"Ngọc Lam?" Nhan tướng quân vẻ mặt kinh ngạc nhìn nữ nhi nhà mình, không chỉ có lời nói của nàng mà quan trọng hơn là, nàng tỉnh táo rồi?
"Dạ" Nhan Ngọc Lam ngoan ngoãn đáp lời.
"Ngọc Lam, này..." Nhan tướng quân vẫn có chút chần chừ nhìn Thái tử, rồi lại nhìn con gái mình.
Giản Dịch Dương thấy Nhan Ngọc Lam bước ra, liền đem tầm mắt dò xét nàng ta, không nghĩ tới, ánh mắt Nhan Ngọc Lam này lại không giống trước kia ngây ngốc ngu xuẩn, mà mang theo linh động và hoạt bát.
Ánh mắt Thái tử xẹt qua một tia hứng thú,chẳng lẽ Nhan Ngọc Lam trước kia đều là chơi trò lạt mềm buộc chặt với hắn?
Trong khi Giản Dịch Dương đang chăm chú nhìn Nhan Ngọc Lam, thì ánh mặt Nhan Ngọc Lam lại rơi trên người Vân Y.
Nhìn qua nữ nhân này là biết, cái loại bạch liên hoa chuyên đi giật chồng người khác.
Nhan Ngọc Lam khinh thường nhất chính là loại nữ nhân này.
"Thái tử điện hạ, ta cũng không cần hôn phu như ngài, ta mới là người muốn hủy hôn với ngài, cho nên hiện tại, ngài có thể mang theo Tuesday như cô ta, cút đi!"
*Đoạn này tác giả để là bitch nhưng mà dịch không thuận mình để Tuesday nha.
Nhan Ngọc Lam chỉ vào Giản Dịch Dương mắng to, thuận tiện còn mắng Vân Y một câu.
Bất quá, thì có sao?
Nữ nhân cổ đại ngu ngốc sao có thể hiểu được tiếng anh thượng đẳng chứ? Ta mắng ngươi, ngươi còn tưởng rằng ta đang nói lời hay, lấy lòng ngươi!
Hừ
Động tác đại nghịch bất đạo của Nhan Ngọc Lam trong mắt Nhan tướng quân, có chút kinh hãi thế tục, nhưng lại chạm đến tâm hắn. Nhan Ngọc Lam trước kia, tuy là có chút ngây dại, nhưng trong Nhan phủ là đứa bé được một người yêu thương sủng ái.
Hiện tại Nhan Ngọc Lam đã bình thường, hắn càng thêm vui sướng, động tác, ngữ khí đều rất có thần thái, đúng, rất có phong phạm bưu hãn nhà tướng. Đáng khen ngợi.
Dù sao dưới vầng hào quang của nữ chính, nàng ta làm gì cũng đúng mà người khác, đặc biệt là nữ phụ, làm gì cũng sai.
Điều này Vân Y đã sớm lĩnh hội được.
Cô bình tĩnh đứng đó, lấy tâm tư xem kịch hay mà để cho Nhan Ngọc Lam đứng ngay trước đại sảnh chửi bới.
Nhưng mà lúc này một bóng dáng lướt qua, lập tức hấp dẫn tầm mắt Vân Y. Người này, hẳn chính là đối tượng công lược... nhà giàu số một thiên hạ... Lạc Thư Cẩn!
Lạc Thư Cẩn không chỉ là người có tiền nhất kinh thành, mà còn là kẻ bủn xỉn nhất trên đời này.
Nếu như kẻ có tiền đều có thói quen đặc thù là keo kiệt, thì Lạc Thư Cẩn này nhất định là đem keo kiệt thành lối sống mà sống rồi.
Hắn keo kiệt đến trình độ nào?
Trước kia, Lạc Thư Cẩn còn nhỏ, trong nhà có một tiểu muội không hiểu chuyện, đem bánh bao thịt trong tay cho một chú chó hoang ăn. Lạc Thư Cẩn biết được, sống chết phải từ miệng chú chó hoang kia đòi lại cái bánh bao thịt, cuối cùng bị chó cắn, mà cái bánh bao thì cũng không đem được về.
Sở dĩ Lạc Thư Cẩn không bị hào quang nữ chính có Nhan Ngọc Lam thu thập, chính là bởi vì... nữ nhân này quá lãng phí, hắn chịu không nổi, nhìn thôi đã thấy chán ghét.
Mà Nhan Ngọc Lam vì thái độ của Lạc Thư Cẩn, vẫn luôn cố tình dây dưa không dứt, cuối cùng ăn không được thì đạp đổ.
"Dạ" Nhan Ngọc Lam ngoan ngoãn đáp lời.
"Ngọc Lam, này..." Nhan tướng quân vẫn có chút chần chừ nhìn Thái tử, rồi lại nhìn con gái mình.
Giản Dịch Dương thấy Nhan Ngọc Lam bước ra, liền đem tầm mắt dò xét nàng ta, không nghĩ tới, ánh mắt Nhan Ngọc Lam này lại không giống trước kia ngây ngốc ngu xuẩn, mà mang theo linh động và hoạt bát.
Ánh mắt Thái tử xẹt qua một tia hứng thú,chẳng lẽ Nhan Ngọc Lam trước kia đều là chơi trò lạt mềm buộc chặt với hắn?
Trong khi Giản Dịch Dương đang chăm chú nhìn Nhan Ngọc Lam, thì ánh mặt Nhan Ngọc Lam lại rơi trên người Vân Y.
Nhìn qua nữ nhân này là biết, cái loại bạch liên hoa chuyên đi giật chồng người khác.
Nhan Ngọc Lam khinh thường nhất chính là loại nữ nhân này.
"Thái tử điện hạ, ta cũng không cần hôn phu như ngài, ta mới là người muốn hủy hôn với ngài, cho nên hiện tại, ngài có thể mang theo Tuesday như cô ta, cút đi!"
*Đoạn này tác giả để là bitch nhưng mà dịch không thuận mình để Tuesday nha.
Nhan Ngọc Lam chỉ vào Giản Dịch Dương mắng to, thuận tiện còn mắng Vân Y một câu.
Bất quá, thì có sao?
Nữ nhân cổ đại ngu ngốc sao có thể hiểu được tiếng anh thượng đẳng chứ? Ta mắng ngươi, ngươi còn tưởng rằng ta đang nói lời hay, lấy lòng ngươi!
Hừ
Động tác đại nghịch bất đạo của Nhan Ngọc Lam trong mắt Nhan tướng quân, có chút kinh hãi thế tục, nhưng lại chạm đến tâm hắn. Nhan Ngọc Lam trước kia, tuy là có chút ngây dại, nhưng trong Nhan phủ là đứa bé được một người yêu thương sủng ái.
Hiện tại Nhan Ngọc Lam đã bình thường, hắn càng thêm vui sướng, động tác, ngữ khí đều rất có thần thái, đúng, rất có phong phạm bưu hãn nhà tướng. Đáng khen ngợi.
Dù sao dưới vầng hào quang của nữ chính, nàng ta làm gì cũng đúng mà người khác, đặc biệt là nữ phụ, làm gì cũng sai.
Điều này Vân Y đã sớm lĩnh hội được.
Cô bình tĩnh đứng đó, lấy tâm tư xem kịch hay mà để cho Nhan Ngọc Lam đứng ngay trước đại sảnh chửi bới.
Nhưng mà lúc này một bóng dáng lướt qua, lập tức hấp dẫn tầm mắt Vân Y. Người này, hẳn chính là đối tượng công lược... nhà giàu số một thiên hạ... Lạc Thư Cẩn!
Lạc Thư Cẩn không chỉ là người có tiền nhất kinh thành, mà còn là kẻ bủn xỉn nhất trên đời này.
Nếu như kẻ có tiền đều có thói quen đặc thù là keo kiệt, thì Lạc Thư Cẩn này nhất định là đem keo kiệt thành lối sống mà sống rồi.
Hắn keo kiệt đến trình độ nào?
Trước kia, Lạc Thư Cẩn còn nhỏ, trong nhà có một tiểu muội không hiểu chuyện, đem bánh bao thịt trong tay cho một chú chó hoang ăn. Lạc Thư Cẩn biết được, sống chết phải từ miệng chú chó hoang kia đòi lại cái bánh bao thịt, cuối cùng bị chó cắn, mà cái bánh bao thì cũng không đem được về.
Sở dĩ Lạc Thư Cẩn không bị hào quang nữ chính có Nhan Ngọc Lam thu thập, chính là bởi vì... nữ nhân này quá lãng phí, hắn chịu không nổi, nhìn thôi đã thấy chán ghét.
Mà Nhan Ngọc Lam vì thái độ của Lạc Thư Cẩn, vẫn luôn cố tình dây dưa không dứt, cuối cùng ăn không được thì đạp đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/454
|