Editor: Tranh Nhược
Chương 25
Hạ Thanh Nhã đầu bù tóc rối, đôi mắt đỏ nhìn cô ả.
Chu Tiểu Ngư vốn dĩ chột dạ, nhìn Hạ Thanh Nhã, vội nói, "Cậu làm sao vậy?"
"Tiểu Ngư, cậu có làm chuyện gì thực xin lỗi mình hay không?"
"Tôi......"
"Đây là cái gì?"Hạ Thanh Nhã xoay người cuồng loạn, chỉ màn hình máy tính cho cô ả xem, "Cậu sao có thể làm chuyện như vậy!"
Nhìn chuyện cô ả cực lực dấu diếm, cuối cùng đã bại lộ. Chu Tiểu Ngư có một loại cảm giác bất chấp.
"Đúng vậy, ảnh chụp là tôi đưa. Làm sao vậy? Hắn vốn dĩ thực xin lỗi cậu, hắn lại đâu đâu cũng tốt! Tôi cũng coi như vì cậu báo thù!"
"Bang!" Một bạt tai rơi trên mặt cô ả.
Cô ả không dám tin mà nhìn Hạ Thanh Nhã như nữ quỷ.
"Cậu đánh tôi?" Chu Tiểu Ngư khóc, "Hạ Thanh Nhã, tôi đều vì cậu, cậu lại đánh tôi! Cậu có nghĩ tới không, chi phí chúng ta đi thành A là nơi nào tới. Nói trắng ra, mỗi tháng cậu kiếm ba bốn ngàn đồng tiền lương như vậy, ở đế đô này nuôi sống cậu còn không tốt! Nếu không phải tôi tìm mọi cách kiếm tiền, cậu nơi nào có tiền truy đuổi tình yêu? Hiện tại, cậu ghét bỏ tôi......"
Cô ả uỷ khuất!
Hạ Thanh Nhã muốn ăn sống cô ả!
"Vừa rồi Bắc Thần gọi điện cho mình, anh ấy nói anh ấy hận mình......"
"Hận liền hận. Dù sao hắn cũng không yêu cậu, người hắn yêu là Sầm Kiều An! Người mất mặt là hắn, dù cậu không muốn nổi danh, ai muốn chụp ảnh cậu!"
Hạ Thanh Nhã hỏng mất khóc lóc lao ra ngoài.
Chu Tiểu Ngư không biết tâm tư cô ta.
Cùng nam nhân cực phẩm như Úc Bắc Thần qua lại, vô luận thế nào cô ta cũng không muốn lại cùng nam nhân bình thường ở bên nhau.
Ăn qua bào ngư, ai lại ăn được cá trắm cỏ?
Tuy cô ta chạy về đế đô, nhưng trong lòng cô ta, vẫn nhận định, chung quy có một ngày cô ta sẽ bắt lấy Úc Bắc Thần.
Nhưng, Chu Tiểu Ngư làm như vậy, khoảng cách của cô ta và nam nhân kia càng ngày càng xa, càng ngày càng xa......
Chẳng lẽ đời này, cô ta từ tầng chót nhất xuất phát, nóng vội bò lên, thật vất vả có cơ hội leo lên nam nhân như Úc Bắc Thần vậy, cứ như vậy từ bỏ sao?
Hạ Thanh Nhã không cam lòng! Cực kỳ không cam lòng!
Ở trong lòng Kiều An, Hạ Thanh Nhã hẳn là bò không đứng dậy.
Nam nữ chủ ngăn cách đã đủ lớn, nếu cô là Hạ Thanh Nhã, khẳng định vô lực xoay chuyển trời đất.
Thừa dịp Úc gia ở vòng xoáy dư luận, cô mua một tấm vé xem Mặc Chân diễn tấu.
Kiều An yên lặng ở dưới đài, nhìn Mặc Chân đắm chìm trong ánh đèn sân khấu, phảng phất không phải người trong hiện thực, âm nhạc du dương từ đầu ngón tay hắn đi ra.
Nhìn qua giống như lệnh của thần, dưới sự cúng bái của mọi người rực rỡ lấp lánh.
Nếu nói nghe rất nhiều âm nhạc hội của dương cầm gia, còn đi nghe các diễn tấu khác cũng sẽ không suy nghĩ, nhưng nghe Mặc Chân đàn tấu, lại chỉ có thể chú tâm đắm chìm trong đó.
Đến cuối cùng, khóe mắt cô chảy xuống một giọt nước mắt.
Khúc hoàn, người tan cuộc. Kiều An chuẩn bị yên lặng rời đi, lại bị một nhân viên công tác đưa tới hậu trường.
"Sư muội, tới nghe âm nhạc hội của anh, cũng không gọi?"
Kiều An có chút kinh ngạc, "Sư huynh, sao biết em tới?"
"Bí mật." Hắn cười khẽ, tươi cười nho nhã làm người nhìn tâm sinh ấm áp, chỉ là lời nói một chút cũng không ấm, "Mấy ngày nay có tiến bộ? Tới, đàn cho sư huynh nghe một chút."
Trời ạ, tha tôi đi! Kiều An nhịn không được muốn trợn trắng mắt.
Bất quá, thái độ này của Mặc Chân, cũng không làm cô có tâm tư thương xuân buồn thu,"Sư huynh, anh vừa mới diễn tấu thành công một lần. Chẳng lẽ anh không mệt sao? Sư huynh, anh để em kiểm tra một chút, anh có phải người máy hay không?"
- -----
14h06 3/8/2019
Chương 25
Hạ Thanh Nhã đầu bù tóc rối, đôi mắt đỏ nhìn cô ả.
Chu Tiểu Ngư vốn dĩ chột dạ, nhìn Hạ Thanh Nhã, vội nói, "Cậu làm sao vậy?"
"Tiểu Ngư, cậu có làm chuyện gì thực xin lỗi mình hay không?"
"Tôi......"
"Đây là cái gì?"Hạ Thanh Nhã xoay người cuồng loạn, chỉ màn hình máy tính cho cô ả xem, "Cậu sao có thể làm chuyện như vậy!"
Nhìn chuyện cô ả cực lực dấu diếm, cuối cùng đã bại lộ. Chu Tiểu Ngư có một loại cảm giác bất chấp.
"Đúng vậy, ảnh chụp là tôi đưa. Làm sao vậy? Hắn vốn dĩ thực xin lỗi cậu, hắn lại đâu đâu cũng tốt! Tôi cũng coi như vì cậu báo thù!"
"Bang!" Một bạt tai rơi trên mặt cô ả.
Cô ả không dám tin mà nhìn Hạ Thanh Nhã như nữ quỷ.
"Cậu đánh tôi?" Chu Tiểu Ngư khóc, "Hạ Thanh Nhã, tôi đều vì cậu, cậu lại đánh tôi! Cậu có nghĩ tới không, chi phí chúng ta đi thành A là nơi nào tới. Nói trắng ra, mỗi tháng cậu kiếm ba bốn ngàn đồng tiền lương như vậy, ở đế đô này nuôi sống cậu còn không tốt! Nếu không phải tôi tìm mọi cách kiếm tiền, cậu nơi nào có tiền truy đuổi tình yêu? Hiện tại, cậu ghét bỏ tôi......"
Cô ả uỷ khuất!
Hạ Thanh Nhã muốn ăn sống cô ả!
"Vừa rồi Bắc Thần gọi điện cho mình, anh ấy nói anh ấy hận mình......"
"Hận liền hận. Dù sao hắn cũng không yêu cậu, người hắn yêu là Sầm Kiều An! Người mất mặt là hắn, dù cậu không muốn nổi danh, ai muốn chụp ảnh cậu!"
Hạ Thanh Nhã hỏng mất khóc lóc lao ra ngoài.
Chu Tiểu Ngư không biết tâm tư cô ta.
Cùng nam nhân cực phẩm như Úc Bắc Thần qua lại, vô luận thế nào cô ta cũng không muốn lại cùng nam nhân bình thường ở bên nhau.
Ăn qua bào ngư, ai lại ăn được cá trắm cỏ?
Tuy cô ta chạy về đế đô, nhưng trong lòng cô ta, vẫn nhận định, chung quy có một ngày cô ta sẽ bắt lấy Úc Bắc Thần.
Nhưng, Chu Tiểu Ngư làm như vậy, khoảng cách của cô ta và nam nhân kia càng ngày càng xa, càng ngày càng xa......
Chẳng lẽ đời này, cô ta từ tầng chót nhất xuất phát, nóng vội bò lên, thật vất vả có cơ hội leo lên nam nhân như Úc Bắc Thần vậy, cứ như vậy từ bỏ sao?
Hạ Thanh Nhã không cam lòng! Cực kỳ không cam lòng!
Ở trong lòng Kiều An, Hạ Thanh Nhã hẳn là bò không đứng dậy.
Nam nữ chủ ngăn cách đã đủ lớn, nếu cô là Hạ Thanh Nhã, khẳng định vô lực xoay chuyển trời đất.
Thừa dịp Úc gia ở vòng xoáy dư luận, cô mua một tấm vé xem Mặc Chân diễn tấu.
Kiều An yên lặng ở dưới đài, nhìn Mặc Chân đắm chìm trong ánh đèn sân khấu, phảng phất không phải người trong hiện thực, âm nhạc du dương từ đầu ngón tay hắn đi ra.
Nhìn qua giống như lệnh của thần, dưới sự cúng bái của mọi người rực rỡ lấp lánh.
Nếu nói nghe rất nhiều âm nhạc hội của dương cầm gia, còn đi nghe các diễn tấu khác cũng sẽ không suy nghĩ, nhưng nghe Mặc Chân đàn tấu, lại chỉ có thể chú tâm đắm chìm trong đó.
Đến cuối cùng, khóe mắt cô chảy xuống một giọt nước mắt.
Khúc hoàn, người tan cuộc. Kiều An chuẩn bị yên lặng rời đi, lại bị một nhân viên công tác đưa tới hậu trường.
"Sư muội, tới nghe âm nhạc hội của anh, cũng không gọi?"
Kiều An có chút kinh ngạc, "Sư huynh, sao biết em tới?"
"Bí mật." Hắn cười khẽ, tươi cười nho nhã làm người nhìn tâm sinh ấm áp, chỉ là lời nói một chút cũng không ấm, "Mấy ngày nay có tiến bộ? Tới, đàn cho sư huynh nghe một chút."
Trời ạ, tha tôi đi! Kiều An nhịn không được muốn trợn trắng mắt.
Bất quá, thái độ này của Mặc Chân, cũng không làm cô có tâm tư thương xuân buồn thu,"Sư huynh, anh vừa mới diễn tấu thành công một lần. Chẳng lẽ anh không mệt sao? Sư huynh, anh để em kiểm tra một chút, anh có phải người máy hay không?"
- -----
14h06 3/8/2019
/308
|