Họa Long nháy mắt biến mất.
Mộc Hi run rẩy lông mi, chân giật giật, lại nhịn xuống.
“… Lại cho các ngài nhìn thấy chuyện không vui, không cần phải xen vào hắn, phía trước là con suối, chúng ta…” Nàng dừng một chút, cuối cùng cười khổ quay đầu.
“Chúng ta đi theo.” Khuynh Anh đột nhiên kéo tay nàng, ngữ khí kiên định. Ánh sáng lóe ra, một con thú lớn vì nàng triệu hoán ra mà gào thét, phủ phục ở trước mặt bọn họ. Dưới ánh mặt trời, vảy trên người cự thú đều biến thành màu vàng, đẹp lóa mắt.
Nửa Xu hiện nguyên hình uy phong lẫm lẫm, mặc dù chỉ biến ra hơn một nửa cái cái đầu, cũng đã đủ để cho người ta chấn động.
Mộc Hi còn đang kinh ngạc, Khuynh Anh đã không nói lời gì kéo nàng lên trên lưng Nửa Xu.
“Khuynh Anh.” Bên cạnh, Trường Minh ngăn cản nàng, thấp giọng nói: “Nàng không thể mưu toan thay đổi tất cả ở đây.”
“Thế nhưng, không thể cứ tiếp tục như vậy a.” Khuynh Anh kéo cánh tay nàng, liền dùng lực, lôi nàng đi lên. Nửa Xu vươn hai mảnh lông vũ giấu ở dưới chân, hóa thành hai cái cánh, nó giương cánh bay về phía trên cao, gào thét trên không trung.
“Nếu buông tha như thế, nhất định sẽ hối hận.” Nàng cười hì hì nói.
Dưới ánh mặt trời, lời nói bình thường của thiếu nữ lại làm cho hai người gánh vác trách nhiệm không thể bốc đồng, lưng đeo sứ mệnh không thể chống lại đồng thời cứng đờ.
Trường Minh rũ mắt, như có điều suy nghĩ.
“Nhìn xem, hắn ở đó!” Khuynh Anh cười lên.
Nơi nàng chỉ, là thiếu niên tóc trắng đứng ở đỉnh núi, cũng đang híp mắt nhìn bầu trời, nhìn về phía bọn họ.
“Đi tìm hắn, nói cho hắn biết, nàng cũng thích hắn.” Khuynh Anh kéo Mộc Hi tay: “Vì sao phải đuổi hắn đi, các ngưởi hẳn là nên vĩnh viễn sống cùng nhau.”
Mộc Hi tái nhợt lắc đầu: “… Không thể…”
“Trên đời này không có gì không thể, chỉ có không muốn, nếu như nàng làm không được, ta giúp nàng.” Khuynh Anh cười hắc hắc, đột nhiên dùng sức đẩy Mộc Hi xuống khỏi lưng Nửa Xu!! Thân thể mảnh khảnh trên không trung vẽ ra một đạo đường vòng cung, rơi xuống!!
“Khuynh Anh, nàng không thể làm càn!!”
Trường Minh nhướng mày, đang muốn ngăn cản, lại thấy bên dưới, Họa Long lo lắng đã vừa bay lên, lấy tư thái kiên định, dùng sức tiếp được Mộc Hi, chăm chú bảo vệ ở trong lòng. Phẫn nộ ban nãy, ở lúc người mình yêu gặp nguy hiểm, đã biến thành hư ảo.
Hắn run ngón tay chăm chú ôm Mộc Hi vào trong ngực, một khắc kia, hắn thấy nàng đột ngột như diều đứt dây rớt, trong lòng không cách nào che giấu lo lắng, như đứa bé, đối với thứ mình muốn có được, dùng hết toàn lực để thích.
Mộc Hi ngơ ngẩn, hai tròng mắt vốn là quật cường nhìn hắn lúc này tràn đầy kinh hoảng, tình cảm cực nóng như vậy, toàn bộ phô bày ở trước mặt của mình, để nàng thương tổn, để nàng giẫm lên, để nàng khống chế, lại không thể dễ dàng tha thứ nàng vứt bỏ. Nguyện vọng duy nhất mà hèn mọn của hắn, kỳ thực chỉ là ở lại bên cạnh của nàng, vĩnh viễn, cả đời.
Mộc Hi run rẩy lông mi, chân giật giật, lại nhịn xuống.
“… Lại cho các ngài nhìn thấy chuyện không vui, không cần phải xen vào hắn, phía trước là con suối, chúng ta…” Nàng dừng một chút, cuối cùng cười khổ quay đầu.
“Chúng ta đi theo.” Khuynh Anh đột nhiên kéo tay nàng, ngữ khí kiên định. Ánh sáng lóe ra, một con thú lớn vì nàng triệu hoán ra mà gào thét, phủ phục ở trước mặt bọn họ. Dưới ánh mặt trời, vảy trên người cự thú đều biến thành màu vàng, đẹp lóa mắt.
Nửa Xu hiện nguyên hình uy phong lẫm lẫm, mặc dù chỉ biến ra hơn một nửa cái cái đầu, cũng đã đủ để cho người ta chấn động.
Mộc Hi còn đang kinh ngạc, Khuynh Anh đã không nói lời gì kéo nàng lên trên lưng Nửa Xu.
“Khuynh Anh.” Bên cạnh, Trường Minh ngăn cản nàng, thấp giọng nói: “Nàng không thể mưu toan thay đổi tất cả ở đây.”
“Thế nhưng, không thể cứ tiếp tục như vậy a.” Khuynh Anh kéo cánh tay nàng, liền dùng lực, lôi nàng đi lên. Nửa Xu vươn hai mảnh lông vũ giấu ở dưới chân, hóa thành hai cái cánh, nó giương cánh bay về phía trên cao, gào thét trên không trung.
“Nếu buông tha như thế, nhất định sẽ hối hận.” Nàng cười hì hì nói.
Dưới ánh mặt trời, lời nói bình thường của thiếu nữ lại làm cho hai người gánh vác trách nhiệm không thể bốc đồng, lưng đeo sứ mệnh không thể chống lại đồng thời cứng đờ.
Trường Minh rũ mắt, như có điều suy nghĩ.
“Nhìn xem, hắn ở đó!” Khuynh Anh cười lên.
Nơi nàng chỉ, là thiếu niên tóc trắng đứng ở đỉnh núi, cũng đang híp mắt nhìn bầu trời, nhìn về phía bọn họ.
“Đi tìm hắn, nói cho hắn biết, nàng cũng thích hắn.” Khuynh Anh kéo Mộc Hi tay: “Vì sao phải đuổi hắn đi, các ngưởi hẳn là nên vĩnh viễn sống cùng nhau.”
Mộc Hi tái nhợt lắc đầu: “… Không thể…”
“Trên đời này không có gì không thể, chỉ có không muốn, nếu như nàng làm không được, ta giúp nàng.” Khuynh Anh cười hắc hắc, đột nhiên dùng sức đẩy Mộc Hi xuống khỏi lưng Nửa Xu!! Thân thể mảnh khảnh trên không trung vẽ ra một đạo đường vòng cung, rơi xuống!!
“Khuynh Anh, nàng không thể làm càn!!”
Trường Minh nhướng mày, đang muốn ngăn cản, lại thấy bên dưới, Họa Long lo lắng đã vừa bay lên, lấy tư thái kiên định, dùng sức tiếp được Mộc Hi, chăm chú bảo vệ ở trong lòng. Phẫn nộ ban nãy, ở lúc người mình yêu gặp nguy hiểm, đã biến thành hư ảo.
Hắn run ngón tay chăm chú ôm Mộc Hi vào trong ngực, một khắc kia, hắn thấy nàng đột ngột như diều đứt dây rớt, trong lòng không cách nào che giấu lo lắng, như đứa bé, đối với thứ mình muốn có được, dùng hết toàn lực để thích.
Mộc Hi ngơ ngẩn, hai tròng mắt vốn là quật cường nhìn hắn lúc này tràn đầy kinh hoảng, tình cảm cực nóng như vậy, toàn bộ phô bày ở trước mặt của mình, để nàng thương tổn, để nàng giẫm lên, để nàng khống chế, lại không thể dễ dàng tha thứ nàng vứt bỏ. Nguyện vọng duy nhất mà hèn mọn của hắn, kỳ thực chỉ là ở lại bên cạnh của nàng, vĩnh viễn, cả đời.
/278
|