Editor: Nương Cter
Chương 240
"Mỹ nữ, dừng tay! Anh không muốn đả thương em đâu!" Tây Môn Táp cười tà mị, đôi mắt thưởng thức nhìn Kiều An, "Lấy thực lực của em, đơn thương độc đấu chẳng phải rất đáng tiếc sao? Tiểu đội chúng tôi cũng có thực lực, không bằng em gia nhập chúng, anh sẽ để em làm đội phó!"
Kiều An nhìn vẻ mặt đắc ý của Tây Môn Táp, không nhịn được cười nhạt, "Chín thằng đàn ông đánh một mình tôi, dùng quỷ kế mới có đường thắng. Ha ha, còn có thực lực! Để cho tôi làm đội phó? Đội ngũ kém như vậy, có thấy mất mặt không? Cho luôn chức đội trưởng cũng không làm!"
Tây Môn Táp vậy mà không có tức giận.
Trong mạt thế, người có thực lực, có quyền kiêu ngạo.
Kiều An càng tỏ thái độ, Tây Môn Táp càng thấy cô có sức hấp dẫn.
Hắn phát hiện, hắn thật sự bị cô thu phục.
Bất luận về dung mạo, hay về tính cách, về thực lực, tất cả mọi thứ, đều là người phụ nữ lý tưởng mà hắn mơ đến.
Nếu như có một người vợ cường đại như vậy, giấc mộng của hắn còn sợ không thể thực hiện được sao?
"Được, chỉ cần em gia nhập, anh sẽ để em làm đội trưởng...?
"Làm đội trưởng?"
"Chỉ cần em giết tên vô dụng kia."
Tên vô dụng kia, đương nhiên chỉ Cố Thần.
Nếu như hắn có dị năng, lúc bọn họ cùng Kiều An đánh nhau, hắn nhất định ra tay.
Cũng sẽ không để bọn họ có cơ hội cầm súng uy hiếp cô.
Mà giờ phút này, Cố Thần vẫn mặt không cảm xúc ngồi trong góc vườn hoa.
Cả người tản ra hơi thở hiu quạnh.
Tây Môn Táp ngả ngớn huýt sáo với Kiều An, "Anh biết, y là vị hôn phu của em. Nhưng mà người đẹp, em có nghĩ tới không, trong mạt thế, đàn ông là dựa vào thực lực. Có lẽ y trước kia có tiền, con nhà giàu còn đẹp trai, nhưng bây giờ, mấy cái đó có làm cơm ăn được đâu. Không bằng cân nhắc một chút nghĩ đến anh đây!"?
"Anh? Thực lực còn không bằng tôi! Coi như đồng ý, thì tôi là đội trưởng, sao mà để ý một đội phó như anh!"
Kiều An dứt lời, khiến cho mấy đội viên kia cũng không thể nào chịu nổi.
"Đội trưởng? Bọn em sao có thể làm tuỳ tùng cho một con nhóc..."
"Đúng vậy, đội trưởng, chúng tôi chỉ phục anh..."
Nhìn cả tiểu đội đang dùng vẻ mặt khinh thường, Kiều An biết Tây Môn Táp dụng tâm hiểm ác.
Hắn chỉ cần lừa mình vào tiểu đội Lôi Đình, thì phía dưới có phục hay không thì có sao? Tây Môn Táp vẫn như cũ là nòng cốt của cả đội.
Mà hắn, nhân cơ hội mượn tay Kiều An giết Cố Thần.
Lấy được mỹ nhân cùng vật tư một lượt.
Cố tình làm người tốt còn thở dài an ủi đội viên, "Không sao, vinh dự cá nhân quan trọng cái gì, chỉ cần tiểu đội chúng ta có thể mạnh mẽ lên, mặc kệ mấy thứ này, đều xứng đáng." Để cho những đội viên này càng thêm khăng khăng một mực ghét cô.
"Nhưng mà, vị hôn phu này của em, là một phiền toái, không có ích. Hoặc là em giết y, gia nhập đội chúng tôi; hoặc là, mỹ nữ, anh chỉ có thể giết em..."
Sắc mặt Cố Thần lãnh đạm lại bình tĩnh, không ai nhìn ra được trong nội tâm sóng to gió lớn đến mức nào.
Vì trừng phạt mình, lựa chọn khối thân thể không có dị năng này, kết quả, thời khắc mấu chốt này, lại chịu cảnh đứng nhìn đồ đệ ngốc bị khi dễ.
Nếu là trước kia, thứ người như vậy đã chết trăm ngàn lần.
Hừ, Tây Môn Táp đã khiêu khích y, y sẽ để cho Tây Môn Táp hắn biết chữ "Chết" viết như thế nào.
Quả nhiên, chưa qua một phút đồng hồ, tiểu đội Lôi Đình, bắt đầu lắc lư lảo đảo, đứng không vững...
Chương 240
"Mỹ nữ, dừng tay! Anh không muốn đả thương em đâu!" Tây Môn Táp cười tà mị, đôi mắt thưởng thức nhìn Kiều An, "Lấy thực lực của em, đơn thương độc đấu chẳng phải rất đáng tiếc sao? Tiểu đội chúng tôi cũng có thực lực, không bằng em gia nhập chúng, anh sẽ để em làm đội phó!"
Kiều An nhìn vẻ mặt đắc ý của Tây Môn Táp, không nhịn được cười nhạt, "Chín thằng đàn ông đánh một mình tôi, dùng quỷ kế mới có đường thắng. Ha ha, còn có thực lực! Để cho tôi làm đội phó? Đội ngũ kém như vậy, có thấy mất mặt không? Cho luôn chức đội trưởng cũng không làm!"
Tây Môn Táp vậy mà không có tức giận.
Trong mạt thế, người có thực lực, có quyền kiêu ngạo.
Kiều An càng tỏ thái độ, Tây Môn Táp càng thấy cô có sức hấp dẫn.
Hắn phát hiện, hắn thật sự bị cô thu phục.
Bất luận về dung mạo, hay về tính cách, về thực lực, tất cả mọi thứ, đều là người phụ nữ lý tưởng mà hắn mơ đến.
Nếu như có một người vợ cường đại như vậy, giấc mộng của hắn còn sợ không thể thực hiện được sao?
"Được, chỉ cần em gia nhập, anh sẽ để em làm đội trưởng...?
"Làm đội trưởng?"
"Chỉ cần em giết tên vô dụng kia."
Tên vô dụng kia, đương nhiên chỉ Cố Thần.
Nếu như hắn có dị năng, lúc bọn họ cùng Kiều An đánh nhau, hắn nhất định ra tay.
Cũng sẽ không để bọn họ có cơ hội cầm súng uy hiếp cô.
Mà giờ phút này, Cố Thần vẫn mặt không cảm xúc ngồi trong góc vườn hoa.
Cả người tản ra hơi thở hiu quạnh.
Tây Môn Táp ngả ngớn huýt sáo với Kiều An, "Anh biết, y là vị hôn phu của em. Nhưng mà người đẹp, em có nghĩ tới không, trong mạt thế, đàn ông là dựa vào thực lực. Có lẽ y trước kia có tiền, con nhà giàu còn đẹp trai, nhưng bây giờ, mấy cái đó có làm cơm ăn được đâu. Không bằng cân nhắc một chút nghĩ đến anh đây!"?
"Anh? Thực lực còn không bằng tôi! Coi như đồng ý, thì tôi là đội trưởng, sao mà để ý một đội phó như anh!"
Kiều An dứt lời, khiến cho mấy đội viên kia cũng không thể nào chịu nổi.
"Đội trưởng? Bọn em sao có thể làm tuỳ tùng cho một con nhóc..."
"Đúng vậy, đội trưởng, chúng tôi chỉ phục anh..."
Nhìn cả tiểu đội đang dùng vẻ mặt khinh thường, Kiều An biết Tây Môn Táp dụng tâm hiểm ác.
Hắn chỉ cần lừa mình vào tiểu đội Lôi Đình, thì phía dưới có phục hay không thì có sao? Tây Môn Táp vẫn như cũ là nòng cốt của cả đội.
Mà hắn, nhân cơ hội mượn tay Kiều An giết Cố Thần.
Lấy được mỹ nhân cùng vật tư một lượt.
Cố tình làm người tốt còn thở dài an ủi đội viên, "Không sao, vinh dự cá nhân quan trọng cái gì, chỉ cần tiểu đội chúng ta có thể mạnh mẽ lên, mặc kệ mấy thứ này, đều xứng đáng." Để cho những đội viên này càng thêm khăng khăng một mực ghét cô.
"Nhưng mà, vị hôn phu này của em, là một phiền toái, không có ích. Hoặc là em giết y, gia nhập đội chúng tôi; hoặc là, mỹ nữ, anh chỉ có thể giết em..."
Sắc mặt Cố Thần lãnh đạm lại bình tĩnh, không ai nhìn ra được trong nội tâm sóng to gió lớn đến mức nào.
Vì trừng phạt mình, lựa chọn khối thân thể không có dị năng này, kết quả, thời khắc mấu chốt này, lại chịu cảnh đứng nhìn đồ đệ ngốc bị khi dễ.
Nếu là trước kia, thứ người như vậy đã chết trăm ngàn lần.
Hừ, Tây Môn Táp đã khiêu khích y, y sẽ để cho Tây Môn Táp hắn biết chữ "Chết" viết như thế nào.
Quả nhiên, chưa qua một phút đồng hồ, tiểu đội Lôi Đình, bắt đầu lắc lư lảo đảo, đứng không vững...
/308
|