Lâm Vân không biết trả lời Xung Hi như thế nào, bởi chuyện này rất phức tạp. Tuy nhiên Xung Hi không đợi Lâm Vân trả lời, nàng cho rằng điều suy đoán của mình là đúng. Thử dậm dậm chân, thì thấy đám mây ở phía dưới hơi mềm, nhưng lại rất chắc chắn.
Xung Hi hoài nghi có phải mình đang nằm mơ, nhưng cảm giác rất chân thật. Thì biết đây không phải là một giấc mơ.
- Đến nơi rồi.
Nghe Lâm Vân nói vậy, Xung Hi mới phản ứng. Nhìn khung cảnh xung quanh thì thấy mình đang đứng ở trong căn phòng của mình. Mà đám mây bảy màu đã biến mất.
- Tất cả điều này đều là thật à?
Xung Hi vẫn không thoát khỏi sự ngạc nhiên.
- Em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe rồi hẵng đi làm. Còn hai viên đan dược này em cũng uống đi. Anh có việc phải đi đây.
Lâm Vân đưa Xung Hi trở về nhà, đương nhiên không nghĩ tiếp tục lưu lại, mà muốn đi tới nhà Chu Linh Tố.
- Anh phải đi à? Khi nào anh quay lại?
Thấy Lâm Vân nói muốn đi, Xung Hi liền khẩn trương.
Lâm Vân hơi chần chờ. Cho dù có tìm kiếm đáp án được từ cha của Chu Linh Tố hay không, hắn vẫn rời đi Thanh Hóa rồi tới Phần Giang. Sau đó là trở về Yên Kinh.
Trở lại Yên Kinh, có lẽ hắn và Từ Vinh sẽ đi tới Thiên Hồng, Thanh Hóa chắc không trở lại rồi. Lần này đến Thanh Hóa cũng chỉ vì nghe được chuyện trên xe lửa mà thôi.
Thấy Lâm Vân im lặng không nói, Xung Hi biết Lâm Vân sẽ không quay trở lại. Hai mắt của nàng liền đỏ, trong lòng có một loại ủy khuất. Nhưng vừa nghĩ lại, nàng mới phát hiện nàng không có tư cách gì để ủy khuất cả. Nàng và Lâm Vân cũng chỉ là ngẫu nhiên quen biết nhau mà thôi.
- Anh sẽ không trở về phải không?
Mặc dù Xung Hi biết mình không có tư cách gì để ủy khuất. Nhưng vẫn mang theo vẻ chờ mong hỏi lại.
Lâm Vân thở dài một tiếng. Lúc trước hắn nghe em gái nói Xung Hi không chút do dự đi tới Yên Kinh, là biết tâm ý của nàng. Nhưng những chuyện liên quan tới tình cảm thì thật khó mà nói rõ ra được. Còn không bằng dứt khoát chút. Hắn liền gật đầu nói:
- Đúng vậy, có lẽ anh sẽ không trở về Thanh Hóa nữa.
Nếu có cơ hội trở về Thanh Hóa thì không biết đã bao nhiêu năm sau. Mà khi tời Thiên Hồng, sẽ xảy ra chuyện gì cũng không ai biết. Dù với tu vị hiện tại của hắn, không cần phải e ngại bất kỳ ai. Nhưng ngay cả Địa Cầu còn có tu sĩ Hóa Thần đi tới, ai biết Thiên Hồng sẽ như thế nào?
Thấy ánh mắt buồn bã của Xung Hi, Lâm Vân không biết nên an ủi như thế nào, đành phải nói:
- Tối nay anh sẽ tới nhà của Chu Linh Tố.
- Anh tới nhà của Linh Tố làm gì? Anh rất thân với em ấy à?
Xung Hi tựa hồ có hứng thú với đề tài này.
Lâm Vân cười một tiếng:
- Em đừng hiểu nhầm. Anh tới đó để gặp cha của Chu Linh Tố. Anh có một số việc muốn thỉnh giáo ông ta.
Xung Hi càng là ngạc nhiên. Với bản lĩnh của Lâm Vân mà cũng cần thỉnh giáo cha của Linh Tố sao? Lẽ nào cha của Linh Tốt lại là một người lợi hại? Tuy nhiên, Lâm Vân ít nhất sẽ không rời đi đêm nay, nên nàng không tiếp tục giữ lại nữa. Dù sao hiện tại nàng cũng rất mệt mỏi.
Thấy Xung Hi đã bình tĩnh lại, Lâm Vân tranh thủ thời gian cáo từ.
Thấy Lâm Vân lại biến mất trên không trung. Xung Hi âm thầm nghĩ, bản lĩnh của hắn như vậy không phải là thần tiên thì là gì?
- Linh Tố, con không nói địa chỉ cho Lâm tiên sinh thì cậu ta tìm nhà chúng ta kiểu gì?
Một lão già hơn sáu mươi tuổi thở dài nói.
- Cha, con cho rằng Lâm đại ca nhất định sẽ biết mà tới. Hơn nữa, còn còn khẳng định anh ấy đang đi tìm chị Hi. Lần trước con còn có thể nhìn thấy ba tia sáng trong người của anh ấy. Nhưng lần này lại không nhìn thấy. Mà chỉ có cảm giác được một vòng sáng màu bạc nhàn nhạt. Cảm giác này rất kỳ quái. Chứng tỏ Lâm đại ca không phải người bình thường.
Chu Linh Tố nghĩ một lát rồi kiên định nói.
Lão già gật đầu. Ông ta tên là Chu Tử Tài. Lúc tới tuổi trung niên mới có một đứa con gái chính là Chu Linh Tố. Cho nên ông ta rất yêu thương con gái của mình. Ông ta biết con gái của mình không tầm thường, có thể thấy những điều mà người khác không thể nhìn thấy.
Cho nên việc Linh Tố không muốn học đại học, ông ta cũng không ép buộc. Ông ta định cho con gái học tập thuật phong thủy của mình, nhưng con gái lại không có hứng thú.
Theo kinh nghiệm của Chu Tử Tài, nếu như con gái nguyện ý học tập thuật phong thủy, thì thành tựu của con bé khẳng định còn hơn cả mình. Nhưng nếu Linh Tố đã không thích, thì ông ta cũng mặc con bé. Cho dù rất muốn tìm một thầy giáo có bản lĩnh, nhưng tìm một người như vậy sao mà khó.
Còn việc Lâm Vân có ba tia sáng trong người. Ông ta tin rằng Lâm Vân cũng như con gái của mình, có một thể chất đặc thù. Nên ông ta muốn tìm hiểu thêm về hắn chứ không hề quan tâm tới quyền thế của Lâm Vân.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên. Chu Tử Tài liền sửng sốt. Cho dù người tới bái phỏng ông ta rất nhiều, nhưng đều ở phòng làm việc, có rất ít người đến tận nhà. Chủ yếu là bạn thân của Chu Linh Tố. Chứ mấy bằng hữu của ông ta rất ít khi tới tận nhà. Muốn thảo luận nghiên cứu phong thủy thì cũng đi tới phòng làm việc nói chuyện.
- Linh Tố, con đi ra xem là ai. Chắc là con bé Tiểu Quân rồi.
Chu Tử Tài thuận miệng nói.
Chu Linh Tố đi ra mở cửa.
- A, là Lâm đại ca, chào anh.
Chu Linh Tố không thể tưởng được Lâm Vân tới nhà mình nhanh như vậy. Nhưng mình còn chưa nói địa chỉ, làm sao hắn biết mà tới?
- Ừ, chào em. Em mời anh tới nhà chơi không phải là lời khách khí đó chứ?
Lâm Vân mỉm cười nói.
- Đương nhiên là không phải rồi. Anh vào đi. Cha, Lâm tiên sinh đã tới.
Chu Linh Tố lúc thì Lâm đại ca, lúc thì Lâm tiên sinh, cô ta không biết nên gọi thế nào thích hợp hơn.
Chu Tử Tài vội vàng đi ra đón chào. Vừa nhìn thấy Lâm Vân, ông ta liền biết người trẻ tuổi này rất đặc biệt. Ông ta đã nghiên cứu phong thủy cả đời, người nào mà chưa từng gặp qua. Nhưng Lâm Vân lại khác biệt.
Trên người hắn có một sự tao nhã và yên lặng khó nói lên lời. Nhưng lại có một tia hoảng hốt như muốn ngăn cản sự yên lặng đó. Giống như người này muốn bảo trì sự yên lặng đó, lại có chút lực bất tòng tâm.
- Cậu dang gặp phiền phức về tâm cảnh, không cách nào bình tĩnh trở lại.
Câu đầu tiên của Chu Tử Tài không phải là hỏi han mà là một lời nhận xét.
Khóe mắt của Lâm Vân hơi run rẩy. Cha của Linh Tố quả nhiên không tầm thường. Vừa nhìn là biết tâm cảnh của mình không ổn.
Đó là ông ta còn không phải một người Tu Chân. Phải biết rằng người nhìn ra sự không ổn của hắn, chỉ có vị tu sĩ Đại Thừa Kỳ kia mà thôi.
Lâm Vân đương nhiên cũng không cho rằng cha của Chu Linh Tố là một tu sĩ Đại Thừa. Trên người ông ta không có bất kỳ sự ba động của linh lực nào cả. Ông ta nói vậy chỉ vì nhìn ra sự không hòa hợp trên người mình mà thôi.
Có lẽ lần này tới là đúng rồi.
Xung Hi hoài nghi có phải mình đang nằm mơ, nhưng cảm giác rất chân thật. Thì biết đây không phải là một giấc mơ.
- Đến nơi rồi.
Nghe Lâm Vân nói vậy, Xung Hi mới phản ứng. Nhìn khung cảnh xung quanh thì thấy mình đang đứng ở trong căn phòng của mình. Mà đám mây bảy màu đã biến mất.
- Tất cả điều này đều là thật à?
Xung Hi vẫn không thoát khỏi sự ngạc nhiên.
- Em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe rồi hẵng đi làm. Còn hai viên đan dược này em cũng uống đi. Anh có việc phải đi đây.
Lâm Vân đưa Xung Hi trở về nhà, đương nhiên không nghĩ tiếp tục lưu lại, mà muốn đi tới nhà Chu Linh Tố.
- Anh phải đi à? Khi nào anh quay lại?
Thấy Lâm Vân nói muốn đi, Xung Hi liền khẩn trương.
Lâm Vân hơi chần chờ. Cho dù có tìm kiếm đáp án được từ cha của Chu Linh Tố hay không, hắn vẫn rời đi Thanh Hóa rồi tới Phần Giang. Sau đó là trở về Yên Kinh.
Trở lại Yên Kinh, có lẽ hắn và Từ Vinh sẽ đi tới Thiên Hồng, Thanh Hóa chắc không trở lại rồi. Lần này đến Thanh Hóa cũng chỉ vì nghe được chuyện trên xe lửa mà thôi.
Thấy Lâm Vân im lặng không nói, Xung Hi biết Lâm Vân sẽ không quay trở lại. Hai mắt của nàng liền đỏ, trong lòng có một loại ủy khuất. Nhưng vừa nghĩ lại, nàng mới phát hiện nàng không có tư cách gì để ủy khuất cả. Nàng và Lâm Vân cũng chỉ là ngẫu nhiên quen biết nhau mà thôi.
- Anh sẽ không trở về phải không?
Mặc dù Xung Hi biết mình không có tư cách gì để ủy khuất. Nhưng vẫn mang theo vẻ chờ mong hỏi lại.
Lâm Vân thở dài một tiếng. Lúc trước hắn nghe em gái nói Xung Hi không chút do dự đi tới Yên Kinh, là biết tâm ý của nàng. Nhưng những chuyện liên quan tới tình cảm thì thật khó mà nói rõ ra được. Còn không bằng dứt khoát chút. Hắn liền gật đầu nói:
- Đúng vậy, có lẽ anh sẽ không trở về Thanh Hóa nữa.
Nếu có cơ hội trở về Thanh Hóa thì không biết đã bao nhiêu năm sau. Mà khi tời Thiên Hồng, sẽ xảy ra chuyện gì cũng không ai biết. Dù với tu vị hiện tại của hắn, không cần phải e ngại bất kỳ ai. Nhưng ngay cả Địa Cầu còn có tu sĩ Hóa Thần đi tới, ai biết Thiên Hồng sẽ như thế nào?
Thấy ánh mắt buồn bã của Xung Hi, Lâm Vân không biết nên an ủi như thế nào, đành phải nói:
- Tối nay anh sẽ tới nhà của Chu Linh Tố.
- Anh tới nhà của Linh Tố làm gì? Anh rất thân với em ấy à?
Xung Hi tựa hồ có hứng thú với đề tài này.
Lâm Vân cười một tiếng:
- Em đừng hiểu nhầm. Anh tới đó để gặp cha của Chu Linh Tố. Anh có một số việc muốn thỉnh giáo ông ta.
Xung Hi càng là ngạc nhiên. Với bản lĩnh của Lâm Vân mà cũng cần thỉnh giáo cha của Linh Tố sao? Lẽ nào cha của Linh Tốt lại là một người lợi hại? Tuy nhiên, Lâm Vân ít nhất sẽ không rời đi đêm nay, nên nàng không tiếp tục giữ lại nữa. Dù sao hiện tại nàng cũng rất mệt mỏi.
Thấy Xung Hi đã bình tĩnh lại, Lâm Vân tranh thủ thời gian cáo từ.
Thấy Lâm Vân lại biến mất trên không trung. Xung Hi âm thầm nghĩ, bản lĩnh của hắn như vậy không phải là thần tiên thì là gì?
- Linh Tố, con không nói địa chỉ cho Lâm tiên sinh thì cậu ta tìm nhà chúng ta kiểu gì?
Một lão già hơn sáu mươi tuổi thở dài nói.
- Cha, con cho rằng Lâm đại ca nhất định sẽ biết mà tới. Hơn nữa, còn còn khẳng định anh ấy đang đi tìm chị Hi. Lần trước con còn có thể nhìn thấy ba tia sáng trong người của anh ấy. Nhưng lần này lại không nhìn thấy. Mà chỉ có cảm giác được một vòng sáng màu bạc nhàn nhạt. Cảm giác này rất kỳ quái. Chứng tỏ Lâm đại ca không phải người bình thường.
Chu Linh Tố nghĩ một lát rồi kiên định nói.
Lão già gật đầu. Ông ta tên là Chu Tử Tài. Lúc tới tuổi trung niên mới có một đứa con gái chính là Chu Linh Tố. Cho nên ông ta rất yêu thương con gái của mình. Ông ta biết con gái của mình không tầm thường, có thể thấy những điều mà người khác không thể nhìn thấy.
Cho nên việc Linh Tố không muốn học đại học, ông ta cũng không ép buộc. Ông ta định cho con gái học tập thuật phong thủy của mình, nhưng con gái lại không có hứng thú.
Theo kinh nghiệm của Chu Tử Tài, nếu như con gái nguyện ý học tập thuật phong thủy, thì thành tựu của con bé khẳng định còn hơn cả mình. Nhưng nếu Linh Tố đã không thích, thì ông ta cũng mặc con bé. Cho dù rất muốn tìm một thầy giáo có bản lĩnh, nhưng tìm một người như vậy sao mà khó.
Còn việc Lâm Vân có ba tia sáng trong người. Ông ta tin rằng Lâm Vân cũng như con gái của mình, có một thể chất đặc thù. Nên ông ta muốn tìm hiểu thêm về hắn chứ không hề quan tâm tới quyền thế của Lâm Vân.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên. Chu Tử Tài liền sửng sốt. Cho dù người tới bái phỏng ông ta rất nhiều, nhưng đều ở phòng làm việc, có rất ít người đến tận nhà. Chủ yếu là bạn thân của Chu Linh Tố. Chứ mấy bằng hữu của ông ta rất ít khi tới tận nhà. Muốn thảo luận nghiên cứu phong thủy thì cũng đi tới phòng làm việc nói chuyện.
- Linh Tố, con đi ra xem là ai. Chắc là con bé Tiểu Quân rồi.
Chu Tử Tài thuận miệng nói.
Chu Linh Tố đi ra mở cửa.
- A, là Lâm đại ca, chào anh.
Chu Linh Tố không thể tưởng được Lâm Vân tới nhà mình nhanh như vậy. Nhưng mình còn chưa nói địa chỉ, làm sao hắn biết mà tới?
- Ừ, chào em. Em mời anh tới nhà chơi không phải là lời khách khí đó chứ?
Lâm Vân mỉm cười nói.
- Đương nhiên là không phải rồi. Anh vào đi. Cha, Lâm tiên sinh đã tới.
Chu Linh Tố lúc thì Lâm đại ca, lúc thì Lâm tiên sinh, cô ta không biết nên gọi thế nào thích hợp hơn.
Chu Tử Tài vội vàng đi ra đón chào. Vừa nhìn thấy Lâm Vân, ông ta liền biết người trẻ tuổi này rất đặc biệt. Ông ta đã nghiên cứu phong thủy cả đời, người nào mà chưa từng gặp qua. Nhưng Lâm Vân lại khác biệt.
Trên người hắn có một sự tao nhã và yên lặng khó nói lên lời. Nhưng lại có một tia hoảng hốt như muốn ngăn cản sự yên lặng đó. Giống như người này muốn bảo trì sự yên lặng đó, lại có chút lực bất tòng tâm.
- Cậu dang gặp phiền phức về tâm cảnh, không cách nào bình tĩnh trở lại.
Câu đầu tiên của Chu Tử Tài không phải là hỏi han mà là một lời nhận xét.
Khóe mắt của Lâm Vân hơi run rẩy. Cha của Linh Tố quả nhiên không tầm thường. Vừa nhìn là biết tâm cảnh của mình không ổn.
Đó là ông ta còn không phải một người Tu Chân. Phải biết rằng người nhìn ra sự không ổn của hắn, chỉ có vị tu sĩ Đại Thừa Kỳ kia mà thôi.
Lâm Vân đương nhiên cũng không cho rằng cha của Chu Linh Tố là một tu sĩ Đại Thừa. Trên người ông ta không có bất kỳ sự ba động của linh lực nào cả. Ông ta nói vậy chỉ vì nhìn ra sự không hòa hợp trên người mình mà thôi.
Có lẽ lần này tới là đúng rồi.
/537
|