Nhưng cũng chỉ có một giọt như vậy, dừng lại hồi lâu, lại cứng rắn nhịn lại.
Lam Tranh nhíu nhíu mày, môi mím chặt hơn.
“… Này…” Khuynh Anh chỉ chỉ tấm hình rực rỡ màu sắc, nuốt yết hầu khô khốc một cái: “Sao không thấy rõ mấy người khác?”
Trong hình không thấy những người khác. Giống như bị giấu đi.
“Không gian này chỉ là dùng của ta thần lực biến ảo ra, ta có thể đọc tất cả sự vật trong đầu nàng, lại không thể biến ra người thật, vì thế, chỉ có nàng tồn tại ở đây.”
Lam Tranh với tay cầm album ảnh trong tay nàng, sau đó cầm bàn tay lạnh lẽo của nàng: “Đừng xem, đi thôi.”
Dứt lời, hắn liền muốn ra tay xóa tất cả ở đây, chúng nó xuất hiện cũng không có đạt được kết quả như hắn dự đoán, lại làm cho bầu không khí bết bát hơn.
“Có thể chờ một chút không…” Khuynh Anh đột nhiên nói, nàng hơi có chút suy yếu, giống cánh hoa bị gió bẻ gãy, nhưng lại kiên định. “Ta muốn đi xung quanh nhìn ngắm… Có thể không?”
Nàng như vậy làm cho người ta không cách nào cự tuyệt.
Lam Tranh ngầm đồng ý.
Khuynh Anh mỉm cười, đứng lên, nhưng đi chưa được hai bước, đã ngã ngồi trên mặt đất.
“Khuynh Anh?” Lam Tranh bước nhanh qua, đỡ nàng lên.
Khuynh Anh cúi đầu, thanh âm nho nhỏ đến tận trong xương cốt: “Xin lỗi… Ta… ta không có sức.”
Lam Tranh sửng sốt, sau đó đột nhiên bế nàng lên, “Nàng muốn đi đâu?”
Khuynh có chút bối rối: “Ta… ta có thể tự đi…”
Lam Tranh liếc nàng một cái, “Nàng có thể chọn lựa tiếp tục giữ cái tư thế này, hoặc là ở trên giường.” Dừng một chút, “Kỳ thực, ta thích cái thứ hai hơn.”
Khuynh Anh nhất thời trầm mặc.
“Ôm chặt ta.”
Lam Tranh đem hai tay nàng vòng qua cổ của mình, sau đó từ trên ban công nhảy xuống, độ cao như vậy làm cho Khuynh Anh suýt chút nữa hét lên, tay không tự chủ ôm chặt. Gió thổi loạn tóc của nàng và hắn, sau đó vững vàng rơi xuống đất.
Không có người đi lại cho nên rất trống trải, cửa hàng đều mở ra, biển quảng cáo cũng lóe ra ánh sáng.
“Đây là cái gì?” Lam Tranh vừa đi vừa nhìn.
“… Thùng rác…”
“Còn cái này?”
“… Tiệm trà sữa…”
“Trà sữa?”
“Một loại thức uống.”
“Nàng có thể làm hay không?”
“… Gì?”
“Trà sữa.”
“… Biết một chút…”
“Trở lại làm cho ta uống.”
“Nhưng thần tộc không phải là không ăn uống sao…”
Lam Tranh lại liếc nhìn nàng một cái: “Cũng có thể ăn nàng.”
“…”
Đi một đoạn đường, hắn lại nhìn chằm chằm một tòa kiến trúc, nói: “Cái kia để làm gì?”
“… Đó là trường học.”
“Sao nhỏ như vậy?”
“…”
Đúng vậy, đối với một người có tẩm điện tương đương một cái trường học mà nói, đích thực là quá nhỏ.
Lam Tranh suốt một đường luôn hỏi này nọ, cũng không cho nàng thời gian đơn độc. Trong lúc bất tri bất giác, cảm xúc buộc chặt của nàng đã chậm rãi giảm bớt. Mệt mỏi đến như thủy triều tập kích, ánh mắt rời rạc rơi ở phương xa, giọng nam tử bên tai cũng mờ ảo mông lung, chẳng phải chân thực.
… Cái này chẳng lẽ chỉ là nằm mơ sao?
Nàng uống quá nhiều rượu, vì thế tất cả ở đây cũng chỉ là ảo giác sao?
“Ngu ngốc, nàng còn muốn đi nơi nào?” Lam Tranh lại một lần nữa đi tới một cái ngõ cụt, theo thói quen cúi đầu nhìn lại Khuynh Anh.
Nàng đã nhắm hai mắt lại, lông mi hơi rung động ở trong gió.
Nàng quá mệt mỏi, mệt đến mí mắt muốn dính lại.
Nhưng trong mắt lại rơi nước mắt, nhiều đến nàng khống chế không được, giống như nước vỡ đê mãnh liệt tràn ra. Ở trong bóng tối, thế giới của nàng dường như đổ mưa, âm thanh của mưa lọt vào tai, nhưng cũng không chạm vào da. Xung quanh bị một cỗ nhiệt ấm áp bao quanh, xua đuổi lạnh lẽo cùng sợ hãi.
Có lẽ, nàng gặp một giấc mộng đẹp.
Lam Tranh lại nhìn nàng thật lâu.
Đáy mắt màu vàng kim như lăn lộn cực nóng, ánh mắt như vậy cơ hồ bao phủ toàn bộ cô gái trong lòng.
Cảnh vật xung quanh dần dần tan đi, nhà cao biến mất, bầu trời xanh lam cũng bởi vậy khôi phục ánh trăng tươi đẹp, dưới ánh trăng, hoa cỏ đình các, đèn tinh linh màu u lam phiêu tán trên không trung, như là đom đóm, chợt lóe chợt lóe.
Có ít thứ, đang lặng yên thay đổi.
Hắn cúi đầu hôn nàng.
********************************
“Điện hạ, ngài không tiến vào sao?” Nam Huân thật vất vả đuổi theo chủ tử nhà mình, nhưng nhìn bóng lưng hắn đứng không nhúc nhích ở phía trên cung Thiên Xu, không khỏi có chút lo lắng.
Sau khi linh điểu truyền lời bị dọa đến chấn kinh đã bay trở lại, điện hạ Trường Minh liền lập tức đáp mây bay đến nơi ở của điện hạ Lam Tranh.
Nhiều năm như vậy, Nam Huân chưa từng thấy qua hắn có biểu tình như vậy, cũng chưa từng nghe qua hắn nhắc tới cái tên cơ hồ được coi là cấm kỵ—— Yên Tự.
Vì thế, khi điện hạ dùng linh điểu truyền lời, đồng thời đem tên Khuynh Anh cùng Yên Tự liên hệ cùng một chỗ, hắn bị kinh hãi.
“Điện hạ?” Nam Huân thấy Trường Minh bất động, lại nhẹ kêu một tiếng.
Trả lời hắn là tiếng gió vô tận.
Trước đó.
Trường Minh chạy tới nơi này, nhìn thấy một hình ảnh duy nhất, đó là Khuynh Anh yên tĩnh tựa ở trong lòng Lam Tranh, mà Lam Tranh đang cúi đầu hôn nàng.
Hắn không cách nào bình tĩnh trở lại, khi thấy Khuynh Anh bắt đầu nói ra một câu kia, hắn cũng không cách nào biến thành vị thần tên Trường Minh vốn bình tĩnh, không có bất kỳ nhược điểm kia.
Hắn đợi bảy trăm năm, hắn rõ ràng đã buông tha, đã tuyệt vọng.
Nhưng ngay khi cơ hồ đem toàn bộ lòng mình đóng băng, ông trời lại cho hắn một tia sáng, mà tia sáng này làm hắn đau nhói, làm vết thương mới khép miệng của hắn lại bị xé rách.
Trường Minh nhắm mắt lại, mệt mỏi rã rời.
Từ lúc bắt đầu nhìn thấy Khuynh Anh, hắn tự nói với mình, nàng không phải nàng ấy. Nàng chỉ là một người phàm bình thường, chỉ là một người phàm vô tình tiến vào thần giới.
Hắn tìm không được một tia cảm giác quen thuộc ở trên người của nàng.
—— ngoại trừ mái tóc đen chói mắt kia.
Là hắn sai rồi sao… Hay là trời cao cố ý muốn trừng phạt hắn?
Lam Tranh nhíu nhíu mày, môi mím chặt hơn.
“… Này…” Khuynh Anh chỉ chỉ tấm hình rực rỡ màu sắc, nuốt yết hầu khô khốc một cái: “Sao không thấy rõ mấy người khác?”
Trong hình không thấy những người khác. Giống như bị giấu đi.
“Không gian này chỉ là dùng của ta thần lực biến ảo ra, ta có thể đọc tất cả sự vật trong đầu nàng, lại không thể biến ra người thật, vì thế, chỉ có nàng tồn tại ở đây.”
Lam Tranh với tay cầm album ảnh trong tay nàng, sau đó cầm bàn tay lạnh lẽo của nàng: “Đừng xem, đi thôi.”
Dứt lời, hắn liền muốn ra tay xóa tất cả ở đây, chúng nó xuất hiện cũng không có đạt được kết quả như hắn dự đoán, lại làm cho bầu không khí bết bát hơn.
“Có thể chờ một chút không…” Khuynh Anh đột nhiên nói, nàng hơi có chút suy yếu, giống cánh hoa bị gió bẻ gãy, nhưng lại kiên định. “Ta muốn đi xung quanh nhìn ngắm… Có thể không?”
Nàng như vậy làm cho người ta không cách nào cự tuyệt.
Lam Tranh ngầm đồng ý.
Khuynh Anh mỉm cười, đứng lên, nhưng đi chưa được hai bước, đã ngã ngồi trên mặt đất.
“Khuynh Anh?” Lam Tranh bước nhanh qua, đỡ nàng lên.
Khuynh Anh cúi đầu, thanh âm nho nhỏ đến tận trong xương cốt: “Xin lỗi… Ta… ta không có sức.”
Lam Tranh sửng sốt, sau đó đột nhiên bế nàng lên, “Nàng muốn đi đâu?”
Khuynh có chút bối rối: “Ta… ta có thể tự đi…”
Lam Tranh liếc nàng một cái, “Nàng có thể chọn lựa tiếp tục giữ cái tư thế này, hoặc là ở trên giường.” Dừng một chút, “Kỳ thực, ta thích cái thứ hai hơn.”
Khuynh Anh nhất thời trầm mặc.
“Ôm chặt ta.”
Lam Tranh đem hai tay nàng vòng qua cổ của mình, sau đó từ trên ban công nhảy xuống, độ cao như vậy làm cho Khuynh Anh suýt chút nữa hét lên, tay không tự chủ ôm chặt. Gió thổi loạn tóc của nàng và hắn, sau đó vững vàng rơi xuống đất.
Không có người đi lại cho nên rất trống trải, cửa hàng đều mở ra, biển quảng cáo cũng lóe ra ánh sáng.
“Đây là cái gì?” Lam Tranh vừa đi vừa nhìn.
“… Thùng rác…”
“Còn cái này?”
“… Tiệm trà sữa…”
“Trà sữa?”
“Một loại thức uống.”
“Nàng có thể làm hay không?”
“… Gì?”
“Trà sữa.”
“… Biết một chút…”
“Trở lại làm cho ta uống.”
“Nhưng thần tộc không phải là không ăn uống sao…”
Lam Tranh lại liếc nhìn nàng một cái: “Cũng có thể ăn nàng.”
“…”
Đi một đoạn đường, hắn lại nhìn chằm chằm một tòa kiến trúc, nói: “Cái kia để làm gì?”
“… Đó là trường học.”
“Sao nhỏ như vậy?”
“…”
Đúng vậy, đối với một người có tẩm điện tương đương một cái trường học mà nói, đích thực là quá nhỏ.
Lam Tranh suốt một đường luôn hỏi này nọ, cũng không cho nàng thời gian đơn độc. Trong lúc bất tri bất giác, cảm xúc buộc chặt của nàng đã chậm rãi giảm bớt. Mệt mỏi đến như thủy triều tập kích, ánh mắt rời rạc rơi ở phương xa, giọng nam tử bên tai cũng mờ ảo mông lung, chẳng phải chân thực.
… Cái này chẳng lẽ chỉ là nằm mơ sao?
Nàng uống quá nhiều rượu, vì thế tất cả ở đây cũng chỉ là ảo giác sao?
“Ngu ngốc, nàng còn muốn đi nơi nào?” Lam Tranh lại một lần nữa đi tới một cái ngõ cụt, theo thói quen cúi đầu nhìn lại Khuynh Anh.
Nàng đã nhắm hai mắt lại, lông mi hơi rung động ở trong gió.
Nàng quá mệt mỏi, mệt đến mí mắt muốn dính lại.
Nhưng trong mắt lại rơi nước mắt, nhiều đến nàng khống chế không được, giống như nước vỡ đê mãnh liệt tràn ra. Ở trong bóng tối, thế giới của nàng dường như đổ mưa, âm thanh của mưa lọt vào tai, nhưng cũng không chạm vào da. Xung quanh bị một cỗ nhiệt ấm áp bao quanh, xua đuổi lạnh lẽo cùng sợ hãi.
Có lẽ, nàng gặp một giấc mộng đẹp.
Lam Tranh lại nhìn nàng thật lâu.
Đáy mắt màu vàng kim như lăn lộn cực nóng, ánh mắt như vậy cơ hồ bao phủ toàn bộ cô gái trong lòng.
Cảnh vật xung quanh dần dần tan đi, nhà cao biến mất, bầu trời xanh lam cũng bởi vậy khôi phục ánh trăng tươi đẹp, dưới ánh trăng, hoa cỏ đình các, đèn tinh linh màu u lam phiêu tán trên không trung, như là đom đóm, chợt lóe chợt lóe.
Có ít thứ, đang lặng yên thay đổi.
Hắn cúi đầu hôn nàng.
********************************
“Điện hạ, ngài không tiến vào sao?” Nam Huân thật vất vả đuổi theo chủ tử nhà mình, nhưng nhìn bóng lưng hắn đứng không nhúc nhích ở phía trên cung Thiên Xu, không khỏi có chút lo lắng.
Sau khi linh điểu truyền lời bị dọa đến chấn kinh đã bay trở lại, điện hạ Trường Minh liền lập tức đáp mây bay đến nơi ở của điện hạ Lam Tranh.
Nhiều năm như vậy, Nam Huân chưa từng thấy qua hắn có biểu tình như vậy, cũng chưa từng nghe qua hắn nhắc tới cái tên cơ hồ được coi là cấm kỵ—— Yên Tự.
Vì thế, khi điện hạ dùng linh điểu truyền lời, đồng thời đem tên Khuynh Anh cùng Yên Tự liên hệ cùng một chỗ, hắn bị kinh hãi.
“Điện hạ?” Nam Huân thấy Trường Minh bất động, lại nhẹ kêu một tiếng.
Trả lời hắn là tiếng gió vô tận.
Trước đó.
Trường Minh chạy tới nơi này, nhìn thấy một hình ảnh duy nhất, đó là Khuynh Anh yên tĩnh tựa ở trong lòng Lam Tranh, mà Lam Tranh đang cúi đầu hôn nàng.
Hắn không cách nào bình tĩnh trở lại, khi thấy Khuynh Anh bắt đầu nói ra một câu kia, hắn cũng không cách nào biến thành vị thần tên Trường Minh vốn bình tĩnh, không có bất kỳ nhược điểm kia.
Hắn đợi bảy trăm năm, hắn rõ ràng đã buông tha, đã tuyệt vọng.
Nhưng ngay khi cơ hồ đem toàn bộ lòng mình đóng băng, ông trời lại cho hắn một tia sáng, mà tia sáng này làm hắn đau nhói, làm vết thương mới khép miệng của hắn lại bị xé rách.
Trường Minh nhắm mắt lại, mệt mỏi rã rời.
Từ lúc bắt đầu nhìn thấy Khuynh Anh, hắn tự nói với mình, nàng không phải nàng ấy. Nàng chỉ là một người phàm bình thường, chỉ là một người phàm vô tình tiến vào thần giới.
Hắn tìm không được một tia cảm giác quen thuộc ở trên người của nàng.
—— ngoại trừ mái tóc đen chói mắt kia.
Là hắn sai rồi sao… Hay là trời cao cố ý muốn trừng phạt hắn?
/278
|