“Vì sao hôm nay không đến điện Ngọc Hành?” Trường Minh đứng ở đối diện, ánh trăng dừng ở nửa gương mặt nghiêng của hắn, có vẻ càng thêm sâu thẳm.
“Vì sao phải đến? Đệ có hẹn với ca ca sao?” Lam Tranh nhìn vô tội cực kỳ.
“Ta có cho linh điểu nhắn.”
“Nhưng Già Diệp không có nói cho đệ, hắn nhất định là nhàn hạ ngủ quên.”
“… Vậy bây giờ cũng sẽ không trễ.”
Lam Tranh híp mắt, dừng một chút, khóe môi nhẽ mở: “Đệ đã có ba trăm năm không đi đến cung điện ca ca, tựa như hồi còn nhỏ, các trưởng lão thấy, sẽ sợ đệ làm trễ nãi tu hành của ca, một hồi lại lo lắng đệ trưởng thành sẽ rắp tâm tranh đoạt vị trí chủ thần của ca, đệ liền không còn có tư cách đi vào, cung Ngọc Hành của ca, là nơi cách điện Trường Sinh gần nhất, phụ hoàng nhất định cũng không đồng ý nhìn thấy đứa con không nên sinh ra ở chỗ gần như vậy.”
“…”
“Nếu thật sự có chuyện gì, ca ca có thể cho thị thần của ca nói cho đệ, đệ sẽ theo lời của ca mà làm, từng lời nói của mẫu thân đối với đệ, một chữ đệ đều không có quên, ca là chủ thần vĩ đại nhất kỷ nguyên kế tiếp, đệ sẽ không ngỗ nghịch ca, cũng sẽ tôn trọng ca. Mà ca cũng biết trước kia đệ đã quyết định, vô luận ca cùng phụ hoàng bảo đệ làm việc gì đệ đều sẽ làm, chẳng sợ….”
“Lam Tranh.”
Trường Minh đột nhiên gọi hắn lại, trong mắt bị bi thương bao phủ: “… Thật xin lỗi.”
“Không, không cần xin lỗi, đệ sống tốt lắm, đến bây giờ đều chưa chết đâu.” Lam Tranh cười tủm tỉm phất phất tay áo, bọt nước dính ướt đều biến mất, hắn từ trong nước đi ra, toàn thân cao thấp sạch sẽ không có một chút ẩm.
“Đệ là đệ đệ của ta, ta sẽ không để cho bất kỳ ai thương tổn đệ, bao gồm cả ta.”
“Vâng.”
Lam Tranh cười, thậm chí mặt mày cũng cong lên, nhưng không có độ ấm.
“Nàng là người phàm.” Trường Minh rốt cục nói: “Nàng cũng không nên ở chỗ này.”
“Thì tính sao?”
“Đệ là hoàng tử Thần Tộc địa vị cao quý, nàng không thích hợp với đệ.”
“Thích hợp hay không thích hợp, chẳng phải do ca ca định đoạt, hơn nữa ca ca đưa nàng một chiếc váy, đệ liền không thể đưa nàng một cái chúc phúc sao?” Giọng nói của hắn cao hơn nhưng lạnh lùng, thậm chí nhiều hơn một phần thù địch.
“… Lam Tranh…”
“Đệ cũng không thèm để ý thân phận của nàng, cũng không thèm để ý nàng đến tột cùng là ai, chỉ cần thích, không phải là chỉ muốn giữ ở bên người sao.” Lam Tranh lộ ra một nụ cười lạnh lẽo:“Hay là, ca ca đã để ý nàng… là vì có nguyên nhân khác?”
Không khí bỗng dưng trầm mặc lại. Có vẻ như từ lúc bắt đầu, đứa bé trai tóc vàng thích làm nũng đã biến mất không thấy.
… Mà cái ca ca vĩnh viễn đều cười ôn nhu cũng không biết bị giấu đi nơi nào.
Năm tháng thích trêu cợt con người… đến thần cũng tránh không khỏi.
“Đệ sẽ không buông tay nàng… Nhưng không biết là, đến cuối cùng, người không đồng ý cho nàng rời đi đến tột cùng là ai.”
Lam Tranh xoay người, gió thổi tóc hắn bay tán loạn. Hắn rời đi xa, mới hơi nghiêng mặt, dưới lớp lông mi thật dài tóe ra ánh sáng vàng sắc nhọn: “Đệ mỏi mắt mong chờ.”
Đêm trăng lạnh lẽo, dần dần tối đen.
Lam Tranh biến mất, mà Trường Minh đứng tại chỗ, không thấy rõ vẻ mặt.
“Vì sao phải đến? Đệ có hẹn với ca ca sao?” Lam Tranh nhìn vô tội cực kỳ.
“Ta có cho linh điểu nhắn.”
“Nhưng Già Diệp không có nói cho đệ, hắn nhất định là nhàn hạ ngủ quên.”
“… Vậy bây giờ cũng sẽ không trễ.”
Lam Tranh híp mắt, dừng một chút, khóe môi nhẽ mở: “Đệ đã có ba trăm năm không đi đến cung điện ca ca, tựa như hồi còn nhỏ, các trưởng lão thấy, sẽ sợ đệ làm trễ nãi tu hành của ca, một hồi lại lo lắng đệ trưởng thành sẽ rắp tâm tranh đoạt vị trí chủ thần của ca, đệ liền không còn có tư cách đi vào, cung Ngọc Hành của ca, là nơi cách điện Trường Sinh gần nhất, phụ hoàng nhất định cũng không đồng ý nhìn thấy đứa con không nên sinh ra ở chỗ gần như vậy.”
“…”
“Nếu thật sự có chuyện gì, ca ca có thể cho thị thần của ca nói cho đệ, đệ sẽ theo lời của ca mà làm, từng lời nói của mẫu thân đối với đệ, một chữ đệ đều không có quên, ca là chủ thần vĩ đại nhất kỷ nguyên kế tiếp, đệ sẽ không ngỗ nghịch ca, cũng sẽ tôn trọng ca. Mà ca cũng biết trước kia đệ đã quyết định, vô luận ca cùng phụ hoàng bảo đệ làm việc gì đệ đều sẽ làm, chẳng sợ….”
“Lam Tranh.”
Trường Minh đột nhiên gọi hắn lại, trong mắt bị bi thương bao phủ: “… Thật xin lỗi.”
“Không, không cần xin lỗi, đệ sống tốt lắm, đến bây giờ đều chưa chết đâu.” Lam Tranh cười tủm tỉm phất phất tay áo, bọt nước dính ướt đều biến mất, hắn từ trong nước đi ra, toàn thân cao thấp sạch sẽ không có một chút ẩm.
“Đệ là đệ đệ của ta, ta sẽ không để cho bất kỳ ai thương tổn đệ, bao gồm cả ta.”
“Vâng.”
Lam Tranh cười, thậm chí mặt mày cũng cong lên, nhưng không có độ ấm.
“Nàng là người phàm.” Trường Minh rốt cục nói: “Nàng cũng không nên ở chỗ này.”
“Thì tính sao?”
“Đệ là hoàng tử Thần Tộc địa vị cao quý, nàng không thích hợp với đệ.”
“Thích hợp hay không thích hợp, chẳng phải do ca ca định đoạt, hơn nữa ca ca đưa nàng một chiếc váy, đệ liền không thể đưa nàng một cái chúc phúc sao?” Giọng nói của hắn cao hơn nhưng lạnh lùng, thậm chí nhiều hơn một phần thù địch.
“… Lam Tranh…”
“Đệ cũng không thèm để ý thân phận của nàng, cũng không thèm để ý nàng đến tột cùng là ai, chỉ cần thích, không phải là chỉ muốn giữ ở bên người sao.” Lam Tranh lộ ra một nụ cười lạnh lẽo:“Hay là, ca ca đã để ý nàng… là vì có nguyên nhân khác?”
Không khí bỗng dưng trầm mặc lại. Có vẻ như từ lúc bắt đầu, đứa bé trai tóc vàng thích làm nũng đã biến mất không thấy.
… Mà cái ca ca vĩnh viễn đều cười ôn nhu cũng không biết bị giấu đi nơi nào.
Năm tháng thích trêu cợt con người… đến thần cũng tránh không khỏi.
“Đệ sẽ không buông tay nàng… Nhưng không biết là, đến cuối cùng, người không đồng ý cho nàng rời đi đến tột cùng là ai.”
Lam Tranh xoay người, gió thổi tóc hắn bay tán loạn. Hắn rời đi xa, mới hơi nghiêng mặt, dưới lớp lông mi thật dài tóe ra ánh sáng vàng sắc nhọn: “Đệ mỏi mắt mong chờ.”
Đêm trăng lạnh lẽo, dần dần tối đen.
Lam Tranh biến mất, mà Trường Minh đứng tại chỗ, không thấy rõ vẻ mặt.
/278
|