- Vì sao Lâm Vân muốn đánh con? Mau thành thật nói cho cha biết. Đừng mong giấu diếm, đằng nào cha cũng tra ra mà thôi.
Khẩu khí của Lâm Viễn Chương càng trở nên nghiêm nghị.
Bị phụ thân trách vấn như vậy, Lâm Khải đột nhiên có chút hoảng hốt. Liền không dám giấu diếm, kể hết mọi chuyện. Kể cả chuyện mình tới nhà Lâm Vân để ve vãn Hàn Vũ Tích cũng nói ra. Còn chuyện Lâm Vân đùa giỡn Trần Nhạn, chỉ là mình vu khống, nhằm trả đũa Lâm Vân đã đập bể chiếc xe Lamborghini của mình.
Nhưng Lâm Khải không dám nói mình đã từng kê đơn thuốc để hại chết Lâm Vân ở bệnh viện. Nói ra chắc y sẽ bị đánh chết. Việc này nếu không nói ra, rất khó bị phát hiện. Vì từ đầu đến cuối đều là do y bày mưu, không có ai biết.
Vẻ mặt của Lâm Viễn Chương trở nên âm trầm. Đứa con này chắc chắn vẫn còn điều giấu diếm. Nhưng những lời nó vừa khai ra cũng đủ biết nó đã ăn hiếp Lâm Vân như thế nào. Thậm chí nó còn lừa gạt mình, lấy đi biệt thự ở sơn trang Tương Hồ mà mình đưa cho Lâm Vân. Mà một phần cũng là lỗi của mình, khi Lâm Vân mất tích không ra sức đi tìm. Khiến cho Lâm Khải nói hươu nói vượn cũng không sợ người đối chứng.
Giơ tay lên muốn tát Lâm Khải một cái, nhưng nhìn ánh mắt sợ hãi của nó khi núp ở xe lăn, ông ta lại bất đắc dĩ bỏ tay xuống. Hừ lanh một tiếng, xoay người rời đi, rốt cuộc mặc kệ tên nghịch tử này.
Lâm Lộ Trọng dùng tốc độ nhanh nhất trở về sơn trang Hoàn Hồ. Sau khi nghe xong Lâm Viễn Chương báo cáo, sắc mặt cũng trở nên thâm trầm. Hiện tại, ông ta quá thất vọng đối với đứa cháu đảm nhiệm gia chủ này rồi. Một việc liên quan tới con mình như vậy, mà chưa điều tra rõ ràng đã vội kết luận.
Cho dù Lâm Vân đùa giỡn chị dâu của nó, muốn đuổi nó đi ra ngoài, cũng phải điều tra rõ ràng chứ. Lâm Vân dù gì cũng là con của mình. Vậy mà chưa biết tốt xấu thế nào đã đuổi đứa con vốn bị bệnh của mình đi.
Lâm Vân dù hư hỏng, chẳng lẽ không thể quản thúc nó chặt hơn? Không chỉ nói đứa cháu Lâm Vân này, chính là ngươi, Lâm Viễn Chương, lúc ở kinh thành có tốt hơn gì nó? Thậm chí còn hư hỏng hơn nó gấp vài lần.
Lâm Viễn Chương nhìn thấy sắc mặt của chú lúc trắng lúc xanh, trong lòng rất hoảng loạn.
Lâm Lộ Trọng thở dài, Lâm gia quả nhiên là xuống dốc. Một người tầm thường như Lâm Viễn Chương cũng có thể cho lên làm gia chủ của Lâm gia. Còn vài người anh em kia của Lâm Viễn Chương kia, không chừng còn không bằng Lâm Viễn Chương.
- Lập tức phái người tới Phụng Tân, một khi xác định Lâm Vân kia chính là con cháu của Lâm gia chúng ta, vô luận thế nào cũng không thể để nó rởi vào tay của Lý gia. Không, không cần phải xác minh, vô luận thế nào cũng không thể để Lý gia bắt được Lâm Vân kia. A, mang theo Dư Dụ tới đó.
Lâm Lộ Trọng nghiêm khắc ra lệnh cho Lâm Viễn Chương.
- Vâng.
Lâm Viễn Chương không dám nói thêm gì, trả lời xong lập tức rời đi an bài.
Dư Dụ cũng như Lý Nghĩa của Lý gia, một mực bảo vệ bên người của Lâm Lộ Trọng. Phụ thân của Dư Dụ là chiến hữu của Lâm Lộ Trọng. Ông ta đã hy sinh trên chiến trường vì bảo vệ Lâm Lộ Trọng. Vì thế, Dư Dụ và mẫu thân đều được Lâm Lộ Trọng đón về nhà, rất là quan tâm chiếu cố cho tới khi Dư Dụ có thể độc lập. Về sau, do có tố chất thân thể tốt, Dư Dụ được tuyển vào quân khu học tập chiến đấu.
Vì để cho Dư Dụ có không gian phát huy tài năng, Lâm Lộ Trọng lại đưa Dư Dụ tới Đàm gia học tập ba năm. Sau khi trở về, Dư Dụ cũng không muốn đi tới nơi khác, mà luôn đi theo bảo vệ Lâm Lộ Trọng.
Nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Viễn Chương, Lâm Lộ Trọng cau mày lại. Nếu Lâm Vân kia thực sự là Lâm Vân của Lâm gia, như vậy Lâm gia sẽ có người kế nghiệp. Tuy ở kinh thành, nhưng việc Phụng Tân xuất hiện 'Vân Tằm Miên', ông ta vẫn biết đến. Mà Lý gia ở Phụng Tân giới nghiêm chỉ vì bắt người Lâm Vân kia. Như vậy Lâm Vân kia rất có thể là hung thủ giết Yamda.
Một người có thể giết chết năm cao thủ của Lý gia, khẳng định không phải là một nhân vật tầm thường. Quan trọng nhất chính là, đến tận hiện tại Lý gia mới có thể điều tra ra hung thủ giết năm người kia. Có thể thấy, đầu óc của người này không tầm thường. Huống chi người này còn đã sản xuất ra sản phẩm 'Vân Tằm Miên' nghịch thiên như vậy. Phải nói hắn là yêu nghiệt mới đúng.
“Tuy không biết Lâm Vân kia vì sao muốn ở lại Phụng Tân, nhưng nếu hắn quả thật là con trai thứ năm của Viễn Chương”
Lâm Lộ Trọng lẩm bẩm nói
“Vậy thì Lâm gia có hy vọng. Mà không biết bản lãnh của nó là từ đâu tới?”
….
Lâm Vân một mực ngồi ở cái xưởng hoang này một ngày, trong bụng đã có chút đói. Hiện tại hắn có chút hối hận vì đã chạy trốn. Mặc dù thương thế của mình chưa lành, nhưng nếu như liều mạng, vẫn có khả năng đánh bại nam tử gầy gò kia.
Mà mình vừa chạy trốn, như vậy lần sau gặp lại y thì đã thấp hơn y về khoản khí thế. Mất cơ hội lần này, lần sau dù có đánh bại y, thì những thủ hạ xung quanh của y cũng đâu có từ bỏ ý đồ. Chỉ mong khi gặp lại tên nam tử đó, y đang đi môt mình, không có thuộc hạ đi theo. Lúc đó mình không cần phải e ngại.
Hiện tại vết thương của hắn có thể coi là chồng chất. Lâm Vân hận không thể thét dài một tiếng, kêu lên một câu “Đến đây đi, cho dù ta bị thương, ta cũng có thể lấy mạng các ngươi”
Lâm Vân tính toán trở về phòng trọ một chuyến để lấy cái ba lô và cái túi xách. Kỳ thực trong cái ba lô không có gì quan trọng, chủ yếu là bộ áo lót để trong túi xách mà hắn làm tặng cho Hàn Vũ Tích mà thôi. Cái áo lót đó thuộc nhóm áo lót ‘Hoa sơn trà’, không có bán ở thị trường Phụng Tân. Cũng có thể nói, cả thế giới chỉ có một bộ như vậy. Hắn muốn rời đi nơi này, để chuyên tâm tu luyện. Như vậy bộ áo lót kia nhất định phải đưa cho Hàn Vũ Tích. Hắn làm như vậy để coi như đánh dấu chấm hết cho tình duyên thế tục.
- Rõ ràng có thể tìm tới nơi này, ngươi thật không đơn giản.
Lâm Vân đột nhiên đứng lại, lạnh lùng nói.
- Ngươi cũng không tồi. Rõ ràng có thể trốn xa được như vậy khi bị một chưởng của ta. Có phải người chính là người giết Yamada?
Tên nam tử gầy gò đánh nhau với Lâm Vân tối hôm qua kia không biết từ nơi nào xuất hiện.
- Chỉ có một mình ngươi?
Lâm Vân cẩn thận nhìn xung quanh. Xác thực chỉ có một mình tên nam tử gầy gò này.
- Một mình ta là đủ. Tuy nhiên, hôm nay ngươi sẽ không chạy thoát được. Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi cơ hội chạy thoát. Vài cái tài vặt của ngươi, ta đã nhìn ra hết. Thật sự không biết tên Yamada kia vì sao chết trong tay của ngươi. A, ta tên là Lý Nghĩa, là người của Lý gia ở kinh thành. Vạn nhất ta lỡ tay giết chết ngươi, thì xuống âm phủ cũng có cái tên để báo cho Diêm Vương.
Khóe mắt của tên nam tử gầy hiện lên một tia coi thường.
Từ lúc rời núi tới nay, y còn chưa từng gặp qua đối thủ có thể đánh ngang tay. Nếu không phải lúc rời đi, anh cả Lý Hiếu Nghiệp nhiều lần dặn dò mình nên cẩn thận, còn cường điệu cái tên giết Yamada này không hề tầm thường. Thì tối hôm qua y đã không cần phải giữ lại thực lực khiến Lâm Vân có cơ hội chạy trốn.
- Làm sao ngươi tìm được ta?
Lâm Vân vẫn bất động, không biểu lộ gì cả.
- Đừng nói nhảm nhiều, nếu sợ thì đi theo ta một chuyến.
Vẻ coi thường ở khóe mắt Lý Nghĩa càng thêm rõ ràng.
- Ai nói ta sợ?
Lâm Vân còn chưa dứt lời, đã tung liên hoàn cước về phía Lý Nghĩa. Đã Lý Nghĩa không muốn trả lời câu hỏi của mình, hỏi nữa cũng tốn công mà thôi.
Con mắt của Lý Nghĩa vốn không lớn, hiện tại nhìn thấy một cước nhanh như gió của Lâm Vân đánh tới, con mắt càng híp lại. Vận chưởng lên bàn tay, bổ về phía Lâm Vân.
Lại là chưởng đao, cảm nhận sự sắc bén của một chưởng này, Lâm Vân liền biết tối hôm qua tên Lý Nghĩa này chưa tung hết sức. Rõ ràng chưa tung hết thực lực đã khiến mình bị thương. Tên Lý Nghĩa này quả nhiên không đơn giản.
Khẩu khí của Lâm Viễn Chương càng trở nên nghiêm nghị.
Bị phụ thân trách vấn như vậy, Lâm Khải đột nhiên có chút hoảng hốt. Liền không dám giấu diếm, kể hết mọi chuyện. Kể cả chuyện mình tới nhà Lâm Vân để ve vãn Hàn Vũ Tích cũng nói ra. Còn chuyện Lâm Vân đùa giỡn Trần Nhạn, chỉ là mình vu khống, nhằm trả đũa Lâm Vân đã đập bể chiếc xe Lamborghini của mình.
Nhưng Lâm Khải không dám nói mình đã từng kê đơn thuốc để hại chết Lâm Vân ở bệnh viện. Nói ra chắc y sẽ bị đánh chết. Việc này nếu không nói ra, rất khó bị phát hiện. Vì từ đầu đến cuối đều là do y bày mưu, không có ai biết.
Vẻ mặt của Lâm Viễn Chương trở nên âm trầm. Đứa con này chắc chắn vẫn còn điều giấu diếm. Nhưng những lời nó vừa khai ra cũng đủ biết nó đã ăn hiếp Lâm Vân như thế nào. Thậm chí nó còn lừa gạt mình, lấy đi biệt thự ở sơn trang Tương Hồ mà mình đưa cho Lâm Vân. Mà một phần cũng là lỗi của mình, khi Lâm Vân mất tích không ra sức đi tìm. Khiến cho Lâm Khải nói hươu nói vượn cũng không sợ người đối chứng.
Giơ tay lên muốn tát Lâm Khải một cái, nhưng nhìn ánh mắt sợ hãi của nó khi núp ở xe lăn, ông ta lại bất đắc dĩ bỏ tay xuống. Hừ lanh một tiếng, xoay người rời đi, rốt cuộc mặc kệ tên nghịch tử này.
Lâm Lộ Trọng dùng tốc độ nhanh nhất trở về sơn trang Hoàn Hồ. Sau khi nghe xong Lâm Viễn Chương báo cáo, sắc mặt cũng trở nên thâm trầm. Hiện tại, ông ta quá thất vọng đối với đứa cháu đảm nhiệm gia chủ này rồi. Một việc liên quan tới con mình như vậy, mà chưa điều tra rõ ràng đã vội kết luận.
Cho dù Lâm Vân đùa giỡn chị dâu của nó, muốn đuổi nó đi ra ngoài, cũng phải điều tra rõ ràng chứ. Lâm Vân dù gì cũng là con của mình. Vậy mà chưa biết tốt xấu thế nào đã đuổi đứa con vốn bị bệnh của mình đi.
Lâm Vân dù hư hỏng, chẳng lẽ không thể quản thúc nó chặt hơn? Không chỉ nói đứa cháu Lâm Vân này, chính là ngươi, Lâm Viễn Chương, lúc ở kinh thành có tốt hơn gì nó? Thậm chí còn hư hỏng hơn nó gấp vài lần.
Lâm Viễn Chương nhìn thấy sắc mặt của chú lúc trắng lúc xanh, trong lòng rất hoảng loạn.
Lâm Lộ Trọng thở dài, Lâm gia quả nhiên là xuống dốc. Một người tầm thường như Lâm Viễn Chương cũng có thể cho lên làm gia chủ của Lâm gia. Còn vài người anh em kia của Lâm Viễn Chương kia, không chừng còn không bằng Lâm Viễn Chương.
- Lập tức phái người tới Phụng Tân, một khi xác định Lâm Vân kia chính là con cháu của Lâm gia chúng ta, vô luận thế nào cũng không thể để nó rởi vào tay của Lý gia. Không, không cần phải xác minh, vô luận thế nào cũng không thể để Lý gia bắt được Lâm Vân kia. A, mang theo Dư Dụ tới đó.
Lâm Lộ Trọng nghiêm khắc ra lệnh cho Lâm Viễn Chương.
- Vâng.
Lâm Viễn Chương không dám nói thêm gì, trả lời xong lập tức rời đi an bài.
Dư Dụ cũng như Lý Nghĩa của Lý gia, một mực bảo vệ bên người của Lâm Lộ Trọng. Phụ thân của Dư Dụ là chiến hữu của Lâm Lộ Trọng. Ông ta đã hy sinh trên chiến trường vì bảo vệ Lâm Lộ Trọng. Vì thế, Dư Dụ và mẫu thân đều được Lâm Lộ Trọng đón về nhà, rất là quan tâm chiếu cố cho tới khi Dư Dụ có thể độc lập. Về sau, do có tố chất thân thể tốt, Dư Dụ được tuyển vào quân khu học tập chiến đấu.
Vì để cho Dư Dụ có không gian phát huy tài năng, Lâm Lộ Trọng lại đưa Dư Dụ tới Đàm gia học tập ba năm. Sau khi trở về, Dư Dụ cũng không muốn đi tới nơi khác, mà luôn đi theo bảo vệ Lâm Lộ Trọng.
Nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Viễn Chương, Lâm Lộ Trọng cau mày lại. Nếu Lâm Vân kia thực sự là Lâm Vân của Lâm gia, như vậy Lâm gia sẽ có người kế nghiệp. Tuy ở kinh thành, nhưng việc Phụng Tân xuất hiện 'Vân Tằm Miên', ông ta vẫn biết đến. Mà Lý gia ở Phụng Tân giới nghiêm chỉ vì bắt người Lâm Vân kia. Như vậy Lâm Vân kia rất có thể là hung thủ giết Yamda.
Một người có thể giết chết năm cao thủ của Lý gia, khẳng định không phải là một nhân vật tầm thường. Quan trọng nhất chính là, đến tận hiện tại Lý gia mới có thể điều tra ra hung thủ giết năm người kia. Có thể thấy, đầu óc của người này không tầm thường. Huống chi người này còn đã sản xuất ra sản phẩm 'Vân Tằm Miên' nghịch thiên như vậy. Phải nói hắn là yêu nghiệt mới đúng.
“Tuy không biết Lâm Vân kia vì sao muốn ở lại Phụng Tân, nhưng nếu hắn quả thật là con trai thứ năm của Viễn Chương”
Lâm Lộ Trọng lẩm bẩm nói
“Vậy thì Lâm gia có hy vọng. Mà không biết bản lãnh của nó là từ đâu tới?”
….
Lâm Vân một mực ngồi ở cái xưởng hoang này một ngày, trong bụng đã có chút đói. Hiện tại hắn có chút hối hận vì đã chạy trốn. Mặc dù thương thế của mình chưa lành, nhưng nếu như liều mạng, vẫn có khả năng đánh bại nam tử gầy gò kia.
Mà mình vừa chạy trốn, như vậy lần sau gặp lại y thì đã thấp hơn y về khoản khí thế. Mất cơ hội lần này, lần sau dù có đánh bại y, thì những thủ hạ xung quanh của y cũng đâu có từ bỏ ý đồ. Chỉ mong khi gặp lại tên nam tử đó, y đang đi môt mình, không có thuộc hạ đi theo. Lúc đó mình không cần phải e ngại.
Hiện tại vết thương của hắn có thể coi là chồng chất. Lâm Vân hận không thể thét dài một tiếng, kêu lên một câu “Đến đây đi, cho dù ta bị thương, ta cũng có thể lấy mạng các ngươi”
Lâm Vân tính toán trở về phòng trọ một chuyến để lấy cái ba lô và cái túi xách. Kỳ thực trong cái ba lô không có gì quan trọng, chủ yếu là bộ áo lót để trong túi xách mà hắn làm tặng cho Hàn Vũ Tích mà thôi. Cái áo lót đó thuộc nhóm áo lót ‘Hoa sơn trà’, không có bán ở thị trường Phụng Tân. Cũng có thể nói, cả thế giới chỉ có một bộ như vậy. Hắn muốn rời đi nơi này, để chuyên tâm tu luyện. Như vậy bộ áo lót kia nhất định phải đưa cho Hàn Vũ Tích. Hắn làm như vậy để coi như đánh dấu chấm hết cho tình duyên thế tục.
- Rõ ràng có thể tìm tới nơi này, ngươi thật không đơn giản.
Lâm Vân đột nhiên đứng lại, lạnh lùng nói.
- Ngươi cũng không tồi. Rõ ràng có thể trốn xa được như vậy khi bị một chưởng của ta. Có phải người chính là người giết Yamada?
Tên nam tử gầy gò đánh nhau với Lâm Vân tối hôm qua kia không biết từ nơi nào xuất hiện.
- Chỉ có một mình ngươi?
Lâm Vân cẩn thận nhìn xung quanh. Xác thực chỉ có một mình tên nam tử gầy gò này.
- Một mình ta là đủ. Tuy nhiên, hôm nay ngươi sẽ không chạy thoát được. Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi cơ hội chạy thoát. Vài cái tài vặt của ngươi, ta đã nhìn ra hết. Thật sự không biết tên Yamada kia vì sao chết trong tay của ngươi. A, ta tên là Lý Nghĩa, là người của Lý gia ở kinh thành. Vạn nhất ta lỡ tay giết chết ngươi, thì xuống âm phủ cũng có cái tên để báo cho Diêm Vương.
Khóe mắt của tên nam tử gầy hiện lên một tia coi thường.
Từ lúc rời núi tới nay, y còn chưa từng gặp qua đối thủ có thể đánh ngang tay. Nếu không phải lúc rời đi, anh cả Lý Hiếu Nghiệp nhiều lần dặn dò mình nên cẩn thận, còn cường điệu cái tên giết Yamada này không hề tầm thường. Thì tối hôm qua y đã không cần phải giữ lại thực lực khiến Lâm Vân có cơ hội chạy trốn.
- Làm sao ngươi tìm được ta?
Lâm Vân vẫn bất động, không biểu lộ gì cả.
- Đừng nói nhảm nhiều, nếu sợ thì đi theo ta một chuyến.
Vẻ coi thường ở khóe mắt Lý Nghĩa càng thêm rõ ràng.
- Ai nói ta sợ?
Lâm Vân còn chưa dứt lời, đã tung liên hoàn cước về phía Lý Nghĩa. Đã Lý Nghĩa không muốn trả lời câu hỏi của mình, hỏi nữa cũng tốn công mà thôi.
Con mắt của Lý Nghĩa vốn không lớn, hiện tại nhìn thấy một cước nhanh như gió của Lâm Vân đánh tới, con mắt càng híp lại. Vận chưởng lên bàn tay, bổ về phía Lâm Vân.
Lại là chưởng đao, cảm nhận sự sắc bén của một chưởng này, Lâm Vân liền biết tối hôm qua tên Lý Nghĩa này chưa tung hết sức. Rõ ràng chưa tung hết thực lực đã khiến mình bị thương. Tên Lý Nghĩa này quả nhiên không đơn giản.
/537
|