- Cứ cách vài ngày em lại tới nơi này ngồi một lúc. Không ngờ lại gặp lại chị ở đây, thật sự là may mắn. Chị có biết Lâm Vân đã trở về Phần Giang rồi không…
Tô Tĩnh Như thấy Hàn Vũ Tích không nói lời nào, liền chủ động nói ra.
- Lâm Vân đã trở lại…
Thanh âm của Hàn Vũ Tích run rẩy, đột nhiên đứng lên nói.
- Đúng vậy, anh ấy đã trở lại. Nhưng em chỉ nghe nói anh ấy trở lại mà thôi, chứ chưa thấy mặt. Lần trước em nghe nhân viên trong công ty của em nói là Lâm Vân mua một bộ quần áo của công ty. Nhân viên bán hàng còn lấy thừa của anh ấy chín mươi nghìn nguyên đây này. Chỉ là em một mực không gặp được anh ấy. HIện tại cũng nhanh hai năm rồi.
Tô Tĩnh Như biết Lâm Vân trở về Phần Giang là lúc trước nghe Đường Tử Yên nói trong điện thoại.
Nhưng nàng đi tới Phần Giang lại không gặp được hắn. Thậm chí nàng cũng đã tới sơn trang Hoàn Hồ hỏi thăm, vẫn không có bất kỳ tin tức gì của Lâm Vân. Chỉ biết một điều là địa vị của Lâm Vân ở Lâm gia đã thay đổi hoàn toàn. Từ một thiếu gia hoàn khố ai trong dòng họ cũng coi thường, thì nay đã trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng.
- Nhanh hai năm rồi? Nhanh hai năm…
Hàn Vũ Tích lẩm bẩm nói, rồi ngồi xuống. Lúc đó mình vẫn còn đang ở Phần Giang, vì sao anh ấy không đến gặp mình? Chẳng lẽ anh ấy không muốn gặp lại mình sao?
Không, tuyệt đối sẽ không. Hàn Vũ Tích lập tức chối bỏ suy nghĩ này. Nàng đã từng nói qua, sẽ không hoài nghi Lâm Vân nữa. Lúc ấy hắn nhất định có việc gấp, muốn làm xong mới trở về gặp mình, nhưng về sau mình lại rời đi. Nhất định là như vậy. Nghĩ tới đây, nàng rất hối hận vì quyết định ra đi lúc đó, nếu biết vậy thì không đi rồi.
Tô Tĩnh Như thấy Hàn Vũ Tích cúi đầu trầm mặc không nói, cũng không lên tiếng. Nhưng khi nhìn thấy trên mặt bàn chỉ có một đĩa cá sả ớt, lập tức nhớ tới lúc trước mình và Lâm Vân ăn cơm ở chỗ này, Lâm Vân đã gọi món đó.
Chắc đây cũng là món ăn mà Lâm Vân đã gọi khi đi cùng với chị Vũ Tích. Nhưng ăn cơm cũng không thể chỉ gọi một món a
- Chị Vũ Tích, nếu không chúng ta gọi thêm vài món rồi ăn cơm nhé?
Hàn Vũ Tích ngơ ngác nhìn Tô Tĩnh Như, giống như chưa hồi phục tinh thần.
- Chị Vũ Tích, sao chị chỉ gọi có một món?
Tô Tĩnh Như thấy Hàn Vũ Tích không chú ý tới lời của mình, đành phải hỏi lại.
Hàn Vũ Tích nhìn thoáng qua Tô Tĩnh Như, suy nghĩ giống như có chút rời rạc, thật lâu mới lên tiếng:
- Ngày đó là một ngày chị hạnh phúc nhất. Lúc chị và Lâm Vân tới đây dùng cơm, Lâm Vân đã gọi một bàn thức ăn. Ngoại trừ đĩa cá tiêu sả ớt ra, thì toàn là món mà chị thích ăn…
- Chỉ có món cá tiêu sả ớt này là anh ấy thích. Chính là chị còn đoạt món ăn của anh ấy. Hiện tại chị rất hối hận vì đã làm như vậy. Anh ấy đã gọi toàn món chị ưa thích như vậy rồi. Mà anh ấy khẳng định không thích ăn những món thanh đạm kia. Bữa ăn đó là chị mời anh ấy, nhưng anh ấy lại trả tiền…
Nói tới đây, Hàn Vũ Tích không khống chế được tâm tình, nằm xuống bàn khóc.
Tô Tĩnh Như vội vàng an ủi:
- Lúc ăn cơm, nam nhân trả tiền là chuyện bình thường, chị không cần phải lo nghĩ như vậy.
- Nhưng em không biết, anh ấy không có tiền, tiền anh ấy kiếm được đều là nhặt đồ bỏ đi rồi bán. Em có biết để được ba trăm nguyên phải nhặt bao nhiêu thứ không? Em không biết, nhưng chị biết. Về sau chị dùng một tuần nhặt chai lọ bỏ đi, cũng chỉ bán được có một trăm nguyên mà thôi. Anh ấy có số tiền dó, nhất định là phải ăn mặc tiết kiệm lắm mới dành dụm được. Anh ấy là một người có ngạo khí. Mặc dù bạn của anh ấy là người có iền, nhưng chị nghĩ anh ấy nhất định sẽ không hướng bọn họ vay tiền.
- Số tiền mà anh ấy tiết kiệm, không cam lòng dùng tới, lại vì chị mà dùng hết. Anh ấy mua một cái gối dựa cho chị, mời chị một bữa cơm, lại giúp chị mua cái dây vòng. Số đó gộp lại cũng phải hơn tám trăm nguyên. Mà quần áo trên người anh ấy còn không tới một trăm nguyên, lại có chỗ rách nát. Để có số tiền đó anh ấy phải nhặt đồ bỏ đi bao nhiêu lâu? Hôm đó anh ấy chắc là rất đói bụng, nhưng chị lại đoạt đồ ăn của anh ấy.
- Đó cũng là ngày sinh nhật của chị, do chị không nhận được quà tặng của anh ấy mà trong lòng ủy khuất. Nhưng ngay cái đêm đó, anh ấy lại làm cho chị một món quà chỉ có duy nhất trên thế giới. Lúc anh ấy lấy ra cái dây vòng, là chị biết anh ấy nhớ rõ ngày sinh nhật của chị. Chị đã khóc, bởi vì đó là món quà sinh nhật tốt nhật mà chị đã được nhận.
- Là Lâm Vân đưa cho chị…
Hàn Vũ Tích nói tới đây, vuốt Tưởng Niệm trên ngực. Nghĩ tới sắp được gặp lại Lâm Vân, trong lòng nàng chỉ có vô tận ôn nhu.
Tô Tĩnh Như nhìn Hàn Vũ Tích thỏa mãn vuốt vòng cổ, trong lòng suy nghĩ.”Lâm Vân không có liên quan gì tới mình, chỉ là cứu mạng mình một lần mà thôi. Mà mình có tình cảm với hắn là tương tư mà thành. Tình cảm hiện tại của mình là sùng bái hay là cảm kích hắn? Có lẽ do mình chưa được gặp một người nam nhân nào khác vĩ đại hơn hắn, nên mới có suy nghĩ như vậy? Nhưng trên thế giới này, còn có ai vĩ đại hơn hắn sao?”
Nếu Lâm Vân cũng đối đãi với mình như với Hàn Vũ Tích, chính mình sẽ như thế nào? Thầm thở dài một tiếng, có nhiều thứ, dù liên tưởng đến mấy, cũng không thể thành hiện thức. Lúc mình cầm Tưởng Niệm trong tay cũng rất là yêu mến. Đáng tiếc nó không thuộc về nàng.
Nguyên lai chiếc vòng độc nhất vô nhị này là do Lâm Vân làm tặng cho vợ của hắn. Thật là hâm mộ. Lần nữa thở dài, Tô Tĩnh Như nhìn chằm chằm vào vòng cổ rên ngực của Hàn Vũ Tích, rõ ràng sững sờ.
- Chị trở về là gặp Lâm Vân sao?
Tô Tĩnh Như nhìn Hàn Vũ Tích hỏi.
- Ừ, chị sắp gặp lại anh ấy rồi, hiện tại chị cảm thấy rất vui vẻ, chị..
Hàn Vũ Tích nói tới đây là dừng lại. Bởi vì nàng sợ mình ngày đêm thương nhớ, cuối cùng lại không nhìn thấy Lâm Vân.
Tô Tĩnh Như minh bạch tâm tư của Hàn Vũ Tích. Tuy tâm tình có chút buồn bã, nhưng vẫn lên tiếng an ủi:
- Lâm đại ca đã nói trở về gặp chị, vậy thì anh ấy nhất định sẽ trở lại. Anh ấy sẽ không lừa gạt chị đâu. Hơn nữa em cảm giác được Lâm đại ca cũng rất nóng lòng gặp lại chị. Chị phải tin tưởng vào anh ấy, tin tưởng vào chính mình.
- Chị sợ…
Hàn Vũ Tích nói được hai chữ, đột nhiên cảm giác, chuyện này có thể nói cho người khác nghe sao? Chỉ cần nói cho Lâm Vân nghe là được rồi.
Tô Tĩnh Như biết Hàn Vũ Tích lo lắng cái gì, muốn nói lời an ủi, nhưng lại không tìm được lời nào phù hợp. Dù sao hơn hai năm rồi nàng mới gặp lại Hàn Vũ Tích. Mà chiếc vòng cổ kia vốn trong tay mình, hiện tại lại ở trên cổ của Hàn Vũ Tích.
Nàng rất muốn Lâm Vân cũng làm cho mình một cái vòng cổ như vậy. Nhưng Lâm Vân tốn nhiều tâm tư làm cái vòng cổ như vậy, là để tặng cho vợ của hắn. Còn mình đâu là gì của hắn, hắn có lý do để làm vòng tặng mình sao ?
Hàn Vũ Tích nhìn Tô Tĩnh Như. Một người thông minh như nàng, sao không biết Tô Tĩnh Như đang suy nghĩ cái gì. Nàng còn biết Cam Dao cũng có tình cảm với Lâm Vân. Đột nhiên Hàn Vũ Tích có cảm giác rất hạnh phúc, bởi vì trong lòng Lâm Vân chỉ có nàng mà thôi
Tô Tĩnh Như cũng là một cô gái có tâm tư tinh tế, nàng nhìn biểu lộ hạnh phúc của Hàn Vũ Tích là hiểu. Ánh mắt có chút ảm đạm, chuyển chủ đề khác hỏi:
- Chị Vũ Tích, nếu không gọi thêm vài món rồi chúng ta uống chút rượu nhé.
Hàn Vũ Tích ngẩng đầu nhìn Tô Tĩnh Như nói:
- Thôi, chị ăn một món là đủ rồi. Nếu em muốn ăn thì cứ gọi đi. Về uống rượu, Lâm Vân không ở đây, chị không muốn uống.
Nghe Hàn Vũ Tích nói như vậy, Tô Tĩnh Như cũng là rất bất đắc dĩ. Đành phải gọi hai bát cơm. Thức ăn thì vẫn là đĩa cá tiêu sả ớt. Vì không chịu được cay, nên hai người vừa ăn vừa đổ mồ hôi, nước mắt chảy quanh.
- Khó trách Lâm Vân chỉ thích ăn cay. Bởi ăn cay xong, dư vị của nó vẫn còn..
Hàn Vũ Tích buông bát xuống, nhìn Tô Tĩnh Như ăn vất vả như vậy cũng biết cô bé này ăn không được cay.
- Gộp số lần ăn ớt trước kia của em lại cũng không bằng ăn một bữa hôm nay. Thật là cay chết mất.
Tô Tĩnh Như uống vài ngụm nước, vỗ ngực nói.
- Chị phải đi đây, Tĩnh Như, tạm biệt em….
Hàn Vũ Tích ăn xong định chào từ biệt Tô Tĩnh Như.
- Em cũng xong rồi, nếu không để em tống chị trở về. Chị đang sống ở đâu?
Tô Tĩnh Như vội vàng hỏi.
- Cũng được, vậy thì cảm ơn em…
Hàn Vũ Tích tự nhủ, đi nhờ xe của Tô Tĩnh Như cũng tốt, đỡ phải chờ xe taxi.
Đưa Hàn Vũ Tích trở về khu chung cư, bởi vì Hàn Vũ Tích không mời Tô Tĩnh Như vào nhà. Nên tuy Tô Tĩnh Như rất muốn xem chỗ ở của Hàn Vũ Tích, nhưng cũng đành phải thôi.
Hàn Vũ Tích cũng có ý định mời Tô Tĩnh Như vào nhà, nhưng hôm nay nàng mới chuyển về, ngay cả chén nước đều không có, thì sao mời khách được. Mà nàng cũng không muốn Tô Tĩnh Như quấy rầy cuộc sống yên tĩnh hiện tại.
Tô Tĩnh Như thấy Hàn Vũ Tích không nói lời nào, liền chủ động nói ra.
- Lâm Vân đã trở lại…
Thanh âm của Hàn Vũ Tích run rẩy, đột nhiên đứng lên nói.
- Đúng vậy, anh ấy đã trở lại. Nhưng em chỉ nghe nói anh ấy trở lại mà thôi, chứ chưa thấy mặt. Lần trước em nghe nhân viên trong công ty của em nói là Lâm Vân mua một bộ quần áo của công ty. Nhân viên bán hàng còn lấy thừa của anh ấy chín mươi nghìn nguyên đây này. Chỉ là em một mực không gặp được anh ấy. HIện tại cũng nhanh hai năm rồi.
Tô Tĩnh Như biết Lâm Vân trở về Phần Giang là lúc trước nghe Đường Tử Yên nói trong điện thoại.
Nhưng nàng đi tới Phần Giang lại không gặp được hắn. Thậm chí nàng cũng đã tới sơn trang Hoàn Hồ hỏi thăm, vẫn không có bất kỳ tin tức gì của Lâm Vân. Chỉ biết một điều là địa vị của Lâm Vân ở Lâm gia đã thay đổi hoàn toàn. Từ một thiếu gia hoàn khố ai trong dòng họ cũng coi thường, thì nay đã trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng.
- Nhanh hai năm rồi? Nhanh hai năm…
Hàn Vũ Tích lẩm bẩm nói, rồi ngồi xuống. Lúc đó mình vẫn còn đang ở Phần Giang, vì sao anh ấy không đến gặp mình? Chẳng lẽ anh ấy không muốn gặp lại mình sao?
Không, tuyệt đối sẽ không. Hàn Vũ Tích lập tức chối bỏ suy nghĩ này. Nàng đã từng nói qua, sẽ không hoài nghi Lâm Vân nữa. Lúc ấy hắn nhất định có việc gấp, muốn làm xong mới trở về gặp mình, nhưng về sau mình lại rời đi. Nhất định là như vậy. Nghĩ tới đây, nàng rất hối hận vì quyết định ra đi lúc đó, nếu biết vậy thì không đi rồi.
Tô Tĩnh Như thấy Hàn Vũ Tích cúi đầu trầm mặc không nói, cũng không lên tiếng. Nhưng khi nhìn thấy trên mặt bàn chỉ có một đĩa cá sả ớt, lập tức nhớ tới lúc trước mình và Lâm Vân ăn cơm ở chỗ này, Lâm Vân đã gọi món đó.
Chắc đây cũng là món ăn mà Lâm Vân đã gọi khi đi cùng với chị Vũ Tích. Nhưng ăn cơm cũng không thể chỉ gọi một món a
- Chị Vũ Tích, nếu không chúng ta gọi thêm vài món rồi ăn cơm nhé?
Hàn Vũ Tích ngơ ngác nhìn Tô Tĩnh Như, giống như chưa hồi phục tinh thần.
- Chị Vũ Tích, sao chị chỉ gọi có một món?
Tô Tĩnh Như thấy Hàn Vũ Tích không chú ý tới lời của mình, đành phải hỏi lại.
Hàn Vũ Tích nhìn thoáng qua Tô Tĩnh Như, suy nghĩ giống như có chút rời rạc, thật lâu mới lên tiếng:
- Ngày đó là một ngày chị hạnh phúc nhất. Lúc chị và Lâm Vân tới đây dùng cơm, Lâm Vân đã gọi một bàn thức ăn. Ngoại trừ đĩa cá tiêu sả ớt ra, thì toàn là món mà chị thích ăn…
- Chỉ có món cá tiêu sả ớt này là anh ấy thích. Chính là chị còn đoạt món ăn của anh ấy. Hiện tại chị rất hối hận vì đã làm như vậy. Anh ấy đã gọi toàn món chị ưa thích như vậy rồi. Mà anh ấy khẳng định không thích ăn những món thanh đạm kia. Bữa ăn đó là chị mời anh ấy, nhưng anh ấy lại trả tiền…
Nói tới đây, Hàn Vũ Tích không khống chế được tâm tình, nằm xuống bàn khóc.
Tô Tĩnh Như vội vàng an ủi:
- Lúc ăn cơm, nam nhân trả tiền là chuyện bình thường, chị không cần phải lo nghĩ như vậy.
- Nhưng em không biết, anh ấy không có tiền, tiền anh ấy kiếm được đều là nhặt đồ bỏ đi rồi bán. Em có biết để được ba trăm nguyên phải nhặt bao nhiêu thứ không? Em không biết, nhưng chị biết. Về sau chị dùng một tuần nhặt chai lọ bỏ đi, cũng chỉ bán được có một trăm nguyên mà thôi. Anh ấy có số tiền dó, nhất định là phải ăn mặc tiết kiệm lắm mới dành dụm được. Anh ấy là một người có ngạo khí. Mặc dù bạn của anh ấy là người có iền, nhưng chị nghĩ anh ấy nhất định sẽ không hướng bọn họ vay tiền.
- Số tiền mà anh ấy tiết kiệm, không cam lòng dùng tới, lại vì chị mà dùng hết. Anh ấy mua một cái gối dựa cho chị, mời chị một bữa cơm, lại giúp chị mua cái dây vòng. Số đó gộp lại cũng phải hơn tám trăm nguyên. Mà quần áo trên người anh ấy còn không tới một trăm nguyên, lại có chỗ rách nát. Để có số tiền đó anh ấy phải nhặt đồ bỏ đi bao nhiêu lâu? Hôm đó anh ấy chắc là rất đói bụng, nhưng chị lại đoạt đồ ăn của anh ấy.
- Đó cũng là ngày sinh nhật của chị, do chị không nhận được quà tặng của anh ấy mà trong lòng ủy khuất. Nhưng ngay cái đêm đó, anh ấy lại làm cho chị một món quà chỉ có duy nhất trên thế giới. Lúc anh ấy lấy ra cái dây vòng, là chị biết anh ấy nhớ rõ ngày sinh nhật của chị. Chị đã khóc, bởi vì đó là món quà sinh nhật tốt nhật mà chị đã được nhận.
- Là Lâm Vân đưa cho chị…
Hàn Vũ Tích nói tới đây, vuốt Tưởng Niệm trên ngực. Nghĩ tới sắp được gặp lại Lâm Vân, trong lòng nàng chỉ có vô tận ôn nhu.
Tô Tĩnh Như nhìn Hàn Vũ Tích thỏa mãn vuốt vòng cổ, trong lòng suy nghĩ.”Lâm Vân không có liên quan gì tới mình, chỉ là cứu mạng mình một lần mà thôi. Mà mình có tình cảm với hắn là tương tư mà thành. Tình cảm hiện tại của mình là sùng bái hay là cảm kích hắn? Có lẽ do mình chưa được gặp một người nam nhân nào khác vĩ đại hơn hắn, nên mới có suy nghĩ như vậy? Nhưng trên thế giới này, còn có ai vĩ đại hơn hắn sao?”
Nếu Lâm Vân cũng đối đãi với mình như với Hàn Vũ Tích, chính mình sẽ như thế nào? Thầm thở dài một tiếng, có nhiều thứ, dù liên tưởng đến mấy, cũng không thể thành hiện thức. Lúc mình cầm Tưởng Niệm trong tay cũng rất là yêu mến. Đáng tiếc nó không thuộc về nàng.
Nguyên lai chiếc vòng độc nhất vô nhị này là do Lâm Vân làm tặng cho vợ của hắn. Thật là hâm mộ. Lần nữa thở dài, Tô Tĩnh Như nhìn chằm chằm vào vòng cổ rên ngực của Hàn Vũ Tích, rõ ràng sững sờ.
- Chị trở về là gặp Lâm Vân sao?
Tô Tĩnh Như nhìn Hàn Vũ Tích hỏi.
- Ừ, chị sắp gặp lại anh ấy rồi, hiện tại chị cảm thấy rất vui vẻ, chị..
Hàn Vũ Tích nói tới đây là dừng lại. Bởi vì nàng sợ mình ngày đêm thương nhớ, cuối cùng lại không nhìn thấy Lâm Vân.
Tô Tĩnh Như minh bạch tâm tư của Hàn Vũ Tích. Tuy tâm tình có chút buồn bã, nhưng vẫn lên tiếng an ủi:
- Lâm đại ca đã nói trở về gặp chị, vậy thì anh ấy nhất định sẽ trở lại. Anh ấy sẽ không lừa gạt chị đâu. Hơn nữa em cảm giác được Lâm đại ca cũng rất nóng lòng gặp lại chị. Chị phải tin tưởng vào anh ấy, tin tưởng vào chính mình.
- Chị sợ…
Hàn Vũ Tích nói được hai chữ, đột nhiên cảm giác, chuyện này có thể nói cho người khác nghe sao? Chỉ cần nói cho Lâm Vân nghe là được rồi.
Tô Tĩnh Như biết Hàn Vũ Tích lo lắng cái gì, muốn nói lời an ủi, nhưng lại không tìm được lời nào phù hợp. Dù sao hơn hai năm rồi nàng mới gặp lại Hàn Vũ Tích. Mà chiếc vòng cổ kia vốn trong tay mình, hiện tại lại ở trên cổ của Hàn Vũ Tích.
Nàng rất muốn Lâm Vân cũng làm cho mình một cái vòng cổ như vậy. Nhưng Lâm Vân tốn nhiều tâm tư làm cái vòng cổ như vậy, là để tặng cho vợ của hắn. Còn mình đâu là gì của hắn, hắn có lý do để làm vòng tặng mình sao ?
Hàn Vũ Tích nhìn Tô Tĩnh Như. Một người thông minh như nàng, sao không biết Tô Tĩnh Như đang suy nghĩ cái gì. Nàng còn biết Cam Dao cũng có tình cảm với Lâm Vân. Đột nhiên Hàn Vũ Tích có cảm giác rất hạnh phúc, bởi vì trong lòng Lâm Vân chỉ có nàng mà thôi
Tô Tĩnh Như cũng là một cô gái có tâm tư tinh tế, nàng nhìn biểu lộ hạnh phúc của Hàn Vũ Tích là hiểu. Ánh mắt có chút ảm đạm, chuyển chủ đề khác hỏi:
- Chị Vũ Tích, nếu không gọi thêm vài món rồi chúng ta uống chút rượu nhé.
Hàn Vũ Tích ngẩng đầu nhìn Tô Tĩnh Như nói:
- Thôi, chị ăn một món là đủ rồi. Nếu em muốn ăn thì cứ gọi đi. Về uống rượu, Lâm Vân không ở đây, chị không muốn uống.
Nghe Hàn Vũ Tích nói như vậy, Tô Tĩnh Như cũng là rất bất đắc dĩ. Đành phải gọi hai bát cơm. Thức ăn thì vẫn là đĩa cá tiêu sả ớt. Vì không chịu được cay, nên hai người vừa ăn vừa đổ mồ hôi, nước mắt chảy quanh.
- Khó trách Lâm Vân chỉ thích ăn cay. Bởi ăn cay xong, dư vị của nó vẫn còn..
Hàn Vũ Tích buông bát xuống, nhìn Tô Tĩnh Như ăn vất vả như vậy cũng biết cô bé này ăn không được cay.
- Gộp số lần ăn ớt trước kia của em lại cũng không bằng ăn một bữa hôm nay. Thật là cay chết mất.
Tô Tĩnh Như uống vài ngụm nước, vỗ ngực nói.
- Chị phải đi đây, Tĩnh Như, tạm biệt em….
Hàn Vũ Tích ăn xong định chào từ biệt Tô Tĩnh Như.
- Em cũng xong rồi, nếu không để em tống chị trở về. Chị đang sống ở đâu?
Tô Tĩnh Như vội vàng hỏi.
- Cũng được, vậy thì cảm ơn em…
Hàn Vũ Tích tự nhủ, đi nhờ xe của Tô Tĩnh Như cũng tốt, đỡ phải chờ xe taxi.
Đưa Hàn Vũ Tích trở về khu chung cư, bởi vì Hàn Vũ Tích không mời Tô Tĩnh Như vào nhà. Nên tuy Tô Tĩnh Như rất muốn xem chỗ ở của Hàn Vũ Tích, nhưng cũng đành phải thôi.
Hàn Vũ Tích cũng có ý định mời Tô Tĩnh Như vào nhà, nhưng hôm nay nàng mới chuyển về, ngay cả chén nước đều không có, thì sao mời khách được. Mà nàng cũng không muốn Tô Tĩnh Như quấy rầy cuộc sống yên tĩnh hiện tại.
/537
|