Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ
Chương 391 - Huấn Luyện Viên, Quỳ Xuống Chịu Đầu Hàng Đi (4)
/454
|
Long Tử Hân vẻ mặt quan tâm nhìn Vân Y, thấy sắc mặt cô có vẻ bình thường, tự nhủ hẳn là không có chuyện gì xảy ra.
Mình không sao. Vân Y lắn đầu, đi về chỗ ngồi của mình.
Lúc này, tiếng chuông vào giờ cũng đã vang lên. Ngay sau đó, lão sư tiến vào lớp học, ổn định trật tự lớp rồi cất tiếng nói.
Các bạn học, hiện tại, trường học muốn chọn một nhóm người đến quân danh rèn luyện, ban chúng ta được cử đi năm người, ai muốn báo danh có thể giơ tay, đăng kí với thầy.
Nghe lời nói của thầy giáo, mắt Vân Y sáng lên, trong cốt ruyện, bởi vì nguyên chủ bỏ lỡ mất cơ hội đi quân danh, cho nên tới nửa năm sau mới có thể gặp Mộc Linh Nhiên, mà nam chính Mộc Linh Nhiên cùng Bạch Tiêu Tiêu lúc ấy cảm tình cũng đã nảy sinh mất rồi.
Hiện tại, cô không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Nghĩ đến đây, Vân Y khẽ mỉm cười, giơ tay thật cao.
Thầy giáo, em!
Vân Y là người đầu tiên giơ tay, những người khác còn đang suy nghĩ xem nên đi hay không đi.
Cuối cùng, nhóm người đi đến quân doanh học tập, ngoài Vân Y ra còn có bốn bạn cùng lớp nữa, bao gồm cả bạn thân của nguyên chủ, Long Tử Hân.
Tiểu Y, cậu có cảm thấy phấn khích không? . Vân Y cùng Long Tử Hân đều là con cháu thế gia, gia tộc bon họ cũng có chút giao tình.
Long Tử Hân từ nhỏ đến lớn đều là nghe ông ngoại ông nội kể những chuyện chiến trường, đánh giặc mà lớn lên. Hiện tại có cơ hội tự mình đi đến quân danh luyện tập, có cơ hội trở thành quân nhân. Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thật kích động mà.
Vân Y nhướn mày nhìn Long Tử Hân.
Không, vì sao mình phải kích động chứ? . Vân Y đạm nhiên hỏi lại.
Thấy Vân Y bifnh đạm tự nhiên hỏi lại mình như vậy, Long Tử Hân trắng mắt liêc cô một cái.
Hừ, còn nói không thích, thầy còn chưa nói xong cậu đã giơ tay rồi, không phải là muốn nhanh nhanh chóng chóng đi gặp Mộc ca ca sao?
Long Tử Hân dùng khuỷu tay chọc chọc bên hông Vân Y, nhướn mày.
Biết rồi thì còn hỏi làm gì. Vân Y chẹp miệng, tỏ vẻ đương nhiên.
Thấy dáng vẻ mê trai không biết xấu hổ của cô, Long Tử Hân giơ tay nhéo mặt Vân Y một cái.
A...a...đau, bỏ ra đi Tử Hân... .
Long Tử Hân cùng Vân Y hai người cãi nhau ầm ĩ, liền về tới trong đại viện.
Nhìn vẻ mặt cao hứng của Vân Y lúc về nhà, mẹ Vân Y liền cảm thấy vô cùng đáng nghi. Tiểu Y, có chuyện gì vui hả?
Mẹ, ngày mai con được đi đến quân doanh đấy. Vân Y tươi cười trả lời, gương mặt hớn hở vui vẻ, thoạt nhìn vô cùng cao hứng.
Nhưng mà trên thực tế, trong lòng cô thế nào, chỉ một mình Vân Y biết rõ.
Ngày mai... hoặc ngày kia, có thể nhìn thấy nam chính rồi.
Cũng không biết nam chính này, đến tột cùng là như thế nào.
Hả? . Mẹ Vân Y kinh ngạc đến mức cằm cũng sắp rơi xuống, bà nhìn Vân Y, vẻ mặt không thể tiếp thu nổi sự thật này.
Con, con nói cái gì? Bà hỏi lại như muốn xác định, mình đúng thật là không nghe lầm.
Bà luôn hi vọng nữ nhi của mình không tham gia quân ngũ, sợ con gái phải chịu khổ...
Mình không sao. Vân Y lắn đầu, đi về chỗ ngồi của mình.
Lúc này, tiếng chuông vào giờ cũng đã vang lên. Ngay sau đó, lão sư tiến vào lớp học, ổn định trật tự lớp rồi cất tiếng nói.
Các bạn học, hiện tại, trường học muốn chọn một nhóm người đến quân danh rèn luyện, ban chúng ta được cử đi năm người, ai muốn báo danh có thể giơ tay, đăng kí với thầy.
Nghe lời nói của thầy giáo, mắt Vân Y sáng lên, trong cốt ruyện, bởi vì nguyên chủ bỏ lỡ mất cơ hội đi quân danh, cho nên tới nửa năm sau mới có thể gặp Mộc Linh Nhiên, mà nam chính Mộc Linh Nhiên cùng Bạch Tiêu Tiêu lúc ấy cảm tình cũng đã nảy sinh mất rồi.
Hiện tại, cô không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Nghĩ đến đây, Vân Y khẽ mỉm cười, giơ tay thật cao.
Thầy giáo, em!
Vân Y là người đầu tiên giơ tay, những người khác còn đang suy nghĩ xem nên đi hay không đi.
Cuối cùng, nhóm người đi đến quân doanh học tập, ngoài Vân Y ra còn có bốn bạn cùng lớp nữa, bao gồm cả bạn thân của nguyên chủ, Long Tử Hân.
Tiểu Y, cậu có cảm thấy phấn khích không? . Vân Y cùng Long Tử Hân đều là con cháu thế gia, gia tộc bon họ cũng có chút giao tình.
Long Tử Hân từ nhỏ đến lớn đều là nghe ông ngoại ông nội kể những chuyện chiến trường, đánh giặc mà lớn lên. Hiện tại có cơ hội tự mình đi đến quân danh luyện tập, có cơ hội trở thành quân nhân. Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thật kích động mà.
Vân Y nhướn mày nhìn Long Tử Hân.
Không, vì sao mình phải kích động chứ? . Vân Y đạm nhiên hỏi lại.
Thấy Vân Y bifnh đạm tự nhiên hỏi lại mình như vậy, Long Tử Hân trắng mắt liêc cô một cái.
Hừ, còn nói không thích, thầy còn chưa nói xong cậu đã giơ tay rồi, không phải là muốn nhanh nhanh chóng chóng đi gặp Mộc ca ca sao?
Long Tử Hân dùng khuỷu tay chọc chọc bên hông Vân Y, nhướn mày.
Biết rồi thì còn hỏi làm gì. Vân Y chẹp miệng, tỏ vẻ đương nhiên.
Thấy dáng vẻ mê trai không biết xấu hổ của cô, Long Tử Hân giơ tay nhéo mặt Vân Y một cái.
A...a...đau, bỏ ra đi Tử Hân... .
Long Tử Hân cùng Vân Y hai người cãi nhau ầm ĩ, liền về tới trong đại viện.
Nhìn vẻ mặt cao hứng của Vân Y lúc về nhà, mẹ Vân Y liền cảm thấy vô cùng đáng nghi. Tiểu Y, có chuyện gì vui hả?
Mẹ, ngày mai con được đi đến quân doanh đấy. Vân Y tươi cười trả lời, gương mặt hớn hở vui vẻ, thoạt nhìn vô cùng cao hứng.
Nhưng mà trên thực tế, trong lòng cô thế nào, chỉ một mình Vân Y biết rõ.
Ngày mai... hoặc ngày kia, có thể nhìn thấy nam chính rồi.
Cũng không biết nam chính này, đến tột cùng là như thế nào.
Hả? . Mẹ Vân Y kinh ngạc đến mức cằm cũng sắp rơi xuống, bà nhìn Vân Y, vẻ mặt không thể tiếp thu nổi sự thật này.
Con, con nói cái gì? Bà hỏi lại như muốn xác định, mình đúng thật là không nghe lầm.
Bà luôn hi vọng nữ nhi của mình không tham gia quân ngũ, sợ con gái phải chịu khổ...
/454
|