Kiều Cảnh An không có cơ hội thuận lợi đi ra cổng trường, bởi vì có hai thiếu niên ăn mặc rách rưới, tóc tai lộn xộn, vẻ mặt bất cần đời đã nhảy ra chặn đường cậu. Cậu nhìn nhìn đối phương một quả đầu tóc khô vàng như lông gà, thương hại liếc nhìn bọn họ, thì ra một thế giới phát đạt như vậy vẫn còn có những người ăn không đủ no mặc không đủ ấm, thật sự là đáng thương.
“Nhị thiếu gia, nghe nói lần trước tiểu tử Vương gia trêu chọc cậu, chúng tôi đi thay cậu báo thù nhé.” Một tên trong đó không ngừng điên loạn đá chân, dáng vẻ rất chi là lưu manh.
Đói bụng đến nỗi đứng không vững còn muốn đi làm tay chân cho người ta để kiếm tiền sao? Kiều Cảnh An trong nội tâm lắc đầu, ở xã hội này mà còn phải sống thảm như vậy. Vì thế Kiều nhị thiếu gia khó được thiện lương một phen, móc ra một xấp tiền giấy màu hồng nhạt, nghe nói đây là loại ngân phiếu có mệnh giá lớn nhất Thiên triều, cậu nhớ rõ Kiều Sâm cho cậu cả một tập lớn, rút ra hơn mười tờ chắc cũng không sao. Đem tiền nhét vào trong tay hai người, Kiều Cảnh An cau mày nói: “Ta không cần các ngươi làm gì cả, số tiền này các ngươi cầm đi ăn cơm đi.” Nói xong, xoay người mới đi được vài bước, lại dừng chân, quay đầu lại nói: “Làm một nam nhân đỉnh thiên lập địa, dù cho vì tiền tài, cũng không cần phải đi làm những loại chuyện này, các ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Hai tên lưu manh mà từ trước đến nay vẫn luôn theo sau lưng Kiều Cảnh An vẻ mặt cứng ngắc nhìn xấp tiền trong tay, lại nhìn nhìn thiếu niên đã đi xa. Thiếu niên tóc màu vàng hỏi đồng bọn bên cạnh: “Nhị thiếu gia nói lời này là có ý gì?”
“Mày điếc hay là không biết tiếng Trung? Mày nghe không hiểu, lão tử càng nghe không hiểu.” Tên kia đem tiền nhét vào túi áo, như có điều suy nghĩ nhìn theo bóng lưng thiếu niên, lúc sau mới nhổ ra hai chữ: “Mẹ nó.”
“Chúng ta đây còn phải đi tìm tiểu tử Vương gia nữa không?” Thiếu niên tóc vàng nhìn số tiền không nhỏ trong tay, cuối cùng vẫn là có chút lo sợ bất an, Kiều nhị thiếu gia làm người mặc dù rộng rãi, nhưng từ trước tới giờ cũng không có đạo lý cho không bọn họ tiền.
“Tìm con mẹ mày! Đầu mày toàn óc heo à? Không nghe ra ý tứ của nhị thiếu gia là bảo chúng ta đừng nhúng tay sao?!” Gõ một cái lên đầu thiếu niên tóc vàng, đút tay vào trong túi quần: “Đi, tao muốn đi tìm công việc mới, mày có đi hay không?”
Thiếu niên tóc vàng chỉ ngây ngốc nhìn hắn một cái: “A? A!” Bọn họ giống như không thiếu tiền xài, làm cái việc gì?
“A cái gì mà a!” Cái chân nhỏ của thiếu niên tóc vàng bị giẫm lên một phát.
………………………….
“Nhị thiếu gia, những ‘thứ’ kia đến tìm cậu gây phiền toái sao?” Tài xế đại thúc nhìn thấy nhị thiếu gia bị hai tên tiểu tử nhếch nhác vây quanh, vội vàng xuống xe nghênh đón, thấy nhị thiếu gia đi ra mới thở phào một hơi.
“Không có, bọn họ bảo là muốn giúp tôi báo thù, nhưng là tôi thấy bọn họ nghèo đến mức ngay cả quần áo đều phải ăn mặc rách rưới, sợ bọn họ còn chưa có giúp tôi báo thù thì đã bị người ta đánh chết, cho nên bảo bọn họ về rồi.” Kiều Cảnh An ôm sách cười tủm tỉm mở miệng: “Tài xế đại thúc không cần phải để ý đến bọn họ.”
Tài xế nhìn phía xa xa hai thiếu niên ăn mặc như lũ ăn mày, đầu lông mày kéo ra: nhị thiếu gia, ngài cũng đã từng mặc loại quần áo rách rưới này đó, lại còn bảo quần áo như vậy mới là cá tính, bây giờ thấy người khác cũng ăn mặc như vậy mà trong mắt cậu như thế nào lại trở thành rách nát?
Tài xế mở cửa xe cho thiếu niên ngồi trước rồi mới ngồi vào ghế lái xe, từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy thiếu niên sạch sẽ áo trắng, thần sắc trong nháy mắt có chút giật mình, hiện tại nhị thiếu gia nhìn thế nào cũng thấy nhu thuận, khó trách hiện tại thiếu gia cũng bắt đầu chú ý coi trọng nhị thiếu gia.
Nghĩ đến mười phút trước thiếu gia còn gọi điện thoại hỏi mình đã đến đón nhị thiếu gia chưa, tài xế lại có loại cảm giác không chân thực, đừng nói là đã ở Kiều gia làm tài xế mười năm như hắn, cho dù là những người vừa mới tới Kiều gia cũng đều biết rõ: chuyện Kiều gia hai huynh đệ bất hòa.
Kiều Cảnh An mở sách trong tay ra, trên mặt là giới thiệu về tiểu sử của một vài nhà văn nổi tiếng trong thời kì phong kiến của Thiên triều. Khi thấy tên thành Lạc Dương, biểu lộ của cậu nao nao, vuốt ve ba chữ. Cậu lại quay sang nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe, những tòa kiến trúc bằng thép cao vút, xe cộ đi lại như mắc cửi, đám người đông hối hả trên phố, trong lúc này không còn có những ca cơ (kép hát) tài hoa, cũng không còn có những hồ cơ (vũ công)am hiểu vũ đạo, càng không có những đại tài tử phong lưu tiêu sái, nơi này không phải thành Lạc Dương.
Một giấc chiêm bao ngàn năm… Cậu khom khom khóe miệng, cũng không biết giấc mộng hiện giờ sẽ là như thế nào.
Điện thoại vang lên, là một khúc đàn cổ du dương, bởi vì đêm qua nghe được từ trong máy vi tính, cảm thấy thủ khúc này không tồi, nên cậu liền nhờ huynh trưởng giúp làm thành nhạc chuông.
Cầm cái vật khéo léo tên là “Điện thoại”, cậu mở ra cái nắp, đặt ở bên tai, trong điện thoại di động truyền đến một giọng nam quen thuộc.
Đơn giản là chút ít lời quan tâm, mặc dù câu hỏi của đối phương còn gượng gạo và thiếu khuyết ôn nhu, nhưng cậu tự nhận mình là người rộng lượng, đương nhiên sẽ không chú ý tới sự vô lễ có thể xem nhẹ này của người đó.
“Chương trình học rất nhẹ nhàng.”
“Giáo sư cũng rất tốt, chính là làm người thiếu chút ổn trọng.” Kiều Cảnh An nhớ tới lão nhân kích động kia trong tiết thư pháp, nhíu nhíu mày: “Vâng, không có việc gì, cũng không phải là tới tìm em gây phiền toái gì đâu.”
Phía trước, tài xế lái xe bất đắc dĩ cong cong khóe miệng, tuy làm việc cho Kiều gia nhiều năm như hắn trước kia rất lo lắng hai huynh đệ vừa thấy mặt nhau là phát ra một loại khí thế giương cung bạt kiếm, nhưng hiện tại lại cảm thấy hai huynh đệ thực quá ngọt ngào. Cũng không biết đại thiếu gia là nghĩ như thế nào, nhị thiếu gia mỗi tối không phải đều cùng cậu ấy dùng bữa sao? Mấy việc nhỏ như vậy cũng không thể đợi đến buổi tối hỏi lại? Bất quá dù có ngọt ngấy như thế nào cũng còn hơn là cãi nhau ầm ĩ.
……………………………
Trong công ty, Trầm Tuấn đứng ở bên ngoài phòng làm việc của tổng tài, nghe sếp nhà mình có thể so với mấy bà mẹ già thì trình độ lải nhải còn dong dài hơn, nghiêng đầu lại chứng kiến quản lí phòng tiêu thụ mặt đầy khổ sắc đi tới bên này.
Quản lí phòng tiêu thụ nhìn thấy Trầm Tuấn, vội vàng tiến đến bên cạnh hắn, nịnh nọt cười, hạ giọng hỏi: “Thư kí Trầm, tổng tài ngày hôm nay tâm tình như thế nào?”
Trầm Tuấn giơ tay lên ‘suỵt’ một cái, dán tai vào khe cửa nghe ngóng động tĩnh trong văn phòng.
“Được, về đến nhà cũng không được phép chạy loạn, đợi anh về rồi cùng ăn cơm.”
“Dạ.”
Trầm Tuấn đứng thẳng lưng, sửa sang cổ áo của mình, mỉm cười với quản lí phòng tiêu thụ sau lưng, nói: “Tôi vừa vặn cũng có chuyện phải báo cáo với tổng tài, chúng ta cùng vào đi.”
Quản lí phòng tiêu thụ lập tức hiểu ra, thì ra thư kí Trầm cũng giống mình, muốn tới báo cáo, có thêm chiến hữu cũng tức là sẽ có thêm người chết cùng, ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy yên tâm. Vỗ ngực trấn an, quản lí phòng tiêu thụ đi theo sau lưng Trầm Tuấn vào văn phòng.
Sau khi gõ cửa vào phòng, vị quản lí này phát hiện tổng tài nhà mình sắc mặt hình như không tệ, trong lòng có chút thở phào một hơi, hôm nay cho dù chết, chắc cũng sẽ có thể toàn thây.
Hai người báo cáo xong, chỉ thấy Kiều tổng tài từ trước đến nay giết người không thấy máu nhẹ nhàng gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, trên mặt biểu tình bình thản làm cho người ta nhìn không ra anh đến tột cùng là đang nghĩ cái gì, nhớ tới trước kia phê bình người ta mà cứ như muốn đòi mạng, hiện tại bộ dạng bình tĩnh này của tổng tài thật sự làm cho quản lí phòng tiêu thụ không thể nào thích ứng nổi.
“Báo cáo của Trầm Tuấn làm không tồi.” Kiều Sâm rốt cục từ bi mở miệng nói chuyện, anh nhìn thần sắc của quản lí phòng tiêu thụ mang vẻ bất an không yên: “Kế hoạch của cậu còn có chút khiếm khuyết, cứ đem về sửa trước đi, ngày mai lại giao cho tôi xem.”
Trầm Tuấn co lại khóe miệng, trước kia bản kế hoạch có được thông qua thì cũng chỉ nghe được một câu “Có thể.”, hiện tại rõ ràng đã thăng cấp thành “Không tồi”, nhị thiếu gia, cậu đúng là thần của tôi, về nhà tôi sẽ thắp hương cho cậu .
Ra khỏi văn phòng, Trầm Tuấn nhìn quản lí mang một bộ dáng đáng thương cứ như vừa bị sét đánh, thương hại vỗ vỗ vai hắn: “Quen rồi thì sẽ ổn thôi.”
Quản lí cứng ngắc nhìn nụ cười tủm tỉm của Trầm Tuấn, sau đó mở miệng nói: “Bạn gái của tôi quen biết một ông đạo sĩ rất lợi hại, nếu có thể thì mời đến cho tổng tài gặp thử xem…”
Trầm Tuấn thở dài, thấm thía nói: “Trương quản lí, tổng tài rất bình thường, một chút vấn đề cũng không có.” Người không bình thường thật ra chính là nhị thiếu gia, một ngày nào đó cậu sẽ rõ.
Từ sau khi nhị thiếu gia trở nên không bình thường, tổng tài đã không còn đi làm sớm, không ở lại tăng ca muộn, không dễ dàng cắt xén tiền lương nhân viên, lại còn lập chính sách tạo không ít phúc lợi cho mọi người trong công ty, trình độ cuộc sống của mọi người từng bước được nâng cao. Có lẽ trong tương lai không xa, công ty còn có thể nghênh đón một tổng tài thăng cấp lên một level hoàn toàn mới, luôn đến muộn về sớm, đồng thời còn có hi vọng được tăng tiền lương, phúc lợi bay lên. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là nhị thiếu gia nhất định phải cứ mãi không bình thường như vậy, nếu một ngày nào đó nhị thiếu gia bình thường, dẫn đến tổng tài thăng cấp thất bại, thì sẽ lại hành hạ những nhân viên đáng thương này.
Trầm Tuấn cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy hôm nay về nhà không chỉ phải thắp hương cho nhị thiếu gia, mà còn phải thắp hương cho các bậc thần tiên khắp nơi, cầu xin chư vị thần tiên phù hộ nhị thiếu gia mãi mãi không bình thường như vậy.
Vì vậy quản lí phòng tiêu thụ trở về phòng làm việc của mình nhưng vẫn không rõ biểu tình mang theo bí hiểm của thư kí Trầm rốt cuộc là có ý tứ gì, chẳng lẽ tổng tài thực sự đang có mưu toan gì đó? Tưởng tượng như vậy, toàn thân hắn đánh cái rùng mình. Nhìn bản kế hoạch trong tay, hắn hôm nay vẫn là nên tăng ca sửa chữa nó cho tốt thì an toàn hơn.
Buổi chiều sáu giờ, Kiều Sâm đúng giờ tan tầm, Trầm Tuấn nhìn theo tổng tài đại nhân bước đi tiến vào thang máy, cong lên khóe môi đẩy đẩy kính mắt, xem bộ dáng này chắc chắn là nhị thiếu gia gọi tổng tài về nhà ăn cơm.
Lúc Kiều Sâm trở về biệt thự thì… Kiều Cảnh An còn đang ngồi xổm một chỗ trong hoa viên hì hục làm gì đó, nhìn thấy anh mới đứng lên lộ ra một nụ cười: “Ca, anh đã về.”
“Ừ.” Ánh mắt nhìn dán về phía một cây đào nho nhỏ bên chân của đối phương, anh nhíu mày: “Em muốn ăn đào?”
“Hoa đào nở nhìn rất đẹp.” Kiều Cảnh An phủi phủi bùn đất trên tay, do dự mở miệng: “Ca, anh không thích sao?” Cậu lúc này mới nhớ ra loại hành vi này của mình rất thất lễ, tự tiện động vào vườn của huynh trưởng lại còn quên hỏi ý kiến của anh ấy, loại chuyện thất lễ này sao cậu lại có thể làm?
Kiều Sâm nhìn nhìn khu vườn bị phá hư lung tung hết cả lên, lại nhìn nhìn người làm vườn đang cực lực muốn giảm xuống sự tồn tại của chính mình, vốn nghĩ định mở lời trách cứ lại nhìn đến Kiều Cảnh An sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt cùng bất an thì… nhanh chóng hóa thành một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Tiến lên đem Kiều Cảnh An từ trong bụi hoa kéo ra ngoài, anh cau mày nói: “Khiến cho đầy tay đều là bùn, còn không mau đi rửa, từ nay về sau nếu là muốn trồng cái gì, cứ nói cho quản gia là được, làm toàn thân mình lấm lem bùn như vậy còn ra bộ dáng gì nữa.”
Kiều Cảnh An nhìn bàn tay tràn đầy bùn đất của chính mình, khóe miệng nâng lên: “Em lập tức đi rửa.” Sau đó làm một cái tư thế ‘xin mời’, chờ Kiều Sâm đi ở phía trước, mới cười tủm tỉm đi theo sau lưng anh vào phòng.
Người làm vườn nhìn giống hoa quý bị nhổ vứt sang một bên đã mất đi sức sống: đại thiếu gia, cây hoa mà cậu âu yếm đã bị nhị thiếu gia hủy, vậy mà cậu rõ ràng lại chỉ quan tâm vấn đề vệ sinh của nhị thiếu gia, cậu là không thấy được cây hoa bị hủy, hay là chỉ thấy bàn tay đầy bùn đất của nhị thiếu gia?
Quản gia đứng ở một góc nhìn khu vườn bị làm cho bừa bãi hết cả lên, xem ra đại thiếu gia chắc là không hề trách cứ kế hoạch cải biến hoa viên của nhị thiếu gia, như vậy ông chỉ có thể “Cố mà làm” dựa theo ý của nhị thiếu gia mà tiến hành cải biến hoa viên thôi.
Đại thiếu gia, đến lúc đó đừng nói tôi không chăm lo cho mấy cây hoa quý của cậu nha.
…………………………………….
“Nhị thiếu gia, nghe nói lần trước tiểu tử Vương gia trêu chọc cậu, chúng tôi đi thay cậu báo thù nhé.” Một tên trong đó không ngừng điên loạn đá chân, dáng vẻ rất chi là lưu manh.
Đói bụng đến nỗi đứng không vững còn muốn đi làm tay chân cho người ta để kiếm tiền sao? Kiều Cảnh An trong nội tâm lắc đầu, ở xã hội này mà còn phải sống thảm như vậy. Vì thế Kiều nhị thiếu gia khó được thiện lương một phen, móc ra một xấp tiền giấy màu hồng nhạt, nghe nói đây là loại ngân phiếu có mệnh giá lớn nhất Thiên triều, cậu nhớ rõ Kiều Sâm cho cậu cả một tập lớn, rút ra hơn mười tờ chắc cũng không sao. Đem tiền nhét vào trong tay hai người, Kiều Cảnh An cau mày nói: “Ta không cần các ngươi làm gì cả, số tiền này các ngươi cầm đi ăn cơm đi.” Nói xong, xoay người mới đi được vài bước, lại dừng chân, quay đầu lại nói: “Làm một nam nhân đỉnh thiên lập địa, dù cho vì tiền tài, cũng không cần phải đi làm những loại chuyện này, các ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Hai tên lưu manh mà từ trước đến nay vẫn luôn theo sau lưng Kiều Cảnh An vẻ mặt cứng ngắc nhìn xấp tiền trong tay, lại nhìn nhìn thiếu niên đã đi xa. Thiếu niên tóc màu vàng hỏi đồng bọn bên cạnh: “Nhị thiếu gia nói lời này là có ý gì?”
“Mày điếc hay là không biết tiếng Trung? Mày nghe không hiểu, lão tử càng nghe không hiểu.” Tên kia đem tiền nhét vào túi áo, như có điều suy nghĩ nhìn theo bóng lưng thiếu niên, lúc sau mới nhổ ra hai chữ: “Mẹ nó.”
“Chúng ta đây còn phải đi tìm tiểu tử Vương gia nữa không?” Thiếu niên tóc vàng nhìn số tiền không nhỏ trong tay, cuối cùng vẫn là có chút lo sợ bất an, Kiều nhị thiếu gia làm người mặc dù rộng rãi, nhưng từ trước tới giờ cũng không có đạo lý cho không bọn họ tiền.
“Tìm con mẹ mày! Đầu mày toàn óc heo à? Không nghe ra ý tứ của nhị thiếu gia là bảo chúng ta đừng nhúng tay sao?!” Gõ một cái lên đầu thiếu niên tóc vàng, đút tay vào trong túi quần: “Đi, tao muốn đi tìm công việc mới, mày có đi hay không?”
Thiếu niên tóc vàng chỉ ngây ngốc nhìn hắn một cái: “A? A!” Bọn họ giống như không thiếu tiền xài, làm cái việc gì?
“A cái gì mà a!” Cái chân nhỏ của thiếu niên tóc vàng bị giẫm lên một phát.
………………………….
“Nhị thiếu gia, những ‘thứ’ kia đến tìm cậu gây phiền toái sao?” Tài xế đại thúc nhìn thấy nhị thiếu gia bị hai tên tiểu tử nhếch nhác vây quanh, vội vàng xuống xe nghênh đón, thấy nhị thiếu gia đi ra mới thở phào một hơi.
“Không có, bọn họ bảo là muốn giúp tôi báo thù, nhưng là tôi thấy bọn họ nghèo đến mức ngay cả quần áo đều phải ăn mặc rách rưới, sợ bọn họ còn chưa có giúp tôi báo thù thì đã bị người ta đánh chết, cho nên bảo bọn họ về rồi.” Kiều Cảnh An ôm sách cười tủm tỉm mở miệng: “Tài xế đại thúc không cần phải để ý đến bọn họ.”
Tài xế nhìn phía xa xa hai thiếu niên ăn mặc như lũ ăn mày, đầu lông mày kéo ra: nhị thiếu gia, ngài cũng đã từng mặc loại quần áo rách rưới này đó, lại còn bảo quần áo như vậy mới là cá tính, bây giờ thấy người khác cũng ăn mặc như vậy mà trong mắt cậu như thế nào lại trở thành rách nát?
Tài xế mở cửa xe cho thiếu niên ngồi trước rồi mới ngồi vào ghế lái xe, từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy thiếu niên sạch sẽ áo trắng, thần sắc trong nháy mắt có chút giật mình, hiện tại nhị thiếu gia nhìn thế nào cũng thấy nhu thuận, khó trách hiện tại thiếu gia cũng bắt đầu chú ý coi trọng nhị thiếu gia.
Nghĩ đến mười phút trước thiếu gia còn gọi điện thoại hỏi mình đã đến đón nhị thiếu gia chưa, tài xế lại có loại cảm giác không chân thực, đừng nói là đã ở Kiều gia làm tài xế mười năm như hắn, cho dù là những người vừa mới tới Kiều gia cũng đều biết rõ: chuyện Kiều gia hai huynh đệ bất hòa.
Kiều Cảnh An mở sách trong tay ra, trên mặt là giới thiệu về tiểu sử của một vài nhà văn nổi tiếng trong thời kì phong kiến của Thiên triều. Khi thấy tên thành Lạc Dương, biểu lộ của cậu nao nao, vuốt ve ba chữ. Cậu lại quay sang nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe, những tòa kiến trúc bằng thép cao vút, xe cộ đi lại như mắc cửi, đám người đông hối hả trên phố, trong lúc này không còn có những ca cơ (kép hát) tài hoa, cũng không còn có những hồ cơ (vũ công)am hiểu vũ đạo, càng không có những đại tài tử phong lưu tiêu sái, nơi này không phải thành Lạc Dương.
Một giấc chiêm bao ngàn năm… Cậu khom khom khóe miệng, cũng không biết giấc mộng hiện giờ sẽ là như thế nào.
Điện thoại vang lên, là một khúc đàn cổ du dương, bởi vì đêm qua nghe được từ trong máy vi tính, cảm thấy thủ khúc này không tồi, nên cậu liền nhờ huynh trưởng giúp làm thành nhạc chuông.
Cầm cái vật khéo léo tên là “Điện thoại”, cậu mở ra cái nắp, đặt ở bên tai, trong điện thoại di động truyền đến một giọng nam quen thuộc.
Đơn giản là chút ít lời quan tâm, mặc dù câu hỏi của đối phương còn gượng gạo và thiếu khuyết ôn nhu, nhưng cậu tự nhận mình là người rộng lượng, đương nhiên sẽ không chú ý tới sự vô lễ có thể xem nhẹ này của người đó.
“Chương trình học rất nhẹ nhàng.”
“Giáo sư cũng rất tốt, chính là làm người thiếu chút ổn trọng.” Kiều Cảnh An nhớ tới lão nhân kích động kia trong tiết thư pháp, nhíu nhíu mày: “Vâng, không có việc gì, cũng không phải là tới tìm em gây phiền toái gì đâu.”
Phía trước, tài xế lái xe bất đắc dĩ cong cong khóe miệng, tuy làm việc cho Kiều gia nhiều năm như hắn trước kia rất lo lắng hai huynh đệ vừa thấy mặt nhau là phát ra một loại khí thế giương cung bạt kiếm, nhưng hiện tại lại cảm thấy hai huynh đệ thực quá ngọt ngào. Cũng không biết đại thiếu gia là nghĩ như thế nào, nhị thiếu gia mỗi tối không phải đều cùng cậu ấy dùng bữa sao? Mấy việc nhỏ như vậy cũng không thể đợi đến buổi tối hỏi lại? Bất quá dù có ngọt ngấy như thế nào cũng còn hơn là cãi nhau ầm ĩ.
……………………………
Trong công ty, Trầm Tuấn đứng ở bên ngoài phòng làm việc của tổng tài, nghe sếp nhà mình có thể so với mấy bà mẹ già thì trình độ lải nhải còn dong dài hơn, nghiêng đầu lại chứng kiến quản lí phòng tiêu thụ mặt đầy khổ sắc đi tới bên này.
Quản lí phòng tiêu thụ nhìn thấy Trầm Tuấn, vội vàng tiến đến bên cạnh hắn, nịnh nọt cười, hạ giọng hỏi: “Thư kí Trầm, tổng tài ngày hôm nay tâm tình như thế nào?”
Trầm Tuấn giơ tay lên ‘suỵt’ một cái, dán tai vào khe cửa nghe ngóng động tĩnh trong văn phòng.
“Được, về đến nhà cũng không được phép chạy loạn, đợi anh về rồi cùng ăn cơm.”
“Dạ.”
Trầm Tuấn đứng thẳng lưng, sửa sang cổ áo của mình, mỉm cười với quản lí phòng tiêu thụ sau lưng, nói: “Tôi vừa vặn cũng có chuyện phải báo cáo với tổng tài, chúng ta cùng vào đi.”
Quản lí phòng tiêu thụ lập tức hiểu ra, thì ra thư kí Trầm cũng giống mình, muốn tới báo cáo, có thêm chiến hữu cũng tức là sẽ có thêm người chết cùng, ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy yên tâm. Vỗ ngực trấn an, quản lí phòng tiêu thụ đi theo sau lưng Trầm Tuấn vào văn phòng.
Sau khi gõ cửa vào phòng, vị quản lí này phát hiện tổng tài nhà mình sắc mặt hình như không tệ, trong lòng có chút thở phào một hơi, hôm nay cho dù chết, chắc cũng sẽ có thể toàn thây.
Hai người báo cáo xong, chỉ thấy Kiều tổng tài từ trước đến nay giết người không thấy máu nhẹ nhàng gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, trên mặt biểu tình bình thản làm cho người ta nhìn không ra anh đến tột cùng là đang nghĩ cái gì, nhớ tới trước kia phê bình người ta mà cứ như muốn đòi mạng, hiện tại bộ dạng bình tĩnh này của tổng tài thật sự làm cho quản lí phòng tiêu thụ không thể nào thích ứng nổi.
“Báo cáo của Trầm Tuấn làm không tồi.” Kiều Sâm rốt cục từ bi mở miệng nói chuyện, anh nhìn thần sắc của quản lí phòng tiêu thụ mang vẻ bất an không yên: “Kế hoạch của cậu còn có chút khiếm khuyết, cứ đem về sửa trước đi, ngày mai lại giao cho tôi xem.”
Trầm Tuấn co lại khóe miệng, trước kia bản kế hoạch có được thông qua thì cũng chỉ nghe được một câu “Có thể.”, hiện tại rõ ràng đã thăng cấp thành “Không tồi”, nhị thiếu gia, cậu đúng là thần của tôi, về nhà tôi sẽ thắp hương cho cậu .
Ra khỏi văn phòng, Trầm Tuấn nhìn quản lí mang một bộ dáng đáng thương cứ như vừa bị sét đánh, thương hại vỗ vỗ vai hắn: “Quen rồi thì sẽ ổn thôi.”
Quản lí cứng ngắc nhìn nụ cười tủm tỉm của Trầm Tuấn, sau đó mở miệng nói: “Bạn gái của tôi quen biết một ông đạo sĩ rất lợi hại, nếu có thể thì mời đến cho tổng tài gặp thử xem…”
Trầm Tuấn thở dài, thấm thía nói: “Trương quản lí, tổng tài rất bình thường, một chút vấn đề cũng không có.” Người không bình thường thật ra chính là nhị thiếu gia, một ngày nào đó cậu sẽ rõ.
Từ sau khi nhị thiếu gia trở nên không bình thường, tổng tài đã không còn đi làm sớm, không ở lại tăng ca muộn, không dễ dàng cắt xén tiền lương nhân viên, lại còn lập chính sách tạo không ít phúc lợi cho mọi người trong công ty, trình độ cuộc sống của mọi người từng bước được nâng cao. Có lẽ trong tương lai không xa, công ty còn có thể nghênh đón một tổng tài thăng cấp lên một level hoàn toàn mới, luôn đến muộn về sớm, đồng thời còn có hi vọng được tăng tiền lương, phúc lợi bay lên. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là nhị thiếu gia nhất định phải cứ mãi không bình thường như vậy, nếu một ngày nào đó nhị thiếu gia bình thường, dẫn đến tổng tài thăng cấp thất bại, thì sẽ lại hành hạ những nhân viên đáng thương này.
Trầm Tuấn cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy hôm nay về nhà không chỉ phải thắp hương cho nhị thiếu gia, mà còn phải thắp hương cho các bậc thần tiên khắp nơi, cầu xin chư vị thần tiên phù hộ nhị thiếu gia mãi mãi không bình thường như vậy.
Vì vậy quản lí phòng tiêu thụ trở về phòng làm việc của mình nhưng vẫn không rõ biểu tình mang theo bí hiểm của thư kí Trầm rốt cuộc là có ý tứ gì, chẳng lẽ tổng tài thực sự đang có mưu toan gì đó? Tưởng tượng như vậy, toàn thân hắn đánh cái rùng mình. Nhìn bản kế hoạch trong tay, hắn hôm nay vẫn là nên tăng ca sửa chữa nó cho tốt thì an toàn hơn.
Buổi chiều sáu giờ, Kiều Sâm đúng giờ tan tầm, Trầm Tuấn nhìn theo tổng tài đại nhân bước đi tiến vào thang máy, cong lên khóe môi đẩy đẩy kính mắt, xem bộ dáng này chắc chắn là nhị thiếu gia gọi tổng tài về nhà ăn cơm.
Lúc Kiều Sâm trở về biệt thự thì… Kiều Cảnh An còn đang ngồi xổm một chỗ trong hoa viên hì hục làm gì đó, nhìn thấy anh mới đứng lên lộ ra một nụ cười: “Ca, anh đã về.”
“Ừ.” Ánh mắt nhìn dán về phía một cây đào nho nhỏ bên chân của đối phương, anh nhíu mày: “Em muốn ăn đào?”
“Hoa đào nở nhìn rất đẹp.” Kiều Cảnh An phủi phủi bùn đất trên tay, do dự mở miệng: “Ca, anh không thích sao?” Cậu lúc này mới nhớ ra loại hành vi này của mình rất thất lễ, tự tiện động vào vườn của huynh trưởng lại còn quên hỏi ý kiến của anh ấy, loại chuyện thất lễ này sao cậu lại có thể làm?
Kiều Sâm nhìn nhìn khu vườn bị phá hư lung tung hết cả lên, lại nhìn nhìn người làm vườn đang cực lực muốn giảm xuống sự tồn tại của chính mình, vốn nghĩ định mở lời trách cứ lại nhìn đến Kiều Cảnh An sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt cùng bất an thì… nhanh chóng hóa thành một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Tiến lên đem Kiều Cảnh An từ trong bụi hoa kéo ra ngoài, anh cau mày nói: “Khiến cho đầy tay đều là bùn, còn không mau đi rửa, từ nay về sau nếu là muốn trồng cái gì, cứ nói cho quản gia là được, làm toàn thân mình lấm lem bùn như vậy còn ra bộ dáng gì nữa.”
Kiều Cảnh An nhìn bàn tay tràn đầy bùn đất của chính mình, khóe miệng nâng lên: “Em lập tức đi rửa.” Sau đó làm một cái tư thế ‘xin mời’, chờ Kiều Sâm đi ở phía trước, mới cười tủm tỉm đi theo sau lưng anh vào phòng.
Người làm vườn nhìn giống hoa quý bị nhổ vứt sang một bên đã mất đi sức sống: đại thiếu gia, cây hoa mà cậu âu yếm đã bị nhị thiếu gia hủy, vậy mà cậu rõ ràng lại chỉ quan tâm vấn đề vệ sinh của nhị thiếu gia, cậu là không thấy được cây hoa bị hủy, hay là chỉ thấy bàn tay đầy bùn đất của nhị thiếu gia?
Quản gia đứng ở một góc nhìn khu vườn bị làm cho bừa bãi hết cả lên, xem ra đại thiếu gia chắc là không hề trách cứ kế hoạch cải biến hoa viên của nhị thiếu gia, như vậy ông chỉ có thể “Cố mà làm” dựa theo ý của nhị thiếu gia mà tiến hành cải biến hoa viên thôi.
Đại thiếu gia, đến lúc đó đừng nói tôi không chăm lo cho mấy cây hoa quý của cậu nha.
…………………………………….
/86
|