Buổi sáng Kiều Cảnh An thức dậy hơi trễ, tất cả mọi người trong nhà đều cảm thấy có chút không thích ứng, dù sao cũng đã quen nhìn nhị thiếu gia tuấn mỹ đứng ở trong vườn đánh quyền, đột nhiên buổi sáng một ngày nào đó lại nhìn không thấy, thật sự là một cảm giác trống trải nói không nên lời.
Ngồi trên ghế salon đọc báo, Kiều Sâm ánh mắt không biết vô tình hay cố ý mà cứ dán về phía hành lang, sau mấy lần không thấy cái thân ảnh quen thuộc kia, cuối cùng đành cố nén nôn nóng mà mở tờ báo ra, rồi lại cảm giác những chữ đen đen trên giấy kia nhìn thế nào cũng thấy không vừa mẳt.
Quản gia đứng bất động ở một góc, vô cùng thông minh hiểu rằng mình không nên nhằm lúc này mà đi quấy rầy vị đại thiếu gia hiện đang sốt ruột đến muốn bạo phát kia. Nghĩ đến đêm qua đại thiếu gia chỉ vì sợ dùng ánh sáng quá mạnh sẽ quấy rầy đến giấc ngủ của nhị thiếu gia, nên mới bảo người hầu chỉ được dùng đèn pin đi thu dọn đống mảnh vỡ trong phòng, ông cảm thấy có chút vô lực, chẳng lẽ đại thiếu gia không nghĩ tới tay chân rón rén rọi đèn pin đi vào sẽ làm cho nhị thiếu gia tưởng lầm có kẻ trộm đột nhập vào nhà hay sao?
Gần tám giờ, Kiều Cảnh An mới quần áo chỉnh tề xuống lầu, sắc mặt hơi tái, bộ dáng thoạt nhìn tựa hồ là ngủ không được ngon giấc, nhìn thấy Kiều Sâm còn ngáp một cái, mới cười mở miệng: “Buổi sáng tốt lành, ca.”
Đem tờ báo ném qua một bên, Kiều Sâm nhíu nhíu mày: “Đêm qua ngủ không ngon sao?”
Kiều Cảnh An khóe miệng giật giật, ánh mắt đảo qua trên người Kiều Sâm, cuối cùng không nói gì thêm, đêm qua cậu thiếu chút nữa đã đem cái người lặng lẽ tiến vào quét dọn phòng đá ngã cho nằm bẹp xuống đất, về sau mới nhớ tới hiện giờ không còn là nơi mà cậu đã từng sống, và người vào phòng mình cũng không phải sát thủ mà gia tộc đối địch sai tới ám toán.
“Em ngủ cũng được.” Kiều Cảnh An ngồi xuống ghế salon: “Chỉ là mơ thấy mộng, cho nên đầu còn chút mê mang.” Cậu nghiêng đầu nhìn nam nhân bên cạnh đang mang một vẻ mặt lo lắng nhìn mình, đường cong nơi khóe miệng càng thêm rõ ràng: “Ca, dùng bữa sáng a.”
Kiều Sâm khiêu mi: “Đói bụng?”
Kiều Cảnh An cười gật đầu, sau đó đã thấy quản gia đại thúc đứng ở góc kia đi về phía phòng bếp. Mí mắt rủ xuống một chút, dấu đi tình cảm ấm áp ở sâu trong con ngươi, mình cùng người này bất quá chỉ là huynh đệ dị mẫu, nhưng từ khi đến đây mình cũng chưa từng bị cái gì làm khó dễ, ngược lại người nam nhân này đối với mình vô cùng quan tâm, mặc dù thỉnh thoảng có chút hung hăng, nhưng xác thực là vô cùng tốt.
Uống cốc sữa mà cậu không thể nào thích nổi, ăn miếng trứng gà rán chín rất vừa, Kiều Cảnh An híp mắt nhìn những tia nắng ban mai trộm rọi vào ngoài cửa sổ. Cuộc sống bây giờ cũng rất tốt, tuy cái thân thể này trước đây đã làm rất nhiều chuyện khiến người ta không thể yêu mến nổi, nhưng cũng nhờ hắn cậu mới có thể ở thế giới hoàn toàn mới này mà được sống lại lần nữa.
Ăn xong bữa sáng, mới nghỉ ngơi một lát, Kiều Cảnh An liền bị Kiều Sâm mang ra cửa.
Trên ghế lái phụ, Kiều Cảnh An ngắm nhìn cảnh sắc vụt qua ngoài cửa sổ xe: “Ca, hôm nay chúng ta đi đâu?”
“Vài người bạn mời anh tới mã trường (bãi cưỡi ngựa) cưỡi ngựa, nếu em không muốn đi, anh sẽ đưa em đến nơi khác.” Kiều Sâm vốn định trực tiếp mang Kiều Cảnh An đến mã trường, nhưng nghĩ lại, cũng không biết tiểu tử này có biết cưỡi ngựa hay không, nếu không biết, không bằng mình dẫn thằng bé đi chỗ khác chơi.
Về phần đêm hôm qua nói là đi bệnh viện kiểm tra gì đó, Kiều Đại thiếu gia đương nhiên sáng suốt lựa chọn là hoàn toàn quên béng đi, tiểu tử kia thân thể vẫn tốt, mình tự nhiên lại dẫn thằng bé đến bệnh viện làm gì?
“Cưỡi ngựa?” Kiều Cảnh An đến thế giới này đã được một thời gian, nhưng không nhìn thấy có ai cưỡi ngựa, vốn chỉ là một chuyện bình thường trong dĩ vãng, hôm nay lại khiến cậu cảm thấy hoài niệm: “Cưỡi ngựa rất hay, chúng ta đi cưỡi ngựa đi.”
Kiều Sâm nhíu mày, bọn họ là đi cưỡi ngựa, cũng không phải là đi cá độ đua ngựa, có cần cao hứng đến thế không, tiểu tử này từ sau khi mất trí nhớ lúc nào lại lộ ra vẻ mặt yêu thích rõ ràng như vậy?
Đến mã trường, Kiều Sâm dẫn Kiều Cảnh An đi thay đổi kỵ trang (trang phục cưỡi ngựa) mới dẫn cậu vào trong sân bãi. Đi theo phía sau anh, Kiều Cảnh An có chút không quen vuốt cái bao đầu gối, còn có chiếc mũ trên đầu, cưỡi một con ngựa thôi mà, đâu cần chăm chút như vậy, cũng có phải kỵ mã chơi cầu (một trò hơi giống khúc quân cầu nhưng người chơi cưỡi thêm ngựa nữa) đâu.
Trong mã trường, ba nam một nữ mặc kỵ trang, tay cầm roi, đang đứng cùng nhau nói chuyện, cả trong mã trường ngoại trừ người thuần ngựa thì không còn người nào khác.
Trác Khê liếc nhìn đồng hồ, vuốt vuốt roi ngựa trong tay: “Tôi nói, tên Kiều Sâm kia còn chưa đến sao?”
Một cô gái xinh đẹp đứng ở đối diện hắn cười nhạo nói: “Khê Khê, tôi phát hiện từ sau khi anh tới Kiều thị, cứ luôn tỏ ra bất mãn với Sâm Sâm, anh lại làm chuyện gì khiến anh ấy không thể nhẫn nhịn chịu đựng sao?”
Trác Khê chán ghét nhíu mày: “Quan Kì, bộ cô không đem tên tôi gọi thành cái kiểu khó nghe như vậy thì sẽ chết sao?”
“Không, nhưng có kêu cũng sẽ không chết.” Quan Kì khoanh hai tay trước ngực: “Hơn nữa kêu xong tâm tình của tôi sẽ rất tốt.”
Trác Khê kéo ra khóe miệng, cuối cùng quyết định sáng suốt nhất là không cùng một phụ nữ cãi cọ về loại vấn đề nhược trí (ngu xuẩn) này, hậm hực quất quất roi ngựa.
Đứng ở bên cạnh bọn họ, hai người còn lại mí mắt cũng không thèm giơ lên, chẳng thèm muốn nghe mấy câu khắc khẩu không có dinh dưỡng này.
“Đến rồi.” Quan Kì nheo mắt nhìn thấy người đứng phía sau Kiều Sâm: “Nhưng mà… anh ấy hình như còn dẫn theo một người.” Người có thể được Kiều Sâm mang đến cùng bọn họ tụ tập, thật đúng là làm cho cô có chút tò mò.
Trác Khê nhìn lại, lập tức thay đổi sắc mặt, tựa hồ thấy bụng của mình lại ẩn ẩn đau: “Mẹ nó, cái tai họa kia như thế nào cũng tới ?!”
“Trác đại thiếu gia cũng biết cho người khác là tai họa?” Quan Kì nhìn hai người càng tới càng gần, khóe miệng khom khom: “Theo tôi thấy, người đến là một tiểu mỹ nhân.”
Kiều Cảnh An còn chưa đi đến bên bốn người, đã nhìn thấy một người có chút quen, kéo kéo tay áo Kiều Sâm, thấp giọng nói: “Ca, cái người cào sô pha nhà chúng ta cũng ở đây.”
Kiều Sâm quét mắt nhìn sắc mặt cứng ngắc của Trác Khê: “Không sao, anh sẽ bắt hắn đền.” Nói rồi, mang theo Kiều Cảnh An đến gần bốn người.
“Các cậu hôm nay tới thật là sớm.” Kiều Sâm trên mặt dẫn theo chút vui vẻ, vỗ vỗ vai Kiều Cảnh An bên cạnh mình: “Đây là đệ đệ của tôi, Kiều Cảnh An, vừa vặn hôm nay cuối tuần được nghỉ học, nên dẫn thằng bé tới chơi.”
Ngoại trừ Trác Khê, ba người khác trên mặt có chút lộ ra một tia ngạc nhiên, bọn họ thật không ngờ mĩ thiếu niên ngoan ngoãn nhu thuận đứng bên Kiều Sâm chính là Kiều gia bại gia tử trong truyền thuyết, thấy cái dạng này của Kiều Sâm, hai huynh đệ hình như cũng không có chỗ nào không hợp.
Như vậy, những tin đồn linh tinh mà bọn họ nghe được nào là “Kiều gia huynh đệ, những ân oán không thể không nói”, lại còn “Kiều gia huynh đệ bí sử” rốt cục là từ nơi nào truyền tới?
Kiều Cảnh An ngoan ngoãn đứng ở một bên, nhưng ánh mắt lại nhất nhất đảo qua ba người, về phần cái tên tiểu tử cào sô pha kia thì tự động coi khinh. Một cô gái xinh đẹp luôn cười tủm tỉm. Đứng bên trái cô là một nam tử mang theo vui vẻ ôn hòa, tướng mạo tuy không phải vô cùng tuấn tú, nhưng lại làm cho người xem cảm thấy thoải mái. Một nam nhân khác tướng mạo rất dương cương (manly), tuấn dũng, làm cho người ta có một loại cảm giác Hạo Nhiên Chính Khí (tràn đầy khí thế), nhưng nếu là nhìn kỹ, sẽ phát hiện người này cũng không ngay thẳng như bên ngoài thoạt nhìn.
“Tiểu An, để anh giới thiệu cho em.” Kiều Sâm kéo Kiều Cảnh An tới trước mặt bọn họ: “Vị đại mỹ nữ này là bạn học nhiều năm của anh, Quan Kì. Vị đứng bên trái cô ấy chính là bằng hữu mà anh đã quen biết nhiều năm, Vệ Kì. Bên cạnh vị này cũng là bạn tốt nhiều năm của anh, Cố Tuần.”
“Quan tỷ, Vệ ca, Cố ca, chào mọi người.” Kiều Cảnh An cười gật đầu.
Bị cậu vừa gọi như vậy, ba người đột nhiên cảm thấy ghét bỏ họ của chính mình, như thế nào nghe ba cái xưng hô này lại ra ý tứ khác (chắc cách gọi này nghe gần giống mấy câu buồn cười gì đó).
Bị bỏ rơi ở một bên, Trác Khê không chịu cô đơn cười ra tiếng, thu được ánh mắt sắc như đao của ba người, hắn vội khụ khụ: “Tôi đi chọn ngựa.”
Quan Kì cao thấp dò xét Kiều Cảnh An một phen: “Đứa nhỏ này bộ dáng thật đúng là không tồi, rất đúng khẩu vị của tôi.” Nói rồi, còn vỗ vỗ vai Kiều Cảnh An, trên mặt tràn đầy vui vẻ.
Kiều Sâm kéo Kiều Cảnh An về bên mình: “Quan Kì, thằng bé là đệ đệ của tôi.” Ai cho cô lộn xộn, ai cho cô động tay động chân? Cái gì gọi là hợp với khẩu vị của tôi? Kiều Đại thiếu gia lông mày nổi lên vài đường nhăn.
Thu tay lại, Quan Kì khiêu mi nhìn trên mặt Kiều Sâm mang theo vài điểm mất hứng: “Tôi nói, Kiều Sâm a, cậu như vậy là không đúng rồi, làm huynh trưởng cũng không thể quản giáo đệ đệ quá nghiêm khắc, trẻ con bây giờ sẽ có tâm lý phản nghịch đó.”
“Em sẽ luôn tôn trọng ca ca.” Kiều Cảnh An nghe nói như thế, mặc dù không rõ tâm lý phản nghịch cụ thể ý tứ là gì, nhưng đại khái vẫn là đoán được, vì vậy vị nhị thiếu gia từ trước đến nay luôn tôn kính trưởng bối rất chăm chú nhìn Quan Kì nói: “Làm đệ đệ, tôn trọng huynh trưởng là cơ bản nhất.”
Quan Kì nụ cười trên mặt cứng đờ: “A, đúng, là cơ bản nhất.” Nếu dạy hư trẻ con, cô sẽ mắc nghiệp chướng nặng nề.
“A, thật là một đệ đệ nhu thuận.” Cố Tuần tán dương cười: “Tiểu An, từ nay về sau em cứ gọi anh là ca ca, cũng phải đối với anh tôn kính nha.”
Kiều Cảnh An mỉm cười nói: “Đây là đương nhiên, anh là bạn của ca ca, thì cũng chính là ca ca của em.”
Cố Tuần lại cười một hồi, ánh mắt nhìn Kiều Cảnh An lại thêm vài phần thân thiết, cảm khái nói: “Đệ đệ biết nghe lời như vậy, sao tôi lại không có chứ.”
“Vậy thì phải đến tìm người phụ trách về vấn đề này, tôi cảm thấy cậu nên đi hỏi Cố bá phụ(bố anh Cố Tuần) thì thích hợp hơn.” Vốn từ nãy vẫn luôn im lặng, Vệ Kì chợt mở miệng, rồi lại cười tủm tỉm nhìn sang Kiều Cảnh An: “Tiểu An, đi, cùng Kì ca đi chọn ngựa nhé.”
Nghe được chữ ‘ngựa’ này, Kiều Cảnh An nụ cười rõ ràng lại sáng lạn thêm vài phần: “Dạ.” Liền đi theo sau lưng Vệ Kì, đến phía chuồng ngựa.
Kiều Sâm nhìn theo bóng lưng Vệ Kì, trong lòng lạnh lùng hừ ra sáu chữ: xen vào việc của người khác! (công việc đấy là của tôi chứ)
“Kĩ thuật cưỡi ngựa của Tiểu An như thế nào?” Vệ Kì một bên xem ngựa trong chuồng, một bên hỏi thiếu niên cơ hồ còn đang đem toàn bộ ánh mắt đặt trên lũ ngựa.
“Có thể cưỡi.” Kiều Cảnh An ngẩng đầu cười cười với người bên cạnh, lực chú ý tiếp tục đặt trên mấy con ngựa cao lớn, cuối cùng ánh mắt rơi vào một con tuấn mã màu đỏ thẫm, dừng lại cước bộ, trên mặt lộ ra một tia thần sắc thỏa mãn: “Lấy con này được rồi.”
Rõ ràng còn chọn con ngựa này, Vệ Kì khóe miệng khom khom, tùy ý chỉ một con bên cạnh.“Vậy anh lấy con này.”
Hai người thuần ngựa đi theo phía sau vội vàng đem hai con ngựa dắt đi ra, một người trong đó hỏi: “Nhị vị tiên sinh có cần chỉ dẫn gì không?”
Vệ Kì lắc đầu, đem ánh mắt chuyển đến trên người Kiều Cảnh An, không như hắn dự đoán, đối phương cũng lắc đầu.
Hai người thuần ngựa nói qua một số chú ý khi cưỡi ngựa, chờ đi đến mã trường, mới đem dây cương giao cho hai người, lúc này mấy người khác đã dắt ngựa chờ bọn họ.
Kiều Sâm nhìn thấy tuấn mã một thân màu đỏ thẫm đi bên cạnh Kiều Cảnh An, nói với cậu một câu ‘cẩn thận một chút’, rồi xoay người lên ngựa, động tác rất lưu loát. Vững vàng ngồi ở trên yên, anh không có ruổi ngựa đi về phía trước, mà là quay đầu nhìn Kiều Cảnh An vẫn còn đứng trên mặt đất.
Sờ sờ cổ ngựa, Kiều Cảnh An thuần thục phiêu thân lên lưng nó, trong động tác còn mang theo chút phong cách quý phái, dẫn tới mấy tiếng huýt sáo tán dương nổi lên.
Kiều Sâm nhìn thiếu niên mặc trang phục cưỡi ngựa màu đen, đắc ý vênh mặt liếc nhìn mấy người, biểu tình cứ như vừa đào được món bảo bối gì đó rất lợi hại.
Cho đến lúc hai huynh đệ sóng vai cưỡi ngựa rời đi, Vệ Kì mới ngồi trên lưng ngựa cảm khái nói: “Cậu bé Tiểu An này hoàn toàn bất đồng với trong truyền thuyết, ngoan ngoãn nhu thuận lại không nháo sự, khó trách Kiều Sâm đắc ý thành cái dạng kia.”
Trác Khê hừ hừ, có bản lĩnh cậu cho thằng nhóc đó đá một cước xem còn khen nó nhu thuận nữa hay không! Nhớ tới mấy hôm trước một cước kia đá trên bụng mình, sắc mặt của hắn lại trắng không còn chút máu.
………………………..
Ngồi trên ghế salon đọc báo, Kiều Sâm ánh mắt không biết vô tình hay cố ý mà cứ dán về phía hành lang, sau mấy lần không thấy cái thân ảnh quen thuộc kia, cuối cùng đành cố nén nôn nóng mà mở tờ báo ra, rồi lại cảm giác những chữ đen đen trên giấy kia nhìn thế nào cũng thấy không vừa mẳt.
Quản gia đứng bất động ở một góc, vô cùng thông minh hiểu rằng mình không nên nhằm lúc này mà đi quấy rầy vị đại thiếu gia hiện đang sốt ruột đến muốn bạo phát kia. Nghĩ đến đêm qua đại thiếu gia chỉ vì sợ dùng ánh sáng quá mạnh sẽ quấy rầy đến giấc ngủ của nhị thiếu gia, nên mới bảo người hầu chỉ được dùng đèn pin đi thu dọn đống mảnh vỡ trong phòng, ông cảm thấy có chút vô lực, chẳng lẽ đại thiếu gia không nghĩ tới tay chân rón rén rọi đèn pin đi vào sẽ làm cho nhị thiếu gia tưởng lầm có kẻ trộm đột nhập vào nhà hay sao?
Gần tám giờ, Kiều Cảnh An mới quần áo chỉnh tề xuống lầu, sắc mặt hơi tái, bộ dáng thoạt nhìn tựa hồ là ngủ không được ngon giấc, nhìn thấy Kiều Sâm còn ngáp một cái, mới cười mở miệng: “Buổi sáng tốt lành, ca.”
Đem tờ báo ném qua một bên, Kiều Sâm nhíu nhíu mày: “Đêm qua ngủ không ngon sao?”
Kiều Cảnh An khóe miệng giật giật, ánh mắt đảo qua trên người Kiều Sâm, cuối cùng không nói gì thêm, đêm qua cậu thiếu chút nữa đã đem cái người lặng lẽ tiến vào quét dọn phòng đá ngã cho nằm bẹp xuống đất, về sau mới nhớ tới hiện giờ không còn là nơi mà cậu đã từng sống, và người vào phòng mình cũng không phải sát thủ mà gia tộc đối địch sai tới ám toán.
“Em ngủ cũng được.” Kiều Cảnh An ngồi xuống ghế salon: “Chỉ là mơ thấy mộng, cho nên đầu còn chút mê mang.” Cậu nghiêng đầu nhìn nam nhân bên cạnh đang mang một vẻ mặt lo lắng nhìn mình, đường cong nơi khóe miệng càng thêm rõ ràng: “Ca, dùng bữa sáng a.”
Kiều Sâm khiêu mi: “Đói bụng?”
Kiều Cảnh An cười gật đầu, sau đó đã thấy quản gia đại thúc đứng ở góc kia đi về phía phòng bếp. Mí mắt rủ xuống một chút, dấu đi tình cảm ấm áp ở sâu trong con ngươi, mình cùng người này bất quá chỉ là huynh đệ dị mẫu, nhưng từ khi đến đây mình cũng chưa từng bị cái gì làm khó dễ, ngược lại người nam nhân này đối với mình vô cùng quan tâm, mặc dù thỉnh thoảng có chút hung hăng, nhưng xác thực là vô cùng tốt.
Uống cốc sữa mà cậu không thể nào thích nổi, ăn miếng trứng gà rán chín rất vừa, Kiều Cảnh An híp mắt nhìn những tia nắng ban mai trộm rọi vào ngoài cửa sổ. Cuộc sống bây giờ cũng rất tốt, tuy cái thân thể này trước đây đã làm rất nhiều chuyện khiến người ta không thể yêu mến nổi, nhưng cũng nhờ hắn cậu mới có thể ở thế giới hoàn toàn mới này mà được sống lại lần nữa.
Ăn xong bữa sáng, mới nghỉ ngơi một lát, Kiều Cảnh An liền bị Kiều Sâm mang ra cửa.
Trên ghế lái phụ, Kiều Cảnh An ngắm nhìn cảnh sắc vụt qua ngoài cửa sổ xe: “Ca, hôm nay chúng ta đi đâu?”
“Vài người bạn mời anh tới mã trường (bãi cưỡi ngựa) cưỡi ngựa, nếu em không muốn đi, anh sẽ đưa em đến nơi khác.” Kiều Sâm vốn định trực tiếp mang Kiều Cảnh An đến mã trường, nhưng nghĩ lại, cũng không biết tiểu tử này có biết cưỡi ngựa hay không, nếu không biết, không bằng mình dẫn thằng bé đi chỗ khác chơi.
Về phần đêm hôm qua nói là đi bệnh viện kiểm tra gì đó, Kiều Đại thiếu gia đương nhiên sáng suốt lựa chọn là hoàn toàn quên béng đi, tiểu tử kia thân thể vẫn tốt, mình tự nhiên lại dẫn thằng bé đến bệnh viện làm gì?
“Cưỡi ngựa?” Kiều Cảnh An đến thế giới này đã được một thời gian, nhưng không nhìn thấy có ai cưỡi ngựa, vốn chỉ là một chuyện bình thường trong dĩ vãng, hôm nay lại khiến cậu cảm thấy hoài niệm: “Cưỡi ngựa rất hay, chúng ta đi cưỡi ngựa đi.”
Kiều Sâm nhíu mày, bọn họ là đi cưỡi ngựa, cũng không phải là đi cá độ đua ngựa, có cần cao hứng đến thế không, tiểu tử này từ sau khi mất trí nhớ lúc nào lại lộ ra vẻ mặt yêu thích rõ ràng như vậy?
Đến mã trường, Kiều Sâm dẫn Kiều Cảnh An đi thay đổi kỵ trang (trang phục cưỡi ngựa) mới dẫn cậu vào trong sân bãi. Đi theo phía sau anh, Kiều Cảnh An có chút không quen vuốt cái bao đầu gối, còn có chiếc mũ trên đầu, cưỡi một con ngựa thôi mà, đâu cần chăm chút như vậy, cũng có phải kỵ mã chơi cầu (một trò hơi giống khúc quân cầu nhưng người chơi cưỡi thêm ngựa nữa) đâu.
Trong mã trường, ba nam một nữ mặc kỵ trang, tay cầm roi, đang đứng cùng nhau nói chuyện, cả trong mã trường ngoại trừ người thuần ngựa thì không còn người nào khác.
Trác Khê liếc nhìn đồng hồ, vuốt vuốt roi ngựa trong tay: “Tôi nói, tên Kiều Sâm kia còn chưa đến sao?”
Một cô gái xinh đẹp đứng ở đối diện hắn cười nhạo nói: “Khê Khê, tôi phát hiện từ sau khi anh tới Kiều thị, cứ luôn tỏ ra bất mãn với Sâm Sâm, anh lại làm chuyện gì khiến anh ấy không thể nhẫn nhịn chịu đựng sao?”
Trác Khê chán ghét nhíu mày: “Quan Kì, bộ cô không đem tên tôi gọi thành cái kiểu khó nghe như vậy thì sẽ chết sao?”
“Không, nhưng có kêu cũng sẽ không chết.” Quan Kì khoanh hai tay trước ngực: “Hơn nữa kêu xong tâm tình của tôi sẽ rất tốt.”
Trác Khê kéo ra khóe miệng, cuối cùng quyết định sáng suốt nhất là không cùng một phụ nữ cãi cọ về loại vấn đề nhược trí (ngu xuẩn) này, hậm hực quất quất roi ngựa.
Đứng ở bên cạnh bọn họ, hai người còn lại mí mắt cũng không thèm giơ lên, chẳng thèm muốn nghe mấy câu khắc khẩu không có dinh dưỡng này.
“Đến rồi.” Quan Kì nheo mắt nhìn thấy người đứng phía sau Kiều Sâm: “Nhưng mà… anh ấy hình như còn dẫn theo một người.” Người có thể được Kiều Sâm mang đến cùng bọn họ tụ tập, thật đúng là làm cho cô có chút tò mò.
Trác Khê nhìn lại, lập tức thay đổi sắc mặt, tựa hồ thấy bụng của mình lại ẩn ẩn đau: “Mẹ nó, cái tai họa kia như thế nào cũng tới ?!”
“Trác đại thiếu gia cũng biết cho người khác là tai họa?” Quan Kì nhìn hai người càng tới càng gần, khóe miệng khom khom: “Theo tôi thấy, người đến là một tiểu mỹ nhân.”
Kiều Cảnh An còn chưa đi đến bên bốn người, đã nhìn thấy một người có chút quen, kéo kéo tay áo Kiều Sâm, thấp giọng nói: “Ca, cái người cào sô pha nhà chúng ta cũng ở đây.”
Kiều Sâm quét mắt nhìn sắc mặt cứng ngắc của Trác Khê: “Không sao, anh sẽ bắt hắn đền.” Nói rồi, mang theo Kiều Cảnh An đến gần bốn người.
“Các cậu hôm nay tới thật là sớm.” Kiều Sâm trên mặt dẫn theo chút vui vẻ, vỗ vỗ vai Kiều Cảnh An bên cạnh mình: “Đây là đệ đệ của tôi, Kiều Cảnh An, vừa vặn hôm nay cuối tuần được nghỉ học, nên dẫn thằng bé tới chơi.”
Ngoại trừ Trác Khê, ba người khác trên mặt có chút lộ ra một tia ngạc nhiên, bọn họ thật không ngờ mĩ thiếu niên ngoan ngoãn nhu thuận đứng bên Kiều Sâm chính là Kiều gia bại gia tử trong truyền thuyết, thấy cái dạng này của Kiều Sâm, hai huynh đệ hình như cũng không có chỗ nào không hợp.
Như vậy, những tin đồn linh tinh mà bọn họ nghe được nào là “Kiều gia huynh đệ, những ân oán không thể không nói”, lại còn “Kiều gia huynh đệ bí sử” rốt cục là từ nơi nào truyền tới?
Kiều Cảnh An ngoan ngoãn đứng ở một bên, nhưng ánh mắt lại nhất nhất đảo qua ba người, về phần cái tên tiểu tử cào sô pha kia thì tự động coi khinh. Một cô gái xinh đẹp luôn cười tủm tỉm. Đứng bên trái cô là một nam tử mang theo vui vẻ ôn hòa, tướng mạo tuy không phải vô cùng tuấn tú, nhưng lại làm cho người xem cảm thấy thoải mái. Một nam nhân khác tướng mạo rất dương cương (manly), tuấn dũng, làm cho người ta có một loại cảm giác Hạo Nhiên Chính Khí (tràn đầy khí thế), nhưng nếu là nhìn kỹ, sẽ phát hiện người này cũng không ngay thẳng như bên ngoài thoạt nhìn.
“Tiểu An, để anh giới thiệu cho em.” Kiều Sâm kéo Kiều Cảnh An tới trước mặt bọn họ: “Vị đại mỹ nữ này là bạn học nhiều năm của anh, Quan Kì. Vị đứng bên trái cô ấy chính là bằng hữu mà anh đã quen biết nhiều năm, Vệ Kì. Bên cạnh vị này cũng là bạn tốt nhiều năm của anh, Cố Tuần.”
“Quan tỷ, Vệ ca, Cố ca, chào mọi người.” Kiều Cảnh An cười gật đầu.
Bị cậu vừa gọi như vậy, ba người đột nhiên cảm thấy ghét bỏ họ của chính mình, như thế nào nghe ba cái xưng hô này lại ra ý tứ khác (chắc cách gọi này nghe gần giống mấy câu buồn cười gì đó).
Bị bỏ rơi ở một bên, Trác Khê không chịu cô đơn cười ra tiếng, thu được ánh mắt sắc như đao của ba người, hắn vội khụ khụ: “Tôi đi chọn ngựa.”
Quan Kì cao thấp dò xét Kiều Cảnh An một phen: “Đứa nhỏ này bộ dáng thật đúng là không tồi, rất đúng khẩu vị của tôi.” Nói rồi, còn vỗ vỗ vai Kiều Cảnh An, trên mặt tràn đầy vui vẻ.
Kiều Sâm kéo Kiều Cảnh An về bên mình: “Quan Kì, thằng bé là đệ đệ của tôi.” Ai cho cô lộn xộn, ai cho cô động tay động chân? Cái gì gọi là hợp với khẩu vị của tôi? Kiều Đại thiếu gia lông mày nổi lên vài đường nhăn.
Thu tay lại, Quan Kì khiêu mi nhìn trên mặt Kiều Sâm mang theo vài điểm mất hứng: “Tôi nói, Kiều Sâm a, cậu như vậy là không đúng rồi, làm huynh trưởng cũng không thể quản giáo đệ đệ quá nghiêm khắc, trẻ con bây giờ sẽ có tâm lý phản nghịch đó.”
“Em sẽ luôn tôn trọng ca ca.” Kiều Cảnh An nghe nói như thế, mặc dù không rõ tâm lý phản nghịch cụ thể ý tứ là gì, nhưng đại khái vẫn là đoán được, vì vậy vị nhị thiếu gia từ trước đến nay luôn tôn kính trưởng bối rất chăm chú nhìn Quan Kì nói: “Làm đệ đệ, tôn trọng huynh trưởng là cơ bản nhất.”
Quan Kì nụ cười trên mặt cứng đờ: “A, đúng, là cơ bản nhất.” Nếu dạy hư trẻ con, cô sẽ mắc nghiệp chướng nặng nề.
“A, thật là một đệ đệ nhu thuận.” Cố Tuần tán dương cười: “Tiểu An, từ nay về sau em cứ gọi anh là ca ca, cũng phải đối với anh tôn kính nha.”
Kiều Cảnh An mỉm cười nói: “Đây là đương nhiên, anh là bạn của ca ca, thì cũng chính là ca ca của em.”
Cố Tuần lại cười một hồi, ánh mắt nhìn Kiều Cảnh An lại thêm vài phần thân thiết, cảm khái nói: “Đệ đệ biết nghe lời như vậy, sao tôi lại không có chứ.”
“Vậy thì phải đến tìm người phụ trách về vấn đề này, tôi cảm thấy cậu nên đi hỏi Cố bá phụ(bố anh Cố Tuần) thì thích hợp hơn.” Vốn từ nãy vẫn luôn im lặng, Vệ Kì chợt mở miệng, rồi lại cười tủm tỉm nhìn sang Kiều Cảnh An: “Tiểu An, đi, cùng Kì ca đi chọn ngựa nhé.”
Nghe được chữ ‘ngựa’ này, Kiều Cảnh An nụ cười rõ ràng lại sáng lạn thêm vài phần: “Dạ.” Liền đi theo sau lưng Vệ Kì, đến phía chuồng ngựa.
Kiều Sâm nhìn theo bóng lưng Vệ Kì, trong lòng lạnh lùng hừ ra sáu chữ: xen vào việc của người khác! (công việc đấy là của tôi chứ)
“Kĩ thuật cưỡi ngựa của Tiểu An như thế nào?” Vệ Kì một bên xem ngựa trong chuồng, một bên hỏi thiếu niên cơ hồ còn đang đem toàn bộ ánh mắt đặt trên lũ ngựa.
“Có thể cưỡi.” Kiều Cảnh An ngẩng đầu cười cười với người bên cạnh, lực chú ý tiếp tục đặt trên mấy con ngựa cao lớn, cuối cùng ánh mắt rơi vào một con tuấn mã màu đỏ thẫm, dừng lại cước bộ, trên mặt lộ ra một tia thần sắc thỏa mãn: “Lấy con này được rồi.”
Rõ ràng còn chọn con ngựa này, Vệ Kì khóe miệng khom khom, tùy ý chỉ một con bên cạnh.“Vậy anh lấy con này.”
Hai người thuần ngựa đi theo phía sau vội vàng đem hai con ngựa dắt đi ra, một người trong đó hỏi: “Nhị vị tiên sinh có cần chỉ dẫn gì không?”
Vệ Kì lắc đầu, đem ánh mắt chuyển đến trên người Kiều Cảnh An, không như hắn dự đoán, đối phương cũng lắc đầu.
Hai người thuần ngựa nói qua một số chú ý khi cưỡi ngựa, chờ đi đến mã trường, mới đem dây cương giao cho hai người, lúc này mấy người khác đã dắt ngựa chờ bọn họ.
Kiều Sâm nhìn thấy tuấn mã một thân màu đỏ thẫm đi bên cạnh Kiều Cảnh An, nói với cậu một câu ‘cẩn thận một chút’, rồi xoay người lên ngựa, động tác rất lưu loát. Vững vàng ngồi ở trên yên, anh không có ruổi ngựa đi về phía trước, mà là quay đầu nhìn Kiều Cảnh An vẫn còn đứng trên mặt đất.
Sờ sờ cổ ngựa, Kiều Cảnh An thuần thục phiêu thân lên lưng nó, trong động tác còn mang theo chút phong cách quý phái, dẫn tới mấy tiếng huýt sáo tán dương nổi lên.
Kiều Sâm nhìn thiếu niên mặc trang phục cưỡi ngựa màu đen, đắc ý vênh mặt liếc nhìn mấy người, biểu tình cứ như vừa đào được món bảo bối gì đó rất lợi hại.
Cho đến lúc hai huynh đệ sóng vai cưỡi ngựa rời đi, Vệ Kì mới ngồi trên lưng ngựa cảm khái nói: “Cậu bé Tiểu An này hoàn toàn bất đồng với trong truyền thuyết, ngoan ngoãn nhu thuận lại không nháo sự, khó trách Kiều Sâm đắc ý thành cái dạng kia.”
Trác Khê hừ hừ, có bản lĩnh cậu cho thằng nhóc đó đá một cước xem còn khen nó nhu thuận nữa hay không! Nhớ tới mấy hôm trước một cước kia đá trên bụng mình, sắc mặt của hắn lại trắng không còn chút máu.
………………………..
/86
|