Dãy núi Hoành Đoạn nằm ở phía đông nam cao nguyên Thanh Tạng. Nó nằm trong lãnh thổ của các tỉnh Tứ Xuyên, Vân Nam và miền đông Khu tự trị Tây Tạng. Phần kết thúc phía nam của dãy núi tạo thành biên giới giữa Myanma và Hoa Quốc. Là dãy núi dài nhất, rộng nhất chạy theo hướng bắc-nam tại Hoa Quốc.
Một nơi như vậy khá thích hợp cho Sinh Hồn Hoa sinh trưởng. Nhưng một số khu vực ở đây đã được xây dựng khu du lịch sinh thái, nên khách du lịch tới đây không ít.
Phạm vi của dãy núi Hoành Đoạn rất lớn, Lâm Vân lựa chọn tìm kiếm ở núi Cung Lai.
Lâm Vân biết việc tìm kiếm Sinh Hồn Hoa rất khó khăn. Nên hắn đã chuẩn bị tìm kiếm trong một thời gian dài.
Ở trong dãy núi Hoành Đoạn một thời gian, ban ngày thì tìm kiếm Sinh Hồn Hoa. Buổi tối thì học tập luyện đan. Hắn mang theo rất nhiều thảo dược, thậm chí còn tính bằng tấn. Cho dù phần lớn là thảo dược cấp thấp. Nhưng cũng đủ cho Lâm Vân nghiên cứu luyện đan.
Ngoài những thẻ ngọc dạy luyện đan thông thường, Lâm Vân còn có cái thẻ ngọc day luyện đan tìm được núi tuyết Misimi. Hắn tin rằng cái thẻ ngọc này không hề đơn giản. Dù trước mắt hắn còn chưa xác định được thẻ ngọc đó thuộc cấp bậc gì, nhưng chỉ riêng mấy đan quyết dạy khai lò và đóng lò luyện đan, là biết nó không phải bình thường.
Một tháng sau, tuy Lâm Vân vẫn không tìm thấy Sinh Hồn Hoa, nhưng khả năng luyện đan của hắn tiến triển rất nhanh.
Rất nhiều tài liệu bên trong giới chỉ, đã được Lâm Vân luyện thành đan dược. Cho dù toàn là đan dược cấp thấp, nhưng vẫn có tác dụng rất lớn với các tu sĩ ở tầng dưới.
Tài liệu dần dần giảm bớt, không gian trong giới chỉ cũng thông thoáng hơn.
Lâm Vân cũng phát hiện ra một điều, vì sao khi vừa mới nhìn thấy viên đá màu đen trong tay của tu sĩ Hóa Thần kia, hắn lại có một cảm giác quen thuộc như vậy. Hóa ra khí tức của nó giống như với tảng đá to bằng quả bóng rổ mà hắn kiếm được trên tàu hải tặc.
Nhưng hắn lại có cảm giác hai viên đá này tương khắc nhau. Cảm giác rất là quái dị.
Lâm Vân lấy hai viên đá đó ra rồi đặt ở hai lòng bàn tay. Lâm Vân muốn kiểm tra xem, rốt cuộc chúng khác nhau ở chỗ nào. Thì bỗng nhiên dị biến xuất hiện.
Viên đá màu đen rõ ràng phát ra một thứ ánh sáng đen kịt, giống như màu đen của mực vậy. Còn viên đá to bằng quả bóng rổ lại phát ra ánh sáng màu lam. Ánh sáng phát ra từ hai viên đá nhưng muốn hợp thành với nhau vậy.
Lâm Vân thấy thế liền kinh hãi. Hắn thật không ngờ, hai viên đá kiếm được hai nơi khác nhau, vừa lấy ra đã có phản ứng như vậy. Điều này không khác gì phản ứng hóa học. Bình thường khi để riêng hai viên, hắn không cảm thấy linh lực hay linh khí phát ra từ chúng. Vậy mà hiện tại linh lực lại ba động mãnh liệt như vậy.
Lâm Vân rất hiếu kỳ, liền để hai viên đá lại gần nhau. Khi hai viên đó chậm rãi tới gần, vang lên một tiếng nổ. Hai màu sáng đen và xanh tỏa ra xung quanh, rồi bao phủ khắp người Lâm Vân.
Cảm giác nóng lạnh này khiến cho Lâm Vân rất kinh ngạc. Một tay thì như bị đông lại, một tay thì như bị thiêu cháy. Cảm giác cực lạnh và cực nóng càng ngày càng rõ ràng. Dần dần khiến cho Lâm Vân không chịu nổi.
Lâm Vân hoảng hốt, vội vàng ném hai viên đá đó đi.
Dù đã ném hai viên đá đi, nhưng cảm giác nóng lạnh khủng bố đó vẫn còn. Chỗ hang động mà Lâm Vân đang ngồi, bị khí tức nóng lạnh kia ăn mòn rồi lõm xuống.
Chuyện gì xảy ra vậy? Lâm Vân trừng mắt nhìn ánh sáng vờn quanh từ hai viên đá.
Nửa tiếng sau, mấy tiếng nổ vang lên, hai thứ ánh sáng kia cũng dần dần biến mất. Vài viên Dạ Minh Châu mà Lâm Vân dùng để chiếu sáng, đã bị vỡ nát thành cám vụn. Lâm Vân mở đèn mỏ ra xem. Thì thấy có một viên khoáng thạch to bằng quả trứng ngỗng ở dưới mặt đất. Bên trong khoáng thách lúc ẩn lúc hiện một cỗ khí tức mạnh mẽ.
Lâm Vân cầm viên khoáng thạch lên nhìn. Viên khoáng thạch có màu đen kịt, xung quanh là những sợi màu lam.
Vì sao lại biến thành như vậy? Lâm Vân không thể giải thích nổi. Cầm viên đá trong tay, Lâm Vân có cảm giác rất quái dị, lúc thì nóng, lúc thì lạnh.
Chẳng lẽ đây chính là Cực Lam Hắc Kim? Lâm Vân hít vào một hơi. Trên cái thẻ ngọc kia có giới thiệu, Cực Lam Hắc Kim đứng thứ ba trong hai mươi bảy loại kỳ bảo. Có thể ngộ chứ không thể cầu.
Bởi vì điều kiện để hình thành Cực Lam Hắc Kim rất khắc nghiệt. Chẳng những phải tìm được Cực Lam Tinh, còn phải tìm Cực Hắc Tinh. Mà hai tài liệu đó đều rất thưa thớt. Đều thuộc hai mươi bảy kỳ bảo của giới Tu Chân. Một thứ đã khó tìm rồi, nói gì tới hai thứ.
Hơn nữa, yêu cầu Cực Lam Tinh phải to hơn Cực Hắc Tinh, nếu không hai vật đó để gần nhau, sẽ không hình thành Cực Lam Hắc Kim.
Huống hồ còn nghe nói, khoáng thạch Cực Lam Tinh và Cực Hắc Tinh thường không xuất hiện ở cùng một hành tinh. Từ đó đủ biết, Cực Lam Hắc Kim trân quý như thế nào. Cho dù tu sĩ nào cũng biết về nó, nhưng còn chưa nghe thấy ai sở hữu được Cực Lam Hắc Kim.
Lâm Vân trong lúc vô ý có được loại kỳ quáng này, trong lòng hưng phấn khó mà át chế. Xem ra hai viên đá mà mình tìm được đúng là Cực Lam Tinh và Cực Hắc Tinh rồi.
Tác dụng của Cực Lam Hắc Kim, Lâm Vân đã tình cờ đọc được trong ngọc giản luyện khí mà Thẩm Uyên đưa cho hắn. Đây là tài liệu quan trọng để luyện chế pháp bảo ‘Phệ Hồn Thương’. Còn có một tài liệu là đá Nham Dung. Tuy Lâm Vân không có thứ đá đó, nhưng hắn có thể dùng Thiên Diễm Tinh Kim để thay thế.
Nghĩ tới việc sắp có một pháp bảo tiện tay, Lâm Vân rất chờ mong. Hắn liền cẩn thận thu Cực Lam Hắc Kim vào trong giới chỉ. Hắn không vội luyện chế pháp bảo luôn, bởi vì kiến thức về luyện khí của hắn còn rất kém. Cần phải một thời gian học tập và nghiên cứu thì mới được.
Hai tháng tiếp theo, Lâm Vân tập trnug tìm kiếm Sinh Hồn Hoa và học tập luyện đan, luyện khí. Dù học luyện đan và luyện khí cần rất nhiều tài liệu, nhưng rất may Lâm Vân đã kiếm đủ ở Vạn Bảo Các.
Pháp bảo phi hành lấy được của tu sĩ Nguyên Anh ở tổng bộ Kỷ Minh, đã bị Lâm Vân luyện hóa. Quả nhiên đây là một pháp bảo du hành trong vũ trụ. Nhưng tốc độ của nó vẫn không khiến Lâm Vân hài lòng.
Cho dù tốc độ của nó đã nhanh hơn tốc độ ánh sáng mấy lần, nhưng để dùng du hành trong vũ trụ, thì vẫn chưa đủ nhanh. Không biết pháp bảo phi hành của tu sĩ Hóa Thần kia như thế nào.
Pháp khí Tinh Đồ đã được Lâm Vân nghiên cứu rất nhiều lần. Dù không xác định chính xác Thiên Hồng là hành tinh nào, nhưng Lâm Vân chú ý tới một hành tinh có màu hồng. Không biết đó có phải là đại lục Thiên Hồng hay không? Còn một điều khiến Lâm Vân thất vọng, đó là không nhìn thấy vị trí của Địa Cầu trên Tinh Đồ. Những tên Kỷ Minh kia tìm được Địa Cầu, hoàn toàn là dựa vào may mắn.
Mặc kệ hành tinh màu hồng kia có phải là hành tinh Thiên Hồng hay không, Lâm Vân vẫn quyết định tới đó xem. Nhưng làm sao để tới đó là cả một vấn đề. Không thể đi trực tiếp từ Địa Cầu tới đó được. Bởi vì trên Tinh Đồ không có tọa độ của Địa Cầu.
Một nơi như vậy khá thích hợp cho Sinh Hồn Hoa sinh trưởng. Nhưng một số khu vực ở đây đã được xây dựng khu du lịch sinh thái, nên khách du lịch tới đây không ít.
Phạm vi của dãy núi Hoành Đoạn rất lớn, Lâm Vân lựa chọn tìm kiếm ở núi Cung Lai.
Lâm Vân biết việc tìm kiếm Sinh Hồn Hoa rất khó khăn. Nên hắn đã chuẩn bị tìm kiếm trong một thời gian dài.
Ở trong dãy núi Hoành Đoạn một thời gian, ban ngày thì tìm kiếm Sinh Hồn Hoa. Buổi tối thì học tập luyện đan. Hắn mang theo rất nhiều thảo dược, thậm chí còn tính bằng tấn. Cho dù phần lớn là thảo dược cấp thấp. Nhưng cũng đủ cho Lâm Vân nghiên cứu luyện đan.
Ngoài những thẻ ngọc dạy luyện đan thông thường, Lâm Vân còn có cái thẻ ngọc day luyện đan tìm được núi tuyết Misimi. Hắn tin rằng cái thẻ ngọc này không hề đơn giản. Dù trước mắt hắn còn chưa xác định được thẻ ngọc đó thuộc cấp bậc gì, nhưng chỉ riêng mấy đan quyết dạy khai lò và đóng lò luyện đan, là biết nó không phải bình thường.
Một tháng sau, tuy Lâm Vân vẫn không tìm thấy Sinh Hồn Hoa, nhưng khả năng luyện đan của hắn tiến triển rất nhanh.
Rất nhiều tài liệu bên trong giới chỉ, đã được Lâm Vân luyện thành đan dược. Cho dù toàn là đan dược cấp thấp, nhưng vẫn có tác dụng rất lớn với các tu sĩ ở tầng dưới.
Tài liệu dần dần giảm bớt, không gian trong giới chỉ cũng thông thoáng hơn.
Lâm Vân cũng phát hiện ra một điều, vì sao khi vừa mới nhìn thấy viên đá màu đen trong tay của tu sĩ Hóa Thần kia, hắn lại có một cảm giác quen thuộc như vậy. Hóa ra khí tức của nó giống như với tảng đá to bằng quả bóng rổ mà hắn kiếm được trên tàu hải tặc.
Nhưng hắn lại có cảm giác hai viên đá này tương khắc nhau. Cảm giác rất là quái dị.
Lâm Vân lấy hai viên đá đó ra rồi đặt ở hai lòng bàn tay. Lâm Vân muốn kiểm tra xem, rốt cuộc chúng khác nhau ở chỗ nào. Thì bỗng nhiên dị biến xuất hiện.
Viên đá màu đen rõ ràng phát ra một thứ ánh sáng đen kịt, giống như màu đen của mực vậy. Còn viên đá to bằng quả bóng rổ lại phát ra ánh sáng màu lam. Ánh sáng phát ra từ hai viên đá nhưng muốn hợp thành với nhau vậy.
Lâm Vân thấy thế liền kinh hãi. Hắn thật không ngờ, hai viên đá kiếm được hai nơi khác nhau, vừa lấy ra đã có phản ứng như vậy. Điều này không khác gì phản ứng hóa học. Bình thường khi để riêng hai viên, hắn không cảm thấy linh lực hay linh khí phát ra từ chúng. Vậy mà hiện tại linh lực lại ba động mãnh liệt như vậy.
Lâm Vân rất hiếu kỳ, liền để hai viên đá lại gần nhau. Khi hai viên đó chậm rãi tới gần, vang lên một tiếng nổ. Hai màu sáng đen và xanh tỏa ra xung quanh, rồi bao phủ khắp người Lâm Vân.
Cảm giác nóng lạnh này khiến cho Lâm Vân rất kinh ngạc. Một tay thì như bị đông lại, một tay thì như bị thiêu cháy. Cảm giác cực lạnh và cực nóng càng ngày càng rõ ràng. Dần dần khiến cho Lâm Vân không chịu nổi.
Lâm Vân hoảng hốt, vội vàng ném hai viên đá đó đi.
Dù đã ném hai viên đá đi, nhưng cảm giác nóng lạnh khủng bố đó vẫn còn. Chỗ hang động mà Lâm Vân đang ngồi, bị khí tức nóng lạnh kia ăn mòn rồi lõm xuống.
Chuyện gì xảy ra vậy? Lâm Vân trừng mắt nhìn ánh sáng vờn quanh từ hai viên đá.
Nửa tiếng sau, mấy tiếng nổ vang lên, hai thứ ánh sáng kia cũng dần dần biến mất. Vài viên Dạ Minh Châu mà Lâm Vân dùng để chiếu sáng, đã bị vỡ nát thành cám vụn. Lâm Vân mở đèn mỏ ra xem. Thì thấy có một viên khoáng thạch to bằng quả trứng ngỗng ở dưới mặt đất. Bên trong khoáng thách lúc ẩn lúc hiện một cỗ khí tức mạnh mẽ.
Lâm Vân cầm viên khoáng thạch lên nhìn. Viên khoáng thạch có màu đen kịt, xung quanh là những sợi màu lam.
Vì sao lại biến thành như vậy? Lâm Vân không thể giải thích nổi. Cầm viên đá trong tay, Lâm Vân có cảm giác rất quái dị, lúc thì nóng, lúc thì lạnh.
Chẳng lẽ đây chính là Cực Lam Hắc Kim? Lâm Vân hít vào một hơi. Trên cái thẻ ngọc kia có giới thiệu, Cực Lam Hắc Kim đứng thứ ba trong hai mươi bảy loại kỳ bảo. Có thể ngộ chứ không thể cầu.
Bởi vì điều kiện để hình thành Cực Lam Hắc Kim rất khắc nghiệt. Chẳng những phải tìm được Cực Lam Tinh, còn phải tìm Cực Hắc Tinh. Mà hai tài liệu đó đều rất thưa thớt. Đều thuộc hai mươi bảy kỳ bảo của giới Tu Chân. Một thứ đã khó tìm rồi, nói gì tới hai thứ.
Hơn nữa, yêu cầu Cực Lam Tinh phải to hơn Cực Hắc Tinh, nếu không hai vật đó để gần nhau, sẽ không hình thành Cực Lam Hắc Kim.
Huống hồ còn nghe nói, khoáng thạch Cực Lam Tinh và Cực Hắc Tinh thường không xuất hiện ở cùng một hành tinh. Từ đó đủ biết, Cực Lam Hắc Kim trân quý như thế nào. Cho dù tu sĩ nào cũng biết về nó, nhưng còn chưa nghe thấy ai sở hữu được Cực Lam Hắc Kim.
Lâm Vân trong lúc vô ý có được loại kỳ quáng này, trong lòng hưng phấn khó mà át chế. Xem ra hai viên đá mà mình tìm được đúng là Cực Lam Tinh và Cực Hắc Tinh rồi.
Tác dụng của Cực Lam Hắc Kim, Lâm Vân đã tình cờ đọc được trong ngọc giản luyện khí mà Thẩm Uyên đưa cho hắn. Đây là tài liệu quan trọng để luyện chế pháp bảo ‘Phệ Hồn Thương’. Còn có một tài liệu là đá Nham Dung. Tuy Lâm Vân không có thứ đá đó, nhưng hắn có thể dùng Thiên Diễm Tinh Kim để thay thế.
Nghĩ tới việc sắp có một pháp bảo tiện tay, Lâm Vân rất chờ mong. Hắn liền cẩn thận thu Cực Lam Hắc Kim vào trong giới chỉ. Hắn không vội luyện chế pháp bảo luôn, bởi vì kiến thức về luyện khí của hắn còn rất kém. Cần phải một thời gian học tập và nghiên cứu thì mới được.
Hai tháng tiếp theo, Lâm Vân tập trnug tìm kiếm Sinh Hồn Hoa và học tập luyện đan, luyện khí. Dù học luyện đan và luyện khí cần rất nhiều tài liệu, nhưng rất may Lâm Vân đã kiếm đủ ở Vạn Bảo Các.
Pháp bảo phi hành lấy được của tu sĩ Nguyên Anh ở tổng bộ Kỷ Minh, đã bị Lâm Vân luyện hóa. Quả nhiên đây là một pháp bảo du hành trong vũ trụ. Nhưng tốc độ của nó vẫn không khiến Lâm Vân hài lòng.
Cho dù tốc độ của nó đã nhanh hơn tốc độ ánh sáng mấy lần, nhưng để dùng du hành trong vũ trụ, thì vẫn chưa đủ nhanh. Không biết pháp bảo phi hành của tu sĩ Hóa Thần kia như thế nào.
Pháp khí Tinh Đồ đã được Lâm Vân nghiên cứu rất nhiều lần. Dù không xác định chính xác Thiên Hồng là hành tinh nào, nhưng Lâm Vân chú ý tới một hành tinh có màu hồng. Không biết đó có phải là đại lục Thiên Hồng hay không? Còn một điều khiến Lâm Vân thất vọng, đó là không nhìn thấy vị trí của Địa Cầu trên Tinh Đồ. Những tên Kỷ Minh kia tìm được Địa Cầu, hoàn toàn là dựa vào may mắn.
Mặc kệ hành tinh màu hồng kia có phải là hành tinh Thiên Hồng hay không, Lâm Vân vẫn quyết định tới đó xem. Nhưng làm sao để tới đó là cả một vấn đề. Không thể đi trực tiếp từ Địa Cầu tới đó được. Bởi vì trên Tinh Đồ không có tọa độ của Địa Cầu.
/537
|