Trong vòng mấy tháng, Vũ Tích và Lâm Vân không ngừng đi du lịch khắp danh sơn thắng cảnh, cảm thụ những di tích mà các vị tiền bối để lại. Trước kia Địa Cầu nhất định là một nơi tuyệt vời cho người Tu Chân. Hoa quốc cũng là mảnh đất màu mỡ cho người tu luyện. Dù hiện tại linh khí đã rất mỏng, nhưng Lâm Vân khẳng định, rất lâu trước, nơi này là nơi xuất hiện rất nhiều anh tài. Thậm chí còn có rất nhiều đại năng đều sinh ra ở đây. Chỉ là về sau, do nhiều nguyên nhân mà không thể không rời đi.
Bằng không hắn đã không tìm được Hỗn Độn Sơn Hà Đồ ở đây rồi. Vừa nghĩ tới Sơn Hà Đồ, Lâm Vân liền nghĩ tới mấy tên tu sĩ ở tổng bộ Kỷ Minh. Bọn chúng rốt cuộc muốn tìm vật gì?
Đúng rồi, lần đó mình dùng Thiên Diễm tiêu diệt tu sĩ Hóa Thần. Tuy trữ vật giới của y đã bị phá hủy, nhưng vẫn còn một viên đá màu đen. Viên đá đó là thứ duy nhất không bị đốt cháy.
- Vũ Tích, lúc em phát hiện ra anh ở tổng bộ Kỷ Minh, em có nhìn thấy một viên đá màu đen hay không?
Lâm Vân nghĩ bụng, cho dù Vũ Tích không nhìn thấy, viên đá màu đen đó chắc vẫn ở đó. Hiện tại chỗ này không có người Tu Chân nào, sẽ không có ai để ý tới viên đá làm gì.
- Là viên đá này à?
Vũ Tích lấy viên đá màu đen ra hỏi.
- Ừ, là nó. Anh cảm thấy viên đá này là vật quý, nhưng không biết nó là đá gì.
Lâm Vân cầm viên đá trong tay, rồi cẩn thận nhìn. Nhưng vẫn không thấy chỗ nào đặc biệt cả. Hắn không cảm nhận được sự ba động của linh lực hay linh tính từ trong đó. Nó không giống những viên khoáng thạch khác.
Nếu như là một viên Thiên Diễm Tinh Kim, cầm trong tay sẽ cảm thấy khí tức mãnh liệt thuộc tính hỏa. Nhưng viên đá này lại không thấy gì cả.
Tuy nhiên, viên đá lại cho hắn một cảm giác quen thuộc, giống như đã thấy ở đâu đó mà nghĩ mãi không ra.
- Vũ Tích, anh cần tìm một chỗ để khôi phục tu vị.
Lâm Vân thu hồi viên đá màu đen rồi nói.
- Đạo tâm của anh đã theo kịp rồi à?
Vũ Tích nghe thấy Lâm Vân đề nghị khôi phục tu vị, trong lòng rất cao hứng, vội vàng hỏi.
- Ừ, gần đây đạo tâm của anh tăng lên rất nhanh. Hiện tại anh cảm thấy đã đến mức thăng bằng. Nếu tu vị mà không khôi phục, tu luyện thêm đạo tâm cũng không có tác dụng gì cả.
Lâm Vân hiểu rất rõ vấn đề của hắn. Gần đây, hắn và Vũ Tích đi du lịch khắp nơi, đạo tâm tăng lên rất nhanh. Nhưng hắn vẫn còn lo lắng về người đã sử dụng truyền tống trận kia.
- Mọi người ở nhà thế nào rồi?
Lâm Vân muốn biết tình hình tu luyện của Nhược Sương và Tĩnh Như có tiến triển gì không.
- Nhược Sương đã Trúc Cơ. Lâm Hinh đã là Luyện Khí tầng sáu. Tĩnh Như tiến bộ nhanh nhất, là Luyện Khí tầng năm. Mẹ anh và mẹ em đều rất khỏe. Tam gia gia đã mấy lần hỏi anh có ở nhà không. Nói chung, mọi người vẫn ổn. Đúng rồi, nghe nói còn có một ngôi sao ca nhạc rất xinh đẹp tìm tới anh. Biết anh không ở nhà, liền thất vọng rời đi.
Vũ Tích biết chuyện của Nguyễn Y. Cũng biết Lâm Vân không có hảo cảm gì với cô ta.
Bản thân nàng cũng không thích có quan hệ với những người nổi tiếng. Nàng cảm thấy những người này rất phiền.
Lâm Vân nghe thấy Nhược Sương đã Trúc Cơ, trong lòng rất cao hứng.
Hắn cũng biết Nguyễn Y muốn tìm mình làm cái gì. Đối với Nguyễn Y, hắn không có nhiều ấn tượng lắm. Chỉ thấy cô ta dễ nhìn mà thôi.
Một tháng sau, Lâm Vân dẫn theo Vũ Tích và Tiểu Tinh tới dãy núi Vân Quý. Linh khí ở chỗ này không tệ lắm, hơn nữa nơi này cũng là quê hương của Tiểu Tinh. Quả nhiên, vừa tới Vân Quý, Tiểu Tinh đã chạy mất tăm mất tích.
Lâm Vân chẳng quan tâm tới nó, cùng Vũ Tích mở một cái động phủ thật lớn. Hắn muốn ở trong này chậm rãi khôi phục tu vị.
Vũ Tích đã là Trúc Cơ Trung Kỳ. Nàng biết Lâm Vân muốn bế quan, nên ở ngoài hộ pháp cho Lâm Vân.
Tiểu Tinh thì không chịu cô đơn. Được về lại quê cũ, nó tha hồ chơi bời. Thậm chí còn dẫn theo mấy con sói già tới gặp Vũ Tích. Tiểu Tinh còn nhặt rất nhiều quả dại để nịnh nọt Vũ Tích.
Chỉ mất một tuần, Lâm Vân đã khôi phục tu vị. Trải qua một trận chiến với tu sĩ Hóa Thần, hắn biết thực lực của mình vẫn còn quá thấp. Thừa dịp tu vị khôi phục, chui vào bên trong Tinh Thần Châu.
Bên trong Tinh Thần Châu khá trống rỗng, Chỉ là một màu đen kịt và trạng thái hỗn độn. Thiên Diễm khủng bố bên trong Tinh Thần Châu thì giống như một chùm lửa bình thường vậy, Được giấu ở một góc của Tinh Thần Châu.
Lâm Vân dùng hơn một trăm nghìn linh thạch Thượng Phẩm để bố trí một trận pháp Tụ Linh, rồi bắt đầu vào trong Thiên Diễm để tu luyện.
Hai ngôi sao màu bạc bên trong Tử Phủ vẫn lơ lửng như vậy. Một lúc sau thì xuất hiện thêm một ngôi sao màu xanh. Lại thêm một viên, hai viên…Mãi đến khi bảy viên, thì Lâm Vân mới dừng vận chuyển công pháp.
Linh khí khủng bố ở trong này đã được Lâm Vân hấp thu dần. Bảy ngôi sao màu xanh không ngừng xoay tròn bên trong Tử Phù. Lâm Vân quyết định sửa chữa một vài chỗ của công pháp, để có thể ngưng tụ bảy ngôi sao màu xanh kia thành ngôi sao màu bạc thứ ba.
Theo kinh nghiệm trước kia, chỉ cần vận chuyển Cửu Tinh Thần Quyết ngược lại là được. Nhưng Lâm Vân biết, ở giữa quá trình này, cần sửa đổi rất nhiều phương hướng vận chuyển linh khí. Một khi linh khi bị cản trở ở chỗ nào, thì chỗ đó cần phải sửa chữa.
Dù Thất Tinh Diễn Nhất khó khăn hơn Ngũ Tinh Diễn Nhất và Lục Tinh Diễn Nhất rất nhiều. Nhưng cũng may Lâm Vân có niều kinh nghiệm hơn. Trong năm năm ở tuyệt cảnh Thiên Diễm, hắn đã lục lọi được cách xử lý nhiều sao diễn nhất. Hiện tại là bảy sao, Lâm Vân không thấy khó khăn cho lắm.
- Oanh, oanh…
Vô số tiếng nổ vang lên trong thần niệm của Lâm Vân. Linh khí bên trong Tinh Thần Châu càng vận chuyển mạnh mẹ. Lâm Vân liền vui vẽ, hắn biết bảy sao của mình đã quy về một. Nên không dám thư giãn, sau khi vận chuyển vô số vòng, Lâm Vân mới đi ra Tinh Thần Châu. Ngôi sao màu bạc thứ ba của hắn đã được củng cố vững chăc.
Tinh Hỏa lại được thăng cấp. Lâm Vân có một cảm giác, một khi hắn luyện được ngôi sao bạc thứ tư, thì hắn có thể dung hợp được Tinh Hỏa và Thiên Diễm. Một khi hai ngọn lửa đó được dung hợp, sức công kích của hắn sẽ mạnh lên rât nhiều.
- Vũ Tích…
Lâm Vân vừa đi ra thì nhìn thấy vợ của mình đang trồng hoa cỏ ở bên ngoài, trong lòng không khỏi áy náy. Nêu không phải quá nhàm chán, thì ai trồng hoa cỏ ở đây làm gì.
- Anh xuất quan rồi à.
Vũ Tích nhìn thấy Lâm Vân đi ra, khuôn mặt lộ vẻ kinh hỉ khó mà ức chế. Một mình nàng tu luyện ở chỗ này, quả thực rất nhàm chán. Co Tiểu Tinh ở cùng, thì nó cứ cách hai ba ngày lại đi chơi với đám bạn cũ của nó.
- Xin lỗi em, Vũ Tích. Chúng ta trở về thôi. Mà anh bế quan đã bao lâu rồi?
Lâm Vân kéo tay của vợ, trong lòng thực sự xin lỗi nàng. Vốn là một bên đi ra ngoài du lịch với vợ, một bên bồi dưỡng tâm tính. Hiện tại lại coi như Vũ Tích như bảo tiêu, còn mình thì tu luyện quên hết thời gian.
Tuy nhiên, nhìn những cây hoa cỏ mọc khá tốt ở bên ngoài, Lâm Vân liền biết mình tu luyện cũng khá lâu rồi.
Bằng không hắn đã không tìm được Hỗn Độn Sơn Hà Đồ ở đây rồi. Vừa nghĩ tới Sơn Hà Đồ, Lâm Vân liền nghĩ tới mấy tên tu sĩ ở tổng bộ Kỷ Minh. Bọn chúng rốt cuộc muốn tìm vật gì?
Đúng rồi, lần đó mình dùng Thiên Diễm tiêu diệt tu sĩ Hóa Thần. Tuy trữ vật giới của y đã bị phá hủy, nhưng vẫn còn một viên đá màu đen. Viên đá đó là thứ duy nhất không bị đốt cháy.
- Vũ Tích, lúc em phát hiện ra anh ở tổng bộ Kỷ Minh, em có nhìn thấy một viên đá màu đen hay không?
Lâm Vân nghĩ bụng, cho dù Vũ Tích không nhìn thấy, viên đá màu đen đó chắc vẫn ở đó. Hiện tại chỗ này không có người Tu Chân nào, sẽ không có ai để ý tới viên đá làm gì.
- Là viên đá này à?
Vũ Tích lấy viên đá màu đen ra hỏi.
- Ừ, là nó. Anh cảm thấy viên đá này là vật quý, nhưng không biết nó là đá gì.
Lâm Vân cầm viên đá trong tay, rồi cẩn thận nhìn. Nhưng vẫn không thấy chỗ nào đặc biệt cả. Hắn không cảm nhận được sự ba động của linh lực hay linh tính từ trong đó. Nó không giống những viên khoáng thạch khác.
Nếu như là một viên Thiên Diễm Tinh Kim, cầm trong tay sẽ cảm thấy khí tức mãnh liệt thuộc tính hỏa. Nhưng viên đá này lại không thấy gì cả.
Tuy nhiên, viên đá lại cho hắn một cảm giác quen thuộc, giống như đã thấy ở đâu đó mà nghĩ mãi không ra.
- Vũ Tích, anh cần tìm một chỗ để khôi phục tu vị.
Lâm Vân thu hồi viên đá màu đen rồi nói.
- Đạo tâm của anh đã theo kịp rồi à?
Vũ Tích nghe thấy Lâm Vân đề nghị khôi phục tu vị, trong lòng rất cao hứng, vội vàng hỏi.
- Ừ, gần đây đạo tâm của anh tăng lên rất nhanh. Hiện tại anh cảm thấy đã đến mức thăng bằng. Nếu tu vị mà không khôi phục, tu luyện thêm đạo tâm cũng không có tác dụng gì cả.
Lâm Vân hiểu rất rõ vấn đề của hắn. Gần đây, hắn và Vũ Tích đi du lịch khắp nơi, đạo tâm tăng lên rất nhanh. Nhưng hắn vẫn còn lo lắng về người đã sử dụng truyền tống trận kia.
- Mọi người ở nhà thế nào rồi?
Lâm Vân muốn biết tình hình tu luyện của Nhược Sương và Tĩnh Như có tiến triển gì không.
- Nhược Sương đã Trúc Cơ. Lâm Hinh đã là Luyện Khí tầng sáu. Tĩnh Như tiến bộ nhanh nhất, là Luyện Khí tầng năm. Mẹ anh và mẹ em đều rất khỏe. Tam gia gia đã mấy lần hỏi anh có ở nhà không. Nói chung, mọi người vẫn ổn. Đúng rồi, nghe nói còn có một ngôi sao ca nhạc rất xinh đẹp tìm tới anh. Biết anh không ở nhà, liền thất vọng rời đi.
Vũ Tích biết chuyện của Nguyễn Y. Cũng biết Lâm Vân không có hảo cảm gì với cô ta.
Bản thân nàng cũng không thích có quan hệ với những người nổi tiếng. Nàng cảm thấy những người này rất phiền.
Lâm Vân nghe thấy Nhược Sương đã Trúc Cơ, trong lòng rất cao hứng.
Hắn cũng biết Nguyễn Y muốn tìm mình làm cái gì. Đối với Nguyễn Y, hắn không có nhiều ấn tượng lắm. Chỉ thấy cô ta dễ nhìn mà thôi.
Một tháng sau, Lâm Vân dẫn theo Vũ Tích và Tiểu Tinh tới dãy núi Vân Quý. Linh khí ở chỗ này không tệ lắm, hơn nữa nơi này cũng là quê hương của Tiểu Tinh. Quả nhiên, vừa tới Vân Quý, Tiểu Tinh đã chạy mất tăm mất tích.
Lâm Vân chẳng quan tâm tới nó, cùng Vũ Tích mở một cái động phủ thật lớn. Hắn muốn ở trong này chậm rãi khôi phục tu vị.
Vũ Tích đã là Trúc Cơ Trung Kỳ. Nàng biết Lâm Vân muốn bế quan, nên ở ngoài hộ pháp cho Lâm Vân.
Tiểu Tinh thì không chịu cô đơn. Được về lại quê cũ, nó tha hồ chơi bời. Thậm chí còn dẫn theo mấy con sói già tới gặp Vũ Tích. Tiểu Tinh còn nhặt rất nhiều quả dại để nịnh nọt Vũ Tích.
Chỉ mất một tuần, Lâm Vân đã khôi phục tu vị. Trải qua một trận chiến với tu sĩ Hóa Thần, hắn biết thực lực của mình vẫn còn quá thấp. Thừa dịp tu vị khôi phục, chui vào bên trong Tinh Thần Châu.
Bên trong Tinh Thần Châu khá trống rỗng, Chỉ là một màu đen kịt và trạng thái hỗn độn. Thiên Diễm khủng bố bên trong Tinh Thần Châu thì giống như một chùm lửa bình thường vậy, Được giấu ở một góc của Tinh Thần Châu.
Lâm Vân dùng hơn một trăm nghìn linh thạch Thượng Phẩm để bố trí một trận pháp Tụ Linh, rồi bắt đầu vào trong Thiên Diễm để tu luyện.
Hai ngôi sao màu bạc bên trong Tử Phủ vẫn lơ lửng như vậy. Một lúc sau thì xuất hiện thêm một ngôi sao màu xanh. Lại thêm một viên, hai viên…Mãi đến khi bảy viên, thì Lâm Vân mới dừng vận chuyển công pháp.
Linh khí khủng bố ở trong này đã được Lâm Vân hấp thu dần. Bảy ngôi sao màu xanh không ngừng xoay tròn bên trong Tử Phù. Lâm Vân quyết định sửa chữa một vài chỗ của công pháp, để có thể ngưng tụ bảy ngôi sao màu xanh kia thành ngôi sao màu bạc thứ ba.
Theo kinh nghiệm trước kia, chỉ cần vận chuyển Cửu Tinh Thần Quyết ngược lại là được. Nhưng Lâm Vân biết, ở giữa quá trình này, cần sửa đổi rất nhiều phương hướng vận chuyển linh khí. Một khi linh khi bị cản trở ở chỗ nào, thì chỗ đó cần phải sửa chữa.
Dù Thất Tinh Diễn Nhất khó khăn hơn Ngũ Tinh Diễn Nhất và Lục Tinh Diễn Nhất rất nhiều. Nhưng cũng may Lâm Vân có niều kinh nghiệm hơn. Trong năm năm ở tuyệt cảnh Thiên Diễm, hắn đã lục lọi được cách xử lý nhiều sao diễn nhất. Hiện tại là bảy sao, Lâm Vân không thấy khó khăn cho lắm.
- Oanh, oanh…
Vô số tiếng nổ vang lên trong thần niệm của Lâm Vân. Linh khí bên trong Tinh Thần Châu càng vận chuyển mạnh mẹ. Lâm Vân liền vui vẽ, hắn biết bảy sao của mình đã quy về một. Nên không dám thư giãn, sau khi vận chuyển vô số vòng, Lâm Vân mới đi ra Tinh Thần Châu. Ngôi sao màu bạc thứ ba của hắn đã được củng cố vững chăc.
Tinh Hỏa lại được thăng cấp. Lâm Vân có một cảm giác, một khi hắn luyện được ngôi sao bạc thứ tư, thì hắn có thể dung hợp được Tinh Hỏa và Thiên Diễm. Một khi hai ngọn lửa đó được dung hợp, sức công kích của hắn sẽ mạnh lên rât nhiều.
- Vũ Tích…
Lâm Vân vừa đi ra thì nhìn thấy vợ của mình đang trồng hoa cỏ ở bên ngoài, trong lòng không khỏi áy náy. Nêu không phải quá nhàm chán, thì ai trồng hoa cỏ ở đây làm gì.
- Anh xuất quan rồi à.
Vũ Tích nhìn thấy Lâm Vân đi ra, khuôn mặt lộ vẻ kinh hỉ khó mà ức chế. Một mình nàng tu luyện ở chỗ này, quả thực rất nhàm chán. Co Tiểu Tinh ở cùng, thì nó cứ cách hai ba ngày lại đi chơi với đám bạn cũ của nó.
- Xin lỗi em, Vũ Tích. Chúng ta trở về thôi. Mà anh bế quan đã bao lâu rồi?
Lâm Vân kéo tay của vợ, trong lòng thực sự xin lỗi nàng. Vốn là một bên đi ra ngoài du lịch với vợ, một bên bồi dưỡng tâm tính. Hiện tại lại coi như Vũ Tích như bảo tiêu, còn mình thì tu luyện quên hết thời gian.
Tuy nhiên, nhìn những cây hoa cỏ mọc khá tốt ở bên ngoài, Lâm Vân liền biết mình tu luyện cũng khá lâu rồi.
/537
|