"Có chuyện gì?" Vừa ngồi xuống, Vân Y đã vô cùng không khách khí hỏi.
"Đừng nóng vội, uống ly cà phê trước đã." Phi Từ đã giúp Vân Y điểm một ly.
Vân Y nhìn ly cà phê nóng còn bốc khói trước mặt, mắt nhìn về phía Phi Từ, "Phi tiên sinh, thực xin lỗi, tôi đang trong kỳ kinh nguyệt, không thể uống cà phê."
Một câu này làm bàn tay đang quấy cà phê của Phi Từ dừng một chút.
Vân Y không muốn cùng người này có quan hệ gì, bởi vì ngay từ đầu, Phi Từ đã nhận ra thân phận của cô, hơn nữa...... còn dùng thái độ như vậy nói cho cô chuyện này.
Cho nên Vân Y không thể không coi Phi Từ là một uy hiếp đối với nhiệm vụ của cô.
"Vân Y, ta phát hiện cô rất đề phòng ta, hành động của cô kỳ thật căn bản là không cần thiết." Phi Từ đi thẳng vào vấn đề, giọng điệu có vẻ như khó gặp được một người cùng thế giới.
Giống như một người từ lâu phải chịu cô độc tịch mịch, gặp được một người có thể trò chuyện cùng, tự nhiên có ý muốn tới gần.
"Ồ? Phải không?" Nói xong, Vân Y gọi người phục vụ tới.
"Tiểu thư cần gì sao?" Phục vụ ở nơi này, không chỉ mặc lễ phục, quan trọng nhất chính là, giá trị nhan sắc đều rất cao.
"Cho một ly sữa, cảm ơn." Vân Y vừa rồi cự tuyệt Phi Từ nói, cũng không phải là lý do.
Tối hôm qua...... bà dì tới thật.
"Được, xin chờ một lát."
Tuy rằng hiếm có khách hàng tới quán cà phê gọi một ly sữa, nhưng mà theo tiêu chí "Khách hàng là thượng đế ", tự nhiên phải vì khách hàng phục vụ tốt.
"Đương nhiên, nếu chúng ta cùng đến từ một thế giới, như vậy đã có điểm chung, như vậy, chúng ta liền có thể làm bằng hữu, không phải sao?"
Phi Từ nói lời này thời điểm, lông mày hơi hơi giơ lên, ý đồ muốn Vân Y bỏ đi tâm cảnh giác với hắn.
"Không cần, anh đi Dương quan đạo của anh, tôi đi cầu độc của tôi." Vân Y sao có khả năng dễ dàng tin tưởng lời Phi Từ nói?
"Hy vọng Phi tiên sinh sau này đừng tới quấy rầy tôi nữa, tôi đây liền rất cảm kích." Vân Y nói xong, cũng không quay đầu lại, rời đi.
Mà Vân Y vừa mới quay người bỏ đi không lâu, người phục vụ liền bưng một ly sữa bò lên, thấy nữ khách hàng đi rồi, người phục vụ hơi nhìn Phi Từ, có chút lúng túng, không biết để ly sữa lại hay bỏ đi.
"Để đây đi." Phi Từ tà mị cười, sau này không cần quấy rầy? Cái này hắn khó mà làm được.
*Vào wattpad ủng hộ editor www.wattpad.com/user/icedcoffee0011
Giữa trưa.
Vân Y bỏ bê công việc, chạy ra ngoài chơi, Vân Gia Ý tự nhiên cũng biết được.
Lúc ăn cơm buổi trưa, Vân Gia Ý còn lơ đãng hỏi một chút xem cô đi đâu, Vân Y tay trật một cái làm đổ hết nước xuống sàn. Vân Gia Ý nhìn Vân Y cái dạng này, tự nhiên là có thể đủ minh bạch Vân Y vì sao lại hoảng loạn như thế.
Được rồi.
Em gái nhỏ cũng đã trưởng thành, tự nhiên là có bí mật riêng muốn giấu người lớn trong nhà.
Nếu Vân Y mà biết được ý nghĩ trong lòng Vân Gia Ý lúc này, chắc sẽ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Bởi vì đối tượng công lược gần như đã đem cô định nghĩa thành con gái trong nhà nuôi đã lớn...... giờ đã trở thành hoa có chủ, muốn đi yêu đương với bạn trai.
Thật là khóc không ra nước mắt.
Chính là bởi vì Vân Y lúc này cũng không biết, chính cái gọi là người không biết không sợ, sau này làm chuyên gì thì đối với Vân Gia Ý cũng đều thành vô nghĩa.
"Đừng nóng vội, uống ly cà phê trước đã." Phi Từ đã giúp Vân Y điểm một ly.
Vân Y nhìn ly cà phê nóng còn bốc khói trước mặt, mắt nhìn về phía Phi Từ, "Phi tiên sinh, thực xin lỗi, tôi đang trong kỳ kinh nguyệt, không thể uống cà phê."
Một câu này làm bàn tay đang quấy cà phê của Phi Từ dừng một chút.
Vân Y không muốn cùng người này có quan hệ gì, bởi vì ngay từ đầu, Phi Từ đã nhận ra thân phận của cô, hơn nữa...... còn dùng thái độ như vậy nói cho cô chuyện này.
Cho nên Vân Y không thể không coi Phi Từ là một uy hiếp đối với nhiệm vụ của cô.
"Vân Y, ta phát hiện cô rất đề phòng ta, hành động của cô kỳ thật căn bản là không cần thiết." Phi Từ đi thẳng vào vấn đề, giọng điệu có vẻ như khó gặp được một người cùng thế giới.
Giống như một người từ lâu phải chịu cô độc tịch mịch, gặp được một người có thể trò chuyện cùng, tự nhiên có ý muốn tới gần.
"Ồ? Phải không?" Nói xong, Vân Y gọi người phục vụ tới.
"Tiểu thư cần gì sao?" Phục vụ ở nơi này, không chỉ mặc lễ phục, quan trọng nhất chính là, giá trị nhan sắc đều rất cao.
"Cho một ly sữa, cảm ơn." Vân Y vừa rồi cự tuyệt Phi Từ nói, cũng không phải là lý do.
Tối hôm qua...... bà dì tới thật.
"Được, xin chờ một lát."
Tuy rằng hiếm có khách hàng tới quán cà phê gọi một ly sữa, nhưng mà theo tiêu chí "Khách hàng là thượng đế ", tự nhiên phải vì khách hàng phục vụ tốt.
"Đương nhiên, nếu chúng ta cùng đến từ một thế giới, như vậy đã có điểm chung, như vậy, chúng ta liền có thể làm bằng hữu, không phải sao?"
Phi Từ nói lời này thời điểm, lông mày hơi hơi giơ lên, ý đồ muốn Vân Y bỏ đi tâm cảnh giác với hắn.
"Không cần, anh đi Dương quan đạo của anh, tôi đi cầu độc của tôi." Vân Y sao có khả năng dễ dàng tin tưởng lời Phi Từ nói?
"Hy vọng Phi tiên sinh sau này đừng tới quấy rầy tôi nữa, tôi đây liền rất cảm kích." Vân Y nói xong, cũng không quay đầu lại, rời đi.
Mà Vân Y vừa mới quay người bỏ đi không lâu, người phục vụ liền bưng một ly sữa bò lên, thấy nữ khách hàng đi rồi, người phục vụ hơi nhìn Phi Từ, có chút lúng túng, không biết để ly sữa lại hay bỏ đi.
"Để đây đi." Phi Từ tà mị cười, sau này không cần quấy rầy? Cái này hắn khó mà làm được.
*Vào wattpad ủng hộ editor www.wattpad.com/user/icedcoffee0011
Giữa trưa.
Vân Y bỏ bê công việc, chạy ra ngoài chơi, Vân Gia Ý tự nhiên cũng biết được.
Lúc ăn cơm buổi trưa, Vân Gia Ý còn lơ đãng hỏi một chút xem cô đi đâu, Vân Y tay trật một cái làm đổ hết nước xuống sàn. Vân Gia Ý nhìn Vân Y cái dạng này, tự nhiên là có thể đủ minh bạch Vân Y vì sao lại hoảng loạn như thế.
Được rồi.
Em gái nhỏ cũng đã trưởng thành, tự nhiên là có bí mật riêng muốn giấu người lớn trong nhà.
Nếu Vân Y mà biết được ý nghĩ trong lòng Vân Gia Ý lúc này, chắc sẽ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Bởi vì đối tượng công lược gần như đã đem cô định nghĩa thành con gái trong nhà nuôi đã lớn...... giờ đã trở thành hoa có chủ, muốn đi yêu đương với bạn trai.
Thật là khóc không ra nước mắt.
Chính là bởi vì Vân Y lúc này cũng không biết, chính cái gọi là người không biết không sợ, sau này làm chuyên gì thì đối với Vân Gia Ý cũng đều thành vô nghĩa.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/454
|