Tạ Hà nhìn đáy mắt Chu Diệc An dần dần tích tụ phiền muộn, trong lòng cũng khó chịu cực kỳ, hắn không phải không muốn cùng Chu Diệc An thân cận, nhưng mà…… Hắn không có cách nào.
Hắn chỉ cần mỗi nhắm mắt lại, liền sẽ nhớ tới buổi tối điên cuồng ngày đó, sẽ nghĩ đến nam nhân xa lạ nằm trên người hắn…… Đoạt lấy xâm phạm…… Bối rối, xấu hổ, sợ hãi, nôn nóng làm hắn không thể tiếp thu Chu Diệc An. Rõ ràng Chu Diệc An là người mà hắn yêu nhất , nhưng mỗi khi Chu Diệc An thân cận lại làm chính mình nhớ tới những hồi ức khó chịu ngày đó, loại dày vò này làm hắn thống khổ không thôi.
Chu Diệc An nhìn thấy hắn như vậy cũng đau lòng, vì thế rốt cuộc không yêu cầu những sự việc đó, chẳng sợ càng nhẫn lại càng khó chịu, cũng chỉ là đem thanh niên ôm vào trong ngực, hôn môi một phen mà thôi.
【444: Ký chủ đại nhân, mới mấy ngày, hơn nữa ngươi còn vẫn luôn cự tuyệt hắn, vậy mà độ hảo cảm Chu Diệc An đối với ngài cũng đã bay lên đến 92! 】
【 Tạ Hà: Bình thường, hắn nguyên bản rất yêu ta, chẳng qua quá là an nhàn không có cảm giác nguy cơ, hiện tại có cảm giác mất đi thứ quan trọng nên sẽ sinh ra sợ hãi, độ hảo cảm sẽ tăng lên là bình thường. Đàn ông ấy mà, không nhất thiết lúc nào cũng thuận theo ý hắn. 】
【444: Ngài đoán được sao? //Mắt lấp lánh//. 】
【 Tạ Hà: Ngươi nói đi.】
【444: Bất quá, Chu Diệc An không phải là mục tiêu công lược, độ hảo cảm xoát cao cũng vô dụng ~】
【 Tạ Hà: Con người đều có thói hư tật xấu…… Chính là thích đoạt đi thứ tốt đẹp của người khác, chỉ cần dùng chút thủ đoạn sẽ rất nhanh thấy được kết quả. 】
Hôm nay hai người ăn xong cơm sáng, Chu Diệc An cười nói: “Hôm nay buổi tối anh mang em đi ra ngoài ăn cơm, anh trai anh muốn gặp em.”
Tạ Hà nghi hoặc nhìn Chu Diệc An: “Anh trai của anh?”
Hắn chỉ cần mỗi nhắm mắt lại, liền sẽ nhớ tới buổi tối điên cuồng ngày đó, sẽ nghĩ đến nam nhân xa lạ nằm trên người hắn…… Đoạt lấy xâm phạm…… Bối rối, xấu hổ, sợ hãi, nôn nóng làm hắn không thể tiếp thu Chu Diệc An. Rõ ràng Chu Diệc An là người mà hắn yêu nhất , nhưng mỗi khi Chu Diệc An thân cận lại làm chính mình nhớ tới những hồi ức khó chịu ngày đó, loại dày vò này làm hắn thống khổ không thôi.
Chu Diệc An nhìn thấy hắn như vậy cũng đau lòng, vì thế rốt cuộc không yêu cầu những sự việc đó, chẳng sợ càng nhẫn lại càng khó chịu, cũng chỉ là đem thanh niên ôm vào trong ngực, hôn môi một phen mà thôi.
【444: Ký chủ đại nhân, mới mấy ngày, hơn nữa ngươi còn vẫn luôn cự tuyệt hắn, vậy mà độ hảo cảm Chu Diệc An đối với ngài cũng đã bay lên đến 92! 】
【 Tạ Hà: Bình thường, hắn nguyên bản rất yêu ta, chẳng qua quá là an nhàn không có cảm giác nguy cơ, hiện tại có cảm giác mất đi thứ quan trọng nên sẽ sinh ra sợ hãi, độ hảo cảm sẽ tăng lên là bình thường. Đàn ông ấy mà, không nhất thiết lúc nào cũng thuận theo ý hắn. 】
【444: Ngài đoán được sao? //Mắt lấp lánh//. 】
【 Tạ Hà: Ngươi nói đi.】
【444: Bất quá, Chu Diệc An không phải là mục tiêu công lược, độ hảo cảm xoát cao cũng vô dụng ~】
【 Tạ Hà: Con người đều có thói hư tật xấu…… Chính là thích đoạt đi thứ tốt đẹp của người khác, chỉ cần dùng chút thủ đoạn sẽ rất nhanh thấy được kết quả. 】
Hôm nay hai người ăn xong cơm sáng, Chu Diệc An cười nói: “Hôm nay buổi tối anh mang em đi ra ngoài ăn cơm, anh trai anh muốn gặp em.”
Tạ Hà nghi hoặc nhìn Chu Diệc An: “Anh trai của anh?”
/29
|