Chương 145: Bí mật trên người cô
“Hửm?”
Allen bĩu môi: “Đừng nói với mình là cậu không biết.”
Lâm Tân Ngôn quả thật không biết, cho đến khi nhìn thấy những người trong khu, Lâm Tân Ngôn mới biết là ai.
Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên.
“Cái này do ai thiết kế?” Tô Trạm đứng trước một chiếc váy đầm dài trước mặt, phía dưới rõ ràng được ký tên, nhưng anh ta vẫn cố ý làm như không nhìn thấy, còn hỏi Tần Nhã.
“Tôi.” Nếu như không biết là người này giàu có không dễ đụng vào, cô đã sớm mắng cho rồi, một người đàn ông lại ở đây xem đồ nữ, thật ra cũng không phải không được, đằng này lại hỏi lung tung đủ thứ.
“Ồ.” Tô Trạm ồ lên một tiếng, còn cố ý kéo dài giọng nói ra, làm cho người nghe cũng không thoải mái, Tần Nhã cố gắng nhẫn nhịn: “Anh còn có vấn đề gì không? Nếu không thì cứ việc xem, tôi còn nhiều việc.”
“Có.” Tô Trạm cầm lên cái dây của váy: “Cảm hứng thiết kế của cô là gì? Sao dây váy lại có thể nhỏ như vậy, muốn để cho dễ cởi, hay là muốn để lộ da thịt?”
Sắc mặt của Tần Nhã lập tức đỏ bừng, hai mắt trợn trừng nhìn anh ta.
Lạnh lùng nói: “Anh đến đây để quấy rối phá cửa hàng sao? !”
“Không hề, không hề, tôi chỉ tò mò mà thôi.” Tô Trạm cong môi cười: “Phá cửa tiệm? Chẳng lẽ tôi lại chán sống sao?”
Đây chính là cửa hàng của Lâm Tân Ngôn.
Mà Lâm Tân Ngôn là ai?
Bây giờ Tông Cảnh Hạo mà tức giận, anh ta cũng không có lá gan đó.
“Nếu như anh thích thì có thể mua, tôi sẽ nói cho anh biết nguồn cảm hứng của tôi, thấy thế nào?”
“Tôi cũng không có bạn gái, tôi mua để làm gì?” Tô Trạm chu miệng.
Tần Nhã cười, khóe miệng cong nhẹ nhàng, có chút đáng yêu: “Nếu như anh hứng thú, có thể mua về mặc.”
Tô Trạm: “…”
Phụt!
Thẩm Bồi Xuyên đứng bên cạnh không nhịn được bật cười.
“Nghe hay đó, để cho anh ấy mặc, tôi nói cho anh biết, hàng này có giá tốt.” Thẩm Bồi Xuyên nhân cơ hội trêu chọc anh ấy.
Tô Trạm trừng mắt nhìn: “Cậu bớt nói một câu thì sẽ chết hả?”
“Đúng vậy, anh đang nhìn cái gì?”
Thẩm Bồi Xuyên phát hiện sắc mặt của Tô Trạm có chút thay đổi.
Anh ta dựa theo ánh mắt của Tô Trạm nhìn sang, đã thấy Dục Tú đi từ cửa vào.
Là anh em tốt của Tông Cảnh Hạo, Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên đều biết bà Dục Tú, mẹ kế của Tông Cảnh Hạo.
Bởi vì người phụ nữ này, Tông Cảnh Hạo rời khỏi nhà từ sớm, ở bên ngoài một mình.
Bởi vì bà ấy, quan hệ của Tông Cảnh Hạo và Tông Khải Phong cũng trở nên rất đáng ngại.
Dĩ nhiên cũng không có thiện cảm với bà ấy.
Cái này cũng chỉ là quan hệ của Tông Cảnh Hạo cùng bà ấy.
Nói tóm lại, tuy rằng Dục Tú là người thứ ba, nhưng lại không hề có lối ăn mặc như những người phụ nữ trăng hoa, cả người tỏa ra cảm giác dịu dàng, ôn hòa, không hề dung tục.
“Bà ấy tới làm gì?” Tô Trạm híp mắt.
Thẩm Bồi Xuyên không nói gì, nhưng trong lòng cảm thấy bà ấy đến đây cũng không phải là chuyện tốt.
Sức khỏe của Dục Tú không tốt, sắc mặt tiều tụy, để tránh người khác nhận ra, bà ấy cũng trang điểm nhạt.
Tần Nhã tới đón khách: “Chào bà.”
“Tôi tìm…”
Lúc này Lâm Tân Ngôn mới đi đến, lần trước cũng từng gặp một lần, cô nói lúc cửa tiệm khai trương muốn mời bà ấy, Lâm Tân Ngôn mới đưa thiệp mời, không ngờ bà ấy lại tới sớm như vậy, bởi vì còn chưa đến lúc bắt đầu.
“Bà đến rồi.” Lâm Tân Ngôn cười chào đón.
“Dĩ nhiên.” Bà ấy cũng không ở lâu, cố ý tới sớm một chút, sợ sẽ gặp phải Tông Cảnh Hạo, biết bà tới đây, sợ rằng sẽ mất hứng.
“Tôi có thể ngồi riêng với cô không?”
Vẫn còn chút thời gian, Lâm Tân Ngôn đồng ý: “Được, bà đi theo tôi”.
Lâm Tân Ngôn đi phía trước dẫn đường.
Dục Tú đi rất chậm, bà nhìn theo bóng lưng của Lâm Tân Ngôn, cô nhỏ bé, mặc một bộ lễ phục màu hồng tạo cảm giác quyến rũ động lòng người.
Không hề giống với phụ nữ đã sinh con, nhìn rất trẻ tuổi.
Trong lòng bà nghĩ, con trai mình ưu tú, người con dâu này cũng không kém.
Nhất là biết cô còn sinh cho con trai mình một cặp sinh đôi, lại càng thêm yêu thích.
Mặc dù kết quả giám định vẫn chưa có, nhưng bà biết đó chính là con của Tông Cảnh Hạo.
Lâm Tân Ngôn đẩy cửa phòng tiếp khách ra, xoay người nói với Dục Tú: “Nơi này rất yên tĩnh.”
“Được.” Dục Tú đi tới, ngồi lên trên ghế sofa.
Lâm Tân Ngôn rót ly nước đặt ở trước mặt bà ấy sau đó cô lại ngồi trên ghế salon đối diện.
Dục Tú nhìn thế nào cũng cảm thấy cô rất xinh đẹp.
Lâm Tân Ngôn bị bà ấy nhìn nên có chút ngượng ngùng, mở miệng nói chuyện trước: “Gần đây bà vẫn khỏe chứ? Tôi thấy sắc mặt của bà cũng không được tốt.”
Dục Tú tỉnh người, cố che giấu nói: “Chỉ là ốm bình thường thôi.”
Bà bưng ly nước trên bàn lên uống một hớp, che giấu sự lúng túng vừa rồi.
Lúc buông ly xuống, bà nói: “Chuyện hôm nay tôi tới, cô đừng nói với Cảnh Hạo.”
Lâm Tân Ngôn cười nói: “Được, tôi sẽ không nói.”
“Tôi tin tưởng cô.” Bà có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng lại không biết kể từ đâu, lấy ra từ trong túi xách một cái hộp gỗ, đẩy tới bên cạnh Lâm Tân Ngôn: “Cái này tặng cho cô.”
Lâm Tân Ngôn cũng không muốn nhận, đẩy trở lại: “Cái này tôi không thể nhận được.”
Dù sao bọn họ cũng không quá thân quen.
Hơn nữa thân phận của bà ấy, nếu như Tông Cảnh Hạo biết hai người có qua lại, sợ rằng sẽ không vui.
“Cô còn chưa nhìn đã muốn từ chối tôi rồi sao?” Dục Tú nhìn cô: “Cô sợ Cảnh Hạo biết sẽ không vui sao?”
Lâm Tân Ngôn mím môi, bà ấy nói không sai.
Nhưng vẫn còn một nguyên nhân khác, đây mới chỉ là lần thứ hai hai người gặp mặt, nếu nhận quà thì cũng không thích hợp, hai người không quen thuộc đến mức đó.
Cũng sẽ không phát triển thành quá mức thân quen.
Dù sao thân phận giữa hai người.
“Tôi cũng phải cân nhắc đến cảm xúc của anh ấy.” Lâm Tân Ngôn cố ý lấy Tông Cảnh Hạo ra làm bia đỡ đạn.
Thật ra thì cũng không phải là hoàn toàn đúng, nếu như Dục Tú và Tông Cảnh Hạo không phải là kiểu quan hệ đó, cô cũng sẽ không bài xích người phụ nữ này.
Bà ấy giống như là nước, dịu dàng ưu nhã bình tĩnh.
Dục Tú đau lòng, nhưng cũng rất vui vẻ.
Đau lòng vì Lâm Tân Ngôn không chấp nhận ý tốt của bà, nhưng cũng vui vì cô biết suy nghĩ đến cảm nhận của Tông Cảnh Hạo.
“Quan hệ giữa chúng tôi cô cũng đừng nghĩ quá phức tạp, cô là cô, tôi là tôi, không có quan hệ khác, hôm nay cửa hàng của cô khai trương, dù sao tôi cũng muốn bày tỏ chút thành ý, cho dù là bạn, cũng sẽ không tới tay không.” Bà ấy lại đẩy cái hộp tới: “Mở ra xem một chút.”
“Vậy cũng không hay lắm.”
“Mở ra xem một chút đi.” Dục Tú nói tiếp, giống như nếu Lâm Tân Ngôn không nhận, bà ấy sẽ một mực giữ cái tư thế này, cho đến khi cô đồng ý mới thôi.
Lâm Tân Ngôn không thể làm gì khác hơn đành đưa tay mở hộp ra, một chiếc vòng ngọc xanh biếc lấp lánh nằm trong hộp gấm, toàn thân không không lẫn một chút tạp chất, chất lượng cao cấp, vừa nhìn đã biết giá trị không rẻ.
Lâm Tân Ngôn càng không muốn nhận: “Đồ quý giá như này, tôi không thể nhận được.”
“Bà ấy có ý gì đây?”
Tặng cô món đồ quý giá như vậy, chẳng lẽ là muốn mua chuộc cô?
Lâm Tân Ngôn thầm nghĩ trong lòng.
“Không có gì là không thể nhận, cô là con dâu nhà họ Tông, dĩ nhiên sẽ có thể.”
Lâm Tân Ngôn: “…”
Cô cũng không biết giữa mình và Tông Cảnh Hạo là quan hệ như nào, vợ chồng? Người yêu? Bạn bè? Cái nào cũng không thể hình dung được mối quan hệ giữa cô và Tông Cảnh Hạo.
Dục Tú lấy vòng ngọc ra đeo lên tay của Lâm Tân Ngôn, Lâm Tân Ngôn vội vàng rút tay về, lại bị Dục Tú nắm lấy, bà ấy nhìn chằm chằm cô: “Đừng từ chối tôi.”
Giọng nói của bà ấy vô cùng kìm chế, giống như là đang cố nén điều gì không thể nói.
Lâm Tân Ngôn sửng sốt: “Nhưng…”
“Tôi rất thích cô.” Dục Tú xiết chặt tay: “Sau này có cơ hội, tôi muốn kể cho cô một câu chuyện.”
Lâm Tân Ngôn nhìn thấy được nỗi đau trong mắt của bà ấy, dừng động tác giãy giụa lại, Dục Tú lại lấy vòng ngọc đeo lên tay của cô: “Đây là đồ mà mẹ chồng tặng cho tôi, bây giờ tôi lại tặng nó cho cô.”
Mẹ chồng của bà ấy?
Đó không phải là bà nội của Tông Cảnh Hạo sao?
Nhưng không phải bà ấy từng là tiểu tam sao?
Lâm Tân Ngôn ngây người.
“Hôm nay chắc hẳn cô rất bận bịu, tôi phải đi rồi.” Vừa nói bà ấy vừa đứng lên, Lâm Tân Ngôn cũng đứng dậy theo: “Tôi tiễn bà.”
“Được.” Dục Tú vui mừng
Lâm Tân Ngôn lại cảm thấy bất an, vật này cô nhận rồi nhưng cũng lo sợ.
Chờ cơ hội thích hợp rồi trả lại cho bà ấy vậy.
Xe của Dục Tú dừng ở ven đường, Lâm Tân Ngôn giúp cô mở cửa xe, Dục Tú khom người lên xe, ngồi vào trên xe, bà hạ cửa kính xuống cửa kiếng xe nhìn Lâm Tân Ngôn cười cười, tán dương: “Hôm nay cô rất đẹp.”
Vẻ mặt của Lâm Tân Ngôn hơi mất tự nhiên: “Cảm ơn.”
Dục Tú bảo cô trở về, sau đó nâng kính xe nói với tài xế: “Đi thôi.”
Lâm Tân Ngôn đứng ở ven đường, nhìn xe rời đi, nheo mắt lại, cô không quen thân với Dục Tú, cũng mới gặp vài lần, tiếp xúc không nhiều.
Nhưng cô có thể cảm nhận được bà ấy không là người xấu.
Trong ánh mắt của bà ấy cất giấu rất nhiều chuyện, nhưng lại không cách nào nói ra.
Một loại kìm chế.
Lâm Tân Ngôn không biết dùng từ ngữ gì để hình dung.
Cô nghĩ, trên người Dục Tú chắc chắn cất giấu bí mật gì đó.
Cô suy nghĩ đến ngây người, hoàn toàn không biết cách chỗ cô không xa, ven đường là một chiếc xe màu đen.
Trên người đàn ông khoác một bộ âu phục chỉnh tề, đường cong mượt mà, không có một nếp gấp, cảm giác sang trọng và giàu có,, đường phố rải đầy ánh mặt trời, thời tiết đã không còn quá nóng bức, mặt trời cũng không chói chang, không cảm thấy được nhiệt độ, lại thấy có chút lạnh.
Ánh mắt của anh rơi vào một vùng sáng, cơ thể kiều diễm nhẹ nhàng.
/1072
|