Từ Vinh suy nghĩ một lát rồi nói tiếp:
- Năm đó chúng ta đều bị Tào Quân và Phùng Hải hại. Cậu có nhớ cái ngày trước khi Dị tộc xâm lấn, bốn người chúng ta còn đi uống rượu hay không?
- Mình vẫn nhớ.
Lâm Vân đương nhiên nhớ rõ chuyện này. Lúc ấy hắn vừa mới đột phát Ngũ Tinh, tâm trạng rất vui vẻ. Hắn đang định rủ Từ Vinh đi ra ngoài ăn mừng. Thì Từ Vinh cầm theo một vò rượu Thanh Liên một trăm năm tới. Lúc đó có thêm Tào Quân và Phùng Hải, cho nên Lâm Vân không kể chuyện hắn đột phá Ngũ Tinh ra. Cho dù Lâm Vân và Tào Quân có mâu thuẫn, nhưng hai người đều là tu giả của Vũ Quốc, cũng thuộc một tổ chức. Nên hắn đương nhiên sẽ không chối từ việc ăn một bữa cơm với y. Tuy nhiên, vừa nhắc lại chuyện này, Lâm Vân mơ hò cảm thấy bữa ăn đó có liên quan tới việc Ngũ Tinh trong người mình bị nổ.
Quả nhiên Từ Vinh đã nói tiếp:
- Mình không thể tưởng tượng được tên chó chết Tào Quân và Phùng Hải hạ dược để ám toán chúng ta. Sáng ngày hôm sau, khi chống trả với sự xâm lược của Dị tộc, mình nhìn thấy Ma thú Trâu ba sừng tấn công cậu, mình đã cảm thấy không đúng. Bởi vì mình biết con Trâu ba sừng này là của Tào Quân nuôi. Mình đã thấy nó một lần. Nhưng lại quên không nói chuyện đó với cậu
- Nhìn thấy cậu rõ ràng bị bức tới bạo tinh, mình đã rất sốt ruột. Đang muốn chạy tới giúp đỡ, thì bỗng nhiên mình cảm thấy chân nguyên trong người bị phong tỏa. Mình vừa định nhờ Tào Quân và Phùng Hải đi tới giúp đỡ cậu, thì phát hiện hai tay của mình bị hai tên chó chết đó khống chế. Hơn nữa bọn chúng còn đẩy mình về phía vụ nổ.
- Trước khi bị đẩy tới chỗ vụ nổ, Tào Quân còn nói vào tai mình một câu “Rượu hôm qua thế nào? Ngươi xuống âm phủ làm bạn với Lâm Vân đi. Rồi ở dưới đó nói với tên Lâm Vân rằng, ta sẽ giúp hắn chiếu cố Thanh Thanh”. Khi bị đẩy vào vụ nổ, mình đã hiểu ra mọi chuyện, nhưng lại không thể làm gì được. Mình rất hận…
Nói xong, Từ Vinh nắm chặt hai tay lại, trong lòng vẫn còn kích động chuyện năm đó.
Hai mắt của Lâm Vân đã đỏ bừng, cả người run rẩy. Rắc một tiếng, cái ghế đang ngồi rõ ràng bị nát bấy. Một lúc lâu sau, Lâm Vân mới gằn ra hai chữ:
- Tào Quân.
Từ Vinh biết hiện tại Lâm Vân rất tức giận cần chỗ phát tiết, nên không lên tiếng. Tuy nhiên, anh ta không biết những năm nay Lâm Vân đã xảy ra chuyện gì. Tu vị của cậu ta đã tới đâu rồi, có thể trở về đại lục Thiên Hồng hay không? Mặc dù biết tu vị hiện tại của Tào Quân chắc chắn cao hơn mình, nhưng Từ Vinh tuyệt đối không muốn buông tha y.
- Rắc..
Lâm Vân lại đập cái bàn thành bã vụn, thì mới thoải mái hơn chút.
Cửa bị đẩy mở, Vũ Tích đi vào, đến bên cạnh Lâm Vân rồi nhẹ nhàng ôm tay của hắn, im lặng không nói. Tuy nhiên, hiện tại không nói mới là cách an ủi Lâm Vân tốt nhất. Lâm Vân ôn nhu nhìn về phía vợ:
- Anh không sao, em không cần phải lo lắng đâu.
Từ Vinh nhìn Vũ Tích ôm cánh tay của Lâm Vân. Dung mạo của cô ta không hề thấp hơn Thanh Thanh, khiến cho Từ Vinh hơi sững sờ. Cho dù anh ta đã nhìn thấy Vũ Tích rất nhiều lần, nhưng đây mới là lần đầu tiên nhìn thấy khi khôi phục thần trí.
- Vũ Tích, Từ Vinh đã khôi phục hoàn toàn rồi. Lão Cửu, đây là vợ của mình, Hàn Vũ Tích. Chắc hai người đã quen nhau rồi nhỉ.
Lâm Vân giới thiệu lại hai người.
- Từ đại ca, chúc mừng anh đã bình phục.
Vũ Tích rất lễ phép chào hỏi.
- Ách, chào em, cảm ơn em đã chiếu cố anh trong thời gian qua…
Từ Vinh nói xong, nhìn Lâm Vân và Vũ Tích một lát, rồi nói tiếp:
- À, hiện tại đầu có của anh vẫn còn lộn xộn, nên anh muốn hỏi Lâm Vân vài chuyện. Em có thể…
Từ Vinh ấp a ấp úng nói, Vũ Tích hiểu ý, liền cười mỉm nói:
- Em đi chuẩn bị thức ăn chúc mừng anh bình phục đây.
Thấy Vũ Tích đã rời đi, Từ Vinh không khỏi thở dài:
- Thật là một cô gái hiền lành.
Nhưng lập tức nói với Lâm Vân:
- Phong Tử, rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao cậu lại có vợ ở đây, còn Thanh Thanh thì sao? Cậu làm vậy có bội bạc quá không? Còn có, vì sao dung mạo của cậu lại thay đổi như vậy?
Lâm Vân và Từ Vinh vốn là bạn thân, cùng chung hoạn nạn, nên hắn không có ý giấu diếm Từ Vinh chuyện hắn sống lại.
Buổi nói chuyện nói đến vài tiếng. Vũ Tích biết hai người đang giãi bầy tâm sự, nên không tới quấy rầy. Từ Vinh nghe xong chuyện của Lâm Vân, đã há hốc miệng cơ hồ không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.
Anh ta thật không ngờ Lâm Vân lại phải trải qua nhiều chuyện như vậy. Mà mỗi chuyện đều rất khó tưởng tượng nổi.
- Thật sự có Hóa Thần tồn tại trên đời? Hơn nữa cậu còn luyện tới tu vị Hóa Thần?
Từ Vinh kinh ngạc với những trải nghiệm của Lâm Vân, cũng kinh ngạc vì minh nguyên lại chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Lâm Vân trầm mặc một lát mới nói:
- Chẳng những có Hóa Thần, mà còn có cảnh giới cao hơn nữa. Mình hoài nghi việc phi thăng lên Tiên Giới cũng không phải là lời bịa đặt, mà là xác thực.
Lâm Vân nhớ tới Cổ Phi, tiếp tục nói:
- Nhưng việc phi thăng lên Tiên Giới không đơn giản như việc sử dụng truyền tống trận. Mình đoán chừng Tiên Giới là nơi cường giả nói chuyện. Thậm chí còn đẫm máu hơn cả chỗ chúng ta đang ở. Chỉ là chúng ta chưa đủ trình để biết mà thôi.
Phỏng đoán này của Lâm Vân không phải là không có căn cứ. Từ Hỗn Độn Sơn Hà Đồ mà hắn chiếm được của Cổ Phi, cho dù hắn không biết Tiên Đế là gì, nhưng Lâm Vân khẳng định đó là một cảnh giới cao nhất ở Tiên Giới.
Từ Vinh hít vào một hơi, trong lòng hắn đã phiên giang đảo hải, không có cách nào bình tĩnh lại. Mỗi chuyện mà Lâm Vân kể đều phá vỡ tư duy trước nay của anh ta. Giờ anh ta mới hiểu được, những kiến thức mình học được nhỏ bé như thế nào.
- Cậu cầm lấy cái giới chỉ này đi. Trong đó có công pháp mà mình lấy được từ một tu sĩ Nguyên Anh. Còn có linh khí Thượng Phẩm, linh thạch và một ít đan dược Trúc Cơ. Cậu cứ dựa theo đó mà tu luyện.
Lâm Vân nói xong, đưa một cái giới chỉ cho Từ Vinh.
Tài sản hiện tại của Lâm Vân rất phong phú, nên Từ Vinh không khách khí nhận lấy. Cầm giới chỉ trong tay, Từ Vinh vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại.
Mỗi một cái pháp khí đều là quốc bảo của đế quốc. Mỗi một viên linh thạch, cho dù bình thường cũng chỉ có thể mang ra triển lãm. Vậy mà mình đang có trong tay linh khí, còn là linh khí Thượng Phẩm. Linh thạch và đan dược, thì không có cái nào là không phải Thượng Phẩm.
- Không biết khi nào chúng ta mới có thể trở về đại lục Thiên Hồng? Mình rất nhớ Thư Cần. Không biết nàng ấy có khỏe không. Chắc nàng ấy rất đau khổ khi không có mình bên cạnh.
Từ Vinh ảm đạm nói.
Lâm Vân biết Từ Vinh đang nói tới vợ của cậu ta, Đặng Thư Cần. Năm đó, bởi vì Từ Vinh là cô nhi, cho nên bố mẹ vợ đều không thích cậu ấy. Không muốn gả con gái Đặng Thư Cần cho Từ Vinh. Nhưng Đặng Thư Cần đã nói, nếu không phải Từ Vinh thì cô ấy không lấy chồng. Vì vậy hai người đã đào hôn.
Về sau tuy đã gạo nấu thành cơm, nhưng bố mẹ của Đặng Thư Cần vẫn dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ với con gái. Đây cũng là điều mà Từ Vinh lo lắng cho Đặng Thư Cần. Một cô gái yếu đuối không có bất kỳ chỗ dựa nào. Ở một nơi coi trọng cường giả như Vũ Quốc, thật đúng là gian nan.
- Năm đó chúng ta đều bị Tào Quân và Phùng Hải hại. Cậu có nhớ cái ngày trước khi Dị tộc xâm lấn, bốn người chúng ta còn đi uống rượu hay không?
- Mình vẫn nhớ.
Lâm Vân đương nhiên nhớ rõ chuyện này. Lúc ấy hắn vừa mới đột phát Ngũ Tinh, tâm trạng rất vui vẻ. Hắn đang định rủ Từ Vinh đi ra ngoài ăn mừng. Thì Từ Vinh cầm theo một vò rượu Thanh Liên một trăm năm tới. Lúc đó có thêm Tào Quân và Phùng Hải, cho nên Lâm Vân không kể chuyện hắn đột phá Ngũ Tinh ra. Cho dù Lâm Vân và Tào Quân có mâu thuẫn, nhưng hai người đều là tu giả của Vũ Quốc, cũng thuộc một tổ chức. Nên hắn đương nhiên sẽ không chối từ việc ăn một bữa cơm với y. Tuy nhiên, vừa nhắc lại chuyện này, Lâm Vân mơ hò cảm thấy bữa ăn đó có liên quan tới việc Ngũ Tinh trong người mình bị nổ.
Quả nhiên Từ Vinh đã nói tiếp:
- Mình không thể tưởng tượng được tên chó chết Tào Quân và Phùng Hải hạ dược để ám toán chúng ta. Sáng ngày hôm sau, khi chống trả với sự xâm lược của Dị tộc, mình nhìn thấy Ma thú Trâu ba sừng tấn công cậu, mình đã cảm thấy không đúng. Bởi vì mình biết con Trâu ba sừng này là của Tào Quân nuôi. Mình đã thấy nó một lần. Nhưng lại quên không nói chuyện đó với cậu
- Nhìn thấy cậu rõ ràng bị bức tới bạo tinh, mình đã rất sốt ruột. Đang muốn chạy tới giúp đỡ, thì bỗng nhiên mình cảm thấy chân nguyên trong người bị phong tỏa. Mình vừa định nhờ Tào Quân và Phùng Hải đi tới giúp đỡ cậu, thì phát hiện hai tay của mình bị hai tên chó chết đó khống chế. Hơn nữa bọn chúng còn đẩy mình về phía vụ nổ.
- Trước khi bị đẩy tới chỗ vụ nổ, Tào Quân còn nói vào tai mình một câu “Rượu hôm qua thế nào? Ngươi xuống âm phủ làm bạn với Lâm Vân đi. Rồi ở dưới đó nói với tên Lâm Vân rằng, ta sẽ giúp hắn chiếu cố Thanh Thanh”. Khi bị đẩy vào vụ nổ, mình đã hiểu ra mọi chuyện, nhưng lại không thể làm gì được. Mình rất hận…
Nói xong, Từ Vinh nắm chặt hai tay lại, trong lòng vẫn còn kích động chuyện năm đó.
Hai mắt của Lâm Vân đã đỏ bừng, cả người run rẩy. Rắc một tiếng, cái ghế đang ngồi rõ ràng bị nát bấy. Một lúc lâu sau, Lâm Vân mới gằn ra hai chữ:
- Tào Quân.
Từ Vinh biết hiện tại Lâm Vân rất tức giận cần chỗ phát tiết, nên không lên tiếng. Tuy nhiên, anh ta không biết những năm nay Lâm Vân đã xảy ra chuyện gì. Tu vị của cậu ta đã tới đâu rồi, có thể trở về đại lục Thiên Hồng hay không? Mặc dù biết tu vị hiện tại của Tào Quân chắc chắn cao hơn mình, nhưng Từ Vinh tuyệt đối không muốn buông tha y.
- Rắc..
Lâm Vân lại đập cái bàn thành bã vụn, thì mới thoải mái hơn chút.
Cửa bị đẩy mở, Vũ Tích đi vào, đến bên cạnh Lâm Vân rồi nhẹ nhàng ôm tay của hắn, im lặng không nói. Tuy nhiên, hiện tại không nói mới là cách an ủi Lâm Vân tốt nhất. Lâm Vân ôn nhu nhìn về phía vợ:
- Anh không sao, em không cần phải lo lắng đâu.
Từ Vinh nhìn Vũ Tích ôm cánh tay của Lâm Vân. Dung mạo của cô ta không hề thấp hơn Thanh Thanh, khiến cho Từ Vinh hơi sững sờ. Cho dù anh ta đã nhìn thấy Vũ Tích rất nhiều lần, nhưng đây mới là lần đầu tiên nhìn thấy khi khôi phục thần trí.
- Vũ Tích, Từ Vinh đã khôi phục hoàn toàn rồi. Lão Cửu, đây là vợ của mình, Hàn Vũ Tích. Chắc hai người đã quen nhau rồi nhỉ.
Lâm Vân giới thiệu lại hai người.
- Từ đại ca, chúc mừng anh đã bình phục.
Vũ Tích rất lễ phép chào hỏi.
- Ách, chào em, cảm ơn em đã chiếu cố anh trong thời gian qua…
Từ Vinh nói xong, nhìn Lâm Vân và Vũ Tích một lát, rồi nói tiếp:
- À, hiện tại đầu có của anh vẫn còn lộn xộn, nên anh muốn hỏi Lâm Vân vài chuyện. Em có thể…
Từ Vinh ấp a ấp úng nói, Vũ Tích hiểu ý, liền cười mỉm nói:
- Em đi chuẩn bị thức ăn chúc mừng anh bình phục đây.
Thấy Vũ Tích đã rời đi, Từ Vinh không khỏi thở dài:
- Thật là một cô gái hiền lành.
Nhưng lập tức nói với Lâm Vân:
- Phong Tử, rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao cậu lại có vợ ở đây, còn Thanh Thanh thì sao? Cậu làm vậy có bội bạc quá không? Còn có, vì sao dung mạo của cậu lại thay đổi như vậy?
Lâm Vân và Từ Vinh vốn là bạn thân, cùng chung hoạn nạn, nên hắn không có ý giấu diếm Từ Vinh chuyện hắn sống lại.
Buổi nói chuyện nói đến vài tiếng. Vũ Tích biết hai người đang giãi bầy tâm sự, nên không tới quấy rầy. Từ Vinh nghe xong chuyện của Lâm Vân, đã há hốc miệng cơ hồ không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.
Anh ta thật không ngờ Lâm Vân lại phải trải qua nhiều chuyện như vậy. Mà mỗi chuyện đều rất khó tưởng tượng nổi.
- Thật sự có Hóa Thần tồn tại trên đời? Hơn nữa cậu còn luyện tới tu vị Hóa Thần?
Từ Vinh kinh ngạc với những trải nghiệm của Lâm Vân, cũng kinh ngạc vì minh nguyên lại chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Lâm Vân trầm mặc một lát mới nói:
- Chẳng những có Hóa Thần, mà còn có cảnh giới cao hơn nữa. Mình hoài nghi việc phi thăng lên Tiên Giới cũng không phải là lời bịa đặt, mà là xác thực.
Lâm Vân nhớ tới Cổ Phi, tiếp tục nói:
- Nhưng việc phi thăng lên Tiên Giới không đơn giản như việc sử dụng truyền tống trận. Mình đoán chừng Tiên Giới là nơi cường giả nói chuyện. Thậm chí còn đẫm máu hơn cả chỗ chúng ta đang ở. Chỉ là chúng ta chưa đủ trình để biết mà thôi.
Phỏng đoán này của Lâm Vân không phải là không có căn cứ. Từ Hỗn Độn Sơn Hà Đồ mà hắn chiếm được của Cổ Phi, cho dù hắn không biết Tiên Đế là gì, nhưng Lâm Vân khẳng định đó là một cảnh giới cao nhất ở Tiên Giới.
Từ Vinh hít vào một hơi, trong lòng hắn đã phiên giang đảo hải, không có cách nào bình tĩnh lại. Mỗi chuyện mà Lâm Vân kể đều phá vỡ tư duy trước nay của anh ta. Giờ anh ta mới hiểu được, những kiến thức mình học được nhỏ bé như thế nào.
- Cậu cầm lấy cái giới chỉ này đi. Trong đó có công pháp mà mình lấy được từ một tu sĩ Nguyên Anh. Còn có linh khí Thượng Phẩm, linh thạch và một ít đan dược Trúc Cơ. Cậu cứ dựa theo đó mà tu luyện.
Lâm Vân nói xong, đưa một cái giới chỉ cho Từ Vinh.
Tài sản hiện tại của Lâm Vân rất phong phú, nên Từ Vinh không khách khí nhận lấy. Cầm giới chỉ trong tay, Từ Vinh vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại.
Mỗi một cái pháp khí đều là quốc bảo của đế quốc. Mỗi một viên linh thạch, cho dù bình thường cũng chỉ có thể mang ra triển lãm. Vậy mà mình đang có trong tay linh khí, còn là linh khí Thượng Phẩm. Linh thạch và đan dược, thì không có cái nào là không phải Thượng Phẩm.
- Không biết khi nào chúng ta mới có thể trở về đại lục Thiên Hồng? Mình rất nhớ Thư Cần. Không biết nàng ấy có khỏe không. Chắc nàng ấy rất đau khổ khi không có mình bên cạnh.
Từ Vinh ảm đạm nói.
Lâm Vân biết Từ Vinh đang nói tới vợ của cậu ta, Đặng Thư Cần. Năm đó, bởi vì Từ Vinh là cô nhi, cho nên bố mẹ vợ đều không thích cậu ấy. Không muốn gả con gái Đặng Thư Cần cho Từ Vinh. Nhưng Đặng Thư Cần đã nói, nếu không phải Từ Vinh thì cô ấy không lấy chồng. Vì vậy hai người đã đào hôn.
Về sau tuy đã gạo nấu thành cơm, nhưng bố mẹ của Đặng Thư Cần vẫn dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ với con gái. Đây cũng là điều mà Từ Vinh lo lắng cho Đặng Thư Cần. Một cô gái yếu đuối không có bất kỳ chỗ dựa nào. Ở một nơi coi trọng cường giả như Vũ Quốc, thật đúng là gian nan.
/537
|