Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ
Chương 497 - Nhà Giàu Số Một Thiên Hạ Rất Keo Kiệt (35)
/454
|
"Cô nương chớ vô lễ."Lục Vũ Thần ánh mắt càng ngày càng không tốt, cả người nổi lên sát khí, Mộ Lương ở chỗ tối quan sát không còn cách nào đứng yên được nữa.
Chỉ là, thời điểm Lục Vũ Thần nhìn thấy Mộ Lương, có chút kinh ngạc, nhướn mày, "Ngươi vậy mà vẫn còn có thể hoạt bát bay nhảy? Chưa chết cơ đấy."
Lời nói tùy tiện bâng quơ lại khiến mặt Mộ Lương tối sầm, mà Nhan Ngọc Lam giống như vừa phát hiện được cái gì.
Lúc này, Vân Y đang cao hứng bước đi về phía đối tượng công lược, trà lâu của Lạc Thư Cẩn, tâm tình cô lúc này không tồi vì đã loại bỏ được một cái đuôi.
Đi đến cửa trà lâu đã thấy Lạc Thư Cẩn cùng một người nữa cũng đang hướng ra ngoài, Vân Y định hào hứng hô một tiếng, "Lạc Thư Cẩn", thì lại nhớ tới thân phận hiện tại của mình, rụt rè chậm rãi bước qua, tươi cười sáng lạn.
Lần nữa gọi, "Lạc Thư Cẩn."
Nghe người gọi tên mình, cũng nghe ra đó là Vy, Lạc Thư Cẩn dừng bước chân, nhìn về phía nàng.
Nhìn nàng xách làn váy dài lên, để lộ đôi chân nhỏ nhắn và cổ chân gầy, chạy đến chỗ hắn, khuôn mặt nhỏ đầy vui vẻ, đôi mắt cong lên như vầng trăng.
Lạc Thư Cẩn hơi chớp mắt, cảm thấy nàng không giống như tưởng tượng chút nào.
Giống như một tiểu cô nương nông thôn, thoải mái khoáng lạc không câu nệ. Quý nữ nơi kinh thành đều là một bộ mặt nghiêm trang, lễ tiết hông chê vào đâu được, cho dù đối đãi với người trong lòng hay người thường cũng giống nhau.
Bằng không cũng sẽ chẳng có câu nói, "đại môn không ra nhị môn không bước".
"Vân cô nương, đã lâu không gặp, có việc gì sao?" Thái độ đối đãi của Lạc Thư Cẩn với Vân Y, so với Nhan Ngọc Lam kia thì khá hơn nhiều.
Vân Y cũng không để ý thái độ của hắn, dù sao hiện tại cũng chỉ có 25 hảo cảm.
"Ta tới tìm Lạc công tử." sắc mặt của Vân Y cũng không bị Lạc Thư Cẩn dọa, vẫn giữ nụ cười dào dạt trên mặt, giống như là có chuyện gì vui vẻ lắm.
Lạc Thư Cẩn nhìn ý cười trên mặt Vân Y, đột nhiên nghĩ tới sự tình đêm qua "Vân cô nương, tối hôm qua cô không sao chứ?"
Lạc Thư Cẩn hỏi như vậy, sắc mặt Vân Y có chút biến hóa, "Hả?"
"Là như vậy, tối qua ta đang đi thì nghe thấy được tiếng hét cứu mạng như tiếng lợn bị đưa vào lò mổ, đi qua thì thấy kiệu của phủ Thừa tướng bị người phục kích, sau đó hình như có người đến trợ giúp, hôm nay gặp được Vân cô nương, vừa vặn hỏi chút thôi."
Lạc Thư Cẩn giải thích, bất quá nhìn bộ dạng nàng lúc này, chắc là không có chuyện gì đi?
Chỉ là nhìn sắc mặt Vân Y lại có chút khó coi, Lạc Thư Cẩn nghĩ, chẳng lẽ là bị thương?
Ha ha.
Có thể không khó coi sao?
Tiếng kêu cứu bị Lạc Thư Cẩn so sánh với cái gì? Tiếng lợn...
Ha ha...
Tiếng lợn khi bị đưa vào lò mổ...
Vân Y trong đầu lặp đi lặp lại mấy câu nói của Lạc Thư Cẩn, mặt mũi có chút khó coi.
Làm Lạc Thư Cẩn cho rằng Vy bị thương, nhưng vẫn kiên trì chịu đau đến tìm hắn...
Mặc kệ là nàng có chuyện gì cần tìm mình, Lạc Thư Cẩn cảm thấy Vân cô nương quả là một người kiên cường.
Chỉ là, thời điểm Lục Vũ Thần nhìn thấy Mộ Lương, có chút kinh ngạc, nhướn mày, "Ngươi vậy mà vẫn còn có thể hoạt bát bay nhảy? Chưa chết cơ đấy."
Lời nói tùy tiện bâng quơ lại khiến mặt Mộ Lương tối sầm, mà Nhan Ngọc Lam giống như vừa phát hiện được cái gì.
Lúc này, Vân Y đang cao hứng bước đi về phía đối tượng công lược, trà lâu của Lạc Thư Cẩn, tâm tình cô lúc này không tồi vì đã loại bỏ được một cái đuôi.
Đi đến cửa trà lâu đã thấy Lạc Thư Cẩn cùng một người nữa cũng đang hướng ra ngoài, Vân Y định hào hứng hô một tiếng, "Lạc Thư Cẩn", thì lại nhớ tới thân phận hiện tại của mình, rụt rè chậm rãi bước qua, tươi cười sáng lạn.
Lần nữa gọi, "Lạc Thư Cẩn."
Nghe người gọi tên mình, cũng nghe ra đó là Vy, Lạc Thư Cẩn dừng bước chân, nhìn về phía nàng.
Nhìn nàng xách làn váy dài lên, để lộ đôi chân nhỏ nhắn và cổ chân gầy, chạy đến chỗ hắn, khuôn mặt nhỏ đầy vui vẻ, đôi mắt cong lên như vầng trăng.
Lạc Thư Cẩn hơi chớp mắt, cảm thấy nàng không giống như tưởng tượng chút nào.
Giống như một tiểu cô nương nông thôn, thoải mái khoáng lạc không câu nệ. Quý nữ nơi kinh thành đều là một bộ mặt nghiêm trang, lễ tiết hông chê vào đâu được, cho dù đối đãi với người trong lòng hay người thường cũng giống nhau.
Bằng không cũng sẽ chẳng có câu nói, "đại môn không ra nhị môn không bước".
"Vân cô nương, đã lâu không gặp, có việc gì sao?" Thái độ đối đãi của Lạc Thư Cẩn với Vân Y, so với Nhan Ngọc Lam kia thì khá hơn nhiều.
Vân Y cũng không để ý thái độ của hắn, dù sao hiện tại cũng chỉ có 25 hảo cảm.
"Ta tới tìm Lạc công tử." sắc mặt của Vân Y cũng không bị Lạc Thư Cẩn dọa, vẫn giữ nụ cười dào dạt trên mặt, giống như là có chuyện gì vui vẻ lắm.
Lạc Thư Cẩn nhìn ý cười trên mặt Vân Y, đột nhiên nghĩ tới sự tình đêm qua "Vân cô nương, tối hôm qua cô không sao chứ?"
Lạc Thư Cẩn hỏi như vậy, sắc mặt Vân Y có chút biến hóa, "Hả?"
"Là như vậy, tối qua ta đang đi thì nghe thấy được tiếng hét cứu mạng như tiếng lợn bị đưa vào lò mổ, đi qua thì thấy kiệu của phủ Thừa tướng bị người phục kích, sau đó hình như có người đến trợ giúp, hôm nay gặp được Vân cô nương, vừa vặn hỏi chút thôi."
Lạc Thư Cẩn giải thích, bất quá nhìn bộ dạng nàng lúc này, chắc là không có chuyện gì đi?
Chỉ là nhìn sắc mặt Vân Y lại có chút khó coi, Lạc Thư Cẩn nghĩ, chẳng lẽ là bị thương?
Ha ha.
Có thể không khó coi sao?
Tiếng kêu cứu bị Lạc Thư Cẩn so sánh với cái gì? Tiếng lợn...
Ha ha...
Tiếng lợn khi bị đưa vào lò mổ...
Vân Y trong đầu lặp đi lặp lại mấy câu nói của Lạc Thư Cẩn, mặt mũi có chút khó coi.
Làm Lạc Thư Cẩn cho rằng Vy bị thương, nhưng vẫn kiên trì chịu đau đến tìm hắn...
Mặc kệ là nàng có chuyện gì cần tìm mình, Lạc Thư Cẩn cảm thấy Vân cô nương quả là một người kiên cường.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/454
|