẳn đều là tâm phúc của Cố Thần.
Cố Thần cũng sớm xây thêm nhà ở, phân tán bốn phía, cũng đều là ngói xanh tường trắng, tường cao che chắn.
Kiều An trợn mắt hốc mồm, "Cố đại nhân anh muốn chiếm núi làm vua sao?"
Bất quá, Kiều An rất nhanh phát hiện, bản thân đang hỏi một câu ngu ngốc thế nào.
Mạt thế đến, trật tự xã hội rất nhanh sẽ tan vỡ.
Chính phủ, pháp luật đều là bông.
Xã hội hỗn loạn, nhân loại chịu đựng đủ loại thiên tai, còn có tang thi uy hiếp.
Dưới loại tình huống này, nếu Cố Thần có thể làm những người đó theo hắn ăn no mặc ấm, qua cuộc sống yên bình dù chiếm núi làm vua thì có sao đâu?
Mạt thế rất nhanh là tới rồi.
Ngày định mệnh hôm ấy, toàn bộ Trái Đất đều bị bao phủ bởi một lớp sương mù thật dày.
Con tang thi đầu tiên xuất hiện, bắt đầu công kích loài người.
Cảm nhiễm so với bom nguyên tử còn nhanh hơn. Không hề ngoài dự liệu, nhân loại có hơn ngàn người lập tức bị lây. Hình thành số lượng lớn tang thi đường bộ.
Thành phố khủng hoảng. Tin tức lan truyền khẩn cấp.
Mọi ngõ ngách trên Trái Đất có vô số người đang giằng co giữa lằn ranh.
Mà ở sơn thôn nhỏ hẻo lánh nào đó, trong thư phòng một biệt thự lớn sang trọng, Kiều An vốn đang yên giấc lại từ trong giấc ngủ bị đánh thức, tiếp thu giáo huấn.
"Cô ghét bỏ đồ ăn vặt tôi cho không vừa miệng?" Sắc mặt Cố Thần rất là khó coi, "Cô đưa toàn bộ cho mẹ cô và mẹ tôi hả?"
Chương 231
Đối với đồ bất hiếu này, y phải tốn sức dạy lại lần nữa mới được.
Cuộc sống này, còn dài. Có người thường sống lâu như vậy mà.
Trước mạt thế còn một tháng nữa, Kiều An ngày nào cũng điên cuồng mua sắm.
Nửa tháng trước, mua sắm ăn mặc cho Cố Thần; nửa tháng sau, mới mua sắm thuốc men, súng ống, máy móc, xe tải chở vật tư.
Cuối cùng, nhìn đồ vật chồng chất như núi, Kiều An chỉ có thể giả ngu, "Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Cô không muốn nói cho Cố Thần biết về không gian bí mật. Tuy Cố Thần cũng không tệ, nhưng cô nhận thấy một tia nguy hiểm. Đặc biệt là khi ánh mắt hắn nhìn cô, ngượng muốn chết!
Cô sẽ không nói cho bất kì ai, trong không gian chồng chất quần áo hàng hiệu như núi, từ giày, túi xách đến kem hộp kem cây, khoai lát que cay, các loại ăn vặt đặc sản vân vân.
Cố Thần không muốn phản ứng cô. Tâm tư đó, chẳng lẽ y không nhìn ra sao?
Cố Thần lạnh mặt, sai người lái mười chiếc xe tải quân dụng, xuất phát lên đường.
Kiều An vốn không biết hắn đang làm cái gì, thẳng đến khi đi mười tám đường núi cong vẹo, hắn mang đoàn xe tiến vào một sơn thôn nhỏ non xanh nước biếc, cô mới biết được Cố Thần không cảm xúc dự định làm cái gì.
Bên trong sơn thôn nho nhỏ, làm người khác chú ý nhất là một biệt thự bự như lâu đài.
Tường rào thật cao ngăn cản các ánh mắt thèm khát.
Mà biệt thự còn chưa xây xong, hẳn là mới cho xây gấp rút gần đây.
Biệt thự còn trống, nhưng phòng khách lại bày biện đầy đồ ăn vặt, làm Kiều An sợ ngu người.
"Đây là cho tôi?"
Không chỉ Kiều An, ngay cả ba mẹ Cố cùng mẹ Đường cũng đơ cả người.
Đều nói vợ chồng son tình cảm tốt, bây giờ nhìn bọn họ như vậy, ba mẹ hai bên cũng an tâm.
Mà những người nhận lệnh Cố Thần đảm nhận những xe tải quân dụng chở vật tư cùng xây biệt thự, hẳn đều là tâm phúc của Cố Thần.
Cố Thần cũng sớm xây thêm nhà ở, phân tán bốn phía, cũng đều là ngói xanh tường trắng, tường cao che chắn.
Kiều An trợn mắt hốc mồm, "Cố đại nhân anh muốn chiếm núi làm vua sao?"
Bất quá, Kiều An rất nhanh phát hiện, bản thân đang hỏi một câu ngu ngốc thế nào.
Mạt thế đến, trật tự xã hội rất nhanh sẽ tan vỡ.
Chính phủ, pháp luật đều là bông.
Xã hội hỗn loạn, nhân loại chịu đựng đủ loại thiên tai, còn có tang thi uy hiếp.
Dưới loại tình huống này, nếu Cố Thần có thể làm những người đó theo hắn ăn no mặc ấm, qua cuộc sống yên bình dù chiếm núi làm vua thì có sao đâu?
Mạt thế rất nhanh là tới rồi.
Ngày định mệnh hôm ấy, toàn bộ Trái Đất đều bị bao phủ bởi một lớp sương mù thật dày.
Con tang thi đầu tiên xuất hiện, bắt đầu công kích loài người.
Cảm nhiễm so với bom nguyên tử còn nhanh hơn. Không hề ngoài dự liệu, nhân loại có hơn ngàn người lập tức bị lây. Hình thành số lượng lớn tang thi đường bộ.
Thành phố khủng hoảng. Tin tức lan truyền khẩn cấp.
Mọi ngõ ngách trên Trái Đất có vô số người đang giằng co giữa lằn ranh.
Mà ở sơn thôn nhỏ hẻo lánh nào đó, trong thư phòng một biệt thự lớn sang trọng, Kiều An vốn đang yên giấc lại từ trong giấc ngủ bị đánh thức, tiếp thu giáo huấn.
"Cô ghét bỏ đồ ăn vặt tôi cho không vừa miệng?" Sắc mặt Cố Thần rất là khó coi, "Cô đưa toàn bộ cho mẹ cô và mẹ tôi hả?"
/308
|