Vừa đúng lúc, nơi này của chúng ta rất nhiều đào tiên lại toàn loại mỹ vị ngon nhất. Vân Y ba hoa chích chòe, nàng làm sao biết nơi này rốt cục đào có nhiều hay có ngon không? Chỉ là...... để có thể kéo gần khoảng cách cùng Tôn Ngộ Không,......
Thật sự? Vừa nghe đến đào, Tôn Ngộ Không đôi mắt liền trở nên sáng lấp lánh, nhìn Vân Y, lời nói càng thêm hữu hảo thêm vài phần.
Đương nhiên. Thấy được ánh mắt Tôn Ngộ Không, Vân Y biết, mình đoán không sai.
Hầu Tử này, chính là thích ăn đào. Năm đó, Thái Bạch Kim Tinh phụng mệnh Ngọc Đế thỉnh Tôn Ngộ Không lên trời, phong làm Tề Thiên đại thánh, chưởng quản Bàn Đào Viên.
Tôn Ngộ Không khi đó, quyết tâm phải làm một vị thần tiên. Cái danh Tề Thiên đại thánh, cũng là vừa lòng đẹp ý. Nhưng, chưởng quản Bàn Đào Viên, đối với một Hầu Tử như hắn mà nói, mỹ vị như thế chính là vô cùng dụ hoặc.
Cho nên hiện tại, Vân Y đầu tiên phải thỉnh ba người Tôn Ngộ Không đi ăn đào.
Đương nhiên, tuy rằng Vân Y chỉ thích sùng bái một người Tôn Ngộ Không, đối với Trư Bát Giới cùng Sa Tăng, cũng có ấn tượng không tồi. Cho nên nàng cùng một đám người nhanh chóng cùng nhau đi Đào viên.
_______________________________
Đào tiên viên ——
Vừa đến nơi đã thấy trước viện treo một cái biển bài, mặt trên viết ba cái chữ to như vậy.
Tôn Ngộ Không vừa thấy đào, đã thò tay hướng về cửa đào viên, ngắm nhìn bên trong.
Động tác của Tôn Ngộ Không, Vân Y nhìn, cũng cảm thấy hắn thật sự rất yêu thương mấy quả đào.
Ngộ Không, chúng ta vào đi thôi. Vân Y nói, ra hiệu với người bên cạnh.
Người nọ liền hiểu ý tứ Vân Y, lập tức vội vàng mở cửa đào tiên viên để bọn họ đi vào.
Kỳ thật, nếu không phải Vân Y ở đây, Tôn Ngộ Không đã sớm ngứa ngáy chân tay, trực tiếp phá cửa mà vào.
Sao còn chờ được a?
A a a a —— Những quả đào mọng nước sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, vừa thấy đã biểt rất tươi ngon.
Tôn Ngộ Không nước miếng đều sắp chảy ra.
Một rừng đào mênh mông vô bờ, thoạt nhìn, chỉ sợ so với Bàn Đào Viên của Vương Mẫu nương nương còn lớn hơn.
Cứ việc ăn, tính cho ta. Cái đào viên này là của hoàng gia, chuyên môn cung cấp cho quốc vương hưởng dụng.
Tuy rằng thoạt nhìn thực xa xỉ, nhưng là đồ của vua, vốn dĩ nên là cái dạng này.
Vân Y mang theo Tôn Ngộ Không tới nơi này, chỉ là cảm thấy, một cái đại đào viên lắm quả như vậy để không rất lãng phí. Quốc vương Thiên Trúc quốc cho dù ăn uống có nhiều thế nào, cũng không có khả năng là lấy đào thay cơm ăn.
Hiện tại, khụ khụ, liền tiện nghi nàng.
Đưa cho Tôn Ngộ Không, coi như là thuận nước giong thuyền, không phải lãng phí.
Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tĩnh, các ngươi cũng đừng khách khí. Tuy rằng không biết, Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tĩnh nghĩ gì. Nhưng làm một địa chủ hào phóng, mời khách ở mức độ này, còn không tính cái gì.
Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tĩnh cũng không như Tôn Ngộ Không nghiện ăn đào, chỉ là ôm lấy mấy quả đào to to, ngồi ở một bên gặm cho vui.
Tôn Ngộ Không, đã sớm không biết chạy đi nơi đâu.
Vân Y đồng thời cũng ôm một quả đào to, ngồi ở bên cạnh Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tĩnh, gặm đào, cùng bọn họ nói ba cái chuyện phiếm.
Thật sự? Vừa nghe đến đào, Tôn Ngộ Không đôi mắt liền trở nên sáng lấp lánh, nhìn Vân Y, lời nói càng thêm hữu hảo thêm vài phần.
Đương nhiên. Thấy được ánh mắt Tôn Ngộ Không, Vân Y biết, mình đoán không sai.
Hầu Tử này, chính là thích ăn đào. Năm đó, Thái Bạch Kim Tinh phụng mệnh Ngọc Đế thỉnh Tôn Ngộ Không lên trời, phong làm Tề Thiên đại thánh, chưởng quản Bàn Đào Viên.
Tôn Ngộ Không khi đó, quyết tâm phải làm một vị thần tiên. Cái danh Tề Thiên đại thánh, cũng là vừa lòng đẹp ý. Nhưng, chưởng quản Bàn Đào Viên, đối với một Hầu Tử như hắn mà nói, mỹ vị như thế chính là vô cùng dụ hoặc.
Cho nên hiện tại, Vân Y đầu tiên phải thỉnh ba người Tôn Ngộ Không đi ăn đào.
Đương nhiên, tuy rằng Vân Y chỉ thích sùng bái một người Tôn Ngộ Không, đối với Trư Bát Giới cùng Sa Tăng, cũng có ấn tượng không tồi. Cho nên nàng cùng một đám người nhanh chóng cùng nhau đi Đào viên.
_______________________________
Đào tiên viên ——
Vừa đến nơi đã thấy trước viện treo một cái biển bài, mặt trên viết ba cái chữ to như vậy.
Tôn Ngộ Không vừa thấy đào, đã thò tay hướng về cửa đào viên, ngắm nhìn bên trong.
Động tác của Tôn Ngộ Không, Vân Y nhìn, cũng cảm thấy hắn thật sự rất yêu thương mấy quả đào.
Ngộ Không, chúng ta vào đi thôi. Vân Y nói, ra hiệu với người bên cạnh.
Người nọ liền hiểu ý tứ Vân Y, lập tức vội vàng mở cửa đào tiên viên để bọn họ đi vào.
Kỳ thật, nếu không phải Vân Y ở đây, Tôn Ngộ Không đã sớm ngứa ngáy chân tay, trực tiếp phá cửa mà vào.
Sao còn chờ được a?
A a a a —— Những quả đào mọng nước sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, vừa thấy đã biểt rất tươi ngon.
Tôn Ngộ Không nước miếng đều sắp chảy ra.
Một rừng đào mênh mông vô bờ, thoạt nhìn, chỉ sợ so với Bàn Đào Viên của Vương Mẫu nương nương còn lớn hơn.
Cứ việc ăn, tính cho ta. Cái đào viên này là của hoàng gia, chuyên môn cung cấp cho quốc vương hưởng dụng.
Tuy rằng thoạt nhìn thực xa xỉ, nhưng là đồ của vua, vốn dĩ nên là cái dạng này.
Vân Y mang theo Tôn Ngộ Không tới nơi này, chỉ là cảm thấy, một cái đại đào viên lắm quả như vậy để không rất lãng phí. Quốc vương Thiên Trúc quốc cho dù ăn uống có nhiều thế nào, cũng không có khả năng là lấy đào thay cơm ăn.
Hiện tại, khụ khụ, liền tiện nghi nàng.
Đưa cho Tôn Ngộ Không, coi như là thuận nước giong thuyền, không phải lãng phí.
Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tĩnh, các ngươi cũng đừng khách khí. Tuy rằng không biết, Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tĩnh nghĩ gì. Nhưng làm một địa chủ hào phóng, mời khách ở mức độ này, còn không tính cái gì.
Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tĩnh cũng không như Tôn Ngộ Không nghiện ăn đào, chỉ là ôm lấy mấy quả đào to to, ngồi ở một bên gặm cho vui.
Tôn Ngộ Không, đã sớm không biết chạy đi nơi đâu.
Vân Y đồng thời cũng ôm một quả đào to, ngồi ở bên cạnh Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tĩnh, gặm đào, cùng bọn họ nói ba cái chuyện phiếm.
/454
|