Trường cao trung quý tộc.
Thẩm Thanh Hàm chậm rì rì bước trên con đường, trên người mặc một bộ váy công sở, dưới chân đi đôi giày cao gót cao tám phân, thân hình vốn cao một mét bảy nay lại càng cao gầy.
Cơ thể này có một gương mặt mỹ lệ tinh xảo, mày đẹp lá liễu, đôi mắt đen láy trong suốt, vũ mị như ẩn như hiện, thanh thuần vô tội, cánh mũi nho nhỏ tinh xảo, đôi môi trơn bóng gợi cảm.
Tóc dài nhu thuận lả lướt trên vai, nét mặt kiều mị, dáng người nóng bỏng, nơi nào nên cong thì cong, nơi nào nên lõm thì lõm, tạo thành một bức tranh hoàn mĩ.
Con đường từng rặng từng rặng hoa anh đào, những cánh hoa hồng nhạt khẽ đung đưa trong gió, một vài cánh hoa rơi trên mặt đất tạo nên một khung cảnh mộng ảo lãng mạn.
Đi theo những rặng cây hoa anh đào, là một tòa kiến trúc cổ mang phong cách châu Âu.
Đó là tòa nhà dành cho giáo viên, cô tới nơi này hơi sớm, trùng hợp hôm nay là ngày cô đi phỏng vấn xin làm giáo viên của ngôi trường này.
Nói cách khác, thời gian này cách thời gian Bạch Tường trọng sinh còn một năm nữa.
Đối với Thẩm Thanh Hàm mà nói, thời gian càng sớm càng tốt, cô có thể có thời gian chuẩn bị để đối phó với Bạch Tường, cũng có thể tìm cho mình một mục tiêu công lược.
Bởi vì bây giờ đã là giờ lên lớp, cho nên hiện tại đa phần học sinh đều đã ở trong lớp, chỉ còn lác đác một vài học sinh đang đi trên đường.
Cô hiện tại cần phải đi gặp hiệu trưởng để phỏng vấn, văn phòng hiệu trưởng ở tầng bốn, tận ở trên kia.
Liếc mắt nhìn bảng hiệu Văn phòng hiệu trưởng , Thẩm Thanh Hàm giơ tay lên, gõ nhẹ hai cái.
Mời vào Thực mau, bên trong liền truyền ra một đạo âm thanh ôn hòa, tràn ngập từ tính cùng nam tính.
Thẩm Thanh Hàm đẩy cửa ra, chỉ thấy bên trong văn phòng, mọi thứ đều được sắp xếp nghiêm cẩn sạch sẽ, một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi sau chiếc bàn làm việc.
Một đầu mềm mại đen nhánh, mày kiếm anh đĩnh, mắt phượng dài hẹp tràn ngập thần sắc ôn nhu, nhưng nếu nhìn kỹ, lại giống như đang cất giấu một tia khác thường.
Trong một khoảng thời gian ngắn, Thẩm Thanh Hàm không thể nhìn thấu được bên trong đôi mắt của người đàn ông kia đang cất giấu thứ gì.
Chỉ là vẻ bề ngoài anh tuấn nho nhã, trên người lại mặc một bộ quần áo giản dị nhưng lại được cắt may rất tỉ mỉ tinh xảo, vì thế khí chất ôn hòa lễ độ lại tạo nên một bộ dáng hoàn mỹ nhẹ nhàng quý tộc.
Mà trên giáo treo hình trụ bên cạnh lại mắc một kiện áo khoác tây trang thiển sắc.
Thẩm Thanh Hàm có chút chần chờ nói: Xin hỏi, ngài là Lạc hiệu trưởng?
Nam nhân trực tiếp tươi cười, thanh âm dễ nghe thanh điềm lộ ra thân thiết: Tôi chính là Lạc hiệu trưởng .
Nghe vậy, Thẩm Thanh Hàm không nhịn được trợn tròn hai mắt, trong lòng ngoài ý muốn, hiệu trưởng lại có thể trẻ như vậy sao?
Trong lòng mặc dù vẫn còn hoài nghi nhưng Thẩm Thanh Hàm vẫn tin hắn, bởi vì người đàn ông này căn bản không cần thiết phải nói dối cô.
Trên mặt khôi phục lại vẻ trấn định, tiến lên phía trước vài bước, đem sơ yếu lý lịch cùng các loại bản sao chứng nhận đưa cho Lạc Quyến, tươi cười nói: Lạc hiệu trưởng hảo, tôi là Thẩm Thanh Hàm, là người tham dự phỏng vấn lần này .
Lạc Quyến khóe miệng nhếch lên, tiếp nhận tư liệu của cô, nhìn nhìn vài cái rồi mới hỏi vài câu hỏi đặc trưng, sau đó liền đồng ý nhận cô vào làm việc.
Thực tập ba tháng, từ giờ trở đi cô sẽ giảng dạy tại ban A, ân, ngày mai 8 giờ tôi sẽ mang cô đến đó, giới thiệu giáo viên mới cho bọn trẻ Lạc Quyến ngữ khí ôn hòa thân thiết, nói chuyện dễ nghe làm người nghe sinh ra hảo cảm.
Thẩm Thanh Hàm cũng không ngoại lệ, sau một phen phỏng vấn, cô đối với Lạc Quyến cũng không còn cảm giác xa lạ cùng phòng bị.
Vậy thì phiền toái cho Lạc hiệu trưởng rồi Thẩm Thanh Hàm hơi cúi đầu thể hiện thành ý chân thành cảm ơn hắn của mình, không nghĩ tới da thịt tuyết trắng cùng khe ngực thần bí sâu thẳm liền bị Lạc Quyến thu hết vào trong mắt.
Sâu bên trong mắt phượng dài hẹp hiện lên một tia ý vị không rõ, hắn mặt không đổi sắc nhìn về phía Thẩm Thanh Hàm, giọng nói ôn hòa thân thiết như cũ mang theo một chút trêu đùa: Thẩm lão sư mới đến, tổng không thể chậm trễ, bằng không về sau còn ai dám nhận lời mời của trường học chúng ta a .
Thẩm Thanh Hàm liền bật cười, có rất nhiều giáo viên đánh nhau sứt đầu mẻ trán, muốn được giảng dạy tại ngôi trường quý tộc này, chỉ là ngôi trường này yêu cầu tuyển chọn giáo viên quá khắt khe, chỉ nguyên vấn đề bằng cấp thôi mà đã làm cho không ít giáo viên chùn bước.
Đương nhiên, cũng có không ít người đã đi cửa sau để vào đây, tỷ như vị kia.... Lý Thần Phương.
Có lẽ là do nghiệt duyên, Thẩm Thanh Hàm vừa bước ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, tại cầu thang tầng hai liền gặp hắn, một người thì đang đi lên trên còn một người thì đi đang xuống xuống.
Trên người hắn mặc một kiện sơ mi trắng tiêm lãnh, ước chừng khoảng hai mươi lăm mươi sáu tuổi, dung mạo thanh tú soái khí, mang theo một bộ kính mắt, nhíu nhíu mày, nhấp nhấp môi, nhìn qua vô cùng nho nhã nghiêm cẩn.
Đồng dạng cùng mặc áo sơ mi trắng như Lạc Quyến nhưng khí chất lại kém cỏi hơn vài phần.
Thẩm Thanh Hàm trong nháy mắt đánh giá được rất nhiều điều từ đối phương, bỗng nhiên Lý Thần Phương ngẩng đầu lên nhìn cô, bốn mắt chạm nhau, Thẩm Thanh Hàm lễ phép đối với hắn gật đầu mỉm cười một cái.
Lý Thần Phương biểu tình sửng sốt, thẳng đến khi đối phương lướt qua người hắn, hắn mới lấy lại được tinh thần, trong không khí, vẫn còn lưu lại một mùi u hương nhàn nhạt.
Thẩm Thanh Hàm tự nhiên đem biểu tình sửng sốt của hắn thu hết vào trong mắt, bước ra khỏi tòa kiến trúc cổ, cô mới không cấm được tự hỏi.
Cô có nên trả thù Lý Thần Phương trước hay không? Dù sao hắn cũng là đối tượng đầu tiên nguyên chủ muốn trả thù.
Muốn làm cho một người đàn ông đau đớn thống khổ chỉ có hai cách.
Thứ nhất là làm cho Lý Thần Phương yêu cô, sau đó hung hăng đá hắn một phát.
Thứ hai là thiến hắn, làm cho hắn là đàn ông cũng không ra đàn ông.
Thẩm Thanh Hàm sờ sờ cằm, cái thứ hai quá máu me, huống chi hành hạ thể xác không tốt bằng hành hạ tinh thần.
Ha ~ vậy trước khi Bạch Tường trọng sinh, cô liền đem Lý Thần Phương này chơi chơi đùa đùa.
Thẩm Thanh Hàm chậm rì rì bước trên con đường, trên người mặc một bộ váy công sở, dưới chân đi đôi giày cao gót cao tám phân, thân hình vốn cao một mét bảy nay lại càng cao gầy.
Cơ thể này có một gương mặt mỹ lệ tinh xảo, mày đẹp lá liễu, đôi mắt đen láy trong suốt, vũ mị như ẩn như hiện, thanh thuần vô tội, cánh mũi nho nhỏ tinh xảo, đôi môi trơn bóng gợi cảm.
Tóc dài nhu thuận lả lướt trên vai, nét mặt kiều mị, dáng người nóng bỏng, nơi nào nên cong thì cong, nơi nào nên lõm thì lõm, tạo thành một bức tranh hoàn mĩ.
Con đường từng rặng từng rặng hoa anh đào, những cánh hoa hồng nhạt khẽ đung đưa trong gió, một vài cánh hoa rơi trên mặt đất tạo nên một khung cảnh mộng ảo lãng mạn.
Đi theo những rặng cây hoa anh đào, là một tòa kiến trúc cổ mang phong cách châu Âu.
Đó là tòa nhà dành cho giáo viên, cô tới nơi này hơi sớm, trùng hợp hôm nay là ngày cô đi phỏng vấn xin làm giáo viên của ngôi trường này.
Nói cách khác, thời gian này cách thời gian Bạch Tường trọng sinh còn một năm nữa.
Đối với Thẩm Thanh Hàm mà nói, thời gian càng sớm càng tốt, cô có thể có thời gian chuẩn bị để đối phó với Bạch Tường, cũng có thể tìm cho mình một mục tiêu công lược.
Bởi vì bây giờ đã là giờ lên lớp, cho nên hiện tại đa phần học sinh đều đã ở trong lớp, chỉ còn lác đác một vài học sinh đang đi trên đường.
Cô hiện tại cần phải đi gặp hiệu trưởng để phỏng vấn, văn phòng hiệu trưởng ở tầng bốn, tận ở trên kia.
Liếc mắt nhìn bảng hiệu Văn phòng hiệu trưởng , Thẩm Thanh Hàm giơ tay lên, gõ nhẹ hai cái.
Mời vào Thực mau, bên trong liền truyền ra một đạo âm thanh ôn hòa, tràn ngập từ tính cùng nam tính.
Thẩm Thanh Hàm đẩy cửa ra, chỉ thấy bên trong văn phòng, mọi thứ đều được sắp xếp nghiêm cẩn sạch sẽ, một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi sau chiếc bàn làm việc.
Một đầu mềm mại đen nhánh, mày kiếm anh đĩnh, mắt phượng dài hẹp tràn ngập thần sắc ôn nhu, nhưng nếu nhìn kỹ, lại giống như đang cất giấu một tia khác thường.
Trong một khoảng thời gian ngắn, Thẩm Thanh Hàm không thể nhìn thấu được bên trong đôi mắt của người đàn ông kia đang cất giấu thứ gì.
Chỉ là vẻ bề ngoài anh tuấn nho nhã, trên người lại mặc một bộ quần áo giản dị nhưng lại được cắt may rất tỉ mỉ tinh xảo, vì thế khí chất ôn hòa lễ độ lại tạo nên một bộ dáng hoàn mỹ nhẹ nhàng quý tộc.
Mà trên giáo treo hình trụ bên cạnh lại mắc một kiện áo khoác tây trang thiển sắc.
Thẩm Thanh Hàm có chút chần chờ nói: Xin hỏi, ngài là Lạc hiệu trưởng?
Nam nhân trực tiếp tươi cười, thanh âm dễ nghe thanh điềm lộ ra thân thiết: Tôi chính là Lạc hiệu trưởng .
Nghe vậy, Thẩm Thanh Hàm không nhịn được trợn tròn hai mắt, trong lòng ngoài ý muốn, hiệu trưởng lại có thể trẻ như vậy sao?
Trong lòng mặc dù vẫn còn hoài nghi nhưng Thẩm Thanh Hàm vẫn tin hắn, bởi vì người đàn ông này căn bản không cần thiết phải nói dối cô.
Trên mặt khôi phục lại vẻ trấn định, tiến lên phía trước vài bước, đem sơ yếu lý lịch cùng các loại bản sao chứng nhận đưa cho Lạc Quyến, tươi cười nói: Lạc hiệu trưởng hảo, tôi là Thẩm Thanh Hàm, là người tham dự phỏng vấn lần này .
Lạc Quyến khóe miệng nhếch lên, tiếp nhận tư liệu của cô, nhìn nhìn vài cái rồi mới hỏi vài câu hỏi đặc trưng, sau đó liền đồng ý nhận cô vào làm việc.
Thực tập ba tháng, từ giờ trở đi cô sẽ giảng dạy tại ban A, ân, ngày mai 8 giờ tôi sẽ mang cô đến đó, giới thiệu giáo viên mới cho bọn trẻ Lạc Quyến ngữ khí ôn hòa thân thiết, nói chuyện dễ nghe làm người nghe sinh ra hảo cảm.
Thẩm Thanh Hàm cũng không ngoại lệ, sau một phen phỏng vấn, cô đối với Lạc Quyến cũng không còn cảm giác xa lạ cùng phòng bị.
Vậy thì phiền toái cho Lạc hiệu trưởng rồi Thẩm Thanh Hàm hơi cúi đầu thể hiện thành ý chân thành cảm ơn hắn của mình, không nghĩ tới da thịt tuyết trắng cùng khe ngực thần bí sâu thẳm liền bị Lạc Quyến thu hết vào trong mắt.
Sâu bên trong mắt phượng dài hẹp hiện lên một tia ý vị không rõ, hắn mặt không đổi sắc nhìn về phía Thẩm Thanh Hàm, giọng nói ôn hòa thân thiết như cũ mang theo một chút trêu đùa: Thẩm lão sư mới đến, tổng không thể chậm trễ, bằng không về sau còn ai dám nhận lời mời của trường học chúng ta a .
Thẩm Thanh Hàm liền bật cười, có rất nhiều giáo viên đánh nhau sứt đầu mẻ trán, muốn được giảng dạy tại ngôi trường quý tộc này, chỉ là ngôi trường này yêu cầu tuyển chọn giáo viên quá khắt khe, chỉ nguyên vấn đề bằng cấp thôi mà đã làm cho không ít giáo viên chùn bước.
Đương nhiên, cũng có không ít người đã đi cửa sau để vào đây, tỷ như vị kia.... Lý Thần Phương.
Có lẽ là do nghiệt duyên, Thẩm Thanh Hàm vừa bước ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, tại cầu thang tầng hai liền gặp hắn, một người thì đang đi lên trên còn một người thì đi đang xuống xuống.
Trên người hắn mặc một kiện sơ mi trắng tiêm lãnh, ước chừng khoảng hai mươi lăm mươi sáu tuổi, dung mạo thanh tú soái khí, mang theo một bộ kính mắt, nhíu nhíu mày, nhấp nhấp môi, nhìn qua vô cùng nho nhã nghiêm cẩn.
Đồng dạng cùng mặc áo sơ mi trắng như Lạc Quyến nhưng khí chất lại kém cỏi hơn vài phần.
Thẩm Thanh Hàm trong nháy mắt đánh giá được rất nhiều điều từ đối phương, bỗng nhiên Lý Thần Phương ngẩng đầu lên nhìn cô, bốn mắt chạm nhau, Thẩm Thanh Hàm lễ phép đối với hắn gật đầu mỉm cười một cái.
Lý Thần Phương biểu tình sửng sốt, thẳng đến khi đối phương lướt qua người hắn, hắn mới lấy lại được tinh thần, trong không khí, vẫn còn lưu lại một mùi u hương nhàn nhạt.
Thẩm Thanh Hàm tự nhiên đem biểu tình sửng sốt của hắn thu hết vào trong mắt, bước ra khỏi tòa kiến trúc cổ, cô mới không cấm được tự hỏi.
Cô có nên trả thù Lý Thần Phương trước hay không? Dù sao hắn cũng là đối tượng đầu tiên nguyên chủ muốn trả thù.
Muốn làm cho một người đàn ông đau đớn thống khổ chỉ có hai cách.
Thứ nhất là làm cho Lý Thần Phương yêu cô, sau đó hung hăng đá hắn một phát.
Thứ hai là thiến hắn, làm cho hắn là đàn ông cũng không ra đàn ông.
Thẩm Thanh Hàm sờ sờ cằm, cái thứ hai quá máu me, huống chi hành hạ thể xác không tốt bằng hành hạ tinh thần.
Ha ~ vậy trước khi Bạch Tường trọng sinh, cô liền đem Lý Thần Phương này chơi chơi đùa đùa.
/123
|