Ngón tay Trường Minh di động đến trên hai chữ ‘Khuynh Anh’, nhưng, là trống rỗng, về quá khứ của nàng, về tương lai của nàng, vài lời cũng không có.
Ngón tay của hắn tụ lực, nhưng cũng không cách nào tìm ra bất kỳ nội dung gì.
Lông mày tuấn tú hơi hơi nhăn lên, mắt nhìn về phía Khuynh Anh.
“Ngươi… ngươi muốn thế nào?!!” Khuynh Anh lui ra phía sau mấy bước, thủ thế.
Trường Minh dừng một chút, đưa ngón tay dời đến phía trên tên của người già được nàng cầu phúc, trên trang sách, nhẹ nhàng nổi lên một cái bóng.
“Bà nội!!”
“Tuổi thọ của bà ấy sắp hết.”
“Miệng xui xẻo! Bà của ta sống còn lâu!!!” Khuynh Anh trừng to mắt, lửa giận sáng quắc.
“Nếu ngươi nói cho ta vì sao ngươi đến, như thế nào tới nơi đây, ta liền có thể thỏa mãn nguyện vọng cầu xin của ngươi, ban thưởng cho thân nhân ngươi đầy đủ tuổi thọ, cuộc sống sung túc.” Hắn nhẹ nhàng nhìn nàng, nhẹ phất tay, sách cổ biến mất.
Khuynh Anh nhếch nhếch miệng, “Nếu ta biết, ta nhất định sẽ không ngốc như vậy, bị mấy người quái dị các ngươi bắt lại.”
“Nữ nhân vô lễ, há có thể nói chuyện như thế với điện hạ Trường Minh!!” Hoa thần không thể nhịn được nữa, chỉ vào Khuynh Anh răn dạy.
“Câm miệng, tên lùn chết bầm.” Khuynh Anh chống nạnh, dùng chiều cao của mình nhìn xuống khinh bỉ hắn.
Hoa thần đờ người, sau một lát, rốt cục che mặt, trốn một góc khóc thút thít.
“Ta không quản các ngươi là loại người nào, nhưng các ngươi yên tâm, ta không có bất kì hứng thú gì với các ngươi!! Muốn xóa trí nhớ hay là điều kiện gì khác đều tự nhiên làm đi, chỉ cần có thể trả ta về! Ta một khắc cũng không muốn sống ở chỗ này!!!!”
Khuynh Anh vốn nghĩ bất cứ giá nào, vô luận như thế nào, người ta đều có phương pháp bàn bạc thỏa thuận với nhau. Cho dù là chọc giận khối băng lớn trước mặt này, nàng cũng không cần ngồi chờ chết như vậy.
Nhưng phút chốc, một luồng ánh sáng rọi đến bao phủ, Khuynh Anh sửng sốt, chỉ thấy một chiếc nhẫn Ngọc Hoàn đã đeo trên ngón tay nhỏ bé của nàng, toàn thân chiếc nhẫn xanh biếc, đụng vào làn da làm nàng thấy lạnh lẽo.
“Đây là cái gì?!!” Nàng dùng sức tháo, lại tháo không được.
Nàng muốn đập nát nhẫn, lại ở lúc vung tay vào song sắt, bị một sức mạnh vô hình như gông cùm xiềng xích lại.
“Chưa có tra rõ ràng vì sao ngươi có thể từ thế gian đến, ngươi cũng không thể rời đi, mà hành tung của ngươi, đều sẽ ghi lại ở trên nhẫn ngọc này.”
Trường Minh đứng rất xa trước mặt nàng, ngón tay phẩy nhẹ, tay nàng bị hất trở về.
“Ta sẽ không hạn chế ngươi ở trong thành Dao Quang tự do hoạt động, cũng sẽ an bài cho ngươi một chỗ ở, nếu như ngươi chỉ là vô tình xâm nhập, ta sẽ cho người đưa ngươi về nhà, chính là, nếu có chút tâm cơ, hồn phách cùng thể xác của ngươi sẽ tan tác.”
Cái gì gọi là không thể rời đi?
Cái gì gọi là… Hành tung của ngươi, đều sẽ ghi lại ở trên nhẫn ngọc này?!!
Khuynh Anh còn chưa tỉnh hồn, chung quanh nam nhân dần dần hiện lên một luồng ánh sáng, trở nên trong suốt.
Người chung quanh quỳ xuống, đập đầu chạm đất: “Cung tống hoàng tử điện hạ!”
“Ồ… Ồ?! Ngươi chờ một chút!!” Khuynh Anh rốt cục tỉnh táo lại, phát điên nắm lấy hai song sắt hét lớn: “Ngươi chờ một chút cho ta!!!! Ta không cần ở nơi này!! Ta không cần đeo cái máy giám thị đáng ghét này!! Này, này!!! Ta phải về nhà!!!!!…….”
Ngón tay của hắn tụ lực, nhưng cũng không cách nào tìm ra bất kỳ nội dung gì.
Lông mày tuấn tú hơi hơi nhăn lên, mắt nhìn về phía Khuynh Anh.
“Ngươi… ngươi muốn thế nào?!!” Khuynh Anh lui ra phía sau mấy bước, thủ thế.
Trường Minh dừng một chút, đưa ngón tay dời đến phía trên tên của người già được nàng cầu phúc, trên trang sách, nhẹ nhàng nổi lên một cái bóng.
“Bà nội!!”
“Tuổi thọ của bà ấy sắp hết.”
“Miệng xui xẻo! Bà của ta sống còn lâu!!!” Khuynh Anh trừng to mắt, lửa giận sáng quắc.
“Nếu ngươi nói cho ta vì sao ngươi đến, như thế nào tới nơi đây, ta liền có thể thỏa mãn nguyện vọng cầu xin của ngươi, ban thưởng cho thân nhân ngươi đầy đủ tuổi thọ, cuộc sống sung túc.” Hắn nhẹ nhàng nhìn nàng, nhẹ phất tay, sách cổ biến mất.
Khuynh Anh nhếch nhếch miệng, “Nếu ta biết, ta nhất định sẽ không ngốc như vậy, bị mấy người quái dị các ngươi bắt lại.”
“Nữ nhân vô lễ, há có thể nói chuyện như thế với điện hạ Trường Minh!!” Hoa thần không thể nhịn được nữa, chỉ vào Khuynh Anh răn dạy.
“Câm miệng, tên lùn chết bầm.” Khuynh Anh chống nạnh, dùng chiều cao của mình nhìn xuống khinh bỉ hắn.
Hoa thần đờ người, sau một lát, rốt cục che mặt, trốn một góc khóc thút thít.
“Ta không quản các ngươi là loại người nào, nhưng các ngươi yên tâm, ta không có bất kì hứng thú gì với các ngươi!! Muốn xóa trí nhớ hay là điều kiện gì khác đều tự nhiên làm đi, chỉ cần có thể trả ta về! Ta một khắc cũng không muốn sống ở chỗ này!!!!”
Khuynh Anh vốn nghĩ bất cứ giá nào, vô luận như thế nào, người ta đều có phương pháp bàn bạc thỏa thuận với nhau. Cho dù là chọc giận khối băng lớn trước mặt này, nàng cũng không cần ngồi chờ chết như vậy.
Nhưng phút chốc, một luồng ánh sáng rọi đến bao phủ, Khuynh Anh sửng sốt, chỉ thấy một chiếc nhẫn Ngọc Hoàn đã đeo trên ngón tay nhỏ bé của nàng, toàn thân chiếc nhẫn xanh biếc, đụng vào làn da làm nàng thấy lạnh lẽo.
“Đây là cái gì?!!” Nàng dùng sức tháo, lại tháo không được.
Nàng muốn đập nát nhẫn, lại ở lúc vung tay vào song sắt, bị một sức mạnh vô hình như gông cùm xiềng xích lại.
“Chưa có tra rõ ràng vì sao ngươi có thể từ thế gian đến, ngươi cũng không thể rời đi, mà hành tung của ngươi, đều sẽ ghi lại ở trên nhẫn ngọc này.”
Trường Minh đứng rất xa trước mặt nàng, ngón tay phẩy nhẹ, tay nàng bị hất trở về.
“Ta sẽ không hạn chế ngươi ở trong thành Dao Quang tự do hoạt động, cũng sẽ an bài cho ngươi một chỗ ở, nếu như ngươi chỉ là vô tình xâm nhập, ta sẽ cho người đưa ngươi về nhà, chính là, nếu có chút tâm cơ, hồn phách cùng thể xác của ngươi sẽ tan tác.”
Cái gì gọi là không thể rời đi?
Cái gì gọi là… Hành tung của ngươi, đều sẽ ghi lại ở trên nhẫn ngọc này?!!
Khuynh Anh còn chưa tỉnh hồn, chung quanh nam nhân dần dần hiện lên một luồng ánh sáng, trở nên trong suốt.
Người chung quanh quỳ xuống, đập đầu chạm đất: “Cung tống hoàng tử điện hạ!”
“Ồ… Ồ?! Ngươi chờ một chút!!” Khuynh Anh rốt cục tỉnh táo lại, phát điên nắm lấy hai song sắt hét lớn: “Ngươi chờ một chút cho ta!!!! Ta không cần ở nơi này!! Ta không cần đeo cái máy giám thị đáng ghét này!! Này, này!!! Ta phải về nhà!!!!!…….”
/278
|