Công Tử Điên Khùng

Chương 468: Bốn thầy trò

/537


Lý Cầu Đạo đã là tu sĩ Đại Thừa, với thời y sống lâu như vậy, việc hắn thu thập đủ bảo vật, không phải là không có khả năng.

Tinh Thần Châu đã bị Lâm Vân luyện hóa một phần, nhưng chưa phải là luyện hóa hoàn toàn. Tuy không biết Tinh Thần Châu có quan hệ gì với thế giới hỗn độn hay không, nhưng Lâm Vân vẫn bỏ toàn bộ mọi thứ vào trong Sơn Hà Đồ. Mặc kệ có quan hệ hay không, bỏ vào trong đó còn an toàn hơn giới chỉ rất nhiều. Hiện tại Sơn Hà Đồ đang bám vào trong Tử Phủ của hắn, giới chỉ thì được đeo ở ngón tay.

Lần thu hoạch này thật không nhỏ. Chẳng những diệt Tử Vân Điện và Hóa Linh Điện, hơn nữa còn lấy được bí mật của thế giới hỗn độn. Trong lòng Lâm Vân rất vui mừng. Xem ra đã đến lúc đi tìm mấy người Vũ Đình rồi. Hiện tại Tử Vân Điện đã bị diệt, chắc mấy người Vũ Đình cũng không có nguy hiểm gì. Cho dù tìm không thấy cũng không sao.

Lâm Vân lóe lên một cái, liền ly khai Tử Vân Điện, lần nữa trở về Hóa Linh Điện. Quả nhiên, không ngoài dự liệu của Lâm Vân, hai tu sĩ Đại Thừa Kỳ vừa trở về của Hóa Linh Điện đã bị sát trận Thiên Cương giết chết. Chỉ để lại hai chiếc giới chỉ ở bên cạnh mà thôi.

Thu hai cái giới chỉ và sát trận, Lâm Vân không có ý dừng lại, lập tức rời khỏi vùng đất thị phi này.

Một loạt tin tức kinh thiên động địa truyền khắp Hạt Nguyên Tinh. Tử Vân Điện, một trong sáu đại môn phái của Hạt Nguyên Tinh đã bị diệt môn. Nghe nói hung thủ là một tu sĩ vô danh tên là Lâm Vân. Nguyên nhân thì là do Tử Vân Điện đã phá hủy hành tinh của hắn, còn muốn đuổi giết thân nhân của hắn nữa. Vô số người trầm trồ khen ngợi với tính cách không sợ cường quyền của Lâm Vân. Đó là một nam nhân có đảm lượng. Về sau lại có tin tức Hóa Linh Điện bị diệt môn. Nghe nói hung thủ cũng tên là Lâm Vân. Nguyên nhân là do Hóa Linh Điện đã giết một người phàm có thân phận thấp kém mà Lâm Vân mới quen biết. Vô số người khinh bỉ tính cách có thù tất báo này của Lâm Vân. Một chuyện nhỏ như vậy đã giết cả môn phái rồi, đúng là Ma Tu, Đao Phủ, Đai Ma Đầu.

Sáu đại môn phái và hơn mười môn phái tầm trung phái người đi tới Úy tinh tìm bảo vật. Nhưng sau khi tìm được động phủ Thượng Cổ, đã xảy ra một trường chém giết thảm thiết. Kết quả là chỉ có một bộ phận người trở về. Hầu hết là những tu sĩ có tu vị Hợp Thể điên phong trở lên. Nghe nói, cho dù là Tịch Mịch Cốc cũng tổn thất thảm trọng. So với việc này, tin tức thành chủ của thành Bành Cách bị giết chết, hoàn toàn là việc nhỏ, không đáng nhắc tới.

Lâm Vân đi tới đâu cũng nghe thấy đủ loại đồn đại. Nhưng hắn chỉ cười mặc kệ. Hắn chưa vội đi tới thành Quang Bình. Hiện tại hắn muốn đi tìm Vũ Đình và Mông Văn, rồi dẫn hai người cùng Thanh Thanh trở về Địa Cầu. Hắn rất nhớ mấy người Vũ Tích.

- Sư phụ, hình như con nghe thấy người ta nhắc tới Lâm Vân nào đó. Anh rể của con cũng tên là Lâm Vân. Chúng ta thử vào quán ăn kia hỏi thử xem?

Có bốn tu sĩ cúi đầu đi trên đường cái của thành Thác Mã. Nói chuyện là một nữ tu nhỏ tuổi nhất.

- Ài, Vũ Đình sư muội lại nhắc tới người anh rể Lâm Vân kia làm gì? Huynh thật không biết nói gì cho phải. Hiện tại chúng ta cần là an phận, đừng rêu rao khắp nơi. Cho nên, nếu không cần thiết thì đừng tới những nơi đông người làm gì. Mặc dù đây chỉ là thành thị của người phàm, nhưng vẫn nên cẩn thận.

Nam tử trẻ tuổi lắc đầu nói.

Đối với vị sư muội này, y đã không có lời nào để nói rồi. Một hành tinh xa xôi như Hạt Nguyên Tinh, một người luyện cổ võ bình thường sao có thể tới được? Cô nàng này thật hết thuốc chữa rồi. Không biết người anh rể kia rót cho cô nàng thuốc mê gì, vậy mà sùng bái hắn như vậy. Nếu như tên Lâm Vân kia ở đây, y liền một kiếm giết chết hắn. Miễn cho suốt ngày cô nàng lải nhải bên tai.

- Vũ Đình, Hoa Thường, đừng tranh luận to tiếng như vậy, khiến người chú ý. Đề nghị của Vũ Đình tuy không ổn lắm, nhưng tới quán ăn, ăn một bữa cũng không sao. Chúng ta cứ cư xử như bình thường là được. Nếu miễn cưỡng thì lại khiến người ta hoài nghi.

Mỹ phụ trung niên bất đắc dĩ nói, khuôn mặt luôn mang theo vẻ u sầu.

Lúc Diệp Tiểu Điệp và Diệp Thành thất lạc, trong lòng bà ta luôn lo lắng không yên. Diệp Tiểu Điệp chỉ có tu vị Kết Đan sơ kỳ. Mà Diệp Thành chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ.

- Sư phụ, người đừng quá lo lắng. Điệp sư tỷ và Thành sư đệ chắc không xảy ra việc gì đâu. Nói không chừng bọn họ đã trốn tới một nơi an toàn rồi.

Mông Văn biết sư phụ của mình lo lắng cái gì, liền lên tiếng an ủi.

Mỹ phụ trung niên không trà lời mà dẫn mấy người đệ tử tới một quán ăn khá vắng vẻ.

Mấy người an vị chỗ ngồi, Mỹ phụ trung niên mới thở dài nói:

- Hoa Thường, trong ba người, con là người có tu vị cao nhất. Có lẽ cừu hận của sư môn về sau đều giao hết cho con…

Mỹ phụ trung niên còn chưa nói hết, Hoa Thường đã đứng lên chắp tay nói:

- Sư nương yên tâm, con nhất định sẽ báo thù cho sư môn. Bao gồm Liệt Dương Môn, Âm Ma Tông và Tử Vân Điện nữa. Con sẽ không bỏ qua cho tên nào.

Mỹ phụ trung niên chỉ khoát tay thở dài. Trong lòng bà ta hiểu rằng, người đệ tử của chồng mình này, dù tư chất rất vĩ đại, nhưng hay xem thường người khác, tính cách cũng rất kiêu ngạo. Không chỉ nói diệt Tử Vân Điện, cho dù là một trưởng lão của Tử Vân Điện, y có tu luyện cả đời cũng không đánh được, nói chi tới việc báo thù. Bà ta biết rằng thù này đã vĩnh viễn không thể báo.

Vũ Đình lạnh lùng nhìn thoáng qua Hoa Thường, trong lòng âm thầm khó chịu với vẻ kiêu ngạo của y. Mông Văn cũng thấy Hoa Thường nói quá, nhưng không nói gì thêm. Y kiêu ngạo bởi vì y có thực lực.

- Muốn báo thù phải dựa theo khả năng của mình như thế nào. Một khi vượt quá năng lực, thì nên bảo toàn tính mạng quan trọng hơn. Ta không hy vọng đệ tử của Song Tử Tông vì báo thù, mà hy sinh bản thân. Chẳng qua nếu như có thể, thì nên tập trung tìm Tôn Cương và Như Hương. Hai người này chính là cừu nhân lớn nhất của Song Tử Tông.

- Còn một chuyện, công phu của Song Tử Tông từ trước tới này đều là nam nữ song tu, càng tu luyện càng lợi hại. Con cũng không còn nhỏ. Ta vốn tính toán cho Tiểu Điệp và con kết thành đạo lữ song tu.Nhưng hiện tại sinh tử của Tiểu Điệp không biết, chỉ còn ba người các con. Chuyện này cần phải đôi bên tự nguyện. Bất kể như thế nào, chỉ cần các con tự nguyện, ta đều giúp các con làm chủ.

Mỹ phụ trung niên nói xong, nhìn ba người.

Bà ta biết Mông Văn có hảo cảm với Hoa Thường. Nhưng Hoa Thường lại hướng về Vũ Đình hơn. Điều này còn không phải là chủ yếu. Chủ yếu là Vũ Đình không thích Hoa Thường. Cho nên việc này vẫn nên do bọn nhỏ làm chủ.

Vũ Đình thấy Hoa Thường nhìn mình, lập tức trợn mắt lên, đứng dậy nói:

- Đừng nhìn tôi. Tôi biết tâm tư xấu xa của anh, cho nên thu hồi nó lại đi. Trong lòng tôi đã có người khác. Nhưng người đó không phải là anh. Hừ.

Sắc mặt của Hoa Thường lập tức trở nên khó coi.

/537

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status